Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 567: TỰ ANH NÓI VỚI EM
CHƯƠNG 567: TỰ ANH NÓI VỚI EM
Sắc mặt Mạc Đình Kiên hơi ngưng lại, nhưng cũng không hòa hoãn bao nhiêu.
Anh nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, ánh mắt sắc bén giống như muốn nhìn xuyên qua người cô: “Lúc nãy ở dưới tầng hầm, em muốn làm gì? Em muốn bóp chết Hạ Hương Thảo sao?”
Hạ Diệp Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Mạc Đình Kiên.
Bàn tay đang thả lỏng bên người vô thức nắm chặt, lúc nãy cô thật sự muốn bóp chết Hạ Hương Thảo sao…
Cô hận Hạ Hương Thảo, hận Hạ Hương Thảo kết hợp với người ngoài ra tay với Mạc Hạ.
Từ nhỏ đến lớn, Hạ Hương Thảo đã làm rất nhiều chuyện quá đáng với cô, cô cũng chỉ trả lại những gì Hạ Hương Thảo đã làm với cô mà thôi, không thể nói là hận.
Dù sao thì từ trước tới nay, cô chưa từng mong đợi người chị cùng cha khác mẹ Hạ Hương Thảo này.
Không mong đợi đương nhiên sẽ không có thù hận.
Nhưng Hạ Hương Thảo lại cấu kết với người ngoài để bắt cóc Mạc Hạ.
Bởi vì chuyện khi còn bé của Mạc Hạ, trong lòng Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy cô thiếu nợ con bé, bây giờ còn vì ân oán của người lớn mà con bé bị người khác bắt đi, điều này khiến Hạ Diệp Chi không thể nào chấp nhận được.
Hạ Diệp Chi vẫn không nói gì, Mạc Đình Kiên cũng không lên tiếng, đợi cô nói.
Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi Mạc Đình Kiên: “Mạc Hạ bị người ta bắt đi từ lúc nào?”
Mạc Đình Kiên nhíu mày, sau một lúc im lặng mới lên tiếng: “Từ ngày anh đến nước M.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì cắn môi, nở nụ cười châm biếm.
“Hóa ra bị người khác bắt đi sớm như vậy?” Hạ Diệp Chi lắc đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên: “Anh vừa đi chân trước, chân sau bọn họ đã bắt Mạc Hạ đi rồi?”
Hàm ý trong câu nói của Hạ Diệp Chi như cứa vào tim Mạc Đình Kiên.
Mặc dù cô không nói rõ, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự trách cứ Mạc Đình Kiên, trách anh không bảo vệ tốt Mạc Hạ.
Mạc Đình Kiên nhìn thấu tâm tư của cô, nhưng không nói gì.
Đối với việc này, anh không có gì để nói.
“Mạc Hạ bị người khác bắt đi, anh cũng không nói với em, cứ để em vẫn luôn không hay biết gì!” Hạ Diệp Chi thấy anh không nói gì thì càng tức.
“Mạc Đình Kiên! Mạc Hạ là con gái ruột của anh! Nếu như lúc anh đi, sai người bảo vệ con bé, thì những người kia sao có thể bắt con bé đi dễ dàng như vậy!”
Hạ Diệp Chi vừa nghĩ tới Mạc Hạ còn nhỏ đã bị một nhóm người không biết tốt xấu bắt đi, tim cô đau thắt rất khó chịu.
Cô tăng cao âm lượng, giọng nói lạnh lùng, hơi thở trên người Mạc Đình Kiên cũng ảm đạm, vệ sĩ đứng bên cạnh không ai dám lên tiếng, vội gọi điện thoại cho Thời Dũng.
Thời Dũng rời đi chưa bao lâu, cho nên trở về rất nhanh.
Lúc anh trở về, Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đã ra phòng khách.
“Cậu chủ, mợ chủ.” Thời Dũng đi tới trước mặt hai người, hơi cúi người chào.
Hạ Diệp Chi nhìn thấy anh ta thì đứng dậy, vội hỏi: “Trợ lý Thời, có tin tức gì không?”
Lúc vệ sĩ gọi điện thoại cho Thời Dũng, đã nói rõ mọi chuyện cho anh ta nghe, cho nên lúc Hạ Diệp Chi hỏi như vậy, anh ta cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Anh liếc mắt nhìn Mạc Đình Kiên, sau đó mới nói với Hạ Diệp Chi: “Người dẫn Mạc Hạ đi rất gian xảo, mấy ngày nay chúng tôi vẫn luôn lần theo dấu vết bọn chúng, nhưng chúng vẫn luôn nhanh hơn chúng ta một bước.”
Tay chân Hạ Diệp Chi lạnh ngắt, ngồi phịch xuống ghế sô pha, phòng khách rơi vào yên tĩnh.
Một lát sau, Hạ Diệp Chi đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Mạc Đình Kiên nhanh tay đứng dậy giữ cô lại: “Em đi đâu vậy?”
“Em đi tìm Hạ Hương Thảo.” Hạ Diệp Chi nói xong thì hất tay anh ra.
Cô nhớ tới những lời Hạ Hương Thảo đã nói lúc nãy, những người kia sẽ chủ động tìm cô.
Chắc chắn Hạ Hương Thảo không tùy tiện nói ra như vậy, cô ta quen biết người bắt cóc Mạc Hạ, nhất định có thể thăm dò được tin tức từ cô ta.
Chỉ là cô chưa đi được mấy bước đã bị Mạc Đình Kiên ngăn cản: “Anh không cho phép em đi!”
Hạ Diệp Chi không dám tin nhìn Mạc Đình Kiên nói: “Mạc Đình Kiên, anh không quan tâm Mạc Hạ thì để em! Anh tránh ra!”
Mạc Đình Kiên không nói gì, đưa tay nắm chặt cổ tay cô: “Hạ Diệp Chi, chuyện này anh sẽ xử lý.”
Hạ Diệp Chi gần như nghiến răng nói ra từng câu từng chữ: “Con gái của em, em sẽ tự tìm về.”
Cô dùng sức hất tay Mạc Đình Kiên, đi ra ngoài.
Mạc Đình Kiên ở phía sau hô lên: “Thời Dũng!”
Thời Dũng lập tức đứng chắn trước mặt Hạ Diệp Chi, vẻ mặt khó coi nói: “Mợ chủ…”
Hạ Diệp Chi dừng bước, trong đầu suy nghĩ rất nhanh.
Tại sao Mạc Đình Kiên không nói tin tức Mạc Hạ bị bắt cóc cho cô biết, cũng không cho cô đi tìm Hạ Hương Thảo?
Hạ Diệp Chi ngước mắt nhìn Thời Dũng, lạnh lùng hỏi: “Thời Dũng, anh nói cho tôi biết, có phải đã có tin tức của Mạc Hạ?”
Sắc mặt Thời Dũng hơi thay đổi, mím môi không lên tiếng.
Không phủ nhận, vậy đúng là thế.
Hạ Diệp Chi cười lạnh, quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên: “Anh muốn tự mình nói cho em biết hay để em đi hỏi Hạ Hương Thảo?”
Mạc Đình Kiên nhìn cô, đột nhiên gọi tên cô.
“Hạ Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi cho rằng Mạc Đình Kiên muốn nói rõ tin tức Mạc Hạ với cô, nhưng không ngờ sau gáy lại nhói đau, lập tức mất đi ý thức.
Trước khi mất ý thức, cô đã kịp nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng quyết đoán của Mạc Đình Kiên.
*
Lúc tỉnh lại, Hạ Diệp Chi ngửi thấy mùi đồ ăn.
Mạc Đình Kiên đang đứng ngược sáng trước giường, hắt xuống một chiếc bóng, lãnh đạm nói: “Em tỉnh rồi thì tới đây ăn cơm đi.”
Hạ Diệp Chi nhìn xung quanh, đột nhiên bật dậy, liếc mắt đã nhìn thấy đồ ăn được bày sẵn trên bàn.
Cô vén chăn bước xuống giường, giống như muốn kiếm chứng điều gì đó, cô bước nhanh ra cửa.
Mạc Đình Kiên cũng không ngăn cản cô, chỉ ngước mắt nhìn cô đi tới trước cửa.
Hạ Diệp Chi mở cửa, nhìn thấy vệ sĩ đang đứng canh bên ngoài.
Vệ sĩ đứng đầu nhìn thấy thái độ của Mạc Đình Kiên khi liếc nhìn anh ta, lên tiếng hỏi Hạ Diệp Chi: “Mợ chủ có điều gì muốn căn dặn?”
“Quả nhiên.” Hạ Diệp Chi cười tự giễu, “ầm” cánh cửa đóng lại.
Cô quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Mạc Đình Kiên: “Trong mắt anh, em giống như con mèo con chó, anh muốn nhốt thì nhốt sao?”
“Em ăn cơm đi.” Mạc Đình Kiên làm như không nghe thấy cô nói gì, xoay người ngồi trước bàn, ánh mắt nhìn cô, ra hiệu cho cô mau tới đây ăn cơm.
Hạ Diệp Chi vẻ suy sụp hét về phía anh: “Em không ăn, em muốn đi tìm Mạc Hạ!”
Nhưng vẻ mặt của Mạc Đình Kiên lại rất bình tĩnh: “Anh sẽ đi tìm Mạc Hạ.”
“Vậy anh đi tìm đi! Anh nhốt em lại để làm gì?” Hạ Diệp Chi nhắm mắt, giơ tay ôm mặt muốn ổn định lại cảm xúc của mình.
Cô không biết, rốt cuộc Mạc Đình Kiên muốn làm gì?
Tại sao tìm Mạc Hạ lại phải nhốt cô lại?
Tại sao phải giấu cô chuyện Mạc Hạ, mặc dù cô yêu Mạc Hạ, nhưng cũng không yếu đuối đến mức biết tin Mạc Hạ bị người khác bắt đi sẽ sụp đổ.
Cô sụp đổ là vì Mạc Đình Kiên nhốt cô lại, không cho cô làm điều gì cả.