Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
  3. Chương 3061-3066
Trước /2583 Sau

Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 3061-3066

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Đúng là một cô gái ngốc", Tô Minh có chút đau lòng cùng cảm động, anh nhẹ giọng nói, cánh tay đang ôm chặt lấy cô kia tuôn ra lực sinh mệnh và khí tức tiên nguyên vô tận rót vào trong cơ thể của Ngư Dung Băng.

Lập tức Ngư Dung Băng vốn đang thoi thóp một hơi giống như vùng đất khô cằn bất ngờ gặp cơn mưa xuân.

Cơ thể vốn sắp mất đi sự sống lại phục hồi nhanh chóng. Ngay cả tuổi thọ, tinh huyết... bị đốt cháy trước đó cũng đang cấp tốc khôi phục.

Như một phép màu.

“Hả?” Hai mắt chủ nhân Không Gian sáng rực: ““Rất thú vị”.

Dứt lời liền không kìm được mà phất tay.

Trong chớp mắt, hàng trăm triệu tầng không gian lại một lần nữa tăng tốc, biến hóa kỳ ảo, một lần nữa ngưng tụ thành dòng thác lũ càng mạnh hơn, to lớn và thuần khiết hơn không ngừng lao thẳng về phía hai người Tô Minh và Ngư Dung Băng.

"Tô Minh, mau... mau chạy đi...", Ngư Dung Băng vừa bình phục được một phần thương tích, thấy cảnh này sắc mặt liền biến đổi, một tay gắt gao tóm chặt lấy cánh tay của Tô Minh.

Vừa rồi cô đã được trải nghiệm sự khủng bố từ thần thông không gian của vị Chủ nhân Không Gian kia, lúc này chiêu thức đó lại được thi triển một lần nữa, không những vậy uy thế rõ ràng càng mạnh mẽ hơn, cô không dám tưởng tượng hậu quả sẽ còn tàn nhẫn hơn bao nhiêu.

Cô có thể chấp nhận cảnh bản thân hấp hối, chấp nhận một cái chết thảm nhưng cô thà chết cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông trong tim mình bị vô số lớp không gian nghiền nát, đè bẹp thành mảnh vụn, thà chết cũng không muốn anh phải nhận cái chết thảm thương ngay trước mắt mình.

"Yên tâm, người đàn ông của em rất lợi hại", nói đoạn Tô Minh nhấc tay khẽ véo khuôn mặt nhỏ đã lạnh lẽo của Ngư Dung Băng.

Cùng lúc đó.

Tới rồi.

Sự trấn áp tới cực hạn của hàng tỷ tầng không gian ập tới.

Vững vàng kiên cố, toàn bộ đều bổ nhào về phía Tô Minh.

Anh giống như hoá thành một tấm bia sống.

"Còn không bằng Ngư Dung Băng", chủ nhân Không Gian thầm khinh bỉ một câu, Ngư Dung Băng còn biết vùng vẫy, mà Tô Minh dường như chỉ đành chấp nhận số phận, đúng là nực cười!

Tuy nhiên.

Sự nhạo báng của hắn ta còn chưa kéo dài tới thời gian nửa nhịp thở.

Liền dừng lại.

Chủ nhân Không Gian im lặng.

Khí tức như một vị ma thần với nụ cười thường trực trên môi, sự tự tin mờ nhạt, điều khiển tất cả như đã định liệu trước cùng tư thái hơn người của hắn ta trong giây lát liền ngưng trệ lại.

Sao có thể như vậy?

Hắn không hề lưu tình tung ra thần thông không gian, toàn lực dồn sức lên người Tô Minh, lại… lại không có kết quả như mong muốn, Tô Minh chẳng hề xê dịch? Khuôn mặt và khí tức đều không biến hóa? Xem ra chỉ giống như gió xuân mềm mại lướt qua người anh?

Đùa gì vậy?

Tâm thái của chủ nhân Không Gian gần như sụp đổ.

Sau khi kết thúc bế quan, hắn quả thực đã bước vào cảnh giới Nguyên Vô Cực, được coi là bất khả chiến bại!

Cũng nên thực sự vô địch, quét sạch mọi thứ, suy cho cùng, ngoại trừ Thiên nữ Tạo Hóa, trong lịch sử của toàn bộ vạn giới đều không có ai khác tiến vào cảnh giới Nguyên Vô Cực, bản thân hắn chắc hẳn đã là người mạnh nhất!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Đè ép không gian!”, giây tiếp theo, chủ nhân Không Gian bùng nổ cơn giận, không cam tâm, hoảng loạn, khó hiểu và nổi nóng bỗng nhiên gào lên một tiếng, hai tay dồn sức giương lên, giống như một ngọn núi đập mạnh về phía Tô Minh.

Với cú đập này cả vạn giới dường như đang rung chấn, không gian đạo trong giây lát như bị rút cạn, ngưng kết thành một ngôi sao không gian lao vào Tô Minh.

Xem ra hiệu ứng thị giác kinh hoàng tột độ.

Tô Minh trở thành mục tiêu sống bị khóa chặt bởi một ngôi sao băng rơi rụng.

Một đòn công kích này, cho dù là người đứng ngoài quan sát như Luyện Sinh Ngục cũng… cũng không nhịn được mà cấp tốc lui về phía sau hàng trăm kilomet, gương mặt ông ta không khỏi vặn vẹo co rút, chiêu thức tấn công của chủ nhân Không Gian quá đáng sợ!

Tuy nhiên.

Tô Minh vẫn như cũ đứng yên tại chỗ.

Anh ôm Ngư Dung Băng trong vòng tay, không biết đang thì thầm những lời yêu thương gì đó, sắc mặt vẫn như thường lệ, khóe miệng vẫn treo nụ cười mỉm nhàn nhạt, dường như không biết chủ nhân Không Gian đang tấn công một lần nữa.

Trong chớp mắt.

Cảnh tượng đất trời nổ tan trong tưởng tượng.

Không gian chìm vào u tối trong tưởng tượng.

Sự hủy diệt vô biên trong tưởng tượng.

Không gian tái diễn trong tưởng tượng.

Vân vân, từng màn trong tưởng tượng này đều không hề xuất hiện!

Tô Minh tuy là một mục tiêu sống, bị đòn công kích khủng bố ập lên người.

Nhưng vẫn bình tĩnh như gió thổi lơ phơ, mây trôi lững lờ.

Giống như được làn gió nhẹ khẽ phất qua.

“Không thể nào!”, chủ nhân Không Gian đã trở nên thất thố, gương mặt hắn ta cũng đỏ bừng mà quát lên.

Tâm thái hoàn toàn sụp đổ.

“Không có gì là không có khả năng cả? Anh là chủ nhân Không Gian sao? Đạo không gian quả thực không tệ, nhưng đáng tiếc, đòn công phạt không gian này của anh ngay cả da thịt bên ngoài của tôi cũng không thể đánh vỡ. Anh, quá yếu”, Tô Minh quay đầu, nhìn hướng chủ nhân Không Gian nói.

Còn chưa dứt lời.

“Kiếm!”

Anh phun ra một chữ.

Anh giơ tay, tùy ý chỉ ra.

Kiếm diễn sắc bén giống như ảo ảnh, chợt lóe rồi vụt tắt.

Sau đó.

Không có sau đó nữa.

Chủ nhân Không Gian trực tiếp bị phong tỏa!

Tiếp đó, không gian đạo của vạn giới như đổ sụp, âm ỉ tiếng than khóc.

Hơi thở sự sống trên cơ thể chủ nhân Không Gian đang tiêu hao một cách nhanh chóng.

Mãi cho đến nửa nhịp thở sau mới lờ mờ nhìn thấy được giữa hai đầu lông mày của hắn ta có một vết kiếm màu đỏ mảnh nhỏ đang lan rộng.

Chủ nhân Không Gian lúc này đã đứng trên ranh giới tử vong, hắn còn duy trì được một tia ý thức, tia ý thức đó chỉ đang suy nghĩ về một vấn đề- một kiếm vừa rồi của Tô Minh sao có thể mạnh như vậy?

Đúng vậy, làm thế nào lại mạnh mẽ như vậy?

Hắn rõ ràng đã tóm được kiếm quang.

Nhưng trong khoảnh khắc sinh tử lại không có dũng khí để phản kháng lại.

Giống như sự áp chế từ trong huyết mạch.

Giây tiếp theo.

Thân xác của chủ nhân Không Gian lặng lẽ vỡ nát thành một màn sương máu.

Thần hồn cũng vậy.

Cả đất trời đều an tĩnh lại.

Cả vạn giới đều bị khóa chặt.

Không ai có thể tin rằng những gì họ nhìn thấy là sự thật!

Đó là chủ nhân của nền văn minh Không Gian cấp chín đỉnh cấp nhất!

Còn là cường giả thứ hai thành công tiến vào cảnh giới Nguyên Vô Cực trong lịch sử sau Thiên nữ Tạo Hóa.

Cứ như vậy trong nháy mắt bị kích sát bằng một chiêu?

Nằm mơ cũng không dám mơ tới cục diện này chăng?

“…”, Băng Quỷ Đạo Nhân đều… đều hóa đá rồi.

Thậm chí ngay cả Thiên nữ đang bị vây giữ trong lò luyện hồn cũng có chút ngẩn người, cô có dự cảm chỉ cần Tô Minh không chết, sẽ thành vương giả trở về, nhưng… nhưng, cô cũng không ngờ tới sự trở lại này của anh lại mạnh mẽ đến mức này.

Như mộng như ảo.

Thật sự quá chân thật rồi.

“Luyện Phù Sinh. Lại gặp nhau rồi”, cùng lúc đó, Tô Minh nhìn Luyện Phù Sinh rồi mỉm cười nói.

Luyện Phù Sinh không nói gì.

Trái tim như vỡ nát.

Quay người muốn bỏ chạy.

Tất cả các phương pháp đã sử dụng hết, bao gồm đốt cháy tiên nguyên, các quân bài chưa lật…

Đáng tiếc.

Đều vô dụng.

Luyện Phù Sinh vừa sốc lại vừa tuyệt vọng khi phát hiện, dường như... dường như trốn đi đâu cũng đều bị Tô Minh khóa chặt hơi thở của mình.

Ngay cả khoảng không vô tận.

Dường như, toàn bộ chư thiên vạn giới này đều là lãnh địa riêng của Tô Minh.

“Soạt!”

Một giây sau, Tô Minh vung tay lên, thản nhiên chụp về phía không trung.

Nhìn có vẻ như đang bắt không khí.

Nhưng cùng lúc đó, trong khoảng không xa xăm, Luyện Phù Sinh. Người đang điên cuồng chạy trốn vì mạng sống của mình đột nhiên hét lên một tiếng tuyệt vọng.

Một bàn tay khổng lồ to lớn vô biên xuất hiện trong khoảng không một cách kì lạ, như muốn bao phủ toàn bộ khoảng không.

Bắt sống ông ta.

Thể xác và linh hồn của ông ta vỡ tan nát.

“Đáng chết”, Băng Quỷ Đạo Nhân sợ hãi nói.

Ông ta chưa bao giờ kinh hoàng đến thế.

Não bộ trở nên trì trệ.

Ông ta cũng không còn nghĩ tới việc tại sao Tô Minh có thể trở về từ Ma giới nữa. Sao anh có thể mạnh mẽ cấp bậc này, tất cả những thứ này đều không quan trọng nữa.

Vào lúc này, ông ta chỉ có một suy nghĩ… muốn sống.

Vừa nghĩ vậy...

Ông ta liền nhìn vào trong lò luyện hồn.

Bây giờ, khả năng duy nhất để ông ta sống sót dường như chỉ còn lại Thiên nữ Tạo Hóa.

Lấy Thiên nữ Tạo Hóa để uy hiếp Tô Minh.

Tuy nhiên.

Ông ta vừa quay đầu nhìn về lò luyện hồn, vẫn chưa có bất kì hành động nào.

Bất ngờ, Tô Minh đã xuất hiện rồi.

Đúng vậy.

Anh cứ xuất hiện một cách bất giờ và quỷ dị như vậy.

Đứng trước mặt ông ta.

“Cậu… cậu… cậu sao lại tìm được tới đây?”, Băng Quỷ Đạo Nhân sắc mặt tái nhợt, ông ta sắp phát điên rồi.

“Nền văn minh Hàn Uyên là nội thế giới của ông, tôi bắt lấy hơi thở đó, rất dễ dàng có thể tìm được đến đây”, Tô Minh nhàn nhạt nói.

Sau đó. Anh rời tầm mắt.

Nhìn về phía lò luyện hồn.

“Thiên Nữ, anh, đến rồi”, âm thanh của Tô Minh nhẹ nhàng, tràn đầy cảm kích, dịu dàng, khao khát, yêu thương...

“Bỏ qua cho tôi. Tôi... có thể nghĩ cách giúp cậu mở lò luyện hồn, không có sự trợ giúp của tôi, không ai có thể... mở lò luyện hồn”, Băng Quỷ Đạo Nhân run rẩy nói, vừa cầu xin lại vừa đe dọa.

Tuy nhiên.

Tô Minh căn bản không để ý đến ông ta.

Kiếm La Ma xuất hiện.

“Keng”.

Toàn lực.

Kiếm phù.

Lôi phù.

Hỏa phù.

Cả ba được xếp chồng lên nhau, hòa vào kiếm.

Một kiếm cắt ngang.

Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ chư thiên vạn giới dường như tan tành và sụp đổ.

Nó gần như không thể chịu đựng được.

Ánh kiếm rơi xuống lò luyện hồn.

Bằng mắt thường có thể thấy, lò luyện hồn đã vỡ ra.

Bị một kiếm của Tô Minh chém vỡ.

“Ông nói cái gì?”, Kiếm Ma La hóa thành một cái vòng tay trở lại cổ tay Tô Minh, anh liếc mắt nhìn Băng Quỷ Đạo Nhân.

Băng Quỷ Đạo Nhân thất thần.

Biểu cảm tuyệt vọng không thể diễn tả bằng lời.

Ông ta trực tiếp quỳ xuống.

Rất nhanh.

Một thân ảnh linh hồn từ lò luyện đan bước ra.

“Tô Minh...”, chính là Thiên nữ Tạo Hóa.

Thiên nữ Tạo Hóa đã rơi lệ.

Những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Cô rất tự hào.

Kích động.

Thật lòng rất phấn khởi.

Cô bất chấp tất cả lao về phía Tô Minh.

Tô Minh cũng như vậy, khóe mắt ẩm ướt, ôm chặt lấy Thiên nữ Tạo Hóa.

“Thiên nữ, anh nhớ em”, Tô Minh thì thầm vào tai Thiên nữ Tạo Hóa.

“Em cũng nhớ anh, rất nhớ, rất nhớ”, Thiên nữ Tạo Hóa hận không thể đem linh hồn mình hòa nhập vào thân xác Tô Minh.

Hai người ôm chặt lấy nhau một hồi lâu.

“Thiên nữ, Băng Qủy Đạo Nhân, còn có đám người đã phản bội em ở nền văn minh Tạo Hóa, em tự tay mình giải quyết mới có thể giải được hận. Còn về tâm tạo hóa”, Tô Minh kéo tay Thiên nữ Tạo Hóa, nhẹ nhàng nói, bước lên một bước, đứng ngay ngắn trên nền văn mình Tạo Hóa, ngay trước tháp đặt Tâm tạo hóa.

Tô Minh vung tay lên.

Kiếm quang bất tận lao nhanh về phía tòa tháp.

Trong khoảnh khắc, trên ngọn tháp, vô số lớp phòng ngự bắt đầu chiến đấu, nhưng, dường như chỉ có thể chống đỡ trong vài nhịp thở…

Tất cả đều vỡ tan tành.

Cửa tháp, dần dần mở ra.

“Thiên nữ, em vào đi”, Tô Minh cười nói.

“Cảm ơn”, Thiên nữ Tạo Hóa kích động, gương mặt ửng hồng, có chút do dự nhưng vẫn kiễng chân lên hôn vào má Tô Minh, tiếp đó, vô cùng thẹn thùng mà trốn vào tòa tháp.

Sau một vài giờ.

Thiên nữ Tạo Hóa bước ra khỏi tháp.

Trong phút chốc, tòa tháp vỡ tan tành.

Tâm tạo hóa đã trở về với chủ nhân của nó, Thiên nữ Tạo Hóa càng trở lên quyến rũ, xinh đẹp lòng người hơn, khí chất nữ vương cao quý thể hiện rõ hơn khiến trong lòng Tô Minh nhộn nhạo.

Thực lực của Thiên nữ Tạo Hóa khiến Tô Minh khá kinh ngạc.

Tâm tạo hóa quay trở lại, thật sự rất mạnh, ít nhất mạnh hơn nhiều so với chủ nhân Không Gian đã đạt đến cảnh giới Vô Cực Nguyên kia.

Có lẽ đã đạt đến cảnh giới Vô Cực Nguyên tầng thứ 3.

“Bổn thiên nữ đi báo thù trước, giải quyết đám người Băng Qủy Đạo Nhân, sau khi kết thúc, em sẽ đến Chiến Uyên, từ nay về sau…”, Thiên nữ Tạo Hóa bá đạo nói.

“Từ nay về sau cái gì cơ?”, Tô Minh cười nói.

“Từ nay về sau bổn thiên nữ sẽ cùng anh sống một cuộc đời không biết xấu hổ, sinh rất nhiều con”, nói xong, thân ảnh cô lóe lên rồi biến mất, nhưng rõ ràng sắc mặt cô nàng đã đỏ bừng.

Vài ngày sau.

Chiến Uyên.

Nhà họ Tô.

Thiên nữ Tạo Hóa giải quyết xong việc của nền văn minh Tạo Hóa, cô đến rồi.

Lần đầu tiên cô đến nhà họ Tô ở Chiến Uyên.

Đầu tiên là đến chào bố mẹ Tô Minh.

Sau đó sẽ đến gặp những người phụ nữ khác của Tô Minh.

Bắt đâu từ hôm đó, Tô Minh rất ít khi rời khỏi Chiến Uyên, mỗi ngày đều cùng Thiên nữ, Diệp Mộ Cẩn, Trần Chỉ Tình, Ngư Dung Băng, Tống Cẩm Phồn, Lam Tuyết, Đạm Đài Vô Tình… vui vẻ, thỉnh thoảng rời khỏi Chiến Uyên cũng sẽ đưa phụ nữ của mình đi theo để ngắm vẻ tươi đẹp rực rỡ của những nền văn minh khác.

Còn về tu luyện võ đạo, Tô Minh cũng không hề lười nhác.

Với sự tồn tại của Thời Không Châu, một ngày tu luyện tương đương với một nghìn năm, thậm chí mười nghìn năm. Thế nên anh tiến bộ rất nhanh.

Thời gian dần trôi.

Không biết qua bao nhiêu năm sau, không ai biết võ công của Tô Minh đã đạt đến trình độ nào, chỉ biết rằng trong chư thiên vạn giới rộng lớn, nhật nguyệt thay đổi, thiên linh hiện thánh, sinh tử luân hồi… tất cả những thứ này chỉ nằm trong một ý nghĩ của anh.

Đôi lời tác giả: Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện, bộ truyện mới của tác giả “Tuyệt thế Chiến Hồn” sắp lên app, mong các bạn ủng hộ.

Quảng cáo
Trước /2583 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chiếc Xúc Xắc Mười Hai Mặt Thay Đổi Thế Giới (Cải Biến Thế Giới Đích Thập Nhị Diện Đầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net