Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trần Ngọc cất tiếng chê cười: “? Người nước ngoài thường thích lấy mấy cái tên như vậy, vườn hoa mà thượng đế để lại cho nhân gian không sớm thì muộn cũng sẽ vì sự tò mò và tham lam của loài người mà nhấn chìm xuống địa ngục, trong sa mạc này thì có cái hậu hoa viên quỷ quái gì?”
Thẩm Tuyên mặc bộ rằn ri, đôi chân dài ưu nhã vắt lên nhau, trên khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lộ ra tiếu ý, lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt vẫn có chút tái nhợt của Trần Ngọc, ôn hòa nói: “Thế nào, hóa ra ngươi còn nghiên cứu nhân tính cùng ngoại quốc thần học?” Sau đó cúi đầu nhìn cánh tay bị Trần Ngọc hất ra, tiếp tục: “Bất quá, có hai chữ ngươi nói đúng, chỗ đó quả thật có thể gặp quỷ.”
Tất cả mọi người trên xe đều sửng sốt, Mã Văn Thanh lập tức mở mắt ra nói: “Ta bảo này đại sư huynh Trần gia, mặc dù chúng ta từ nhỏ đã bị hù dọa mà lớn lên, đối với các tình huống đặc biệt căn bản có thể ứng đối tự nhiên, cũng đem theo không ít gạo nếp. Nhưng còn phiền ngài trước tiên giải thích cho rõ ràng câu nói sau cùng có ý gì, nhất là hai chữ ‘gặp quỷ’ kia.” Vừa dò hỏi vừa len lén kiểm tra hộ thần phù trên cổ hắn.
Thẩm Tuyên nghe thấy vậy, khẽ cười cười, đáp: “Nói đơn giản, đó là một truyền thuyết từ cách đây rất lâu của Tây Vực, ở biển tử vong, cũng chính là sa mạc Taklamakan, có một tòa thành di động, được một số người gọi là quỷ thành. Lại có người nói rằng, quỷ thành đó kinh khủng như chốn địa ngục, là nơi ở của ác quỷ, ba mươi năm mới có thể nhìn thấy một lần, mà những người nhìn thấy được nó đều không ai sống sót trở về. Căn cứ vào truyền thuyết cùng ghi chép trong cuốn sách nọ, quỷ thành hẳn chính là mà người Anh kia đã bắt gặp, về phần tại sao trên sách thì miêu tả cây cỏ tốt tươi, điểu ngữ hoa hương, khắp nơi đều là kỳ trân dị bảo, trái ngược hoàn toàn với hai chữ ‘kinh khủng’, còn rất khó nói.”
“Hiện tại có nhà khảo cổ học đã phân tích, quỷ thành di động này, rất có thể là một trong số những nước nhỏ ở Tây Vực, bởi vì không giao lưu với bên ngoài, nên bị lịch sử coi nhẹ. Mà trong dã sử có ghi chép, ngay từ thời Hán triều, đã có người bí mật thử tìm kiếm quỷ thành, người đó chính là Hán Vũ Đế. Năm đó Trương Khiên(1) đi sứ Tây Vực, một mặt là mang trên mình sứ mạng liên hiệp các quốc gia Tây Vực, cùng đánh Hung Nô, mặt khác chính là làm nhiệm vụ bí mật tìm kiếm quỷ thành luôn di động trong truyền thuyết kia, về phần mục đích tìm kiếm quỷ thành, thì không có bất cứ ghi chép nào cả.”
Nghe những lời mà Thẩm Tuyên nói, Trần Ngọc nhíu mày, Hán Vũ Đế tốn công tốn sức tới sa mạc muốn tìm cái gì, hắn còn cần thứ gì? Quyền lực, tiền tài, địa vị đã bị hắn dẫm ở dưới chân, ngay cả mỹ nữ, bên cạnh Hán Vũ Đế cũng có rất nhiều giai nhân tuyệt sắc.
Trần Ngọc ngẩng đầu lên, mặt đầy vẻ nghi ngờ, mắt phượng mang theo thủy quang nhìn về phía Thẩm Tuyên, lại hỏi: “Trầm ca, ngươi là người đứng ra tổ chức hành động lần này?”
Thẩm Tuyên gật đầu một cái: “Sao vậy?”
Trần Ngọc một tay vuốt ve lòng bàn chân của tiểu báo tử mập mạp trong ngực, một tay nhịp nhịp gõ đầu gối, nói: “Ta cảm thấy có vấn đề, có ai lại vì mấy câu miêu tả trên một quyển sách liền hao tốn khí lực lớn như vậy, triệu tập một đống người mạo hiểm vào sa mạc? Không, không đơn giản thế được. Bọn họ nhất định phát hiện ra cái gì đó, có đủ sức hấp dẫn khiến bọn họ phải đi trước một bước.”
Mã Văn Thanh ở bên cạnh gật đầu đồng ý: “Tiểu Trần Ngọc nói rất đúng, chuyện này nhất định có mờ ám, thân phận của người nọ đáng tin không?”
Thẩm Tuyên vẻ mặt phức tạp nhìn hai người một lúc lâu, trịnh trọng gật đầu một cái, cũng không nói thêm gì nữa.
Trần Ngọc đảo mắt, dò hỏi: “Mấy chiếc xe quân dụng việt dã này, lại từ đâu mà có?”
Thẩm Tuyên tự tiếu phi tiếu nhìn cậu, đáp: “Những thứ này không cần ngươi quan tâm, đều do người tổ chức hành động lần này bố trí. Hơn nữa, tiểu Trần Ngọc, ta nói trước cho ngươi biết một tiếng, nếu ngươi đã ở lại, thì hãy yên phận đi. Người kia, tuyệt đối có thể tin tưởng, với lại sư phụ sẽ không hy vọng ngươi chọc vào bọn họ.”
Nhắc tới Trần Sâm, Trần Ngọc lại cảm thấy toàn thân đau đớn, ngồi nghiêm chỉnh, ôm tiểu tử trong ngực lui dần về phía sau cho đến khi đụng phải một thân thể ôn lạnh, nhất thời thấy thực thoải mái.
Một cánh tay với ngón tay đeo nhẫn lạnh như băng hạ xuống đầu Trần Ngọc, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc mềm mại, Trần Ngọc thở ra khoan khoái, ánh mắt trở nên mông lung, giống như một chú mèo được cưng nựng mà cảm thấy vô cùng thoả mãn.
Thẩm Tuyên nhìn chằm chằm vẻ con nít khó gặp của Trần Ngọc, trong lòng không khỏi có phần ghen tỵ, sự thân mật đến mức không cần phòng bị cùng cực kỳ tin cậy đó, trước kia Trần Ngọc luôn luôn chỉ ở trước mặt đại sư huynh này của cậu mới biểu lộ ra. Bởi vì bất luận là ở Trần gia hay khi ở bên ngoài, có năng lực giúp đỡ Trần Ngọc duy nhất chỉ có hắn.
Hắn không thể không đánh giá và nhìn lại một lần nữa người đàn ông mà Trần Ngọc mang về cùng này, vẻ ngoài khiến kẻ khác phải giật mình, ánh mắt sắc bén lạnh như băng, khí chất túc sát rõ ràng bao quanh làm cho nhiệt độ trong đây giảm đi trông thấy.
Bởi vì bị nhìn quá mức chăm chú, Phong Hàn bèn ngẩng đầu đáp lại ánh mắt của Thẩm Tuyên, hô hấp của Thẩm Tuyên như đông cứng, từ trong con ngươi đen nhánh kia, không nhận ra bất cứ một tia cảm tình nào, nhưng có thể cảm nhận được sự ưu nhã cùng nguy hiểm.
Thẩm Tuyên quay đầu chú mục vào Trần Ngọc, chợt khẽ khàng lên tiếng: “Còn có, ngươi ngốc rồi sao, bản đồ chỉ có một, ngươi lại đang ở trong thư phòng, ngươi cầm đi sư phó làm sao có thể không biết?”
Trần Ngọc hơi nâng mặt lên, mê mang nhìn Trầm Tuyân, nói: “Ta chỉ photo ra một bản mà thôi, rồi lại đặt lên bàn như cũ, lẽ nào cha ta biết?”
Thẩm Tuyên sửng sốt, đột nhiên kéo Trần Ngọc ngồi hẳn dậy, nghiêm túc hỏi: “Ngươi bảo không hề cầm? Là thật?”
Trần Ngọc gật đầu, cậu cũng chợt ý thức được lời nói của Thẩm Tuyên, bản chính biến mất, hơn nữa cậu bị hoài nghi? Đây chỉ là trùng hợp hay ai đó tính kế hãm hại?
Thẩm Tuyên xoay người xuống xe, đi về phía trước, đại khái là qua nói chuyện với Trần Sâm. Trần Ngọc hạ mắt, lại tựa vào trên người Phong Hàn, nhìn không rõ vẻ mặt.
Trong buồng xe lại một lần nữa yên tĩnh, Mã Văn Thanh bởi vì ăn quá nhiều nên buồn ngủ, còn Trần Ngọc tựa hồ đã ngủ mất rồi. Mãi cho đến khi xe thắng gấp, Trần Ngọc đột ngột lao về phía trước, được Phong Hàn một phen kéo lại. Trong tiếng kêu rên của Mã Văn Thanh, A Cát đạp mở cửa xe, lo lắng nói: “Mau tới hỗ trợ, chậm thêm nữa lạc đà sẽ nguy hiểm.”
Trần Ngọc giật mình một cái, lật người ngồi dậy, xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía trước, hóa ra là lạc đà bị rơi vào trong cát lún.
A Cát chạy nhanh qua bên đó, Trần Ngọc đẩy Mã Văn Thanh, “Mau, một mình hắn không ổn, chúng ta phải đi giúp hắn.”
Mã Văn Thanh quay đầu liếc nhìn Phong Hàn, lại quay sang nháy mắt với Trần Ngọc. Trần Ngọc nhớ tới tác dụng cực lớn của Phong Hàn khi chiếc xe gặp nạn, bèn trưng ra khuôn mặt tươi cười rực rỡ nói: “Ta bảo này, Phong ca, trong chúng ta ngươi có sức lực nhất...”
Vốn cứ nghĩ Phong Hàn sẽ cứ tuyệt, hay ít nhất cũng phải đợi đến lúc Trần Ngọc nói rã bọt mép, mới bằng lòng đi ra hỗ trợ, thế nhưng, Phong Hàn chỉ nghe mỗi nửa câu đầu, liền lặng yên đứng lên, bước xuống đi qua đó.
Trần Ngọc quay sang Mã Văn Thanh cũng đang nghi ngờ không hiểu nhún nhún vai, thấp giọng nói: “Có lẽ người này rất tốt, mặc dù xác suất hắn ban phát thiện tâm là cực nhỏ.”
Không chỉ xe Hummer của bọn họ dừng lại mà những chiếc xe quân dụng kia cũng như vậy. Phía trước phát hiện cát lún có diện tích rất lớn, không chỉ lạc đà, người và xe mà đã rơi vào thì cũng khó mà ra. Cát lún là những hạt cát đã ngấm nước, nơi này có cát lún, chứng tỏ phía dưới có nước ngầm. Nhìn từ xa trông không khác gì sa địa bình thường, nhưng nếu bên trên có áp lực dù nhỏ, cũng sẽ tạo thành tai nạn khổng lồ.
Một tài xế của xe quân dụng cũng ra ngoài tra xét, vóc dáng không cao, da ngăm đen, thấy A Cát liều mạng đi kéo chân con lạc đà đã lún xuống hơn phân nửa, giễu cợt nói: “Ngươi thường thức chút được không, mau mau lên đây, con lạc đà này đã không còn cứu được nữa, đừng vì lạc đà mà liên lụy đến người.” Nói rồi đưa tay kéo A Cát lại, A Cát ngẩng đầu hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, cũng không thèm để ý tới cái tay kia, tiếp tục đi lên túm lấy lạc đà không dám động đậy.
Người lái xe thấy A Cát không những không cảm kích mà còn trừng hắn, cũng rất bực mình, xoay người thấy Trần Ngọc, Phong Hàn và Mã Văn Thanh vừa đúng lúc chạy tới, biết mấy người cùng hội, chỉ vào A Cát phàn nàn với ba người, thấp giọng mắng rồi đi. Ở bên kia, còn có chiếc xe đã bị ngập lún hai lốp, hắn còn muốn qua đó hỗ trợ.
Lúc này, gió đã nổi lên, cuốn bay từng đám cát vàng.
Lúc này thân thể A Cát chợt nhoáng, một chân của hắn cũng đã bị cát lún vùi lấp, A Cát không dám giãy dụa, càng động đậy thì càng lún sâu hơn. Ba người không thể đến gần hơn được nữa, cát lún mềm xốp đang nhanh chóng cắn nuốt mọi vật bên trên nó. Mã Văn Thanh ở đằng sau lôi kéo Trần Ngọc, Trần Ngọc cảm thấy sa địa dưới chân tựa hồ như có lực hút, vừa cẩn thận di động chân của mình, vừa vươn tay về phía A Cát.
Phong Hàn quét mắt, đi tới chỗ lạc đà, hạt cát lưu động dưới lòng bàn chân hắn, nhưng Phong Hàn không hề có dấu hiệu bị lún xuống. Trần Ngọc ngơ người, Mã Văn Thanh la lớn: “Nhanh lên một chút, tiểu tổ tông, nếu không hai chúng ta sẽ chôn thây ở đây mất.”
Trần Ngọc quay sang A Cát: “Mau nắm lấy tay ta, sau đó từ từ động chân của ngươi, đợi một lúc nữa, chân của ngươi có thể bị phế.” Trần Ngọc nói vậy cũng không khoa trương, mọi thứ rơi vào trong cát lún sẽ phải chịu áp lực lớn vô cùng, nhúc nhích đều rất khó khăn. A Cát ngước nhìn cái tay trước mặt kia, cắn răng, níu lấy cánh tay Trần Ngọc. Bất kể vận mệnh an bài ra sao, người này, thật sự không có tâm tư hại hắn.
Trên người trên mặt của Trần Ngọc và Mã Văn Thanh mồ hôi thi nhau rơi xuống, kéo một người ra ngoài so với lúc kéo xe Hummer lúc trước cũng tốn không ít sức lực. Còn may A Cát có kinh nghiệm, lại chịu phối hợp.
Cuối cùng, người và lạc đà đều được cứu thoát. Phong Hàn làm thế nào cứu lạc đà, Trần Ngọc bọn họ không rảnh để tâm đến, dù sao đã sớm biết, người này mạnh đến biến thái. Mà những người khác, bị cát vàng ngăn trở, cũng không chú ý tới. Đáng thương thay cho lạc đà đại khái bởi vì cảm kích muốn thân cận Phong Hàn nhưng bị hắn cho một cái tát đẩy ra.
A Cát ngồi trên mặt cát thở dốc, mới vừa rồi trải qua một hồi sinh tử, hắn không còn đắn đo chuyện tên tuổi của Trần Ngọc nữa, dựa vào Trần Ngọc, vừa vuốt ve lạc đà bên cạnh vừa quay sang Trần Ngọc lẩm bẩm nói: “Những con lạc đà này đã từng cứu mạng của ta, chỉ cần ở trước mặt ta, ta tuyệt đối sẽ không thấy chết mà không cứu.”
“Khi ngươi tiếp xúc đã lâu với chúng, sẽ phát hiện những còn lạc đà này so với người còn hiểu chuyện hơn. Bọn chúng mỗi lúc trời tối đều sẽ ăn rất nhiều cỏ khô khó ăn, bởi vì lo lắng ngày mai sẽ cùng chủ nhân đi vào sa mạc, cỏ khô so với cỏ tươi sẽ no bụng lâu hơn.”
Trần Ngọc yên lặng gật đầu, có những lúc, hành vi của động vật, mặc dù nhỏ bé nhưng dễ dàng khiến cho người ta phải cảm động.
Hiện giờ, phần lớn mọi người đã xuống xe, cỗ xe quân dụng đụng trúng cát lún cuối cùng cũng không kéo lên được, đành phải đập mở cửa xe để tài xế thoát ra ngoài, lấy lại vài trang thiết bị trên xe. Trong cơn gió tung lên từng màn cát bụi, mọi người yên lặng nhìn lớp lớp cát lún phía trước, căn bản không biết kéo dài đến nơi nào.
Cuối cùng, Trần Sâm thương lượng cùng Khương gia lão gia tử, để lại xe việt dã. Trước hết, hiện tại xe đã là nửa bước khó đi, tiếp nữa, vì nhiệt năng dưới mặt đất, bánh xe bị mài mòn nghiêm trọng, miễn cưỡng đi về phía trước cũng duy trì không được bao lâu nữa.
“Lưu lại vài người ở bên này, để bọn họ liên lạc với đội ngũ tiếp viện, chúng ta lúc quay về còn phải qua đây.”
Khương gia lão gia tử rất đồng ý với quyết định của Trần Sâm, phụ họa ở bên cạnh, hai người cùng nhìn về phía một người bị vây ở giữa, người nọ không nói gì, chẳng qua chỉ gật đầu một cái, hiển nhiên là ưng thuận.
Trần Ngọc cách bọn họ khá xa, không thấy rõ cái người ở chính giữa nọ. A Cát nhìn sắc trời, trên mặt hiện lên thần sắc lo lắng, nói: “Khí trời không tốt, không đúng, mùa hè rõ ràng không có...” Nói tới đây, hắn chợt quay sang Trần Ngọc bọn họ, nói nhanh: “Chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được nơi tránh gió, gió lớn sắp tới, không đi mau, thì sẽ không kịp nữa.”
Quả nhiên, một lúc sau, đại bộ đội dẫn đường cũng chú ý tới khí trời quỷ dị này, thúc giục mọi người mang theo trang bị, cỡi lạc đà gấp rút rời đi.
Mã Văn Thanh, Trần Ngọc cùng A Cát nhanh chóng cầm đồ, lên lạc đà hướng mặt bên chạy đi, Phong Hàn đi bên cạnh Trần Ngọc.
“Chạy mau, ngàn vạn lần không thể tụt lại phía sau.” A Cát hô một tiếng, lạc đà bên dưới đã bắt đầu chạy.
Trần Ngọc chạy đựợc hai bước, cảm giác đã bỏ quên thứ gì đó, tâm thần có chút không tập trung. Đúng lúc này gió càng lúc càng lớn, trong biển cát mênh mông chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng mọi người phía trước, trong tiếng gió thét gào tựa hồ còn mang theo cả tiếng kêu tuyệt vọng của dã thú.
Trần Ngọc giật mình một cái, cậu biết mình bỏ quên thứ gì, là tiểu báo tử! Như có ảnh hưởng tâm lý, cậu thậm chí cảm thấy được trong gió có tiếng kêu thảm thiết của tiểu báo tử.
Trần Ngọc quan sát đằng trước, đại bộ đội vẫn chưa đi xa, còn có mấy người phía sau ngay cả lạc đà cũng chưa kịp trèo lên. Không tốn vài phút, mình có thể đuối kịp họ, cậu nói với chính ban thân mình, lật người xuống lạc đà, lôi kéo lạc đà quay trở lại.
Lạc đà không vui, bản năng cảm nhận được nguy hiểm trong sa mạc khiến nó kháng cự lại Trần Ngọc, hơn nữa gió thổi quá mạnh, Trần Ngọc di chuyển cực kỳ khó khăn. Người người chạy qua bên cạnh đều dùng ánh mắt thấy kẻ ngớ ngẩn nhìn cậu. Trần Ngọc đeo kính chắn gió, nhìn về cái bóng mơ hồ phía trước cái xe, an ủi mình, sắp đến nơi rồi.
Khi đã tới bên cạnh chiếc xe Hummer, có người té xuống từ trên lưng lạc đà, Trần Ngọc trước đỡ hắn lên, chính là tay tài xế từng oán trách bọn họ. Hắn cảm kích bày tỏ lòng biết ơn với Trần Ngọc, nói: “Thật tốt quá, ta còn tưởng rằng chỉ còn lại một mình ta ở đây, may mà có ngươi.”
Những lời này của hắn khiến Trần Ngọc ý thức được chung quanh cơ hồ đã không còn ai hết, ngay cả Phong Hàn vẫn luôn theo bên cạnh cũng không thấy nốt, có lẽ là cùng Mã Văn Thanh ở chung một chỗ đang đi đằng trước, cậu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Không, bên kia còn có người!” Tay tài xế nói, chỉ về phía trước, Trần Ngọc quay đầu liếc mắt nhìn, nơi xa quả nhiên có một cái bóng, giống như là đang khom người, ôm đầu, cánh tay thật dài cùng vóc người tỷ lệ không đồng đều, đang dùng tư thế kỳ quái đi trong bão cát.
Trần Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, có người ít ra còn đỡ hoang mang, dù là một tên gù thì trong lòng vẫn thấy an tâm phần nào. Thời gian cấp bách, cậu vội vàng cố gắng mở cửa xe Hummer, may mắn thay, cậu trông thấy tiểu báo tử đang nằm bên cửa sổ nhìn cậu.
Tay tài xế thúc giục: “Đi mau, ngươi còn chần chừ gì nữa? Hắc phong bạo lập tới ngay bây giờ đấy!”
Trần Ngọc hô: “Con báo của ta!”
Người nọ khẽ liếc chú báo con, sau đó dùng ánh mắt thương hại nhìn Trần Ngọc, nói: “Thế ta đi trước! Ta đi trước đuổi theo người kia, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau chờ ngươi.”
Chờ đợi bất quá chỉ là một cách từ chối, dù sao hắn cũng không chuẩn bị giúp đỡ. Trần Ngọc liếc mắt, rốt cuộc khó khăn đem cửa xe mở ra. Tiểu báo tử đơn độc bị bỏ lại, đoán chừng do sợ hãi, cả người run rẩy, khi cửa xe vừa mở nó ngay lập tức nước mắt lưng tròng nhào vào lồng ngực của Trần Ngọc, trong miệng còn ngậm một túi thịt khô lớn.
Trần Ngọc nở nụ cười: “Đây coi như là chết vì ăn?”
Xoay người lại, Trần Ngọc phát hiện, gió đã trở mạnh, tầm nhìn giảm xuống hai thước, cát bụi giống như vách tường, đem tất cả mọi thứ ngăn cách cô lập sau đó cắn nuốt.
Mấu chốt hơn chính là, tựa hồ trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình cậu.
-END 26-
Chú giải:
(1)Trương Khiên: ?164 TCN – 114 TCN, tự Tử Văn, người Thành Cố, Hán Trung, nhà lữ hành, nhà ngoại giao, nhà thám hiểm kiệt xuất đời Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, có đóng góp to lớn trong việc mở ra con đường Tơ Lụa, kết nối giao thông nhà Hán với các nước Tây Vực.
(Theo Wikipedia)