Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất
  3. Chương 103: Tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết
Trước /2433 Sau

Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất

Chương 103: Tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

"Sự khác biệt giữa tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết?"

Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, nhẹ giọng cười nói: "Ta tưởng ngươi vẫn luôn trốn trong căn nhà gỗ này không ra ngoài, không ngờ ngươi cũng lén lút nghe ngóng, xem ra ngươi đã biết tin Hồ Tử Phong trở thành tuyển thủ chính rồi".

"Thật ra ta cũng không muốn nghe, nhưng không tránh khỏi lúc có vài người đi ngang qua, nhìn thấy ta đang luyện kiếm bèn cố ý nói lớn lên tin tức của Hồ Tử Phong".

Lâm Nhất mặt tỏ ra bất đắc dĩ nói.

Trương Hàn nghe vậy thì không khỏi có chút dở khóc dở cười: "Được rồi, ta không đùa ngươi nữa. Tứ tông tranh tài và cuộc sát hạch giữa năm của chúng ta khác biệt rất lớn, chủ yếu là để giải quyết tranh chấp lợi ích, mỗi trận thắng đều có điểm thưởng".

"Điểm thưởng này có thể là quyền kiểm soát một tòa thành trì, có thể là một quặng sắt, thua thì phải giao điểm thưởng ra. Đây đều là tài nguyên thật sự, một khi thua thì sẽ đả kích rất lớn tới tông môn".

Lâm Nhất gật đầu: "Cho nên tuyển thủ chính và tuyển thủ dự khuyết có gì khác nhau...?"

"Ngươi từ từ nghe ta nói đã, tuyển thủ chính sẽ không có hạn chế xuất trận, thậm chí trong lúc tranh chấp linh khoáng quan trọng còn có thể đồng thời ra mặt. Có thể trở thành tuyển thủ chính chứng minh tông môn đã công nhận thực lực của ngươi, mới giao ba danh ngạch quý giá này cho ngươi”.

Trương Hàn dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Lợi ích của việc làm như vậy là vì để nhân tài kiệt xuất của tông môn có thể phát huy được chiến lực lớn nhất. Nếu như nhân tài kiệt xuất chỉ có thể xuất trận một lần, vậy thì quá thiệt thòi đối với những tông môn có thiên tài rồi".

Trong lòng Lâm Nhất đã hiểu, nói: "Cũng chính là, ta bây giờ là một trong mười tuyển thủ dự khuyết, chỉ có quyền xuất trận một lần".

"Có thể nói như vậy, nhưng cũng có thể không đánh trận nào".

Trương Hàn nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt do dự, nhưng nghĩ ngợi rồi vẫn nói tiếp: "Dù sao tu vi của ngươi cũng chỉ có võ đạo tầng bảy, có thể cho người làm tuyển thụ dự bị, chủ yếu là vì lần trước ngươi đã thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên".

"Ồ".

Lâm Nhất đáp lời một tiếng, thần sắc vẫn không thay đổi.

"Ta thông báo cho ngươi đến đây thôi, hai ngày sau sẽ phải xuất phát đi thành Bạch Thủy rồi".

"Ngươi vất vả rồi".

"Đừng khách sáo, mặc dù ngươi không đủ nội tình, nhưng cố gắng nỗ lực, ta vẫn rất coi trọng ngươi đó".

Trương Hàn vỗ vai Lâm Nhất, bảo hắn đừng nhụt chí, cổ vũ hắn một phen.

Lâm Nhất nhìn theo đối phương rời đi, rồi quay đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhẹ giọng nói: "Sau trận đấu lớn của tông môn, trả xong ân tình cho Thanh Vân Môn thì cũng nên đi thôi".

Sau khi Tô Hàm Nguyệt ra đi, tâm hắn sớm đã không còn ở Thanh Vân nữa.

Nhưng nguyên chủ và hắn đều nhận được ân tình không nhỏ từ Thanh Vân Môn, muốn đi thì cũng phải trả xong rồi tính.

Tứ tông tranh tài không nghi ngờ gì chính là cơ hội để hắn xuất lực vì tông môn.

Chỉ là nghe Trương Hàn nói thì cơ hội xuất trận của hắn dường như không lớn lắm.

Nếu không cần dùng đến ta thì cũng đành chịu thôi.

Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua.

Lâm Nhất mở cánh cửa gỗ ra thì liền nghe thấy tiếng chim kêu chói tai trên trời truyền đến.

Một con Ưng Tựu Thú từ trên trời lao xuống.

Hổn hển!

Đúng lúc hạ xuống, hai cánh Ưng Tựu Thú mạnh mẽ thu lại, làm gió to bốc lên.

Căn nhà gỗ phía sau rung lắc, suýt chút nữa là sập xuống vì trận gió lớn này.

Chỉ thấy trên tấm lưng rộng lớn của con Ưng Tựu Thú có hơn mười người, điều khiển Ưng Tựu Thú là một vị lão giả trong tông môn.

Thiếu môn chủ ở bên cạnh, vẫy tay với Lâm Nhất nói: "Lên đi".

Nhón mũi chân một chút, Lâm Nhất nhảy lên rồi hạ xuống lưng chim cao khoảng năm trượng.

Có thể thấy vị trí của hơn mười người trên lưng chim phân biệt cực rõ ràng.

Hồ Tử Phong và một người khác cùng đứng hai bên thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm.

Người đó là đệ tử nội môn đứng thứ ba Trương Nhạc, trước đó ngoại trừ thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm và Tô Hàm Nguyệt ra, trong đệ tử nội môn không có ai mạnh hơn hắn ta.

Nhưng Hồ Tử Phong bây giờ cũng có thực lực không thua kém hắn ta.

Thiết nghĩ ba người này chính là tuyển thủ chính rồi, Lâm Nhất nghĩ ngợi rồi đi tới bên cạnh chỗ chín người còn lại trên lưng chim.

Bạch Vũ Phàm nhìn lão giả nói: "Tông bá, người đã đủ rồi, chúng ta đi thôi".

Oanh!

Ưng Tựu Thú xòe rộng đôi cánh, vỗ thật mạnh, nghe như một tiếng nổ lớn âm vang.

Ưng Tựu Thú to lớn nhất thời như tên bắn, lao vút lên không trung, hướng về phía thành Bạch Thủy bay đi.

Lâm Nhất đoán thầm trong lòng, con Ưng Tựu Thú này ít nhất có thể so sánh được với võ giả có võ đạo tầng mười.

Nó có thể bay trong không trung, lực chiến đấu kéo dài so với võ giả e là còn mạnh hơn, có lẽ là thú bảo hộ của Thanh Vân Môn.

Cuồng phong gào thét bên tai, gió lớn thổi đến mức khiến đám người lắc lư.

Nhưng phía sau lưng của con Ưng Tựu Thú vô cùng rộng lớn, hai cánh dang rộng ước chừng khoảng 800 mét.

Với thực lực của những người có mặt ở đó thì đứng vững bên trên cũng không thành vấn đề, không cần lo sẽ bị rơi xuống dưới.

Từ trên cao nhìn xuống mặt đất đem lại cảm giác vô cùng thần kỳ.

Nghe nói có võ giả Tiên Thiên thậm chí có thể dựa vào thân pháp của bản thân mà phi hành trong không trung.

Không biết đó là trải nghiệm thế nào.

Mọi người trên lưng chim đều đang thảo luận về những đối thủ trong Tứ tông tranh tài đợt này, thần sắc rõ ràng khá thận trọng.

Tin tức Tứ tông tranh tài, ngày hôm đó trong lúc chứng kiến Bạch Vũ Phàm và Liễu Vân Phi giao thủ ở thành Bạch Thủy, Lâm Nhất đã biết rồi, chỉ là không ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy.

Qua cuộc trò chuyện của vài người, Lâm Nhất cũng biết được tông chủ và những đệ tử nội môn còn lại đã xuất phát trước để cùng tới thương lượng chi tiết của trận đấu lớn lần này với các tông môn khác.

"Nếu nhắc đến đối thủ lớn nhất của chúng ta thì vẫn là Tử Viêm Tông".

"Mấy năm nay, dã tâm của Tử Viêm Tông rất lớn, canh cánh trong lòng việc thua chúng ta ba năm trước, thực lực hiện tại của Liễu Vân Phi cũng không biết đã đến mức nào rồi".

"Cuồng Đao Môn có lẽ cũng ngang tài ngang sức với thực lực của Thanh Vân Môn ta, lần trước lúc đến đã có thể cảm nhận được".

"Ngược lại Huyền Dương Tông mấy năm nay vẫn luôn khá khiêm tốn, có lẽ không cần quá lo lắng".

Mấy người đệ tử đều đang thảo luận về những đối thủ có thể gặp phải.

Lúc nhắc đến Liễu Vân Phi thì sắc mặt rõ ràng có chút thận trọng, ánh mắt toát lên vẻ kiêng kỵ.

Không thận trọng cũng không được, hai tháng trước, đối phương trong 10 chiêu đã đánh bại Bạch Vũ Phàm, bóng ma để lại cho mọi người quá lớn.

"Nếu như có Tô sư tỷ ở đây thì có lẽ không cần phải lo lắng như vậy".

Có người nhẹ cảm thán, đột nhiên nói ra tiếng lòng của rất nhiều người.

Quảng cáo
Trước /2433 Sau
Theo Dõi Bình Luận
He Cùng Ảnh Đế Thầm Mến

Copyright © 2022 - MTruyện.net