Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liễu Vân Yên lập tức mừng rỡ, Mặc Linh lại rất bình tĩnh, nàng ta đã sớm kiểm tra vết thương của Lâm Nhất, biết hắn không còn gì đáng ngại sau khi trấn ấp luồng đao kình U Hàn kia.
Chỉ là hắn đã mất sức trầm trọng, phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian mới ổn.
“Đỡ ta dậy với...”
Lâm Nhất nhìn hai người, cười ngượng ngùng.
Hai người nhanh chóng đỡ Lâm Nhất dậy, hắn đưa mắt về phía Tào Chấn bên ngoài sân đấu, nhìn vào thanh kiếm Táng Hoa toả ánh sáng lạnh, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu kia.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy rất cảm động.
Sau cuộc chiến lần này, hắn lại nhìn kiếm Táng Hoa, lòng nhiệt huyết sống chết có nhau ấy vẫn khó có thể ức chế.
Ai Cạnh Bên Ta, chỉ có Táng Hoa!
Lâm Nhất bước từng bước về phía Tào Chấn, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Nhìn thấy Tào Chấn yếu ớt, chỉ còn thừa lại một hơi thở, hắn hơi ngạc nhiên.
Nhát kiếm hắn ném lúc đó là có chủ đích, khi hắn nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa, trong đầu đã hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng những hình ảnh này dừng lại ở nhát kiếm lao ra khỏi bức tranh của người áo xanh.
Trong bóng tối, hắn cảm nhận được mình và người áo xanh kia dường như dung hợp với nhau.
Nhờ vậy mà uy lực của nhát kiếm đó mới có thể đáng sợ như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Tào Chấn có thể tránh được nhát kiếm này đâm vào tim vào thời khắc sinh tử và còn sống.
“Ngươi đã thắng”.
Tào Chấn nhìn Lâm Nhất, yếu ớt nói, trong ánh mắt sắc bén của hắn ta có phần không cam lòng, hắn ta cũng biết mình thua trận này có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là đối phương sẽ giẫm lên thanh danh của hắn để nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa này.
Còn hắn ta sẽ trở thành chủ đề câu chuyện của mọi người trong một thời gian rất dài, nếu may mắn thì trong lúc đó sẽ có người khác đè chuyện này xuống.
“Đắc tội rồi”.
Lâm Nhất nhìn kiếm Táng Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, ra hiệu cho hắn ta mình chuẩn bị rút kiếm.
Tào Chấn không nói gì, khẽ gật đầu.
Phụt!
Lâm Nhất đặt tay lên chuôi kiếm, rút kiếm Táng Hoa ra thật nhanh, cùng lúc đó máu phụt ra.
Tào Chấn đau đến mức nhăn mặt, hai má run rẩy không ngừng, nhưng toàn thân đã trở nên nhẹ nhàng, chân nguyên lại di chuyển ra khắp cơ thể, hắn ta thở mạnh vài hơi, một lát sau đã có sức đứng dậy.
Có thể thấy tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành quả thật rất kinh khủng.
“Ngươi nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên khi chưa đột phá Tử Phủ đúng không?”
Khi chuẩn bị rời đi, Tào Chấn dừng chân, xoay người lại hỏi.
Liễu Vân Yên lập tức mừng rỡ, Mặc Linh lại rất bình tĩnh, nàng ta đã sớm kiểm tra vết thương của Lâm Nhất, biết hắn không còn gì đáng ngại sau khi trấn ấp luồng đao kình U Hàn kia.
Chỉ là hắn đã mất sức trầm trọng, phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian mới ổn.
“Đỡ ta dậy với...”
Lâm Nhất nhìn hai người, cười ngượng ngùng.
Hai người nhanh chóng đỡ Lâm Nhất dậy, hắn đưa mắt về phía Tào Chấn bên ngoài sân đấu, nhìn vào thanh kiếm Táng Hoa toả ánh sáng lạnh, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu kia.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy rất cảm động.
Sau cuộc chiến lần này, hắn lại nhìn kiếm Táng Hoa, lòng nhiệt huyết sống chết có nhau ấy vẫn khó có thể ức chế.
Ai Cạnh Bên Ta, chỉ có Táng Hoa!
Lâm Nhất bước từng bước về phía Tào Chấn, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Nhìn thấy Tào Chấn yếu ớt, chỉ còn thừa lại một hơi thở, hắn hơi ngạc nhiên.
Nhát kiếm hắn ném lúc đó là có chủ đích, khi hắn nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa, trong đầu đã hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng những hình ảnh này dừng lại ở nhát kiếm lao ra khỏi bức tranh của người áo xanh.
Trong bóng tối, hắn cảm nhận được mình và người áo xanh kia dường như dung hợp với nhau.
Nhờ vậy mà uy lực của nhát kiếm đó mới có thể đáng sợ như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Tào Chấn có thể tránh được nhát kiếm này đâm vào tim vào thời khắc sinh tử và còn sống.
“Ngươi đã thắng”.
Tào Chấn nhìn Lâm Nhất, yếu ớt nói, trong ánh mắt sắc bén của hắn ta có phần không cam lòng, hắn ta cũng biết mình thua trận này có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là đối phương sẽ giẫm lên thanh danh của hắn để nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa này.
Còn hắn ta sẽ trở thành chủ đề câu chuyện của mọi người trong một thời gian rất dài, nếu may mắn thì trong lúc đó sẽ có người khác đè chuyện này xuống.
“Đắc tội rồi”.
Lâm Nhất nhìn kiếm Táng Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, ra hiệu cho hắn ta mình chuẩn bị rút kiếm.
Tào Chấn không nói gì, khẽ gật đầu.
Phụt!
Lâm Nhất đặt tay lên chuôi kiếm, rút kiếm Táng Hoa ra thật nhanh, cùng lúc đó máu phụt ra.
Tào Chấn đau đến mức nhăn mặt, hai má run rẩy không ngừng, nhưng toàn thân đã trở nên nhẹ nhàng, chân nguyên lại di chuyển ra khắp cơ thể, hắn ta thở mạnh vài hơi, một lát sau đã có sức đứng dậy.
Có thể thấy tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành quả thật rất kinh khủng.
“Ngươi nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên khi chưa đột phá Tử Phủ đúng không?”
Khi chuẩn bị rời đi, Tào Chấn dừng chân, xoay người lại hỏi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Liễu Vân Yên lập tức mừng rỡ, Mặc Linh lại rất bình tĩnh, nàng ta đã sớm kiểm tra vết thương của Lâm Nhất, biết hắn không còn gì đáng ngại sau khi trấn ấp luồng đao kình U Hàn kia.
Chỉ là hắn đã mất sức trầm trọng, phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian mới ổn.
“Đỡ ta dậy với...”
Lâm Nhất nhìn hai người, cười ngượng ngùng.
Hai người nhanh chóng đỡ Lâm Nhất dậy, hắn đưa mắt về phía Tào Chấn bên ngoài sân đấu, nhìn vào thanh kiếm Táng Hoa toả ánh sáng lạnh, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu kia.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy rất cảm động.
Sau cuộc chiến lần này, hắn lại nhìn kiếm Táng Hoa, lòng nhiệt huyết sống chết có nhau ấy vẫn khó có thể ức chế.
Ai Cạnh Bên Ta, chỉ có Táng Hoa!
Lâm Nhất bước từng bước về phía Tào Chấn, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Nhìn thấy Tào Chấn yếu ớt, chỉ còn thừa lại một hơi thở, hắn hơi ngạc nhiên.
Nhát kiếm hắn ném lúc đó là có chủ đích, khi hắn nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa, trong đầu đã hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng những hình ảnh này dừng lại ở nhát kiếm lao ra khỏi bức tranh của người áo xanh.
Trong bóng tối, hắn cảm nhận được mình và người áo xanh kia dường như dung hợp với nhau.
Nhờ vậy mà uy lực của nhát kiếm đó mới có thể đáng sợ như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Tào Chấn có thể tránh được nhát kiếm này đâm vào tim vào thời khắc sinh tử và còn sống.
“Ngươi đã thắng”.
Tào Chấn nhìn Lâm Nhất, yếu ớt nói, trong ánh mắt sắc bén của hắn ta có phần không cam lòng, hắn ta cũng biết mình thua trận này có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là đối phương sẽ giẫm lên thanh danh của hắn để nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa này.
Còn hắn ta sẽ trở thành chủ đề câu chuyện của mọi người trong một thời gian rất dài, nếu may mắn thì trong lúc đó sẽ có người khác đè chuyện này xuống.
“Đắc tội rồi”.
Lâm Nhất nhìn kiếm Táng Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, ra hiệu cho hắn ta mình chuẩn bị rút kiếm.
Tào Chấn không nói gì, khẽ gật đầu.
Phụt!
Lâm Nhất đặt tay lên chuôi kiếm, rút kiếm Táng Hoa ra thật nhanh, cùng lúc đó máu phụt ra.
Tào Chấn đau đến mức nhăn mặt, hai má run rẩy không ngừng, nhưng toàn thân đã trở nên nhẹ nhàng, chân nguyên lại di chuyển ra khắp cơ thể, hắn ta thở mạnh vài hơi, một lát sau đã có sức đứng dậy.
Có thể thấy tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành quả thật rất kinh khủng.
“Ngươi nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên khi chưa đột phá Tử Phủ đúng không?”
Khi chuẩn bị rời đi, Tào Chấn dừng chân, xoay người lại hỏi.
Liễu Vân Yên lập tức mừng rỡ, Mặc Linh lại rất bình tĩnh, nàng ta đã sớm kiểm tra vết thương của Lâm Nhất, biết hắn không còn gì đáng ngại sau khi trấn ấp luồng đao kình U Hàn kia.
Chỉ là hắn đã mất sức trầm trọng, phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian mới ổn.
“Đỡ ta dậy với...”
Lâm Nhất nhìn hai người, cười ngượng ngùng.
Hai người nhanh chóng đỡ Lâm Nhất dậy, hắn đưa mắt về phía Tào Chấn bên ngoài sân đấu, nhìn vào thanh kiếm Táng Hoa toả ánh sáng lạnh, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu kia.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy rất cảm động.
Sau cuộc chiến lần này, hắn lại nhìn kiếm Táng Hoa, lòng nhiệt huyết sống chết có nhau ấy vẫn khó có thể ức chế.
Ai Cạnh Bên Ta, chỉ có Táng Hoa!
Lâm Nhất bước từng bước về phía Tào Chấn, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Nhìn thấy Tào Chấn yếu ớt, chỉ còn thừa lại một hơi thở, hắn hơi ngạc nhiên.
Nhát kiếm hắn ném lúc đó là có chủ đích, khi hắn nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa, trong đầu đã hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng những hình ảnh này dừng lại ở nhát kiếm lao ra khỏi bức tranh của người áo xanh.
Trong bóng tối, hắn cảm nhận được mình và người áo xanh kia dường như dung hợp với nhau.
Nhờ vậy mà uy lực của nhát kiếm đó mới có thể đáng sợ như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Tào Chấn có thể tránh được nhát kiếm này đâm vào tim vào thời khắc sinh tử và còn sống.
“Ngươi đã thắng”.
Tào Chấn nhìn Lâm Nhất, yếu ớt nói, trong ánh mắt sắc bén của hắn ta có phần không cam lòng, hắn ta cũng biết mình thua trận này có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là đối phương sẽ giẫm lên thanh danh của hắn để nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa này.
Còn hắn ta sẽ trở thành chủ đề câu chuyện của mọi người trong một thời gian rất dài, nếu may mắn thì trong lúc đó sẽ có người khác đè chuyện này xuống.
“Đắc tội rồi”.
Lâm Nhất nhìn kiếm Táng Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, ra hiệu cho hắn ta mình chuẩn bị rút kiếm.
Tào Chấn không nói gì, khẽ gật đầu.
Phụt!
Lâm Nhất đặt tay lên chuôi kiếm, rút kiếm Táng Hoa ra thật nhanh, cùng lúc đó máu phụt ra.
Tào Chấn đau đến mức nhăn mặt, hai má run rẩy không ngừng, nhưng toàn thân đã trở nên nhẹ nhàng, chân nguyên lại di chuyển ra khắp cơ thể, hắn ta thở mạnh vài hơi, một lát sau đã có sức đứng dậy.
Có thể thấy tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành quả thật rất kinh khủng.
“Ngươi nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên khi chưa đột phá Tử Phủ đúng không?”
Khi chuẩn bị rời đi, Tào Chấn dừng chân, xoay người lại hỏi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Liễu Vân Yên lập tức mừng rỡ, Mặc Linh lại rất bình tĩnh, nàng ta đã sớm kiểm tra vết thương của Lâm Nhất, biết hắn không còn gì đáng ngại sau khi trấn ấp luồng đao kình U Hàn kia.
Chỉ là hắn đã mất sức trầm trọng, phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian mới ổn.
“Đỡ ta dậy với...”
Lâm Nhất nhìn hai người, cười ngượng ngùng.
Hai người nhanh chóng đỡ Lâm Nhất dậy, hắn đưa mắt về phía Tào Chấn bên ngoài sân đấu, nhìn vào thanh kiếm Táng Hoa toả ánh sáng lạnh, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu kia.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy rất cảm động.
Sau cuộc chiến lần này, hắn lại nhìn kiếm Táng Hoa, lòng nhiệt huyết sống chết có nhau ấy vẫn khó có thể ức chế.
Ai Cạnh Bên Ta, chỉ có Táng Hoa!
Lâm Nhất bước từng bước về phía Tào Chấn, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Nhìn thấy Tào Chấn yếu ớt, chỉ còn thừa lại một hơi thở, hắn hơi ngạc nhiên.
Nhát kiếm hắn ném lúc đó là có chủ đích, khi hắn nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa, trong đầu đã hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng những hình ảnh này dừng lại ở nhát kiếm lao ra khỏi bức tranh của người áo xanh.
Trong bóng tối, hắn cảm nhận được mình và người áo xanh kia dường như dung hợp với nhau.
Nhờ vậy mà uy lực của nhát kiếm đó mới có thể đáng sợ như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Tào Chấn có thể tránh được nhát kiếm này đâm vào tim vào thời khắc sinh tử và còn sống.
“Ngươi đã thắng”.
Tào Chấn nhìn Lâm Nhất, yếu ớt nói, trong ánh mắt sắc bén của hắn ta có phần không cam lòng, hắn ta cũng biết mình thua trận này có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là đối phương sẽ giẫm lên thanh danh của hắn để nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa này.
Còn hắn ta sẽ trở thành chủ đề câu chuyện của mọi người trong một thời gian rất dài, nếu may mắn thì trong lúc đó sẽ có người khác đè chuyện này xuống.
“Đắc tội rồi”.
Lâm Nhất nhìn kiếm Táng Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, ra hiệu cho hắn ta mình chuẩn bị rút kiếm.
Tào Chấn không nói gì, khẽ gật đầu.
Phụt!
Lâm Nhất đặt tay lên chuôi kiếm, rút kiếm Táng Hoa ra thật nhanh, cùng lúc đó máu phụt ra.
Tào Chấn đau đến mức nhăn mặt, hai má run rẩy không ngừng, nhưng toàn thân đã trở nên nhẹ nhàng, chân nguyên lại di chuyển ra khắp cơ thể, hắn ta thở mạnh vài hơi, một lát sau đã có sức đứng dậy.
Có thể thấy tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành quả thật rất kinh khủng.
“Ngươi nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên khi chưa đột phá Tử Phủ đúng không?”
Khi chuẩn bị rời đi, Tào Chấn dừng chân, xoay người lại hỏi.
Liễu Vân Yên lập tức mừng rỡ, Mặc Linh lại rất bình tĩnh, nàng ta đã sớm kiểm tra vết thương của Lâm Nhất, biết hắn không còn gì đáng ngại sau khi trấn ấp luồng đao kình U Hàn kia.
Chỉ là hắn đã mất sức trầm trọng, phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian mới ổn.
“Đỡ ta dậy với...”
Lâm Nhất nhìn hai người, cười ngượng ngùng.
Hai người nhanh chóng đỡ Lâm Nhất dậy, hắn đưa mắt về phía Tào Chấn bên ngoài sân đấu, nhìn vào thanh kiếm Táng Hoa toả ánh sáng lạnh, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu kia.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy rất cảm động.
Sau cuộc chiến lần này, hắn lại nhìn kiếm Táng Hoa, lòng nhiệt huyết sống chết có nhau ấy vẫn khó có thể ức chế.
Ai Cạnh Bên Ta, chỉ có Táng Hoa!
Lâm Nhất bước từng bước về phía Tào Chấn, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Nhìn thấy Tào Chấn yếu ớt, chỉ còn thừa lại một hơi thở, hắn hơi ngạc nhiên.
Nhát kiếm hắn ném lúc đó là có chủ đích, khi hắn nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa, trong đầu đã hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng những hình ảnh này dừng lại ở nhát kiếm lao ra khỏi bức tranh của người áo xanh.
Trong bóng tối, hắn cảm nhận được mình và người áo xanh kia dường như dung hợp với nhau.
Nhờ vậy mà uy lực của nhát kiếm đó mới có thể đáng sợ như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Tào Chấn có thể tránh được nhát kiếm này đâm vào tim vào thời khắc sinh tử và còn sống.
“Ngươi đã thắng”.
Tào Chấn nhìn Lâm Nhất, yếu ớt nói, trong ánh mắt sắc bén của hắn ta có phần không cam lòng, hắn ta cũng biết mình thua trận này có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là đối phương sẽ giẫm lên thanh danh của hắn để nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa này.
Còn hắn ta sẽ trở thành chủ đề câu chuyện của mọi người trong một thời gian rất dài, nếu may mắn thì trong lúc đó sẽ có người khác đè chuyện này xuống.
“Đắc tội rồi”.
Lâm Nhất nhìn kiếm Táng Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, ra hiệu cho hắn ta mình chuẩn bị rút kiếm.
Tào Chấn không nói gì, khẽ gật đầu.
Phụt!
Lâm Nhất đặt tay lên chuôi kiếm, rút kiếm Táng Hoa ra thật nhanh, cùng lúc đó máu phụt ra.
Tào Chấn đau đến mức nhăn mặt, hai má run rẩy không ngừng, nhưng toàn thân đã trở nên nhẹ nhàng, chân nguyên lại di chuyển ra khắp cơ thể, hắn ta thở mạnh vài hơi, một lát sau đã có sức đứng dậy.
Có thể thấy tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành quả thật rất kinh khủng.
“Ngươi nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên khi chưa đột phá Tử Phủ đúng không?”
Khi chuẩn bị rời đi, Tào Chấn dừng chân, xoay người lại hỏi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Liễu Vân Yên lập tức mừng rỡ, Mặc Linh lại rất bình tĩnh, nàng ta đã sớm kiểm tra vết thương của Lâm Nhất, biết hắn không còn gì đáng ngại sau khi trấn ấp luồng đao kình U Hàn kia.
Chỉ là hắn đã mất sức trầm trọng, phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian mới ổn.
“Đỡ ta dậy với...”
Lâm Nhất nhìn hai người, cười ngượng ngùng.
Hai người nhanh chóng đỡ Lâm Nhất dậy, hắn đưa mắt về phía Tào Chấn bên ngoài sân đấu, nhìn vào thanh kiếm Táng Hoa toả ánh sáng lạnh, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu kia.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy rất cảm động.
Sau cuộc chiến lần này, hắn lại nhìn kiếm Táng Hoa, lòng nhiệt huyết sống chết có nhau ấy vẫn khó có thể ức chế.
Ai Cạnh Bên Ta, chỉ có Táng Hoa!
Lâm Nhất bước từng bước về phía Tào Chấn, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Nhìn thấy Tào Chấn yếu ớt, chỉ còn thừa lại một hơi thở, hắn hơi ngạc nhiên.
Nhát kiếm hắn ném lúc đó là có chủ đích, khi hắn nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa, trong đầu đã hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng những hình ảnh này dừng lại ở nhát kiếm lao ra khỏi bức tranh của người áo xanh.
Trong bóng tối, hắn cảm nhận được mình và người áo xanh kia dường như dung hợp với nhau.
Nhờ vậy mà uy lực của nhát kiếm đó mới có thể đáng sợ như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Tào Chấn có thể tránh được nhát kiếm này đâm vào tim vào thời khắc sinh tử và còn sống.
“Ngươi đã thắng”.
Tào Chấn nhìn Lâm Nhất, yếu ớt nói, trong ánh mắt sắc bén của hắn ta có phần không cam lòng, hắn ta cũng biết mình thua trận này có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là đối phương sẽ giẫm lên thanh danh của hắn để nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa này.
Còn hắn ta sẽ trở thành chủ đề câu chuyện của mọi người trong một thời gian rất dài, nếu may mắn thì trong lúc đó sẽ có người khác đè chuyện này xuống.
“Đắc tội rồi”.
Lâm Nhất nhìn kiếm Táng Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, ra hiệu cho hắn ta mình chuẩn bị rút kiếm.
Tào Chấn không nói gì, khẽ gật đầu.
Phụt!
Lâm Nhất đặt tay lên chuôi kiếm, rút kiếm Táng Hoa ra thật nhanh, cùng lúc đó máu phụt ra.
Tào Chấn đau đến mức nhăn mặt, hai má run rẩy không ngừng, nhưng toàn thân đã trở nên nhẹ nhàng, chân nguyên lại di chuyển ra khắp cơ thể, hắn ta thở mạnh vài hơi, một lát sau đã có sức đứng dậy.
Có thể thấy tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành quả thật rất kinh khủng.
“Ngươi nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên khi chưa đột phá Tử Phủ đúng không?”
Khi chuẩn bị rời đi, Tào Chấn dừng chân, xoay người lại hỏi.
Liễu Vân Yên lập tức mừng rỡ, Mặc Linh lại rất bình tĩnh, nàng ta đã sớm kiểm tra vết thương của Lâm Nhất, biết hắn không còn gì đáng ngại sau khi trấn ấp luồng đao kình U Hàn kia.
Chỉ là hắn đã mất sức trầm trọng, phải nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gian mới ổn.
“Đỡ ta dậy với...”
Lâm Nhất nhìn hai người, cười ngượng ngùng.
Hai người nhanh chóng đỡ Lâm Nhất dậy, hắn đưa mắt về phía Tào Chấn bên ngoài sân đấu, nhìn vào thanh kiếm Táng Hoa toả ánh sáng lạnh, vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu kia.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy rất cảm động.
Sau cuộc chiến lần này, hắn lại nhìn kiếm Táng Hoa, lòng nhiệt huyết sống chết có nhau ấy vẫn khó có thể ức chế.
Ai Cạnh Bên Ta, chỉ có Táng Hoa!
Lâm Nhất bước từng bước về phía Tào Chấn, chỉ chốc lát đã đến nơi.
Nhìn thấy Tào Chấn yếu ớt, chỉ còn thừa lại một hơi thở, hắn hơi ngạc nhiên.
Nhát kiếm hắn ném lúc đó là có chủ đích, khi hắn nắm chặt lấy kiếm Táng Hoa, trong đầu đã hiện lên rất nhiều hình ảnh, cuối cùng những hình ảnh này dừng lại ở nhát kiếm lao ra khỏi bức tranh của người áo xanh.
Trong bóng tối, hắn cảm nhận được mình và người áo xanh kia dường như dung hợp với nhau.
Nhờ vậy mà uy lực của nhát kiếm đó mới có thể đáng sợ như vậy.
Nhưng hắn không ngờ Tào Chấn có thể tránh được nhát kiếm này đâm vào tim vào thời khắc sinh tử và còn sống.
“Ngươi đã thắng”.
Tào Chấn nhìn Lâm Nhất, yếu ớt nói, trong ánh mắt sắc bén của hắn ta có phần không cam lòng, hắn ta cũng biết mình thua trận này có ý nghĩa gì.
Có nghĩa là đối phương sẽ giẫm lên thanh danh của hắn để nổi tiếng khắp cổ vực Nam Hoa này.
Còn hắn ta sẽ trở thành chủ đề câu chuyện của mọi người trong một thời gian rất dài, nếu may mắn thì trong lúc đó sẽ có người khác đè chuyện này xuống.
“Đắc tội rồi”.
Lâm Nhất nhìn kiếm Táng Hoa, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương, ra hiệu cho hắn ta mình chuẩn bị rút kiếm.
Tào Chấn không nói gì, khẽ gật đầu.
Phụt!
Lâm Nhất đặt tay lên chuôi kiếm, rút kiếm Táng Hoa ra thật nhanh, cùng lúc đó máu phụt ra.
Tào Chấn đau đến mức nhăn mặt, hai má run rẩy không ngừng, nhưng toàn thân đã trở nên nhẹ nhàng, chân nguyên lại di chuyển ra khắp cơ thể, hắn ta thở mạnh vài hơi, một lát sau đã có sức đứng dậy.
Có thể thấy tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành quả thật rất kinh khủng.
“Ngươi nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên khi chưa đột phá Tử Phủ đúng không?”
Khi chuẩn bị rời đi, Tào Chấn dừng chân, xoay người lại hỏi.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!