Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất
  3. Chương 102: Được đề cử làm tuyển thủ dự bị
Trước /2433 Sau

Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất

Chương 102: Được đề cử làm tuyển thủ dự bị

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc này Lâm Nhất đang khoanh chân nhắm mắt, nội thị lục phủ ngũ tạng, rốt cuộc hắn cũng thấy được một hình ảnh khó có thể tưởng tượng nổi.

Xuất hiện trong tầm mắt là một viên Thất Khiếu Linh Lung đan được khảm hoàn mỹ trên trái tim.

Theo từng nhịp đập của tim, dược lực Thất Khiếu Linh Lung tựa như một dòng suối ấm áp thông qua bảy lỗ đan dược chảy xuôi dòng ra ngoài, tẩm bổ toàn thân.

Lâm Nhất mở to mắt, vẻ mặt sa sầm.

“Hóa ra là thế!”

Bí mật đã quấy nhiễu hắn suốt khoảng thời gian qua rốt cuộc cũng đã được phá giải.

Khó trách mấy ngày nay, dù không tu luyện thì cảnh giới của hắn vẫn tăng mỗi ngày, hóa ra là do viên Thất Khiếu Linh Lung đan mà ngày đó Tô Hàm Nguyệt đã cho hắn uống ngay trước mặt mọi người ở Diễn Võ trường.

“Ta nợ nàng nhiều quá…”

Cảm giác áy náy trong lòng lại lần nữa trào dâng, hắn liếc nhìn tóc xanh vờn quanh ngón út của mình.

Lúc này, tay cầm kiếm của Lâm Nhất đã bắt đầu run lên.

Một ngày nào đó, một ngày nào đó… nhất dịnh phải tìm ra Tô Hàm Nguyệt.

Bất kể là để giải mã câu đố kiếm gãy trên người hay để có thể tìm được Tô Hàm Nguyệt thì hắn cũng đều cần có thực lực mạnh mẽ làm chỗ dựa.

Khoảng thời gian kế tiếp, Lâm Nhất đắm chìm trong khổ tu vô cùng vô tận.

Buổi sáng, khi dùng Dẫn Linh Quyết rót linh khí vào Bạch Tàn Hoa, hắn cô đọng nội kình nhằm đột phá chướng ngại của Thuần Dương công Tiên Thiên.

Buổi chiều thì xem xét Long Hổ quyền tiên thiên tàn bản, tu luyện quyền kiếm hợp nhất.

Đến chạng vạng tối thì làm bạn cùng trời sao.

Nghiên cứu Mãnh Hổ Tường Vi đồ, lĩnh ngộ kiếm pháp do người áo xanh kia thi triển, lĩnh hội ý cảnh Mãnh hổ trong lòng khẽ ngửi tường vi.

Hắn một lòng hướng về đạo, không hề phân tâm, đắm chìm trong đó.

Tựa như kẻ ngu vậy, dù rằng có thể không có kết quả gì cả, nhưng vẫn một mực kiên trì.

Trong khi hắn rời xa ồn ào náo nhiệt, từ trên xuống dưới Thanh Vân Môn lại tiệc tùng say sưa, quần chúng hưng phấn, xúc động không thôi.

Chuyện Hồ Tử Phong dùng một chưởng đánh bại Chương Diệp ở đại điện đã sớm truyền khắp tông môn.

Việc này khiến chúng đệ tử Thanh Vân Môn lấy làm kiêu ngạo, gần như mỗi ngày đều có người bàn luận về Hồ Tử Phong.

Hắn chỉ cần có chút tiến bộ sẽ khiến tông môn chấn động, đồng thời trở thành chủ đề nóng.

Cùng với đó, chuyện Lâm Nhất không ra tay ngày hôm ấy cũng bị vô số người lấy ra để so sánh với Hồ Tử Phong.

“Rốt cuộc Hồ sư huynh vẫn là người can đảm hơn, đang trong thời gian bế quan mà vẫn chạy đến đại điện tông môn, thay Thanh Vân Môn chúng ta ra oai!”

“Cái này gọi là tích lũy dài lâu mới có thể phát huy tốt, so với những kẻ vừa nổi lên… Ha ha, không đáng nhắc đến!”

“Cũng đúng, khi đối mặt, tên Lâm Nhất kia ngay cả cái rắm cũng không dám thả”.

“Đó chính là sự chênh lệch, dám hung hăng với người ngoài mới là oai phong, chỉ dám đánh với người nhà thì có gì bản lĩnh chứ!”

Từ trên xuống dưới môn phái đều lên tiếng chỉ trích Lâm Nhất, thoáng chốc việc này đã không kiểm soát được.

Dù hắn rất ít khi ra ngoài đi lại, nhưng vẫn có không ít người chỉ trỏ khi đi ngang qua nhà gỗ của hắn.

Tuy nhiên, Lâm Nhất chưa bao giờ phản bác điều gì cả, hắn vẫn luôn đắm chìm trong thế giới võ đạo của mình.

Thời gian dần trôi qua, thấy bàn tán cũng không có ý nghĩa gì, dần dần mọi người đã quên đi hắn.

Chỉ có tin tức về Hồ Tử Phong vẫn một mực lan truyền trong tông môn.

“Có nghe gì không? Hồ sư huynh được xem là một trong ba hạt giống nòng cốt chuẩn bị tham gia Tứ tông tranh tài đấy!”

“Việc này nằm trong dự liệu, với thực lực của Hồ Tử Phong, hắn ta không thể trở thành hạt giống nòng cốt mới là chuyện đáng kinh ngạc!”

“Cũng đúng, trẻ tuổi như vậy đã có thể lĩnh ngộ được võ kỹ Tiên Thiên thì có gì là không thể chứ!”

“Chờ xem đi, đến lúc đó, nhất định Hồ sư huynh sẽ tỏa sáng trong Tứ tông tranh tài”.

Tứ tông tranh tài mỗi lúc một đến gần.

Bầu không khí chờ mong từ trên xuống dưới trong tông môn ngày càng trở nên dày đặc.

Bất kể là ai, hễ gặp mặt là sẽ bàn luận chuyện Tứ tông tranh tài.

Tứ tông tranh tài của nước Thiên Thủy chính là sự kiện trọng đại được tổ chức ba năm một lần.

Không chỉ có quy mô long trọng, có thể hấp dẫn võ giả của nước Thiên Thủy tề tụ về quan sát, mà hơn thế nữa nó liên quan đến lợi ích cốt lõi của tông môn.

Tứ đại tông môn khống chế toàn bộ nước Thiên Thủy nên sẽ khó tránh khỏi cạnh tranh dữ dội, nảy sinh xung đột lợi ích.

Vì để giải quyết xung đột, tránh gây ra đại chiến tông môn làm suy giảm căn cơ của môn phái, Tứ tông tranh tài được tổ chức, dựa trên tỉ thí thắng thua của chúng đệ tử để tranh đoạt lợi ích.

Nếu Thanh Vân Môn không giành được thành tích tốt thì lợi ích của cả môn phái sẽ bị hao tổn, từ trên xuống dưới tông môn, bất kể là ai cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Một ngày này, thời điểm hoàng hôn buông xuống, trời đã gần sụp tối, Lâm Nhất nắm cuộn tranh tường vi trong tay, đi qua đi lại ở khoảng đất trống trước cửa, miệng lẩm bẩm không dứt.

Hoa từ đâu sinh ra? Ta đến từ nơi nào? Kiếm là kiếm gì, hoa là hoa gì…

Hôm nay Lâm Nhất đã có thể nghe được bốn câu của người áo xanh trong cuộn tranh, mỗi câu chính là một sát chiêu.

Nhưng đáng tiếc, ngoại trừ “Hoa từ đâu sinh ra”, ba thế kiếm còn lại hắn chỉ nhìn thấy mặt ngoài, còn chưa nắm giữ được ý nghĩa chân chính.

Suốt mấy ngày nay bỏ công suy nghĩ, tuy đã dần dần có chút lĩnh ngộ, nhưng vẫn luôn vụt qua rồi biến mất, không cách nào nắm giữ được.

Vù vù!

Đúng lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng, đang dần tiến gần đến hắn.

Bản lĩnh của người tới chưa đủ thành thục, giẫm lên cỏ phát ra âm thanh cực kỳ nhẹ.

“Ai?”

Lâm Nhất xoay người hét lên, vung ra một quyền.

Ầm!

Quyền vừa ra, hổ gầm giữa trời quang, tựa như bách thú triều bái. Nội kình Thuần Dương Công Tiên Thiên màu vàng trong cơ thể tựa như lửa cháy hừng hực, điên cuồng tràn vào trong một quyền này.

Trong khoảnh khắc, một quyền này của hắn uy danh che trời.

Nhưng khi thấy rõ mặt người đến, sắc mặt Lâm Nhất lập tức thay đổi, ý niệm trong lòng thay đổi.

Nội kình vốn đang điên cuồng thiêu đốt trong cơ thể thoáng chốc không còn sót lại chút gì, đến cuối cùng, quyền cũng không bốc cháy lên.

Bốp!

Dù là thế nhưng người vừa đến vẫn bị đánh lui về sau ba bước.

“Hay lắm Lâm Nhất, ngươi lại dám ra quyền đánh ta!”

Sau khi lui về sau, Trương Hàn bất mãn lên tiếng trách móc, sau đó tỏ vẻ nghi hoặc nhìn về phía Lâm Nhất.

Thời khắc đối phương đánh ra một quyền này, hắn ta đã bị dọa suýt chết.

Uy áp của nó đánh úp lại khiến hắn ta có cảm giác toàn thân dường như bị một con Hổ Vương có thân hình khổng lồ bao phủ, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.

Thật không ngờ lực đánh thật sự lại chỉ có vậy thôi.

“Ta nói này, rốt cuộc ngươi có làm được hay không vậy? Sao thực lực lại có vẻ giảm sút nhiều như vậy, hiện tại từ trên xuống dưới trong tông môn đều lan truyền rằng ngươi cùng lắm chỉ là tỏa sáng bất chợt thôi, thực tế không có đủ căn cơ”.

Trương Hàn dạo quanh một vòng đánh giá Lâm Nhất và hỏi với vẻ nghi ngờ.

Lâm Nhất chỉ mỉm cười, không có ý định giải thích.

Thuần Dương Công này của hắn đã đột phá chướng ngại, lột xác thành Thuần Dương Công Tiên Thiên.

Chỉ cần một ý niệm, dù nội kình có dồi dào đến mức nào đi nữa cũng có thể hóa thành vô hình trong phút chốc, mà bản thân hắn lại không chút tổn thương.

Vừa rồi nếu không phải hắn thu hồi nội kình, lãnh một quyền của Mãnh Hổ Quyền, e rằng Trương Hàn đã thành người chết.

“Nói đi, thiếu môn chủ phái ngươi đến có việc gì?”

Trương Hàn lẩm bẩm: “Năm ngày sau chính là Tứ tông tranh tài, thiếu môn chủ muốn ngươi làm tuyển thủ dự bị, hắn hỏi ngươi có bằng lòng ra sức vì tông môn hay không. Tuy nhiên, theo ta thấy với thực lực của ngươi hiện tại, chiếm vị trí tuyển thủ dự bị quả thực có hơi hoang đường!”

Kẻ suýt nữa thành người chết mà còn dám nói năng lung tung ở đây.

Lâm Nhất thầm cười khổ, cái tên Trương Hàn này đúng là

“Thiếu môn chủ đối với ta không tệ, sao ta có thể từ chối được chứ. Ngươi có thể nói cho ta biết điểm khác biệt giữa tuyển thủ dự bị và tuyển thủ chính là gì không?”

Quảng cáo
Trước /2433 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ta Bán Trà Sữa Ở Địa Ngục

Copyright © 2022 - MTruyện.net