Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 70: CẢN ĐẢM ĐI TÌM CHẾT
CHƯƠNG 70: CẢN ĐẢM ĐI TÌM CHẾT
Hạ Diệp Chi thái cà chua và thịt bò, làm mỳ thịt bò cà chua.
Lúc cô thái thịt bò, Mạc Đình Kiên đứng bên cạnh không đi, một lúc sau, giọng điệu quái gở nói: “Cô thái chậm thôi.”
Đồ trai thẳng chưa từng nấu ăn.
Hạ Diệp Chi lại thái càng nhanh, sau khi cho thịt bò vào đĩa, cô mới quay đầu nhìn anh: “Đi ra đi, đừng ở đây cản trở.”
Có lẽ là đêm khuya dễ khiến người cảm thấy cô đơn, Mạc Đình Kiên không muốn một người đi nhà ăn chờ cơm, cứ muốn ở đây nhìn Hạ Diệp Chi nấu ăn.
Vẻ mặt anh thong dong tìm một lý do cho bản thân: “Tôi cứ đứng đây nhìn đấy, lỡ cô bỏ thuốc độc thật cho tôi? Tôi vẫn chưa muốn chết.”
“Tôi mới không ngu thế đâu, nếu muốn độc chết anh, tôi chắc chắn cũng không thể sống được! Tôi đắt lắm đó, tôi là người đáng giá 1000 tỷ đó!” Hạ Diệp Chi thực ra chỉ là tự giễu bản thân.
Nhưng người nói vô tâm, người nghe có ý.
Mạc Đình Kiên khó được giải thích cho bản thân: “Chuyện này là do bậc cha chú hai bên thúc đẩy, anh họ không hề muốn như vậy.”
“Tôi lại không có trách anh ta, anh căng thẳng cái gì.” Hạ Diệp Chi kỳ lạ nhìn “Mạc Gia Thành”: “Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi đến, anh còn làm trò trước mặt tôi nói Mạc Đình Kiên là người khuyết tật, giờ anh lại nói giúp cho Mạc Đình Kiên, rốt cục tình cảm của anh với anh ta là tốt hay không tốt?”
“Mạc Gia Thành” hỏi ngược lại: “Cô thấy thế nào?”
Ha ha, tôi thấy anh là đồ thần kinh vô sỉ.
Nhưng mà lời này Hạ Diệp Chi cũng chỉ dám nói thầm trong lòng mà thôi.
Rất nhanh, Hạ Diệp Chi bưng hai bát mỳ lên bàn ăn.
Nhưng bởi đêm khuya yên tĩnh, hai người đều thả lỏng cảnh giác, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Nhưng đa phần đều là Hạ Diệp Chi nói, vấn đề cô hỏi cũng đều là chuyện của Mạc Đình Kiên.
Mà câu trả lời của “Mạc Gia Thành” đa số là “Ừ” “Không phải” “Không biết” “Có thể” các kiểu.
Điều này khiến Hạ Diệp Chi nghi ngờ, tình cảm của anh em nhà này là tình anh em cây khế à.
……
Hôm sau.
Hạ Diệp Chi ngủ quên.
Cô nhanh chóng rửa mặt thay quần áo xong liền chạy ra ngoài cửa.
Ở lối cầu thang, cô bắt gặp “Mạc Gia Thành” tình thần sảng khoái.
Cùng là người tối qua dậy ăn đêm, tại sao cô ngủ quên mà vẫn uể oải, còn người đàn ông này xem ra sức sống tràn đầy!
Cô lại lần nữa nghi ngờ, cơ thể của người đàn ông này là đồng sắt.
Mạc Đình Kiên thấy tinh thần của cô không tốt, hơi nhíu mày: “Ngủ không ngon?”
Hạ Diệp Chi cảm thấy anh ta đang khoe khoang.
Cô cúi đầu nhìn thời gian, bỏ lại một câu: “Tôi sắp muộn rồi, hôm nay không nấu bữa sáng.” Xong vội vội vàng vàng chạy xuống tầng.
Mạc Đình Kiên đi ba bước thành hai, tiến lên trước kéo vạt áo cô lại: “Tôi đưa cô đi.”
Hạ Diệp Chi không phải rất muốn để anh đưa đi, nhưng mắt thấy nếu giờ cô đi chen xe bus, có thể sẽ muộn thật.
Cuối cùng “Mạc Gia Thành” cũng không thể đưa Hạ Diệp Chi đi làm, bởi anh bị một cuộc điện thoại gọi đi, trước khi đi anh còn dặn dò vệ sĩ lái xe đưa Hạ Diệp Chi đi làm.
……
Mạc Đình Kiên đi đến một quán trà có tính bảo mật riêng tư cao.
Lãnh Tuấn đang ở cửa chờ anh, vừa thấy anh đến, hơi gật đầu, hết sức cung kính nói: “Cậu chủ, ông chủ đang chờ cậu bên trong.”
Nói xong, ông ta xoay người đi trước dẫn đường.
Trong phòng riêng, Mạc Đình Phong ngồi trước khay trà, mặt trầm như nước.
“Gấp gáp tìm tôi đến, có chuyện gì?” Mạc Đình Kiên ngồi xuống chiếc sofa ở trong phòng có khoảng cách xa nhất với Mạc Đình Phong, ngữ khí thờ ơ không giống như đang nói chuyện với bố ruột mình.
Mạc Đình Phong cũng đã sớm quen với thái độ của Mạc Đình Kiên đối với ông, chỉ ngẩng đầu nói với Lãnh Tuấn: “Đưa cho nó xem!”
Lãnh Tuấn lấy máy tính bảng ra đưa đến trước mặt Mạc Đình Kiên.
Trên màn hình máy tính bảng, hiển thị đầu đề tin tức mới ra sáng nay.
Bên trên giật tít: Thực hư chuyện Thiếu phu nhân nhà họ Mạc có quan hệ thân mật với em họ chồng?
Cái tít giật gân này, nhìn có vẻ không rõ ràng nhưng lại cực kỳ hút người xem.
Cho nên, bài báo này có lượng click cực kỳ cao.
Anh lướt xuống dưới, nội dung bài báo chủ yếu là dẫn dắt tin đồn theo hướng “Em họ của Mạc Đình Kiên” và vợ anh ta có quan hệ không đàng hoàng.
Ở dưới còn kèm hai ảnh minh họa, trong bức ảnh là cử chỉ mập mờ thân mật của anh và Hạ Diệp Chi, bối cảnh chính là bên ngoài nhà hàng hôm qua ăn cơm với nhà họ Hạ.
Mạc Đình Phong giờ mới lên tiếng: “Giải thích đi.”
Mạc Đình Kiên gật đầu, giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Góc độ chụp của bức ảnh không phải rất đẹp, không nhìn rõ mặt, lại còn hơi mờ.”
“Mạc Đình Kiên!” Mạc Đình Phong bị thái độ qua loa của anh làm cho tức giận, thẳng tay hung hăng đập cái chén trước mặt xuống đất.
“Con vì chuyện của mẹ con mà trút giận lên bố bao nhiêu năm! Bởi con còn trẻ, cho nên bố vẫn luôn nhắm một mắt mở một mặt cho là không thấy! Nhưng con ngày càng đối nghịch với bố trầm trọng thêm! Con đây là báo thù chuyện năm đó không thể cứu mẹ con về đúng không?”
Mạc Đình Phong thân là người nắm quyền đương nhiệm của nhà họ Mạc, trong lúc nói chuyện, cái khí thế sắc bén của người quyền cao chức trọng cứ tự nhiên mà phát tán ra.
Lãnh Tuấn ở một bên, bất giác hơi lui ra sau.
Mà Mạc Đình Kiên lại không hề sợ hãi, vẻ mặt anh trầm như nước nhìn Mạc Đình Phong, ngữ khí trào phúng: “Ông nói gì cơ? Mẹ tôi chết trong tay bọn bắt cóc, có liên quan gì đến ông? Không cần gấp đi chịu trách nhiệm như vậy.”
Trước khi anh còn chưa tra ra sự thật, ai cũng không cần chịu trách nhiệm, nhưng sau khi anh tìm ra chân tướng, người có liên quan, ai cũng đừng có thể nhẹ nhàng tiếp tục sống.
Mạc Đình Phong nghe vậy, ngẩng đầu quan sát kỹ đứa con trai trước mắt.
Bởi chuyện mẹ của Mạc Đình Kiên, hai bố con họ đã rất nhiều năm chưa từng ngồi xuống nói chuyện tử tế với nhau.
Mỗi lần gặp mặt, liền là loại bầu không khí giương cung bạt kiếm này.
“Đình Kiên, tuổi bố đã lớn rồi, sau này Mạc thị to lớn này, cũng cần con đến tiếp quản, con sẽ phải hòa giải với bố, đứa bé Diệp Chi bố gặp qua rồi, là đứa bé có tấm lòng thiện lương, nếu con thật sự không muốn sống với nó, sau này chờ con tiếp quản Mạc thị, con muốn ly hôn với nó lấy người khác cũng được. . .”
Đại gia tộc nhà họ Mạc, rất nhiều nhánh họ thân thích đều ngấp nghé vị trí người cầm quyền nhà họ Mạc, mà lần này đột nhiên để Mạc Đình Kiên kết hôn, cũng là bởi nội bộ trong gia tộc đều nói Mạc Đình Kiên không thể “nhân đạo”, không thể tiếp nhận Mạc thị.
Mạc Đình Kiên từ sau mẹ mất năm đí, không những không lộ mặt với người ngoài, ngày cả một vài nhánh họ thân thích của nhà họ Mạc cũng chưa từng gặp qua Mac Đình Kiên.
Mạc Đình Phong thậm chí còn đưa phụ nữ cho Mạc Đình Kiên, có xinh đẹp kiều diễm, có dịu dàng hiểu chuyện, nhưng những cô gái đưa đi qua, lúc bị trả lại đều sẽ rất thảm.
Mạc Đình Kiên không hề đụng vào họ.
Mạc Đình Phong thực sự không còn cách, chỉ có thể mạnh mẽ ép anh kết hôn, để bịt miệng mấy người nhà họ Mạc.
Ông biết cơ thể của Mạc Đình Kiên không có vấn đề gì, chờ qua vài năm Mạc Đình Kiên sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của ông, tự nhiên mà sẽ bằng lòng nối dõi tông đường.
“Tôi và Hạ Diệp Chi như thế nào, đây là chuyện của chúng tôi, tôi khuyên ông, vẫn là đừng nên vươn tay quá dài, miễn cho sau này không chỉ gãy tay mà còn đau thắt lưng!”
Mạc Đình Kiên đột nhiên nghĩ tới, trước khi Hạ Diệp Chi ra cửa, đại khái là còn chưa biết tin này.
Anh thật sự là coi thường can đảm đi tìm chết của Hạ Hương Thảo, cũng dám chụp loại ảnh này gửi cho bên truyền thông.