Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đánh cũng không đánh được, mắng cũng không xong, và anh cũng không muốn dây dưa gì nữa…
Đúng là phiền thật!
Copy từ web VietWriter
Nghe Tô Minh nói như vậy, Tiêu Nguyệt cũng biết điều hơn. Cô ôm má, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tô Minh, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng, sự ngọt ngào và có cả sự đau lòng nữa…
Chu Tranh ngồi ở hàng sau ghen đến nỗi cắn chặt răng, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là đợi sau khi xuống máy bay sẽ cho Tô Minh biết thế nào là lễ độ.
Hắn đã không thể đợi được nữa rồi.
Thời gian cứ thế dần trôi, và rồi sau hai tiếng đồng hồ…
Đọc tiếp tại VietWriter nhé !
“Thưa quý khách, máy bay đã an toàn hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế Thành, cảm ơn quý khách đã lựa chọn đồng hành cùng hãng bay xxxx…”.
Máy bay đã hạ cánh an toàn rồi…
“Thằng ranh! Mày có giỏi thì đừng có chạy!”, Chu Tranh nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt chỉ có mỗi hình ảnh của Tô Minh mà thôi.
Tô Minh thì không thèm để ý, anh đi về phía trước, và Tiêu Nguyệt cũng đi bên cạnh anh.
“Tô Minh! Người kia có phải người Đế Thành không? Liệu hắn có gây bất lợi với anh không? Chúng ta nên làm thế nào?”, Tiêu Nguyệt nhỏ giọng nói, trong lời nói đầy vẻ lo lắng.
Tô Minh thấy cạn lời, anh thầm nghĩ ‘Cô chủ cao quý ơi, nếu như cô thật sự lo lắng thì ngay từ đầu không nên lên máy bay và ngồi cạnh tôi, chứ bây giờ lo thì được cái gì?’
Đúng là hồng nhan họa thủy!
Tô Minh xuống sân bay, anh bước đi với dáng vẻ bình tĩnh.
“Hay là chúng ta chạy đi!”, Tiêu Nguyệt quay đầu nhìn Chu Tranh và thư ký Lưu.
Chu Tranh luôn đi theo phía sau và hắn đang gọi điện thoại. Ở trên máy bay không được dùng điện thoại, xuống máy bay có thể dùng rồi.
“Chị à, có người bắt nạt em, em muốn phế tứ chi của hắn, em muốn sau này hắn phải nằm trong bệnh viện, muốn hắn quỳ dưới đất cầu xin em tha thứ”.
Giọng nói của Chu Tranh rất lớn mà không hề sợ sệt, trong giọng nói đầy vẻ oán hận và phẫn nộ.
“Chị ơi! Em đang ở sân bay quốc tế Đế Thành, em xuống máy bay rồi, đang đi ra bên ngoài sân bay”.
“Gì cơ! Chị cũng đến sân bay quốc tế Đế Thành á? Chị biết hôm nay em về nên đến đón em à?”
“Không phải đến đón em thì đến đón người nào?”
“Em mặc kệ! Nếu chị đang ở sân bay thì chị phải giúp em”.
Mặc dù biết Tô Minh rất lợi hại nhưng ở đây dù sao cũng là địa bàn của người ta, ai biết được hắn sẽ gọi đến bao nhiêu người?
Nhưng Tô Minh vẫn rất điềm tĩnh, bước chân cũng không gấp gáp.
Lúc đi về phía cửa thì nhìn thấy đông nghịt người, họ đều đến đón người. Có người kiễng chân, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra; có người thì giơ biển.
Nhưng phần đông mọi người đều đang nhìn về phía có bảy tám người đang đi phía trước, đặc biệt là nhìn về phía cô gái mặc áo da màu đen, đeo kính râm, buộc tóc đuôi gà. Cô gái đó với khí chất hơn người, chân dài miên man, thẳng tắp…
Mặc dù kính râm che đi nửa khuôn mặt nhưng từ làn da trắng bóc và khí chất hút hồn đó thì vẫn có thể nhìn ra cô ta vô cùng xinh đẹp.