Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 225
Nghe được những lời này, sắc mặt của Hạ Khâm lập tức thay đổi.
Cách đây không lâu, tin đồn về trận đấu tay đôi giữa Tân Trạm và Đồng Thiện Ngũ đã lan rộng khắp thiên hạ, hầu hết tất cả mọi người đều biết cơ thể Tần Trạm là không thể phá vỡ.
Bây giờ chủ động lao tới Tần Trạm, đơn giản chính là tự mình tìm đường chết!
Hạ Khâm muốn rút lui, nhưng hiển nhiên lúc bấy giờ đã quá muộn, ngón tay của anh đã thẳng đến hướng Tần Trạm.
“Rắc!”
Ngón tay trực tiếp đánh vào thân thể Tần Trạm, nhưng không thể xuyên qua thân thể như anh ta đã dự đoán, thay vào đó, ngón tay của anh ta mới là thứ ngay lập tức bị đánh gãy!
“Võ tông còn không dám đánh vào cơ thể của tôi, anh là cái thá gì chứ?” Giọng nói lạnh lùng của Tần Trạm vang lên bên tai.
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Khâm trở nên vô cùng khó coi, anh ta muốn lùi lại nhưng đã quá muộn, mặt anh ta đã bị lòng bàn tay to lớn của Tần Trạm tát vào!
Cái tát này lập tức khiến cho Hạ Khâm bị đánh bay, gương mặt tuấn tú càng thêm sưng tấy!
“Anh Hạ Khâm!” Những người hâm mộ như phát điên, khàn giọng hét lên.
Tần Trạm biết trận chiến này không được trì hoãn quá lâu, nếu không, đợi tới khi người nhà họ Hạ đi tới, bọn họ sẽ không thể rời khỏi đây.
Vì vậy, Tân Trạm nhảy người lên không trung, một cước thật mạnh giẫm nát lưng Hạ Khâm từ phía sau!
Giờ phút này thiên tài của Liêu Đông không còn chút sức lực chống trả, một cước này suýt nữa đã đánh gãy xương sống của anh ta!
Tân Trạm thừa thắng xông lên, giữ chặt Hạ Khâm ở giữa không trung, bàn tay to lớn khác vung lên, mỗi một cái tát, sắc mặt của Hạ Khâm càng trở nên khó coi thêm vài phần.
“Nói, rốt cuộc anh tu hành tà thuật gì?”
Tần Trạm vừa hỏi vừa tát anh ta.
Hai mắt của Hạ Khâm đã bắt đầu mờ đi, khó khăn phun ra mấy chữ từ trong miệng: “Tôi không có ân oán gì với anh, vì sao anh muốn giết tôi chứ.”
“Có người muốn mạng của anh.” Tần Trạm lạnh lùng nói: “Là một người phụ nữ, anh tự mình suy nghĩ đi, trên đời này rốt cuộc anh đã hại bao nhiêu phụ nữ rồi?”
Trước khi nhìn thấy Hạ Khâm, Tân Trạm còn không rõ lắm, nhưng sau khi nhìn thấu cách Hạ Khâm tu luyện, Tần Trạm đã tin chắc vào suy đoán của mình.
Chỉ sợ Ngu Như Mỹ đã thực sự bị anh ta làm tổn thương!
“Tần Trạm, anh buông tha cho tôi, nhà họ Hạ nợ anh một cái ân tình.” Hạ Khâm khốn khổ nói ra.
Anh ta là một thiên tài, chỉ cần anh ta phát triển ổn định, anh ta sẽ trở nên bất khả chiến bại trong thiên hạ, đủ để sánh ngang với các anh hùng trong thiên hạ.
Nhưng nếu chết ở đây ngày hôm nay, sẽ không còn gì cả!
“Nợ tôi một ân tình ư? Tôi cần quái gì ân tình của nhà họ Hạ anh chứ.” Tần Trạm tát anh ta, tiếp tục nhìn anh ta: “Hơn nữa, phương thức tu hành của nhà họ Hạ các anh làm cho tôi buồn nôn, cho nên anh vẫn nên chết đi thì hơn.”
Động tác trên tay của Tần Trạm vẫn không dừng lại, không ngừng vang lên tiếng “Bốp bốp bốp bốp”.
Mỗi cái tát vào mặt Hạ Khâm, đồng thời như tát vào tim những người hâm mộ ở đó.
Cảnh tượng hỗn loạn, có người đã lén gửi tin nhắn báo tin cho nhà họ Hạ.
Tần Trạm biết mình không thể kéo dài thời gian thêm được nữa, bèn dùng hết sức, tát mạnh vào mặt Hạ Khâm.
Sau cái tát này, khuôn mặt tuấn tú của Hạ Khâm trực tiếp bị đập tan nát, gần như không thể nhìn rõ bộ dạng nữa.
“Sư phụ, chúng ta phải đi rồi!” Hứa Bắc Xuyên nhắc nhở. Tần Trạm nhìn thân thể của Hạ Khâm, trong lòng thật sự không nỡ.
Đây là đại tông sư cấp ba, hơn nữa còn là thiên tài chân chính! Đối với Tần Trạm mà nói, đó là một chất dinh dưỡng hiếm có!
Do dự một lúc, cuối cùng Tần Trạm chạy tới gần Hạ Khâm, đưa tay đặt lên đầu của anh ta.
“Phệ linh thuật!” Tần Trạm hét lên một tiếng, bỗng nhiên nội kình trong người Hạ Khâm đột nhiên lao thẳng vào lòng bàn tay Tần Trạm.
Đúng lúc này, ngọc bài treo trên ngực Hạ Khâm chợt lóe lên!
Sau đó, nhìn thấy một bóng dáng già nua từ từ bay ra.
“Thằng nhóc, mày dám!” Giọng nói già nua giận dữ rống lên: “Nếu hôm nay mày giết cháu tao, tao sẽ băm nát người mày ra!”
Tân Trạm liếc nó một cái, chế nhạo: “Một ảo ảnh mà thôi, còn dám lớn tiếng ở trước mặt tôi?”
Sau đó, bàn tay to của Tần Trạm nắm lấy, trực tiếp bóp nát ảo ảnh đó!
“Cần phải rút lui.” Tân Trạm ném thi thể Hạ Khâm xuống.
Nếu bây giờ không đi, e rằng không thể bước ra khỏi Liêu Đông nữa. Tần Trạm tiến lên nói với Hứa Bắc Xuyên: “Rút lui.”
Sau đó, cả hai vội vàng rời khỏi hiện trường, tối đó, họ dự định trở về Đạm Thành, Liêu Đông, nhà họ Hạ.
Một ông lão đột nhiên mở mắt, khí kình kinh khủng trực tiếp đánh bay nóc biệt thự!
“Thằng ranh con cuồng vọng, mày giết cháu ngoan của tao, tao muốn giết mày!” Một tiếng thét khàn cả giọng vang vọng khắp nhà họ Hạ.
Ngay sau khi đám người Tần Trạm lên máy bay, lập tức có thông báo phong tỏa sân bay.
Trên đường đi, Hứa Bắc Xuyên luôn có dáng vẻ hoảng sợ.
“Sư phụ, nghe nói nhà họ Hạ rất hống hách, không nể mặt ai, thầy giết Hạ Sâm rồi, chỉ sợ bọn họ sẽ không bỏ qua cho thầy.” Hứa Bắc Xuyên lẩm bẩm.
Tần Trạm thở dài: “Dĩ nhiên là tôi hiểu được điều đó.”
Về sau, nếu như làm không tốt, có lẽ sẽ phải trải qua một khoảng thời gian lưu lạc chân trời.
Người đứng đầu nhà họ Hạ, ông nội của Hạ Khâm, tên là Hạ Phương Sinh, là một võ tông chính hiệu.
Những năm gần đây ông ta đã sớm thoái vị, tất cả đế quốc buôn bán nhà họ Hạ đều giao cho lớp trẻ, ông ta và mấy vị võ tông còn lại ngày đêm tu hành.
Bây giờ Hạ Khâm chết rồi, mọi người trong nhà họ Hạ đều tập trung lại ở trong phòng họp.
“Gia chủ, đây là thi thể của cậu chủ Hạ Khâm” Một vị đại tông sư ôm thi thể của Hạ Khâm.
“Cháu trai, cháu trai yêu quý của ông.” Khi Hạ Phương Sinh nhìn thấy thân thể bị tàn phá trầm trọng của Hạ Khâm, toàn thân ông ta run lên.
Ông ta ngẩng đầu rống lên: “Tân Trạm, Tân Trạm! Cho dù kẻ đứng sau lưng mày là ai, Hạ Phương Sinh tao và mày đều không đội trời chung!”
Sau đó, ông ta lau nước mắt, lạnh giọng nói: “Bảo vệ thi thể của Hạ Khâm, lão tam và lão Tứ, cùng tôi đến Đạm Thành!”
“Được!” Người nhà họ Hạ cùng nhau hô to.
Khi trở lại Đạm Thành, trời gần như đã trở lạnh.
Tân Trạm bước đến phòng ngủ của Tô Uyên, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Tô Uyên chợt bừng tỉnh, cô ngẩn người nhìn Tân Trạm, nói: “Anh đã trở lại rồi à?”
Tân Trạm gật đầu, anh thở dài nói: “Có thể chúng ta sẽ phải rời khỏi Đạm Thành.”
“Rời khỏi Đạm Thành? Đi đâu?” Tô Uyên hỏi Tân Trạm lắc đầu nói: “Anh cũng không biết nữa, nói tóm lại, không thể ở lại nơi này nữa, chỉ sợ chẳng mấy chốc người nhà họ Hạ sẽ đuổi tới đây.”
Người nhà họ Hạ có tận bốn võ tông, ở trước mặt bốn vị võ tông, Tân Trạm không hề có sức đánh trả Tô Uyên cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo, nói: “Đi thôi.”
“Không cần thu dọn đồ đạc sao?” Tân Trạm hỏi Tô Uyên liếc nhìn căn biệt thự đổ nát, lắc đầu nói: “Không cần đâu.”
“Em chờ anh một lát” Tân Trạm trở về phòng, cầm lấy chiếc hộp do cha mình để lại, sau đó cùng Tô Uyên, mặt thẹo, Hứa Bắc.
Xuyên, bắt đầu chạy trốn.