Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rất nhiều người vô cùng sợ hãi, mặt mũi lập tức tái nhợt, chấn động không nói nên lời.
Dư chấn đáng sợ của hai đại sát chiêu xuất hiện hơi bất ngờ, nếu phải đối đầu trực diện thì sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, nhiều người lại cảm thấy run sợ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trung tâm chiến đài hoang tàn, hai người đối đầu trực diện đều phải chịu đựng thế công không gì sánh nổi. Bất luận là kiếm thế sắc bén bá đạo của Lâm Nhất hay đao thế tàn bạo lạnh lẽo của Tào Chấn đều cực kì đáng sợ.
Lại một tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên, hai bóng người văng ra xa như sao băng.
Phụt!
Lâm Nhất hộc ra một búng máu, ngã quỵ xuống đất, làm mặt đất nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ở bên khác, Tào Chấn chậm rãi rơi xuống đất cũng cực kì nhếch nhác. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương nặng như thế kể từ khi đánh nhau. Hắn ta bụm ngực, liên tục ho khan, mỗi lần ho lại hộc ra một búng máu.
Leng keng!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đột nhiên rơi xuống từ trên trời, làm vô số đá vụn tung bay. Đó là một thanh kiếm, dù đã cắm xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng rung vù vù.
Đó là bội kiếm của Lâm Nhất... Là kiếm Táng Hoa!
“Không ổn!”
Đường Du, Mặc Linh và những người khác của thư viện Thiên Phủ lập tức biến sắc, trong lòng như vừa chịu một đòn nặng nề, tất cả đều không nhịn được đứng phắt dậy.
Kiếm, kiếm của hắn đã rời tay!
Là một người kiếm khách, khi bội kiếm rời tay, ai cũng có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Chỉ khi nào rơi vào tình thế bắt buộc mới có thể bất đắc dĩ để bội kiếm bị đánh văng ra khỏi tay. Ngay cả kiếm cũng không giữ được, chứng tỏ Lâm Nhất đã hoàn toàn kiệt sức.
Vừa rồi hai đại sát chiêu đối đầu nhau, suy cho cùng tu vi vẫn chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất vốn bị thương đã thua một nửa. Mặc dù Tào Chấn trông thê thảm, nhưng hắn ta vẫn nắm chặt đao của mình trong tay.
Hô hô!
Tào Chấn hít vào thật mạnh, nhưng lần đầu tiên trên khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra nụ cười.
Cuối cùng trận chiến này vẫn là hắn ta thắng.
Chỉ là không ngờ lại thắng một cách thê thảm như vậy. Nhưng chỉ cần thắng, Tào Chấn hắn ta sẽ là người cười đến cuối cùng, trận chiến này chắc chắn sẽ là bước đầu tiên để hắn ta trở nên nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo xanh nằm trên đống đổ nát đập mạnh tay phải xuống đất, hai tay chấn động kịch liệt, bay lên không trung, liều mạng xông về phía Tào Chấn.
Quần áo của hắn đã rách ra thành nhiều mảnh, thương tích đầy mình, máu chảy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết xước.
Rất nhiều người vô cùng sợ hãi, mặt mũi lập tức tái nhợt, chấn động không nói nên lời.
Dư chấn đáng sợ của hai đại sát chiêu xuất hiện hơi bất ngờ, nếu phải đối đầu trực diện thì sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, nhiều người lại cảm thấy run sợ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trung tâm chiến đài hoang tàn, hai người đối đầu trực diện đều phải chịu đựng thế công không gì sánh nổi. Bất luận là kiếm thế sắc bén bá đạo của Lâm Nhất hay đao thế tàn bạo lạnh lẽo của Tào Chấn đều cực kì đáng sợ.
Lại một tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên, hai bóng người văng ra xa như sao băng.
Phụt!
Lâm Nhất hộc ra một búng máu, ngã quỵ xuống đất, làm mặt đất nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ở bên khác, Tào Chấn chậm rãi rơi xuống đất cũng cực kì nhếch nhác. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương nặng như thế kể từ khi đánh nhau. Hắn ta bụm ngực, liên tục ho khan, mỗi lần ho lại hộc ra một búng máu.
Leng keng!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đột nhiên rơi xuống từ trên trời, làm vô số đá vụn tung bay. Đó là một thanh kiếm, dù đã cắm xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng rung vù vù.
Đó là bội kiếm của Lâm Nhất... Là kiếm Táng Hoa!
“Không ổn!”
Đường Du, Mặc Linh và những người khác của thư viện Thiên Phủ lập tức biến sắc, trong lòng như vừa chịu một đòn nặng nề, tất cả đều không nhịn được đứng phắt dậy.
Kiếm, kiếm của hắn đã rời tay!
Là một người kiếm khách, khi bội kiếm rời tay, ai cũng có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Chỉ khi nào rơi vào tình thế bắt buộc mới có thể bất đắc dĩ để bội kiếm bị đánh văng ra khỏi tay. Ngay cả kiếm cũng không giữ được, chứng tỏ Lâm Nhất đã hoàn toàn kiệt sức.
Vừa rồi hai đại sát chiêu đối đầu nhau, suy cho cùng tu vi vẫn chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất vốn bị thương đã thua một nửa. Mặc dù Tào Chấn trông thê thảm, nhưng hắn ta vẫn nắm chặt đao của mình trong tay.
Hô hô!
Tào Chấn hít vào thật mạnh, nhưng lần đầu tiên trên khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra nụ cười.
Cuối cùng trận chiến này vẫn là hắn ta thắng.
Chỉ là không ngờ lại thắng một cách thê thảm như vậy. Nhưng chỉ cần thắng, Tào Chấn hắn ta sẽ là người cười đến cuối cùng, trận chiến này chắc chắn sẽ là bước đầu tiên để hắn ta trở nên nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo xanh nằm trên đống đổ nát đập mạnh tay phải xuống đất, hai tay chấn động kịch liệt, bay lên không trung, liều mạng xông về phía Tào Chấn.
Quần áo của hắn đã rách ra thành nhiều mảnh, thương tích đầy mình, máu chảy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết xước.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Rất nhiều người vô cùng sợ hãi, mặt mũi lập tức tái nhợt, chấn động không nói nên lời.
Dư chấn đáng sợ của hai đại sát chiêu xuất hiện hơi bất ngờ, nếu phải đối đầu trực diện thì sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, nhiều người lại cảm thấy run sợ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trung tâm chiến đài hoang tàn, hai người đối đầu trực diện đều phải chịu đựng thế công không gì sánh nổi. Bất luận là kiếm thế sắc bén bá đạo của Lâm Nhất hay đao thế tàn bạo lạnh lẽo của Tào Chấn đều cực kì đáng sợ.
Lại một tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên, hai bóng người văng ra xa như sao băng.
Phụt!
Lâm Nhất hộc ra một búng máu, ngã quỵ xuống đất, làm mặt đất nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ở bên khác, Tào Chấn chậm rãi rơi xuống đất cũng cực kì nhếch nhác. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương nặng như thế kể từ khi đánh nhau. Hắn ta bụm ngực, liên tục ho khan, mỗi lần ho lại hộc ra một búng máu.
Leng keng!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đột nhiên rơi xuống từ trên trời, làm vô số đá vụn tung bay. Đó là một thanh kiếm, dù đã cắm xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng rung vù vù.
Đó là bội kiếm của Lâm Nhất... Là kiếm Táng Hoa!
“Không ổn!”
Đường Du, Mặc Linh và những người khác của thư viện Thiên Phủ lập tức biến sắc, trong lòng như vừa chịu một đòn nặng nề, tất cả đều không nhịn được đứng phắt dậy.
Kiếm, kiếm của hắn đã rời tay!
Là một người kiếm khách, khi bội kiếm rời tay, ai cũng có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Chỉ khi nào rơi vào tình thế bắt buộc mới có thể bất đắc dĩ để bội kiếm bị đánh văng ra khỏi tay. Ngay cả kiếm cũng không giữ được, chứng tỏ Lâm Nhất đã hoàn toàn kiệt sức.
Vừa rồi hai đại sát chiêu đối đầu nhau, suy cho cùng tu vi vẫn chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất vốn bị thương đã thua một nửa. Mặc dù Tào Chấn trông thê thảm, nhưng hắn ta vẫn nắm chặt đao của mình trong tay.
Hô hô!
Tào Chấn hít vào thật mạnh, nhưng lần đầu tiên trên khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra nụ cười.
Cuối cùng trận chiến này vẫn là hắn ta thắng.
Chỉ là không ngờ lại thắng một cách thê thảm như vậy. Nhưng chỉ cần thắng, Tào Chấn hắn ta sẽ là người cười đến cuối cùng, trận chiến này chắc chắn sẽ là bước đầu tiên để hắn ta trở nên nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo xanh nằm trên đống đổ nát đập mạnh tay phải xuống đất, hai tay chấn động kịch liệt, bay lên không trung, liều mạng xông về phía Tào Chấn.
Quần áo của hắn đã rách ra thành nhiều mảnh, thương tích đầy mình, máu chảy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết xước.
Rất nhiều người vô cùng sợ hãi, mặt mũi lập tức tái nhợt, chấn động không nói nên lời.
Dư chấn đáng sợ của hai đại sát chiêu xuất hiện hơi bất ngờ, nếu phải đối đầu trực diện thì sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, nhiều người lại cảm thấy run sợ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trung tâm chiến đài hoang tàn, hai người đối đầu trực diện đều phải chịu đựng thế công không gì sánh nổi. Bất luận là kiếm thế sắc bén bá đạo của Lâm Nhất hay đao thế tàn bạo lạnh lẽo của Tào Chấn đều cực kì đáng sợ.
Lại một tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên, hai bóng người văng ra xa như sao băng.
Phụt!
Lâm Nhất hộc ra một búng máu, ngã quỵ xuống đất, làm mặt đất nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ở bên khác, Tào Chấn chậm rãi rơi xuống đất cũng cực kì nhếch nhác. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương nặng như thế kể từ khi đánh nhau. Hắn ta bụm ngực, liên tục ho khan, mỗi lần ho lại hộc ra một búng máu.
Leng keng!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đột nhiên rơi xuống từ trên trời, làm vô số đá vụn tung bay. Đó là một thanh kiếm, dù đã cắm xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng rung vù vù.
Đó là bội kiếm của Lâm Nhất... Là kiếm Táng Hoa!
“Không ổn!”
Đường Du, Mặc Linh và những người khác của thư viện Thiên Phủ lập tức biến sắc, trong lòng như vừa chịu một đòn nặng nề, tất cả đều không nhịn được đứng phắt dậy.
Kiếm, kiếm của hắn đã rời tay!
Là một người kiếm khách, khi bội kiếm rời tay, ai cũng có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Chỉ khi nào rơi vào tình thế bắt buộc mới có thể bất đắc dĩ để bội kiếm bị đánh văng ra khỏi tay. Ngay cả kiếm cũng không giữ được, chứng tỏ Lâm Nhất đã hoàn toàn kiệt sức.
Vừa rồi hai đại sát chiêu đối đầu nhau, suy cho cùng tu vi vẫn chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất vốn bị thương đã thua một nửa. Mặc dù Tào Chấn trông thê thảm, nhưng hắn ta vẫn nắm chặt đao của mình trong tay.
Hô hô!
Tào Chấn hít vào thật mạnh, nhưng lần đầu tiên trên khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra nụ cười.
Cuối cùng trận chiến này vẫn là hắn ta thắng.
Chỉ là không ngờ lại thắng một cách thê thảm như vậy. Nhưng chỉ cần thắng, Tào Chấn hắn ta sẽ là người cười đến cuối cùng, trận chiến này chắc chắn sẽ là bước đầu tiên để hắn ta trở nên nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo xanh nằm trên đống đổ nát đập mạnh tay phải xuống đất, hai tay chấn động kịch liệt, bay lên không trung, liều mạng xông về phía Tào Chấn.
Quần áo của hắn đã rách ra thành nhiều mảnh, thương tích đầy mình, máu chảy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết xước.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Rất nhiều người vô cùng sợ hãi, mặt mũi lập tức tái nhợt, chấn động không nói nên lời.
Dư chấn đáng sợ của hai đại sát chiêu xuất hiện hơi bất ngờ, nếu phải đối đầu trực diện thì sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, nhiều người lại cảm thấy run sợ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trung tâm chiến đài hoang tàn, hai người đối đầu trực diện đều phải chịu đựng thế công không gì sánh nổi. Bất luận là kiếm thế sắc bén bá đạo của Lâm Nhất hay đao thế tàn bạo lạnh lẽo của Tào Chấn đều cực kì đáng sợ.
Lại một tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên, hai bóng người văng ra xa như sao băng.
Phụt!
Lâm Nhất hộc ra một búng máu, ngã quỵ xuống đất, làm mặt đất nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ở bên khác, Tào Chấn chậm rãi rơi xuống đất cũng cực kì nhếch nhác. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương nặng như thế kể từ khi đánh nhau. Hắn ta bụm ngực, liên tục ho khan, mỗi lần ho lại hộc ra một búng máu.
Leng keng!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đột nhiên rơi xuống từ trên trời, làm vô số đá vụn tung bay. Đó là một thanh kiếm, dù đã cắm xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng rung vù vù.
Đó là bội kiếm của Lâm Nhất... Là kiếm Táng Hoa!
“Không ổn!”
Đường Du, Mặc Linh và những người khác của thư viện Thiên Phủ lập tức biến sắc, trong lòng như vừa chịu một đòn nặng nề, tất cả đều không nhịn được đứng phắt dậy.
Kiếm, kiếm của hắn đã rời tay!
Là một người kiếm khách, khi bội kiếm rời tay, ai cũng có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Chỉ khi nào rơi vào tình thế bắt buộc mới có thể bất đắc dĩ để bội kiếm bị đánh văng ra khỏi tay. Ngay cả kiếm cũng không giữ được, chứng tỏ Lâm Nhất đã hoàn toàn kiệt sức.
Vừa rồi hai đại sát chiêu đối đầu nhau, suy cho cùng tu vi vẫn chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất vốn bị thương đã thua một nửa. Mặc dù Tào Chấn trông thê thảm, nhưng hắn ta vẫn nắm chặt đao của mình trong tay.
Hô hô!
Tào Chấn hít vào thật mạnh, nhưng lần đầu tiên trên khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra nụ cười.
Cuối cùng trận chiến này vẫn là hắn ta thắng.
Chỉ là không ngờ lại thắng một cách thê thảm như vậy. Nhưng chỉ cần thắng, Tào Chấn hắn ta sẽ là người cười đến cuối cùng, trận chiến này chắc chắn sẽ là bước đầu tiên để hắn ta trở nên nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo xanh nằm trên đống đổ nát đập mạnh tay phải xuống đất, hai tay chấn động kịch liệt, bay lên không trung, liều mạng xông về phía Tào Chấn.
Quần áo của hắn đã rách ra thành nhiều mảnh, thương tích đầy mình, máu chảy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết xước.
Rất nhiều người vô cùng sợ hãi, mặt mũi lập tức tái nhợt, chấn động không nói nên lời.
Dư chấn đáng sợ của hai đại sát chiêu xuất hiện hơi bất ngờ, nếu phải đối đầu trực diện thì sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, nhiều người lại cảm thấy run sợ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trung tâm chiến đài hoang tàn, hai người đối đầu trực diện đều phải chịu đựng thế công không gì sánh nổi. Bất luận là kiếm thế sắc bén bá đạo của Lâm Nhất hay đao thế tàn bạo lạnh lẽo của Tào Chấn đều cực kì đáng sợ.
Lại một tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên, hai bóng người văng ra xa như sao băng.
Phụt!
Lâm Nhất hộc ra một búng máu, ngã quỵ xuống đất, làm mặt đất nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ở bên khác, Tào Chấn chậm rãi rơi xuống đất cũng cực kì nhếch nhác. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương nặng như thế kể từ khi đánh nhau. Hắn ta bụm ngực, liên tục ho khan, mỗi lần ho lại hộc ra một búng máu.
Leng keng!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đột nhiên rơi xuống từ trên trời, làm vô số đá vụn tung bay. Đó là một thanh kiếm, dù đã cắm xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng rung vù vù.
Đó là bội kiếm của Lâm Nhất... Là kiếm Táng Hoa!
“Không ổn!”
Đường Du, Mặc Linh và những người khác của thư viện Thiên Phủ lập tức biến sắc, trong lòng như vừa chịu một đòn nặng nề, tất cả đều không nhịn được đứng phắt dậy.
Kiếm, kiếm của hắn đã rời tay!
Là một người kiếm khách, khi bội kiếm rời tay, ai cũng có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Chỉ khi nào rơi vào tình thế bắt buộc mới có thể bất đắc dĩ để bội kiếm bị đánh văng ra khỏi tay. Ngay cả kiếm cũng không giữ được, chứng tỏ Lâm Nhất đã hoàn toàn kiệt sức.
Vừa rồi hai đại sát chiêu đối đầu nhau, suy cho cùng tu vi vẫn chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất vốn bị thương đã thua một nửa. Mặc dù Tào Chấn trông thê thảm, nhưng hắn ta vẫn nắm chặt đao của mình trong tay.
Hô hô!
Tào Chấn hít vào thật mạnh, nhưng lần đầu tiên trên khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra nụ cười.
Cuối cùng trận chiến này vẫn là hắn ta thắng.
Chỉ là không ngờ lại thắng một cách thê thảm như vậy. Nhưng chỉ cần thắng, Tào Chấn hắn ta sẽ là người cười đến cuối cùng, trận chiến này chắc chắn sẽ là bước đầu tiên để hắn ta trở nên nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo xanh nằm trên đống đổ nát đập mạnh tay phải xuống đất, hai tay chấn động kịch liệt, bay lên không trung, liều mạng xông về phía Tào Chấn.
Quần áo của hắn đã rách ra thành nhiều mảnh, thương tích đầy mình, máu chảy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết xước.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Rất nhiều người vô cùng sợ hãi, mặt mũi lập tức tái nhợt, chấn động không nói nên lời.
Dư chấn đáng sợ của hai đại sát chiêu xuất hiện hơi bất ngờ, nếu phải đối đầu trực diện thì sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, nhiều người lại cảm thấy run sợ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trung tâm chiến đài hoang tàn, hai người đối đầu trực diện đều phải chịu đựng thế công không gì sánh nổi. Bất luận là kiếm thế sắc bén bá đạo của Lâm Nhất hay đao thế tàn bạo lạnh lẽo của Tào Chấn đều cực kì đáng sợ.
Lại một tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên, hai bóng người văng ra xa như sao băng.
Phụt!
Lâm Nhất hộc ra một búng máu, ngã quỵ xuống đất, làm mặt đất nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ở bên khác, Tào Chấn chậm rãi rơi xuống đất cũng cực kì nhếch nhác. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương nặng như thế kể từ khi đánh nhau. Hắn ta bụm ngực, liên tục ho khan, mỗi lần ho lại hộc ra một búng máu.
Leng keng!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đột nhiên rơi xuống từ trên trời, làm vô số đá vụn tung bay. Đó là một thanh kiếm, dù đã cắm xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng rung vù vù.
Đó là bội kiếm của Lâm Nhất... Là kiếm Táng Hoa!
“Không ổn!”
Đường Du, Mặc Linh và những người khác của thư viện Thiên Phủ lập tức biến sắc, trong lòng như vừa chịu một đòn nặng nề, tất cả đều không nhịn được đứng phắt dậy.
Kiếm, kiếm của hắn đã rời tay!
Là một người kiếm khách, khi bội kiếm rời tay, ai cũng có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Chỉ khi nào rơi vào tình thế bắt buộc mới có thể bất đắc dĩ để bội kiếm bị đánh văng ra khỏi tay. Ngay cả kiếm cũng không giữ được, chứng tỏ Lâm Nhất đã hoàn toàn kiệt sức.
Vừa rồi hai đại sát chiêu đối đầu nhau, suy cho cùng tu vi vẫn chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất vốn bị thương đã thua một nửa. Mặc dù Tào Chấn trông thê thảm, nhưng hắn ta vẫn nắm chặt đao của mình trong tay.
Hô hô!
Tào Chấn hít vào thật mạnh, nhưng lần đầu tiên trên khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra nụ cười.
Cuối cùng trận chiến này vẫn là hắn ta thắng.
Chỉ là không ngờ lại thắng một cách thê thảm như vậy. Nhưng chỉ cần thắng, Tào Chấn hắn ta sẽ là người cười đến cuối cùng, trận chiến này chắc chắn sẽ là bước đầu tiên để hắn ta trở nên nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo xanh nằm trên đống đổ nát đập mạnh tay phải xuống đất, hai tay chấn động kịch liệt, bay lên không trung, liều mạng xông về phía Tào Chấn.
Quần áo của hắn đã rách ra thành nhiều mảnh, thương tích đầy mình, máu chảy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết xước.
Rất nhiều người vô cùng sợ hãi, mặt mũi lập tức tái nhợt, chấn động không nói nên lời.
Dư chấn đáng sợ của hai đại sát chiêu xuất hiện hơi bất ngờ, nếu phải đối đầu trực diện thì sẽ như thế nào?
Vừa nghĩ tới đây, nhiều người lại cảm thấy run sợ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Ở trung tâm chiến đài hoang tàn, hai người đối đầu trực diện đều phải chịu đựng thế công không gì sánh nổi. Bất luận là kiếm thế sắc bén bá đạo của Lâm Nhất hay đao thế tàn bạo lạnh lẽo của Tào Chấn đều cực kì đáng sợ.
Lại một tiếng nổ lớn như sét đánh vang lên, hai bóng người văng ra xa như sao băng.
Phụt!
Lâm Nhất hộc ra một búng máu, ngã quỵ xuống đất, làm mặt đất nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
Ở bên khác, Tào Chấn chậm rãi rơi xuống đất cũng cực kì nhếch nhác. Đây là lần đầu tiên hắn ta bị thương nặng như thế kể từ khi đánh nhau. Hắn ta bụm ngực, liên tục ho khan, mỗi lần ho lại hộc ra một búng máu.
Leng keng!
Nhưng vào lúc này, một tia sáng đột nhiên rơi xuống từ trên trời, làm vô số đá vụn tung bay. Đó là một thanh kiếm, dù đã cắm xuống mặt đất nhưng vẫn không ngừng rung vù vù.
Đó là bội kiếm của Lâm Nhất... Là kiếm Táng Hoa!
“Không ổn!”
Đường Du, Mặc Linh và những người khác của thư viện Thiên Phủ lập tức biến sắc, trong lòng như vừa chịu một đòn nặng nề, tất cả đều không nhịn được đứng phắt dậy.
Kiếm, kiếm của hắn đã rời tay!
Là một người kiếm khách, khi bội kiếm rời tay, ai cũng có thể tưởng tượng ra hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
Chỉ khi nào rơi vào tình thế bắt buộc mới có thể bất đắc dĩ để bội kiếm bị đánh văng ra khỏi tay. Ngay cả kiếm cũng không giữ được, chứng tỏ Lâm Nhất đã hoàn toàn kiệt sức.
Vừa rồi hai đại sát chiêu đối đầu nhau, suy cho cùng tu vi vẫn chênh lệch quá lớn, Lâm Nhất vốn bị thương đã thua một nửa. Mặc dù Tào Chấn trông thê thảm, nhưng hắn ta vẫn nắm chặt đao của mình trong tay.
Hô hô!
Tào Chấn hít vào thật mạnh, nhưng lần đầu tiên trên khuôn mặt tái nhợt kia lại lộ ra nụ cười.
Cuối cùng trận chiến này vẫn là hắn ta thắng.
Chỉ là không ngờ lại thắng một cách thê thảm như vậy. Nhưng chỉ cần thắng, Tào Chấn hắn ta sẽ là người cười đến cuối cùng, trận chiến này chắc chắn sẽ là bước đầu tiên để hắn ta trở nên nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa.
Ầm!
Nhưng đúng lúc này, thiếu niên áo xanh nằm trên đống đổ nát đập mạnh tay phải xuống đất, hai tay chấn động kịch liệt, bay lên không trung, liều mạng xông về phía Tào Chấn.
Quần áo của hắn đã rách ra thành nhiều mảnh, thương tích đầy mình, máu chảy không ngừng, khuôn mặt tuấn tú đầy vết xước.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!