Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 576: CÔ BÂY GIỜ KHÔNG CÒN LÀ KHÁCH
CHƯƠNG 576: CÔ EM BÂY GIỜ KHÔNG CÒN LÀ KHÁCH
Mạc Đình Kiên đã nói vậy, thì chắc chắn sẽ không chịu nghe người khác khuyên.
Thời Dũng dù lo, cũng không thể khuyên anh.
Chuyện này, không phân sai đúng được.
Mạc Đình Kiên cũng có kế hoạch của mình, tuy mãi vẫn chưa cứu được Mạc Hạ ra, nhưng cho đến giờ anh vẫn đảm bảo được Mạc Hạ vẫn an toàn, nên mới do dự chần chừ.
Trong lòng anh, vị trí của Mạc Hạ chỉ sau Hạ Diệp Chi, nhưng không có nghĩa là anh không yêu Mạc Hạ, để mặc nó vậy để nó xảy ra chuyện.
Anh biết Mạc Hạ an toàn, nên mới kéo dài, muốn tìm ra một đối sách hoàn hảo nhất.
Nhưng Hạ Diệp Chi lại không giống anh, dù Mạc Hạ không sao, nhưng vẫn đang ở trong nguy hiểm, nên Hạ Diệp Chi không thể lí trí, không thể suy nghĩ việc khác được như anh.
Cô chỉ muốn được nhìn thấy Mạc Hạ.
Thời Dũng vừa suy nghĩ, vừa đi theo Mạc Đình Kiên vào biệt thự.
Anh có thể cảm giác được hơi thở lạnh lẽo và áp lực trên người Mạc Đình Kiên, anh đoán Mạc Đình Kiên vẫn đang tức giận.
Còn tức giận cái gì, Thời Dũng đoán không ra.
Có lẽ là đang giận cô chủ, cũng có lẽ là đang giận chính mình.
Hai người chỉ vừa đi qua cổng chính, Mạc Đình Kiên bỗng dừng bước, gọi một tiếng: “Thời Dũng.”
Mạc Đình Kiên không quay đâu, Thời Dũng nghe giọng chỉ thấy bóng lưng anh.
Thời Dũng hơi nghiêng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao vậy, thưa cậu chủ?”
Mạc Đình Kiên im lặng giây lát, mới khàn giọng nói: “Phái người theo dõi.”
“Theo dõi ai?” Thời Dũng bất ngờ không kịp phản ứng.
“Cậu nói xem phải theo ai?” Mạc Đình Kiên quay đầu, lạnh lùng liếc anh một cái.
Thời Dũng lập tức phản ứng lại, Mạc Đình Kiên là đang bảo anh phái người đi theo xe của Lưu Chiến Thiên.
Thời Dũng cười, nói như lẽ hiển nhiên: “Đã phái người đi theo hắn ta rồi ạ.”
Trong việc liên quan đến Hạ Diệp Chi, anh chưa từng đoán sai ý của Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên dù giận thế nào, thờ ơ thế nào, cũng không thể giận đến nỗi không quan tâm Hạ Diệp Chi nữa.
Mạc Đình Kiên nhìn anh, mắt nheo lại, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc gì.
Cho đến lúc Thời Dũng bị anh nhìn đến sởn cả da gà, anh mới lên tiếng nói: “Cậu bây giờ cũng biết tự chủ trương phết đấy nhỉ.”
Trong giọng nói Mạc Đình Kiên cũng không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng Thời Dũng hiểu anh, có thể nghe ra được sự giận dữ trong chất giọng bình tĩnh ấy.
“Học ai vậy? Hạ Diệp Chi à?” Mạc Đình Kiên lạnh giọng cười: “Tốt lắm.”
Nói xong, Mạc Đình Kiên bước nhanh vào phòng khách.
Đến tận lúc không nhìn thấy bóng dáng Mạc Đình Kiên nữa, Thời Dũng mới thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán mình, lẩm bẩm nói: “Lần nào bị cô chủ chọc giận, cũng trút giận lên người khác...”
Vệ sĩ đằng sau nghe được lời của Thời Dũng, cực kỳ đồng cảm nói: “Đúng vậy, cậu chủ thì...”
Thời Dũng quay đầu lườm vệ sĩ: “Nói cái gì đấy?”
Vệ sĩ: “...Có nói gì đâu.”
*
Chiếc xe màu đen chạy như bay trong màn đêm, xuyên qua những con đường lớn.
Hạ Diệp Chi nhìn cảnh vật bên ngoài không ngừng lùi về sau, hoàn toàn không phân biệt được mình đang đi trên con đường nào.
Có lúc ngoài xe là nhà cao, có lúc là công viên, rừng rậm.
Hạ Diệp Chi nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng hiểu, bọn họ đang cố ý đi vòng.
Sợ cô ghi nhớ lại đường đi sao?
Hạ Diệp Chi quay đầu, hỏi Ly: “Các người đang đưa tôi đi đâu?”
Ly nở nụ cười, giọng nói nghe rất ôn hòa: “Đương nhiên là đưa cô đi gặp con gái mình rồi.”
“Nhưng các người cứ luôn chạy đường vòng.”
‘Cô nên hiểu Mạc Đình Kiên là người thế nào, đối phó với nhân vật như Mạc Đình Kiên, chúng tôi tất nhiên phải cẩn thận.” Ly nói rất hiển nhiên, chẳng có gì là né tránh.
Hạ Diệp Chi nhíu mày: “Đối thủ?”
“Đúng vậy.” Ly cười xán lạn, cô ta cố ý nói chậm lại: “Đừng bảo là cô tới giờ vẫn tưởng, mục tiêu của bọn tôi chỉ có mình cô đấy chứ?”
Ly nói rồi ghé sát vào phía trước Hạ Diệp Chi: “Mục đích của chúng tôi ấy, một phần là cô, nhưng nhiều hơn là nhắm vào...”
Cô hơi ngừng, đánh giá sắc mặt của Hạ Diệp Chi, mới chầm chậm thả từng chữ ra: “Mạc Đình Kiên.”
Ly nói xong, nhưng không tìm được biểu cảm hoảng loạn thất thố của Hạ Diệp Chi mà cô vẫn luôn chờ.
“Các người kiêng nể Mạc Đình Kiên như vậy, xem ra đã tiêu tốn khá nhiều công sức vì anh ấy rồi nhỉ.” Hạ Diệp Chi thấp giọng cười một tiếng, cười ra cả ý vị giễu cợt: “Lưu Chiến Hằng thì sao? Lại diễn vai gì trong vở kịch này vậy?”
Hạ Diệp Chi hiện tại rất muốn biết, Lưu Chiến hằng đang đóng vai gì.
Cô không biết bọn Lưu Chiến hằng rốt cục muốn gì, nhưng cô nghi ngờ Lưu Chiến Hằng năm đó cứu cô, là có liên quan đến việc Lưu Chiến Thiên đang làm bây giờ.
Nếu thật là vậy, cô thật sự khó mà tưởng tượng được tâm tư Lưu Chiến Hằng thâm sâu khó lường cỡ nào.
Nhưng, trước khi cô gặp được Lưu Chiến Hằng, cô chỉ có thể nghi ngờ mà thôi, không thể đổ hết mọi chuyện lên người anh ta.
Ly vốn còn đang bình thản ung dung, nghe cô nói xong bỗng dừng lại, im lặng.
Sự im lặng này đến bất chợt, và cũng rất lạ.
Hạ Diệp Chi trong lòng có một dự cảm không tốt, sắc mặt hơi thay đổi, lạnh giọng hỏi: “Tại sao lại không nói, các người làm gì Lưu Chiến Hằng rồi?”
Ly lại không thèm để ý Hạ Diệp Chi, ra lệnh cho tài xế đang lái xe: “Được rồi, không cần lòng vòng nữa.”
Thuộc hạ đang lái xe nghe mệnh lệnh của Ly, lập tức tăng tốc, đi mấy vòng trên đường, vòng đến nỗi khiến Hạ Diệp Chi chóng cả mặt, cuối cùng lái xe đến khu ngoại ô.
Đoạn đường ban đầu còn có đèn, nhưng đến đoạn sau, đến đèn đường cũng không có nữa.
Hai bên đường tối đen, đêm đông trăng không sáng, màn đêm đen tối như con dã thú lớn, chờ đợi để nuốt chửng mọi thứ.
Hạ Diệp Chi trong lòng lạnh đi, cứ cảm thấy Lưu Chiến Thiên bọn họ không hề đơn giản.
Cô vô thức nắm chặt tay, lên tiếng lần nữa: “Ly.”
“Im miệng! Cô phải rõ thân phận của mình.” Ngữ khí của Ly không nhẹ nhàng như trước nữa, trọng giọng nói còn có ý lạnh: “cô bây giờ không phải là khách, mà chỉ là người bọn tôi nâng đỡ mà thôi!”
Thái độ hiện giờ của Ly khác hẳn, cũng chỉ là vì vừa rồi Hạ Diệp Chi nhắc đến Lưu Chiến Hằng.
Nhìn vào phản ứng của Ly, có thể thấy cô ta biết Lưu Chiến Hằng.
Tại sao Ly lại giấu kín như bưng chuyện của Lưu Chiến Hằng?
“Cô muốn tôi câm miệng tôi phải câm miệng à? Tôi cứ không đấy.” Hạ Diệp Chi hơi hất cằm, cố ý làm bộ dạng không nghe lời.
“Cô...” Ly nghẹn họng, từ khi cô tiếp xúc với Hạ Diệp Chi đến giờ, đã biết Hạ Diệp Chi là người thấu tình đạt lý, không ngờ cô ta lại có thể ấu trĩ như vậy.