Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 90
“Chín… Chín người cùng tới?” Nghe được lời này của Tần Trạm, Tô Uyên lại vội vàng quay quanh Tần Trạm một vòng sau đó đưa tay lên ôm lấy mặt của Tần Trạm, nôn nóng nói: “Anh có bị thương ở đâu không? Không sao chứ? Bọn họ thật quá đáng!”
“Người xảy ra chuyện là bọn họ mới phải.” Tần Trạm thấp giọng nói. “Thôi, trở về rồi nói tiếp.
Trên dọc đường về nhà, Tô Uyên không ngừng liếc nhìn sang phía Tần Trạm.
Mặc dù bề ngoài nhìn Tần Trạm thực sự không thể có chuyện gì nhưng Tô Uyên vẫn không yên tâm. Bối rối một lúc, cô mới ngập ngừng hỏi: “Em nghe nói nội kình còn có thể khiến người khác bị nội thương, anh có muốn tới bệnh viện kiểm tra một chút không?”
“Nếu anh thực sự bị nội thương thì em nghĩ bệnh viện chữa được á?” Tần Trạm lắc đầu nói.
“Cũng đúng.” Tô Uyền nói nhỏ. “Y thuật của anh còn lợi hại hơn cả bệnh viện cơ mà.”
Rất nhanh xe đã về tới nhà họ Tô. Lúc này cụ Tô vẫn chưa ngủ, không chỉ có cụ Tô ngồi chờ mà ngay cả Phương Kính Diệu và Phương Hiểu Điệp cũng đang chờ ở đây.
Nhìn thấy Tần Trạm trở lại, Phương Kính Diệu là người đầu tiên đứng lên. Ông ta vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi Tần Trạm, chuyện này đều là do Hiểu Điệp mà ra, mà người làm ba như tôi cũng có trách nhiệm.”
Tần Trạm xua tay nói: “Không liên quan đến em ấy. Tôi đã kết thù với nhà họ Phùng từ sớm rồi.”
“Đã kết thù từ sớm?” Tất cả mọi người trong phòng nhìn nhau. Mà Tần Trạm cũng không giải thích, anh chỉ đi tới bên ghế sô pha, ngồi xuống uống một ngụm nước.
“Sao? Có bị thương không?” Cụ Tô hình như cũng không quá lo lắng nói.
Tần Trạm ừm một tiếng, rồi im lặng hồi lâu, nói: “Tôi phế bỏ võ công của Phùng Minh Lăng.”
Lời của Tần Trạm vừa dứt, sắc mặt của cụ Tô lập tức trở nên ngưng trọng, Phương Kính Diệu thì trực tiếp đứng dây, khiếp sợ nói: “Cậu nói gì? Cậu phế bỏ Phùng Minh Lăng?”
“Ừm.” Tần Trạm cũng không che giấu, bởi vì anh biết chuyện này có muốn cũng chẳng giấu được.
“Phùng Minh Lăng là đứa con nối dõi tông đường của Phùng Công, cậu phế cậu ta có phải hơi quá đáng hay không?” Phương Kính Diệu hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng khó coi nói.
“Quá đáng?” Tần Trạm cau mày. “Cậu ta muốn giết tôi, tôi chỉ phế võ công của cậu ta mà gọi là quá đáng hay sao? Tôi còn cảm thấy tôi quá nhân từ đấy.”
Phương Kính Diệu lập tức cứng miệng không còn lời nào để nói.
“Chuyện này. Nếu phân chia rõ ràng thì cũng rất khó nói..” Cụ Tô thở dài.
Phương Kính Diệu ngồi một chỗ im lặng suy nghĩ một lúc lâu rồi mới mở miệng nói: “Tần Trạm, cậu tới ban an ninh trốn đi. Nếu không Phùng Công chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu. Tôi mới nhận được tin tức nói Phùng Công sắp sửa xuất quan, mười mấy năm trước ông ta đã là một vị nội kình tông sư, hiện tại thực lực cũng không biết đã đạt tới loại trình độ nào.
“Không cần đâu.” Tần Trạm cười nói. Một vị nội kình tông sư chân chính
Tần Trạm còn chưa được gặp qua đâu. Vì thế nên anh cảm thấy vô cùng hứng thú đối với vị Phùng Công trong truyền thuyết này, còn có một chút mong chờ nữa,
Cụ Tô thở dài nói: “Không biết cái mặt già này của tôi còn có thể dùng được hay không nữa.”
Nếu chỉ là ngày trước thì Phùng Công tất nhiên không dám không nể mặt cụ Tô nhưng mà hiện tại ông đã rời khỏi nhà họ Tô ở Thủ Đô, chỉ dựa vào sức uy hiếp của một mình ông, Phùng Công rất khó mà chịu nể mặt.
“Đi ngủ thôi, hôm nay cũng mệt rồi.”
Tần Trạm lười biếng vươn vai nói.
Phương Kính Diệu cũng không ở lại lâu, nhưng ông ta cũng đã nhận lời sẽ dùng lực lượng của ban an ninh để điều hoà sự việc lần này…
Trong chớp mắt cả phòng khách to lớn chỉ còn lại Tô Uyên và cụ Tô.
Tô Uyên nhìn cụ Tô, vẻ mặt như đã hạ quyết tâm rất lớn nói.
“Ông nội, con muốn đi tới Thủ Đô.”
Sắc mặt cụ Tô trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đến Thủ Đô? Con tới Thủ Đô làm gì?”
“Con đi van xin nhà họ Tô.” Tô Uyên hí sâu một hơi nói: “Chỉ cần có nhà họ Tô ra mặt thì nhà họ Phùng sẽ tuyệt đối không dám làm gì Tần Trạm.”
“Vớ vẩn!” Cụ Tô tức giận quát lớn. “Dù ở bất kì tình huống gì ông cũng không cho phép con đến Thủ Đô! Không được là không được!”
“Nhưng mà..”
“Không cần biết con muốn nói gì, ông sẽ không đồng ý đâu.” Cụ Tô giận dữ đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên cụ Tô nổi giận với cô và cũng là lần đầu tiên Tô Uyên cãi lời cụ. Cô biết rõ ông hận nhà họ Tô như thế nào, bản thân cô cũng rất chán ghét nhà họ Tô nhưng mọi chuyện tới nước này thì chỉ có nhà họ Tô mới có thể khiến cho mọi chuyện lắng xuống.
Vì thế nên đêm hôm ấy, Tô Uyên trốn ra ngoài, hành lí cũng không thèm mang, trực tiếp mua vé máy bay, bay tới Thủ Đô.
Sáng sớm hôm sau, Tần Trạm tỉnh dậy chỉ thấy cụ Tô đang ngồi trên ghế số pha thở ngắn than dài.
Tần Trạm ngạc nhiên hỏi: “Tô Uyên đâu ạ?”
Cụ Tô thở hắt ra, không đầu không đuôi nói.
“Tần Trạm, sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với Tô Uyên, nếu không tôi thành quỷ cũng không tha cho cậu!”
Tần Trạm khó hiểu nói: “Ông làm sao vậy ạ?”
Cụ Tô cũng không giấu diếm mà kể lại sự tình hôm qua cho Tần Trạm. Sau khi nghe xong thì lập tức sắc mặt của Tần Trạm trầm xuống.
“Uyên quá ngây thơ, con bé nghĩ rằng đi cầu xin nhà họ Tô thì sẽ có tác dụng hay sao? Đối với bọn họ mà nói mạng người chẳng đáng một xu, đừng nói là cậu chỉ là người không liên quan, ngay cả tôi có chết ngay trước mặt họ thì bọn họ cũng sẽ chẳng buồn chớp mắt một cái.” Cụ Tô thở dài…
Lúc này, ở ngay trung tâm của Thủ Đô, có một tòa biệt viện chiếm diện tích rất lớn. Trong sân của biệt thự có rất nhiều loại siêu xe đang đỗ, thậm chí còn có cả chuyên cơ đậu ở trên quảng trường.
“Tôi hy vọng bà có thể giúp tôi.” Tô Uyên hít sâu một hơi nhìn về người phụ nữ phía đối diện. Người phụ nữ kia quý khí bức người, rất có phong phạm đại gia.
Nhưng lúc này bà ta đang cầm trong tay một tách cà phê ánh mắt chỉ có khinh miệt mà nhìn Tô Uyên.
“Tôi giúp cô? Tô Uyên, cô đúng là coi trọng bản thân đấy.” Người phụ nữ kia cười nhạt nói. “Trong mắt nhà họ Tô chúng tôi, cô chẳng khác nào mấy con chó hoang mèo hoang bên đường cả.”
Lời nói của bà ta vô cùng lạnh nhạt khiến Tô Uyên mặt đỏ tía tai, lòng tự trọng bị đả kích nặng nề khiến cô không muốn tiếp tục ở đây nữa, nhưng nghĩ tới Tần Trạm thì cô lại nhịn xuống.
Tô Uyên hít sâu một hơi nói: “Chỉ cần bà nguyện ý giúp tôi thì điều gì tôi cũng có thể đồng ý với bà.”
Người phụ nữ này cười lớn nói: “Vậy thì được, chỉ cần cô khiến cho lão già kia đưa đồ đến đây, lại quỳ ở đây dập đầu nhận sai thì tôi có thể suy nghĩ một chút.”
Tô Uyên biến sắc, giận dữ đứng dậy nói: “Bà có ý gì? Muốn làm nhục chúng tôi?”
“Bây giờ mới nhận ra hay sao?” Người phụ nữ kia cười nhạt nói. “Tô Uyên, tôi đúng là đang lăng nhục cô đấy, thì làm sao? Cô cảm thấy cái thân phận của cô thì có tư cách đứng trước mặt tôi nói chuyện hay sao? Trong mắt tôi cô chỉ là đồ đê tiện mà thôi.”
Tô Uyên tức giận tới cả người phát run. Cô không nghĩ tới người nhà họ Tô sẽ nói ra những lời độc ác như vậy.
“Còn có việc gì không? Nếu không thì mau cút đi, đừng làm bẩn sàn nhà tôi.” Người phụ nữ kia vẫy tay nói. Vừa dứt lời thì người hầu bên người bà ta lập tức tiến tới nói:
“Cô cần phải đi rồi.”
Tô Uyên nghiến răng, gật đầu nói. “Được. Coi như tôi chưa từng tới nơi này đi.