Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh
  3. Chương 96: Ông làm gì được tôi?
Trước /2583 Sau

Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh

Chương 96: Ông làm gì được tôi?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Rầm…”

Một âm thanh to khủng khiếp vang lên, đám Lam Trung đều bị chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đâm chúng, cả người toàn máu tươi, văng ngược ra rồi nặng nề lăn ra đất, không rõ sống chết.

Lúc này, Tô Minh chỉ cần bước lên trước, nhẹ nhàng vung kiếm là có thể khiến toàn bộ bọn chúng rơi xuống địa ngục.

Nhưng anh không làm vậy.

Lý do rất đơn giản, đám Lam Trung đã đều trở thành đám bỏ đi rồi, cho dù sống cũng chỉ thoi thóp, không khác gì mấy ông lão bình thường.

Huyết khí bị thiêu đốt lại bị chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đập trúng khiến võ đạo của bọn họ đã bị phế bỏ, sống còn không bằng chết, so với chết còn tàn nhẫn hơn, cần gì phải ra tay thêm nữa?

Ngoài ra.

Mặc dù lúc chiến đấu, Tô Minh trông vô cùng điên cuồng, giống như đã nhập ma nhưng đầu óc anh lại vô cùng tỉnh táo.

Trận chiến này khiến nhà họ Lam đã mất hết toàn bộ tông sư võ đạo, tổn thất nặng nề, gia chủ nhà họ Lam – Lam Lại hẳn không thể chấp nhận được, ông ta đã sắp hóa điên rồi.

Lúc này, nếu bản thân anh lại kết liễu đám Lam Trung, kích thích Lam Lại thì không biết chừng ông ta sẽ bất chấp tất cả ra lệnh cho toàn bộ người nhà họ Lam xông đến tự bạo, mặc dù khả năng không lớn nhưng biết đâu bất ngờ?

Tô Minh không sợ bọn họ tự bạo bởi bản thân anh vẫn còn bài tẩy, cùng lắm thì bị thương nặng nhưng sẽ không chết.

Chỉ là Diệp Mộ Cẩn và Lam Tuyết thì sao? Hai cô gái vẫn còn ở đây!

Ngoài ra, Trực giác mẫn cảm nói cho Tô Minh rằng, vẫn còn rất nhiều kẻ mạnh khác đang bao vây biệt thự nhà họ Lam, nhìn chằm chằm vào nơi này.

Những kẻ này có không ít người thuộc cảnh giới tông sư, hẳn là các gia tộc khác thuộc tám đại gia tộc như nhà họ Cơ, họ Ngụy… đến do thám tin tức.

Những người này hy vọng anh và nhà họ Lam sẽ bất chấp tất cả mà liều mạng với nhau, sau đó, bọn họ sẽ ra mặt xử lý cả hai bên.

Tô Minh không muốn phải lãng phí con bài tẩy mà ông già cho mình vào hôm nay, cũng không muốn phải dùng bùa hộ mệnh gọi ông già đến cứu mình.

Phải biết điểm dừng, rắn nuốt voi sẽ bị nghẹn chết, chẳng phải ư? Loại bỏ tất cả những kẻ thuộc cảnh giới tông sư ở nhà họ Lam là đã kiếm được món hời lớn rồi.

Tiếp đó anh sẽ có cách từng bước, từng bước bóp chết nhà họ Lam, khiến bọn chúng dần dần bị hủy diệt trong lo lắng, sợ hãi. Hiện tại không có gì phải vội, kết quả nhà họ Lam đã rõ ràng rồi.

“Tô Minh!”, ngay lúc đó, Lam Lại gào lên.

Khuôn mặt bị nước trà nóng làm phỏng của ông ta trở nên dữ dằn không giống người, ông ta không ngừng thở hổn hển, lồng ngực phập phồng.

Tô Minh hoàn toàn không thèm để ý đến ông ta.

Mà bước thẳng đến chỗ chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng.

“Chuông tốt, cái tên Chấn Thiên Huyền Hoàng này không hay, sau này gọi là chuông Thiên Địa Huyền Hoàng đi”, Tô Minh cười nói.

“Tô Minh, mày… mày định làm gì?”, Lam Lại cùng những người khác nhà họ Lam đều có dự cảm không lành.

Đáp lại Lam Lại là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị, cái chuông biến mất rồi.

Biến mất trước con mắt của tất cả mọi người.

“Tất cả người nhà họ Lam nghe lệnh, bao vây hắn lại!”, tiếp đó, Lam Lại tức đến phát điên mà gào lên, khí tức phát ra càng lúc càng không ổn định.

“Bịch, bịch…”

Chỉ trong chớp mắt mà Tô Minh đã bị mấy trăm tu giả võ đạo bao vây.

Bọn chúng vây chặt lấy anh, không để lọt chút khe hở nào.

“Thằng nhãi nhà họ Tô, mày đưa chuông Chấn Thiên Huyền Hoàng đi đâu rồi, giao nó ra đây cho tao. Nếu không chúng ta đồng quy vu tận!”, Lam Lại đanh mặt gằn từng chữ.

Tô Minh cười nhạt: “Ông dọa ai chứ? Lam Lại, ông thật dám đồng quy vu tận với tôi sao? Haha…”

Tô Minh cực kỳ coi thường.

Nếu Lam Lại thật sự có thể hạ quyết tâm thì lúc này đã ra lệnh cho tất cả đám người tự bạo rồi chứ không phải chỉ bao vây không tấn công.

Lam Lại vẫn chưa quyết tâm được.

“Mình đánh giá một tên gia chủ rác rưởi như ông ta quá cao rồi”, Tô Minh thầm nghĩ.

“Mày…”, Lam Lại nghẹn họng, tức đến run người.

Hiện tại, mặc dù đã mất hết toàn bộ những người thuộc cảnh giới tông sư nhưng vẫn còn vài trăm tu giả võ đạo, những tu giả này mới là gốc rễ, có bọn họ mới có cơ hội quật khởi.

Nếu sau này bỏ chút vốn liếng thuyết phục nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn, để bọn họ giúp đỡ thì trong thời gian ngắn cũng có thể đào tạo ra được vài người thuộc cảnh giới tông sư.

Nhà họ Lam còn chưa đến mức đường cùng.

“Nếu đã không dám thì đừng có ra vẻ”, Tô Minh nhún vai: “Không biết chừng gia chủ nhà họ Lam còn đang mong chờ tôi rời đi đấy”.

Lam Lại khựng lại, bị đâm trúng tim đen.

“Lam gia chủ, Tuyết Nhi là người phụ nữ của tôi, tôi đưa cô ấy đi được chứ?”

Vốn lần này anh chỉ muốn đến thăm Lam Tuyết, nhưng hiện tại Tô Minh đã đổi ý rồi.

“Không được! Mày đừng có mơ! Cô ta là người nhà họ Lam!”, giọng nói của Lam Lại trở nên bén nhọn.

“Tôi không phải đang thương lượng mà chỉ là thông báo mà thôi”, Tô Minh lạnh lùng nói.

“Tô Minh, mày đừng ép tao…”

“Haha…”, Tô Minh bật cười: “Lam Lại, kỹ năng diễn của ông rất kém! Ép ông? Ông đây ép ông đấy thì đã sao? Cùng tôi đồng quy vô tận chắc?”

Lạm Lại nghẹn họng.

Đúng như Tô Minh nói, ông ta đúng là có diễn, muốn dọa Tô Minh nhưng anh lại không sợ.

“Bố, thả Lam Tuyết đi cũng chẳng sao, vừa hay có thêm cớ để báo cho nhà họ Hồng ở Huyền Linh Sơn. Vợ chưa cưới bị cướp đi thì gia chủ nhà họ Hồng sẽ để tâm đến, ông ta nhất định sẽ phái những người mạnh đích thực đến đây. Tên rác rưởi này đang tự đâm đầu vào chỗ chết”, Lam Lâm đứng sau Lam Lại nói thầm, giọng điệu âm hiểm.

Lam Lại khẽ gật đầu, nghĩ cũng phải.

Con trai nói có lý.

Đúng lúc này.

“Cộp…”

Tô Minh bắt đầu bước lên, dường như là tiến về phía Lam Tuyết và Diệp Mộ Cẩn.

Nhưng.

Không phải!

Anh thế mà lại bước về phía Lam Lâm…

Lúc Tô Minh bước lên, vài trăm tu giả võ đạo nhà họ Lam cũng di chuyển theo, duy trì trạng thái bao vây anh.

Rất nhanh, Tô Minh đã bước đến gần Lam Lại và Lam Lâm.

“Tên nhãi họ Tô, rốt cuộc mày định làm gì?”, Lam Lại suýt nữa thì tức đến phun máu.

Nhà họ Lam đã tổn thất lớn như vậy, bản thân ông ta lại nhượng bộ hết lần này đến lần khác mà còn chưa được? Anh còn chưa chịu rời đi?

Bắt nạt người khác quá đáng.

“Chẳng làm gì cả, chỉ là định thưởng cho con trai ông vài phát tát thôi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hôm nay con trai ông đã thốt ra lời dơ bẩn mấy lần”, Tô Minh hờ hững nói.

Anh luôn không cho rằng mình là người rộng lượng.

Đặc biệt là khi đối mặt với kẻ thù anh lại càng hẹp hòi.

Hôm nay Lam Lâm nhiều lần trào phúng, châm chọc anh thì sao có thể cứ thế bỏ qua được?

“Bố…”, mặt Lam Lâm trắng bệch, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc. Hắn ta không ngờ rằng tai họa lại đột nhiên đổ ập xuống

“Thằng nhãi nhà họ Tô, mày… mày… mày…”, khóe miệng Lam Lại chảy ra dòng máu đỏ tươi, ông ta vậy mà tức đến phun máu.

Ông ta không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung sự phẫn nộ, căm hận của bản thân lúc này, cũng không biết phải nói gì để ngăn cản Tô Minh.

Lại dùng đồng quy vu tận để uy hiếp?

Không có tác dụng.

Tô Minh hoàn toàn không sợ.

Hơn nữa anh cũng nói rồi, chỉ là cho con trai ông ta vài phát tát, hoàn toàn không định lấy mạng hắn ta. Ông ta có thể chỉ vì “chuyện nhỏ” này mà đồng quy vu tận ư? Sao có thể?

Quảng cáo
Trước /2583 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Tu La Thiên Tôn

Copyright © 2022 - MTruyện.net