Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dõi mắt nhìn ra xa, ở nơi cuối tầm mắt, có thể thấy có một cơn gió lốc tối đen che khuất bầu trời.
“Bão cát thật lớn!”
Lâm Nhất tỏ vẻ kinh ngạc, bởi trận bão cát kia quá lớn, cách một khoảng xa như vậy mà vẫn khiến lòng người run sợ không thôi.
Nhưng trưởng lão Đường Du lại mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ. Ông ta nhìn Lâm Nhất và nói: “Bão cát như thế này rất thường thấy ở biển Trăng Khô, mỗi tháng chỉ có một ngày cố định mới giảm được đôi chút, còn khoảng thời gian còn lại thì dù là tu vi Thiên Phách cũng không dám tùy tiện xông vào”.
Đáng sợ vậy sao?
Lâm Nhất thầm cảm thấy nghi hoặc, bão cát có thể khiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách phải kiêng kị… liệu sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tiền bối Đường Du chỉ cười mà không giải thích gì thêm. Ông ta nói với giọng điệu bình thản: “Người cứ đến đó sẽ rõ, giờ đi tìm chỗ cắm trại trước đã”.
Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Đường Du, đoàn người nhanh chân di chuyển đến biên giới biển Trăng Khô. Chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng, trận bão cát kia cũng hiện rõ trước mắt mọi người.
So với trong tưởng tượng thì nó điên cuồng hơn rất nhiều, hoàn toàn che khuất bầu trời, liên tục phát ra tiếng gào thét.
Có vô số cát bụi bị gió cuốn bay lên, từng hạt cát hệt như những đốm lửa rực cháy, lại được cuồng phong phụ trợ, khiến chúng càng thêm đáng sợ.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu những lời mà tiền bối Đường Du đã nói trước đó.
Nếu như tùy tiện xông vào thì khó mà tưởng tượng được hậu quả khi bị những hạt cát kia bám vào người. E là dù thân thể có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng lập tức bị thiêu thành tro tàn.
Khó trách vì sao cao thủ cảnh giới Thiên Phách cũng không dám chạy loạn.
Dù có thể sống sót mà ra ngoài thì chắc cũng rất thê thảm, thậm chí bị thương không nhẹ.
Còn đối với võ giả tu vi dưới Thiên Phách thì… không cần bàn đến.
Đội ngũ của tất cả các tông môn lớn lần lượt tiến đến và dựng lều ở biên giới bão cát trên biển Trăng Khô, phóng mắt nhìn có không dưới ngàn người, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các tông môn ở thành U Châu, còn có rất nhiều tông môn từ các châu khác đến tham dự sự kiện lần này, e là số lượng còn nhiều hơn nữa…
Lầu Tàn Kiếm là đội ngũ đầu tiên của thành U Châu đặt chân đến đây. Lâm Nhất quan sát thì thấy có không ít cao thủ, rất nhiều người đã đạt đến tu vi Dương Huyền.
So ra thì cùng là thế lực cấp chuẩn bá chủ của thành U Châu, nhưng nội tình giới võ học của thư viện Thiên Phủ quả thật có hơi kém một chút. Cao thủ cảnh giới Dương Huyền chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ồ?
Lâm Nhất có hơi bất ngờ khi thấy Liễu Thần Dật. Người này là đệ tử chân truyền đứng đầu lầu Tàn Kiếm, một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, bản thân hắn ta cũng là cao thủ trên bảng Long Vân.
Dõi mắt nhìn ra xa, ở nơi cuối tầm mắt, có thể thấy có một cơn gió lốc tối đen che khuất bầu trời.
“Bão cát thật lớn!”
Lâm Nhất tỏ vẻ kinh ngạc, bởi trận bão cát kia quá lớn, cách một khoảng xa như vậy mà vẫn khiến lòng người run sợ không thôi.
Nhưng trưởng lão Đường Du lại mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ. Ông ta nhìn Lâm Nhất và nói: “Bão cát như thế này rất thường thấy ở biển Trăng Khô, mỗi tháng chỉ có một ngày cố định mới giảm được đôi chút, còn khoảng thời gian còn lại thì dù là tu vi Thiên Phách cũng không dám tùy tiện xông vào”.
Đáng sợ vậy sao?
Lâm Nhất thầm cảm thấy nghi hoặc, bão cát có thể khiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách phải kiêng kị… liệu sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tiền bối Đường Du chỉ cười mà không giải thích gì thêm. Ông ta nói với giọng điệu bình thản: “Người cứ đến đó sẽ rõ, giờ đi tìm chỗ cắm trại trước đã”.
Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Đường Du, đoàn người nhanh chân di chuyển đến biên giới biển Trăng Khô. Chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng, trận bão cát kia cũng hiện rõ trước mắt mọi người.
So với trong tưởng tượng thì nó điên cuồng hơn rất nhiều, hoàn toàn che khuất bầu trời, liên tục phát ra tiếng gào thét.
Có vô số cát bụi bị gió cuốn bay lên, từng hạt cát hệt như những đốm lửa rực cháy, lại được cuồng phong phụ trợ, khiến chúng càng thêm đáng sợ.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu những lời mà tiền bối Đường Du đã nói trước đó.
Nếu như tùy tiện xông vào thì khó mà tưởng tượng được hậu quả khi bị những hạt cát kia bám vào người. E là dù thân thể có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng lập tức bị thiêu thành tro tàn.
Khó trách vì sao cao thủ cảnh giới Thiên Phách cũng không dám chạy loạn.
Dù có thể sống sót mà ra ngoài thì chắc cũng rất thê thảm, thậm chí bị thương không nhẹ.
Còn đối với võ giả tu vi dưới Thiên Phách thì… không cần bàn đến.
Đội ngũ của tất cả các tông môn lớn lần lượt tiến đến và dựng lều ở biên giới bão cát trên biển Trăng Khô, phóng mắt nhìn có không dưới ngàn người, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các tông môn ở thành U Châu, còn có rất nhiều tông môn từ các châu khác đến tham dự sự kiện lần này, e là số lượng còn nhiều hơn nữa…
Lầu Tàn Kiếm là đội ngũ đầu tiên của thành U Châu đặt chân đến đây. Lâm Nhất quan sát thì thấy có không ít cao thủ, rất nhiều người đã đạt đến tu vi Dương Huyền.
So ra thì cùng là thế lực cấp chuẩn bá chủ của thành U Châu, nhưng nội tình giới võ học của thư viện Thiên Phủ quả thật có hơi kém một chút. Cao thủ cảnh giới Dương Huyền chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ồ?
Lâm Nhất có hơi bất ngờ khi thấy Liễu Thần Dật. Người này là đệ tử chân truyền đứng đầu lầu Tàn Kiếm, một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, bản thân hắn ta cũng là cao thủ trên bảng Long Vân.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Dõi mắt nhìn ra xa, ở nơi cuối tầm mắt, có thể thấy có một cơn gió lốc tối đen che khuất bầu trời.
“Bão cát thật lớn!”
Lâm Nhất tỏ vẻ kinh ngạc, bởi trận bão cát kia quá lớn, cách một khoảng xa như vậy mà vẫn khiến lòng người run sợ không thôi.
Nhưng trưởng lão Đường Du lại mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ. Ông ta nhìn Lâm Nhất và nói: “Bão cát như thế này rất thường thấy ở biển Trăng Khô, mỗi tháng chỉ có một ngày cố định mới giảm được đôi chút, còn khoảng thời gian còn lại thì dù là tu vi Thiên Phách cũng không dám tùy tiện xông vào”.
Đáng sợ vậy sao?
Lâm Nhất thầm cảm thấy nghi hoặc, bão cát có thể khiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách phải kiêng kị… liệu sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tiền bối Đường Du chỉ cười mà không giải thích gì thêm. Ông ta nói với giọng điệu bình thản: “Người cứ đến đó sẽ rõ, giờ đi tìm chỗ cắm trại trước đã”.
Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Đường Du, đoàn người nhanh chân di chuyển đến biên giới biển Trăng Khô. Chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng, trận bão cát kia cũng hiện rõ trước mắt mọi người.
So với trong tưởng tượng thì nó điên cuồng hơn rất nhiều, hoàn toàn che khuất bầu trời, liên tục phát ra tiếng gào thét.
Có vô số cát bụi bị gió cuốn bay lên, từng hạt cát hệt như những đốm lửa rực cháy, lại được cuồng phong phụ trợ, khiến chúng càng thêm đáng sợ.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu những lời mà tiền bối Đường Du đã nói trước đó.
Nếu như tùy tiện xông vào thì khó mà tưởng tượng được hậu quả khi bị những hạt cát kia bám vào người. E là dù thân thể có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng lập tức bị thiêu thành tro tàn.
Khó trách vì sao cao thủ cảnh giới Thiên Phách cũng không dám chạy loạn.
Dù có thể sống sót mà ra ngoài thì chắc cũng rất thê thảm, thậm chí bị thương không nhẹ.
Còn đối với võ giả tu vi dưới Thiên Phách thì… không cần bàn đến.
Đội ngũ của tất cả các tông môn lớn lần lượt tiến đến và dựng lều ở biên giới bão cát trên biển Trăng Khô, phóng mắt nhìn có không dưới ngàn người, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các tông môn ở thành U Châu, còn có rất nhiều tông môn từ các châu khác đến tham dự sự kiện lần này, e là số lượng còn nhiều hơn nữa…
Lầu Tàn Kiếm là đội ngũ đầu tiên của thành U Châu đặt chân đến đây. Lâm Nhất quan sát thì thấy có không ít cao thủ, rất nhiều người đã đạt đến tu vi Dương Huyền.
So ra thì cùng là thế lực cấp chuẩn bá chủ của thành U Châu, nhưng nội tình giới võ học của thư viện Thiên Phủ quả thật có hơi kém một chút. Cao thủ cảnh giới Dương Huyền chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ồ?
Lâm Nhất có hơi bất ngờ khi thấy Liễu Thần Dật. Người này là đệ tử chân truyền đứng đầu lầu Tàn Kiếm, một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, bản thân hắn ta cũng là cao thủ trên bảng Long Vân.
Dõi mắt nhìn ra xa, ở nơi cuối tầm mắt, có thể thấy có một cơn gió lốc tối đen che khuất bầu trời.
“Bão cát thật lớn!”
Lâm Nhất tỏ vẻ kinh ngạc, bởi trận bão cát kia quá lớn, cách một khoảng xa như vậy mà vẫn khiến lòng người run sợ không thôi.
Nhưng trưởng lão Đường Du lại mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ. Ông ta nhìn Lâm Nhất và nói: “Bão cát như thế này rất thường thấy ở biển Trăng Khô, mỗi tháng chỉ có một ngày cố định mới giảm được đôi chút, còn khoảng thời gian còn lại thì dù là tu vi Thiên Phách cũng không dám tùy tiện xông vào”.
Đáng sợ vậy sao?
Lâm Nhất thầm cảm thấy nghi hoặc, bão cát có thể khiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách phải kiêng kị… liệu sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tiền bối Đường Du chỉ cười mà không giải thích gì thêm. Ông ta nói với giọng điệu bình thản: “Người cứ đến đó sẽ rõ, giờ đi tìm chỗ cắm trại trước đã”.
Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Đường Du, đoàn người nhanh chân di chuyển đến biên giới biển Trăng Khô. Chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng, trận bão cát kia cũng hiện rõ trước mắt mọi người.
So với trong tưởng tượng thì nó điên cuồng hơn rất nhiều, hoàn toàn che khuất bầu trời, liên tục phát ra tiếng gào thét.
Có vô số cát bụi bị gió cuốn bay lên, từng hạt cát hệt như những đốm lửa rực cháy, lại được cuồng phong phụ trợ, khiến chúng càng thêm đáng sợ.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu những lời mà tiền bối Đường Du đã nói trước đó.
Nếu như tùy tiện xông vào thì khó mà tưởng tượng được hậu quả khi bị những hạt cát kia bám vào người. E là dù thân thể có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng lập tức bị thiêu thành tro tàn.
Khó trách vì sao cao thủ cảnh giới Thiên Phách cũng không dám chạy loạn.
Dù có thể sống sót mà ra ngoài thì chắc cũng rất thê thảm, thậm chí bị thương không nhẹ.
Còn đối với võ giả tu vi dưới Thiên Phách thì… không cần bàn đến.
Đội ngũ của tất cả các tông môn lớn lần lượt tiến đến và dựng lều ở biên giới bão cát trên biển Trăng Khô, phóng mắt nhìn có không dưới ngàn người, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các tông môn ở thành U Châu, còn có rất nhiều tông môn từ các châu khác đến tham dự sự kiện lần này, e là số lượng còn nhiều hơn nữa…
Lầu Tàn Kiếm là đội ngũ đầu tiên của thành U Châu đặt chân đến đây. Lâm Nhất quan sát thì thấy có không ít cao thủ, rất nhiều người đã đạt đến tu vi Dương Huyền.
So ra thì cùng là thế lực cấp chuẩn bá chủ của thành U Châu, nhưng nội tình giới võ học của thư viện Thiên Phủ quả thật có hơi kém một chút. Cao thủ cảnh giới Dương Huyền chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ồ?
Lâm Nhất có hơi bất ngờ khi thấy Liễu Thần Dật. Người này là đệ tử chân truyền đứng đầu lầu Tàn Kiếm, một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, bản thân hắn ta cũng là cao thủ trên bảng Long Vân.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Dõi mắt nhìn ra xa, ở nơi cuối tầm mắt, có thể thấy có một cơn gió lốc tối đen che khuất bầu trời.
“Bão cát thật lớn!”
Lâm Nhất tỏ vẻ kinh ngạc, bởi trận bão cát kia quá lớn, cách một khoảng xa như vậy mà vẫn khiến lòng người run sợ không thôi.
Nhưng trưởng lão Đường Du lại mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ. Ông ta nhìn Lâm Nhất và nói: “Bão cát như thế này rất thường thấy ở biển Trăng Khô, mỗi tháng chỉ có một ngày cố định mới giảm được đôi chút, còn khoảng thời gian còn lại thì dù là tu vi Thiên Phách cũng không dám tùy tiện xông vào”.
Đáng sợ vậy sao?
Lâm Nhất thầm cảm thấy nghi hoặc, bão cát có thể khiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách phải kiêng kị… liệu sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tiền bối Đường Du chỉ cười mà không giải thích gì thêm. Ông ta nói với giọng điệu bình thản: “Người cứ đến đó sẽ rõ, giờ đi tìm chỗ cắm trại trước đã”.
Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Đường Du, đoàn người nhanh chân di chuyển đến biên giới biển Trăng Khô. Chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng, trận bão cát kia cũng hiện rõ trước mắt mọi người.
So với trong tưởng tượng thì nó điên cuồng hơn rất nhiều, hoàn toàn che khuất bầu trời, liên tục phát ra tiếng gào thét.
Có vô số cát bụi bị gió cuốn bay lên, từng hạt cát hệt như những đốm lửa rực cháy, lại được cuồng phong phụ trợ, khiến chúng càng thêm đáng sợ.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu những lời mà tiền bối Đường Du đã nói trước đó.
Nếu như tùy tiện xông vào thì khó mà tưởng tượng được hậu quả khi bị những hạt cát kia bám vào người. E là dù thân thể có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng lập tức bị thiêu thành tro tàn.
Khó trách vì sao cao thủ cảnh giới Thiên Phách cũng không dám chạy loạn.
Dù có thể sống sót mà ra ngoài thì chắc cũng rất thê thảm, thậm chí bị thương không nhẹ.
Còn đối với võ giả tu vi dưới Thiên Phách thì… không cần bàn đến.
Đội ngũ của tất cả các tông môn lớn lần lượt tiến đến và dựng lều ở biên giới bão cát trên biển Trăng Khô, phóng mắt nhìn có không dưới ngàn người, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các tông môn ở thành U Châu, còn có rất nhiều tông môn từ các châu khác đến tham dự sự kiện lần này, e là số lượng còn nhiều hơn nữa…
Lầu Tàn Kiếm là đội ngũ đầu tiên của thành U Châu đặt chân đến đây. Lâm Nhất quan sát thì thấy có không ít cao thủ, rất nhiều người đã đạt đến tu vi Dương Huyền.
So ra thì cùng là thế lực cấp chuẩn bá chủ của thành U Châu, nhưng nội tình giới võ học của thư viện Thiên Phủ quả thật có hơi kém một chút. Cao thủ cảnh giới Dương Huyền chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ồ?
Lâm Nhất có hơi bất ngờ khi thấy Liễu Thần Dật. Người này là đệ tử chân truyền đứng đầu lầu Tàn Kiếm, một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, bản thân hắn ta cũng là cao thủ trên bảng Long Vân.
Dõi mắt nhìn ra xa, ở nơi cuối tầm mắt, có thể thấy có một cơn gió lốc tối đen che khuất bầu trời.
“Bão cát thật lớn!”
Lâm Nhất tỏ vẻ kinh ngạc, bởi trận bão cát kia quá lớn, cách một khoảng xa như vậy mà vẫn khiến lòng người run sợ không thôi.
Nhưng trưởng lão Đường Du lại mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ. Ông ta nhìn Lâm Nhất và nói: “Bão cát như thế này rất thường thấy ở biển Trăng Khô, mỗi tháng chỉ có một ngày cố định mới giảm được đôi chút, còn khoảng thời gian còn lại thì dù là tu vi Thiên Phách cũng không dám tùy tiện xông vào”.
Đáng sợ vậy sao?
Lâm Nhất thầm cảm thấy nghi hoặc, bão cát có thể khiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách phải kiêng kị… liệu sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tiền bối Đường Du chỉ cười mà không giải thích gì thêm. Ông ta nói với giọng điệu bình thản: “Người cứ đến đó sẽ rõ, giờ đi tìm chỗ cắm trại trước đã”.
Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Đường Du, đoàn người nhanh chân di chuyển đến biên giới biển Trăng Khô. Chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng, trận bão cát kia cũng hiện rõ trước mắt mọi người.
So với trong tưởng tượng thì nó điên cuồng hơn rất nhiều, hoàn toàn che khuất bầu trời, liên tục phát ra tiếng gào thét.
Có vô số cát bụi bị gió cuốn bay lên, từng hạt cát hệt như những đốm lửa rực cháy, lại được cuồng phong phụ trợ, khiến chúng càng thêm đáng sợ.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu những lời mà tiền bối Đường Du đã nói trước đó.
Nếu như tùy tiện xông vào thì khó mà tưởng tượng được hậu quả khi bị những hạt cát kia bám vào người. E là dù thân thể có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng lập tức bị thiêu thành tro tàn.
Khó trách vì sao cao thủ cảnh giới Thiên Phách cũng không dám chạy loạn.
Dù có thể sống sót mà ra ngoài thì chắc cũng rất thê thảm, thậm chí bị thương không nhẹ.
Còn đối với võ giả tu vi dưới Thiên Phách thì… không cần bàn đến.
Đội ngũ của tất cả các tông môn lớn lần lượt tiến đến và dựng lều ở biên giới bão cát trên biển Trăng Khô, phóng mắt nhìn có không dưới ngàn người, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các tông môn ở thành U Châu, còn có rất nhiều tông môn từ các châu khác đến tham dự sự kiện lần này, e là số lượng còn nhiều hơn nữa…
Lầu Tàn Kiếm là đội ngũ đầu tiên của thành U Châu đặt chân đến đây. Lâm Nhất quan sát thì thấy có không ít cao thủ, rất nhiều người đã đạt đến tu vi Dương Huyền.
So ra thì cùng là thế lực cấp chuẩn bá chủ của thành U Châu, nhưng nội tình giới võ học của thư viện Thiên Phủ quả thật có hơi kém một chút. Cao thủ cảnh giới Dương Huyền chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ồ?
Lâm Nhất có hơi bất ngờ khi thấy Liễu Thần Dật. Người này là đệ tử chân truyền đứng đầu lầu Tàn Kiếm, một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, bản thân hắn ta cũng là cao thủ trên bảng Long Vân.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Dõi mắt nhìn ra xa, ở nơi cuối tầm mắt, có thể thấy có một cơn gió lốc tối đen che khuất bầu trời.
“Bão cát thật lớn!”
Lâm Nhất tỏ vẻ kinh ngạc, bởi trận bão cát kia quá lớn, cách một khoảng xa như vậy mà vẫn khiến lòng người run sợ không thôi.
Nhưng trưởng lão Đường Du lại mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ. Ông ta nhìn Lâm Nhất và nói: “Bão cát như thế này rất thường thấy ở biển Trăng Khô, mỗi tháng chỉ có một ngày cố định mới giảm được đôi chút, còn khoảng thời gian còn lại thì dù là tu vi Thiên Phách cũng không dám tùy tiện xông vào”.
Đáng sợ vậy sao?
Lâm Nhất thầm cảm thấy nghi hoặc, bão cát có thể khiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách phải kiêng kị… liệu sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tiền bối Đường Du chỉ cười mà không giải thích gì thêm. Ông ta nói với giọng điệu bình thản: “Người cứ đến đó sẽ rõ, giờ đi tìm chỗ cắm trại trước đã”.
Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Đường Du, đoàn người nhanh chân di chuyển đến biên giới biển Trăng Khô. Chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng, trận bão cát kia cũng hiện rõ trước mắt mọi người.
So với trong tưởng tượng thì nó điên cuồng hơn rất nhiều, hoàn toàn che khuất bầu trời, liên tục phát ra tiếng gào thét.
Có vô số cát bụi bị gió cuốn bay lên, từng hạt cát hệt như những đốm lửa rực cháy, lại được cuồng phong phụ trợ, khiến chúng càng thêm đáng sợ.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu những lời mà tiền bối Đường Du đã nói trước đó.
Nếu như tùy tiện xông vào thì khó mà tưởng tượng được hậu quả khi bị những hạt cát kia bám vào người. E là dù thân thể có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng lập tức bị thiêu thành tro tàn.
Khó trách vì sao cao thủ cảnh giới Thiên Phách cũng không dám chạy loạn.
Dù có thể sống sót mà ra ngoài thì chắc cũng rất thê thảm, thậm chí bị thương không nhẹ.
Còn đối với võ giả tu vi dưới Thiên Phách thì… không cần bàn đến.
Đội ngũ của tất cả các tông môn lớn lần lượt tiến đến và dựng lều ở biên giới bão cát trên biển Trăng Khô, phóng mắt nhìn có không dưới ngàn người, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các tông môn ở thành U Châu, còn có rất nhiều tông môn từ các châu khác đến tham dự sự kiện lần này, e là số lượng còn nhiều hơn nữa…
Lầu Tàn Kiếm là đội ngũ đầu tiên của thành U Châu đặt chân đến đây. Lâm Nhất quan sát thì thấy có không ít cao thủ, rất nhiều người đã đạt đến tu vi Dương Huyền.
So ra thì cùng là thế lực cấp chuẩn bá chủ của thành U Châu, nhưng nội tình giới võ học của thư viện Thiên Phủ quả thật có hơi kém một chút. Cao thủ cảnh giới Dương Huyền chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ồ?
Lâm Nhất có hơi bất ngờ khi thấy Liễu Thần Dật. Người này là đệ tử chân truyền đứng đầu lầu Tàn Kiếm, một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, bản thân hắn ta cũng là cao thủ trên bảng Long Vân.
Dõi mắt nhìn ra xa, ở nơi cuối tầm mắt, có thể thấy có một cơn gió lốc tối đen che khuất bầu trời.
“Bão cát thật lớn!”
Lâm Nhất tỏ vẻ kinh ngạc, bởi trận bão cát kia quá lớn, cách một khoảng xa như vậy mà vẫn khiến lòng người run sợ không thôi.
Nhưng trưởng lão Đường Du lại mỉm cười, không có vẻ gì là bất ngờ. Ông ta nhìn Lâm Nhất và nói: “Bão cát như thế này rất thường thấy ở biển Trăng Khô, mỗi tháng chỉ có một ngày cố định mới giảm được đôi chút, còn khoảng thời gian còn lại thì dù là tu vi Thiên Phách cũng không dám tùy tiện xông vào”.
Đáng sợ vậy sao?
Lâm Nhất thầm cảm thấy nghi hoặc, bão cát có thể khiến cao thủ cảnh giới Thiên Phách phải kiêng kị… liệu sẽ đáng sợ đến mức nào?
Tiền bối Đường Du chỉ cười mà không giải thích gì thêm. Ông ta nói với giọng điệu bình thản: “Người cứ đến đó sẽ rõ, giờ đi tìm chỗ cắm trại trước đã”.
Ngay lập tức, dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Đường Du, đoàn người nhanh chân di chuyển đến biên giới biển Trăng Khô. Chạy suốt hai canh giờ, cuối cùng, trận bão cát kia cũng hiện rõ trước mắt mọi người.
So với trong tưởng tượng thì nó điên cuồng hơn rất nhiều, hoàn toàn che khuất bầu trời, liên tục phát ra tiếng gào thét.
Có vô số cát bụi bị gió cuốn bay lên, từng hạt cát hệt như những đốm lửa rực cháy, lại được cuồng phong phụ trợ, khiến chúng càng thêm đáng sợ.
Lâm Nhất thầm kinh hãi, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu những lời mà tiền bối Đường Du đã nói trước đó.
Nếu như tùy tiện xông vào thì khó mà tưởng tượng được hậu quả khi bị những hạt cát kia bám vào người. E là dù thân thể có mạnh mẽ hơn nữa thì cũng lập tức bị thiêu thành tro tàn.
Khó trách vì sao cao thủ cảnh giới Thiên Phách cũng không dám chạy loạn.
Dù có thể sống sót mà ra ngoài thì chắc cũng rất thê thảm, thậm chí bị thương không nhẹ.
Còn đối với võ giả tu vi dưới Thiên Phách thì… không cần bàn đến.
Đội ngũ của tất cả các tông môn lớn lần lượt tiến đến và dựng lều ở biên giới bão cát trên biển Trăng Khô, phóng mắt nhìn có không dưới ngàn người, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Ngoại trừ các tông môn ở thành U Châu, còn có rất nhiều tông môn từ các châu khác đến tham dự sự kiện lần này, e là số lượng còn nhiều hơn nữa…
Lầu Tàn Kiếm là đội ngũ đầu tiên của thành U Châu đặt chân đến đây. Lâm Nhất quan sát thì thấy có không ít cao thủ, rất nhiều người đã đạt đến tu vi Dương Huyền.
So ra thì cùng là thế lực cấp chuẩn bá chủ của thành U Châu, nhưng nội tình giới võ học của thư viện Thiên Phủ quả thật có hơi kém một chút. Cao thủ cảnh giới Dương Huyền chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ồ?
Lâm Nhất có hơi bất ngờ khi thấy Liễu Thần Dật. Người này là đệ tử chân truyền đứng đầu lầu Tàn Kiếm, một trong Tứ đại thiên kiêu thành U Châu, bản thân hắn ta cũng là cao thủ trên bảng Long Vân.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!