Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc Linh khẽ gật đầu, quay sang phía đông, đôi mắt nàng ta lóe lên sự kiêng kỵ, thấp giọng nói: “Nhìn bên đó, người mặc đồ đen kia chính là Cơ Vô Dạ của Huyết Thương Các, năm nay 23 tuổi, xếp hạng 53 trên bảng Long Vân, đứng thứ 3 bảng ngoài. Kiếm của hắn ta đáng sợ hơn nhiều so với Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ, không chỉ thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn bạo, trong trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, có không dưới trăm người chết trong tay hắn, được xưng là Huyết Thủ Đồ Tể”.
Huyết Thủ Đồ Tể.
Lâm Nhất líu lưỡi, danh hiệu này rất thông thường, có điều khó mà tưởng tượng được nó lại rơi vào một gã kiếm khách.
Kiếm dù có hung tàn cỡ nào thì cũng khó mà vượt qua đao trong tay đồ tể được.
Nghe vậy, mấy người Mục Trần quay đầu nhìn thì thấy ở hướng chính đông, cách đó mấy ngàn thước, có một thanh niên mặc áo đen đứng giữa đám đông. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cũng không quá nổi bật.
Chẳng qua là khi ánh mắt hắn ta quét qua, lơ đễnh dừng lại ở chỗ mọi người trong chốc lát nhưng lại khiến tất cả cảm thấy lạnh sống lưng.
“Người này rất đáng sợ”.
Chương Viễn nghiêm túc nói, hắn ta là đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông, dù không tham gia trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, nhưng ánh mắt của hắn ta rất độc, chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra thực lực của Cơ Vô Dạ mạnh hơn rất nhiều so với Lãnh Hạo Vũ.
Hiện tại, hắn ta cũng không để tâm đến đội ngũ bên này, ánh mắt chỉ thoáng quét qua mà thôi.
Mặc Linh dời mắt đi, lại quay sang một người khác ở cùng hướng, thấp giọng nói: “Người này tên là Diêm Không, cùng tuổi với Cơ Vô Dạ, xếp hạng 54 trên bảng Long Vân. Trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, hai người này xem như đối thủ một mất một còn, thực lực ngang ngửa nhau. Còn hiện tại thì không rõ ai mạnh ai yếu. Nhớ năm đó, hắn ta được xưng tụng là Quỷ Đao Diêm Không, giết người như ngóe, mức độ hung hàn không hề thua kém Cơ Vô Dạ”.
Lâm Nhất đánh giá sơ hai người nọ, sát khí trên người bọn họ quả thật có hơi nặng, gần như không kém so với tà tu. Đệ tử tông môn lại có sát khí nặng như vậy thì đúng là có hơi hiếm.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là người sát phát phạt quyết đoán, có không ít kẻ đã chết dưới tay hắn, nhưng so với hai người này thì thật sự là thua chị kém em.
Tuy nhiên, có Thất Sát Ấn, sát ý của hắn có thể tăng lên gấp bảy lần, nếu muốn so kè sát ý thì Lâm Nhất vẫn có chút lòng tin.
Đúng lúc này, có một đám người đi đến từ phương bắc, khi bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Rất nhiều ánh mắt vô thức nhìn sang, Chương Viễn ngẩng đầu nhìn rồi nói khẽ: “Là người của Càn Vân Tông…”
Càn Vân Tông, một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa.
Lâm Nhất chợt có suy nghĩ, trong cuộc tranh tài của năm thư viện, Giang Dật từng nói ở Càn Vân Tông có một người bạn của hắn đến từ Đại Tần.
Lần này người nọ có đến không?
Trong suốt hành trình, Càn Vân Tông vẫn luôn đơn độc di chuyển, đội ngũ của bọn họ chỉ rải rác có vài người và rất ít khi lộ mặt.
Mặc Linh khẽ gật đầu, quay sang phía đông, đôi mắt nàng ta lóe lên sự kiêng kỵ, thấp giọng nói: “Nhìn bên đó, người mặc đồ đen kia chính là Cơ Vô Dạ của Huyết Thương Các, năm nay 23 tuổi, xếp hạng 53 trên bảng Long Vân, đứng thứ 3 bảng ngoài. Kiếm của hắn ta đáng sợ hơn nhiều so với Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ, không chỉ thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn bạo, trong trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, có không dưới trăm người chết trong tay hắn, được xưng là Huyết Thủ Đồ Tể”.
Huyết Thủ Đồ Tể.
Lâm Nhất líu lưỡi, danh hiệu này rất thông thường, có điều khó mà tưởng tượng được nó lại rơi vào một gã kiếm khách.
Kiếm dù có hung tàn cỡ nào thì cũng khó mà vượt qua đao trong tay đồ tể được.
Nghe vậy, mấy người Mục Trần quay đầu nhìn thì thấy ở hướng chính đông, cách đó mấy ngàn thước, có một thanh niên mặc áo đen đứng giữa đám đông. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cũng không quá nổi bật.
Chẳng qua là khi ánh mắt hắn ta quét qua, lơ đễnh dừng lại ở chỗ mọi người trong chốc lát nhưng lại khiến tất cả cảm thấy lạnh sống lưng.
“Người này rất đáng sợ”.
Chương Viễn nghiêm túc nói, hắn ta là đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông, dù không tham gia trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, nhưng ánh mắt của hắn ta rất độc, chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra thực lực của Cơ Vô Dạ mạnh hơn rất nhiều so với Lãnh Hạo Vũ.
Hiện tại, hắn ta cũng không để tâm đến đội ngũ bên này, ánh mắt chỉ thoáng quét qua mà thôi.
Mặc Linh dời mắt đi, lại quay sang một người khác ở cùng hướng, thấp giọng nói: “Người này tên là Diêm Không, cùng tuổi với Cơ Vô Dạ, xếp hạng 54 trên bảng Long Vân. Trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, hai người này xem như đối thủ một mất một còn, thực lực ngang ngửa nhau. Còn hiện tại thì không rõ ai mạnh ai yếu. Nhớ năm đó, hắn ta được xưng tụng là Quỷ Đao Diêm Không, giết người như ngóe, mức độ hung hàn không hề thua kém Cơ Vô Dạ”.
Lâm Nhất đánh giá sơ hai người nọ, sát khí trên người bọn họ quả thật có hơi nặng, gần như không kém so với tà tu. Đệ tử tông môn lại có sát khí nặng như vậy thì đúng là có hơi hiếm.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là người sát phát phạt quyết đoán, có không ít kẻ đã chết dưới tay hắn, nhưng so với hai người này thì thật sự là thua chị kém em.
Tuy nhiên, có Thất Sát Ấn, sát ý của hắn có thể tăng lên gấp bảy lần, nếu muốn so kè sát ý thì Lâm Nhất vẫn có chút lòng tin.
Đúng lúc này, có một đám người đi đến từ phương bắc, khi bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Rất nhiều ánh mắt vô thức nhìn sang, Chương Viễn ngẩng đầu nhìn rồi nói khẽ: “Là người của Càn Vân Tông…”
Càn Vân Tông, một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa.
Lâm Nhất chợt có suy nghĩ, trong cuộc tranh tài của năm thư viện, Giang Dật từng nói ở Càn Vân Tông có một người bạn của hắn đến từ Đại Tần.
Lần này người nọ có đến không?
Trong suốt hành trình, Càn Vân Tông vẫn luôn đơn độc di chuyển, đội ngũ của bọn họ chỉ rải rác có vài người và rất ít khi lộ mặt.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Mặc Linh khẽ gật đầu, quay sang phía đông, đôi mắt nàng ta lóe lên sự kiêng kỵ, thấp giọng nói: “Nhìn bên đó, người mặc đồ đen kia chính là Cơ Vô Dạ của Huyết Thương Các, năm nay 23 tuổi, xếp hạng 53 trên bảng Long Vân, đứng thứ 3 bảng ngoài. Kiếm của hắn ta đáng sợ hơn nhiều so với Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ, không chỉ thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn bạo, trong trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, có không dưới trăm người chết trong tay hắn, được xưng là Huyết Thủ Đồ Tể”.
Huyết Thủ Đồ Tể.
Lâm Nhất líu lưỡi, danh hiệu này rất thông thường, có điều khó mà tưởng tượng được nó lại rơi vào một gã kiếm khách.
Kiếm dù có hung tàn cỡ nào thì cũng khó mà vượt qua đao trong tay đồ tể được.
Nghe vậy, mấy người Mục Trần quay đầu nhìn thì thấy ở hướng chính đông, cách đó mấy ngàn thước, có một thanh niên mặc áo đen đứng giữa đám đông. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cũng không quá nổi bật.
Chẳng qua là khi ánh mắt hắn ta quét qua, lơ đễnh dừng lại ở chỗ mọi người trong chốc lát nhưng lại khiến tất cả cảm thấy lạnh sống lưng.
“Người này rất đáng sợ”.
Chương Viễn nghiêm túc nói, hắn ta là đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông, dù không tham gia trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, nhưng ánh mắt của hắn ta rất độc, chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra thực lực của Cơ Vô Dạ mạnh hơn rất nhiều so với Lãnh Hạo Vũ.
Hiện tại, hắn ta cũng không để tâm đến đội ngũ bên này, ánh mắt chỉ thoáng quét qua mà thôi.
Mặc Linh dời mắt đi, lại quay sang một người khác ở cùng hướng, thấp giọng nói: “Người này tên là Diêm Không, cùng tuổi với Cơ Vô Dạ, xếp hạng 54 trên bảng Long Vân. Trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, hai người này xem như đối thủ một mất một còn, thực lực ngang ngửa nhau. Còn hiện tại thì không rõ ai mạnh ai yếu. Nhớ năm đó, hắn ta được xưng tụng là Quỷ Đao Diêm Không, giết người như ngóe, mức độ hung hàn không hề thua kém Cơ Vô Dạ”.
Lâm Nhất đánh giá sơ hai người nọ, sát khí trên người bọn họ quả thật có hơi nặng, gần như không kém so với tà tu. Đệ tử tông môn lại có sát khí nặng như vậy thì đúng là có hơi hiếm.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là người sát phát phạt quyết đoán, có không ít kẻ đã chết dưới tay hắn, nhưng so với hai người này thì thật sự là thua chị kém em.
Tuy nhiên, có Thất Sát Ấn, sát ý của hắn có thể tăng lên gấp bảy lần, nếu muốn so kè sát ý thì Lâm Nhất vẫn có chút lòng tin.
Đúng lúc này, có một đám người đi đến từ phương bắc, khi bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Rất nhiều ánh mắt vô thức nhìn sang, Chương Viễn ngẩng đầu nhìn rồi nói khẽ: “Là người của Càn Vân Tông…”
Càn Vân Tông, một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa.
Lâm Nhất chợt có suy nghĩ, trong cuộc tranh tài của năm thư viện, Giang Dật từng nói ở Càn Vân Tông có một người bạn của hắn đến từ Đại Tần.
Lần này người nọ có đến không?
Trong suốt hành trình, Càn Vân Tông vẫn luôn đơn độc di chuyển, đội ngũ của bọn họ chỉ rải rác có vài người và rất ít khi lộ mặt.
Mặc Linh khẽ gật đầu, quay sang phía đông, đôi mắt nàng ta lóe lên sự kiêng kỵ, thấp giọng nói: “Nhìn bên đó, người mặc đồ đen kia chính là Cơ Vô Dạ của Huyết Thương Các, năm nay 23 tuổi, xếp hạng 53 trên bảng Long Vân, đứng thứ 3 bảng ngoài. Kiếm của hắn ta đáng sợ hơn nhiều so với Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ, không chỉ thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn bạo, trong trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, có không dưới trăm người chết trong tay hắn, được xưng là Huyết Thủ Đồ Tể”.
Huyết Thủ Đồ Tể.
Lâm Nhất líu lưỡi, danh hiệu này rất thông thường, có điều khó mà tưởng tượng được nó lại rơi vào một gã kiếm khách.
Kiếm dù có hung tàn cỡ nào thì cũng khó mà vượt qua đao trong tay đồ tể được.
Nghe vậy, mấy người Mục Trần quay đầu nhìn thì thấy ở hướng chính đông, cách đó mấy ngàn thước, có một thanh niên mặc áo đen đứng giữa đám đông. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cũng không quá nổi bật.
Chẳng qua là khi ánh mắt hắn ta quét qua, lơ đễnh dừng lại ở chỗ mọi người trong chốc lát nhưng lại khiến tất cả cảm thấy lạnh sống lưng.
“Người này rất đáng sợ”.
Chương Viễn nghiêm túc nói, hắn ta là đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông, dù không tham gia trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, nhưng ánh mắt của hắn ta rất độc, chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra thực lực của Cơ Vô Dạ mạnh hơn rất nhiều so với Lãnh Hạo Vũ.
Hiện tại, hắn ta cũng không để tâm đến đội ngũ bên này, ánh mắt chỉ thoáng quét qua mà thôi.
Mặc Linh dời mắt đi, lại quay sang một người khác ở cùng hướng, thấp giọng nói: “Người này tên là Diêm Không, cùng tuổi với Cơ Vô Dạ, xếp hạng 54 trên bảng Long Vân. Trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, hai người này xem như đối thủ một mất một còn, thực lực ngang ngửa nhau. Còn hiện tại thì không rõ ai mạnh ai yếu. Nhớ năm đó, hắn ta được xưng tụng là Quỷ Đao Diêm Không, giết người như ngóe, mức độ hung hàn không hề thua kém Cơ Vô Dạ”.
Lâm Nhất đánh giá sơ hai người nọ, sát khí trên người bọn họ quả thật có hơi nặng, gần như không kém so với tà tu. Đệ tử tông môn lại có sát khí nặng như vậy thì đúng là có hơi hiếm.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là người sát phát phạt quyết đoán, có không ít kẻ đã chết dưới tay hắn, nhưng so với hai người này thì thật sự là thua chị kém em.
Tuy nhiên, có Thất Sát Ấn, sát ý của hắn có thể tăng lên gấp bảy lần, nếu muốn so kè sát ý thì Lâm Nhất vẫn có chút lòng tin.
Đúng lúc này, có một đám người đi đến từ phương bắc, khi bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Rất nhiều ánh mắt vô thức nhìn sang, Chương Viễn ngẩng đầu nhìn rồi nói khẽ: “Là người của Càn Vân Tông…”
Càn Vân Tông, một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa.
Lâm Nhất chợt có suy nghĩ, trong cuộc tranh tài của năm thư viện, Giang Dật từng nói ở Càn Vân Tông có một người bạn của hắn đến từ Đại Tần.
Lần này người nọ có đến không?
Trong suốt hành trình, Càn Vân Tông vẫn luôn đơn độc di chuyển, đội ngũ của bọn họ chỉ rải rác có vài người và rất ít khi lộ mặt.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Mặc Linh khẽ gật đầu, quay sang phía đông, đôi mắt nàng ta lóe lên sự kiêng kỵ, thấp giọng nói: “Nhìn bên đó, người mặc đồ đen kia chính là Cơ Vô Dạ của Huyết Thương Các, năm nay 23 tuổi, xếp hạng 53 trên bảng Long Vân, đứng thứ 3 bảng ngoài. Kiếm của hắn ta đáng sợ hơn nhiều so với Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ, không chỉ thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn bạo, trong trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, có không dưới trăm người chết trong tay hắn, được xưng là Huyết Thủ Đồ Tể”.
Huyết Thủ Đồ Tể.
Lâm Nhất líu lưỡi, danh hiệu này rất thông thường, có điều khó mà tưởng tượng được nó lại rơi vào một gã kiếm khách.
Kiếm dù có hung tàn cỡ nào thì cũng khó mà vượt qua đao trong tay đồ tể được.
Nghe vậy, mấy người Mục Trần quay đầu nhìn thì thấy ở hướng chính đông, cách đó mấy ngàn thước, có một thanh niên mặc áo đen đứng giữa đám đông. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cũng không quá nổi bật.
Chẳng qua là khi ánh mắt hắn ta quét qua, lơ đễnh dừng lại ở chỗ mọi người trong chốc lát nhưng lại khiến tất cả cảm thấy lạnh sống lưng.
“Người này rất đáng sợ”.
Chương Viễn nghiêm túc nói, hắn ta là đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông, dù không tham gia trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, nhưng ánh mắt của hắn ta rất độc, chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra thực lực của Cơ Vô Dạ mạnh hơn rất nhiều so với Lãnh Hạo Vũ.
Hiện tại, hắn ta cũng không để tâm đến đội ngũ bên này, ánh mắt chỉ thoáng quét qua mà thôi.
Mặc Linh dời mắt đi, lại quay sang một người khác ở cùng hướng, thấp giọng nói: “Người này tên là Diêm Không, cùng tuổi với Cơ Vô Dạ, xếp hạng 54 trên bảng Long Vân. Trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, hai người này xem như đối thủ một mất một còn, thực lực ngang ngửa nhau. Còn hiện tại thì không rõ ai mạnh ai yếu. Nhớ năm đó, hắn ta được xưng tụng là Quỷ Đao Diêm Không, giết người như ngóe, mức độ hung hàn không hề thua kém Cơ Vô Dạ”.
Lâm Nhất đánh giá sơ hai người nọ, sát khí trên người bọn họ quả thật có hơi nặng, gần như không kém so với tà tu. Đệ tử tông môn lại có sát khí nặng như vậy thì đúng là có hơi hiếm.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là người sát phát phạt quyết đoán, có không ít kẻ đã chết dưới tay hắn, nhưng so với hai người này thì thật sự là thua chị kém em.
Tuy nhiên, có Thất Sát Ấn, sát ý của hắn có thể tăng lên gấp bảy lần, nếu muốn so kè sát ý thì Lâm Nhất vẫn có chút lòng tin.
Đúng lúc này, có một đám người đi đến từ phương bắc, khi bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Rất nhiều ánh mắt vô thức nhìn sang, Chương Viễn ngẩng đầu nhìn rồi nói khẽ: “Là người của Càn Vân Tông…”
Càn Vân Tông, một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa.
Lâm Nhất chợt có suy nghĩ, trong cuộc tranh tài của năm thư viện, Giang Dật từng nói ở Càn Vân Tông có một người bạn của hắn đến từ Đại Tần.
Lần này người nọ có đến không?
Trong suốt hành trình, Càn Vân Tông vẫn luôn đơn độc di chuyển, đội ngũ của bọn họ chỉ rải rác có vài người và rất ít khi lộ mặt.
Mặc Linh khẽ gật đầu, quay sang phía đông, đôi mắt nàng ta lóe lên sự kiêng kỵ, thấp giọng nói: “Nhìn bên đó, người mặc đồ đen kia chính là Cơ Vô Dạ của Huyết Thương Các, năm nay 23 tuổi, xếp hạng 53 trên bảng Long Vân, đứng thứ 3 bảng ngoài. Kiếm của hắn ta đáng sợ hơn nhiều so với Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ, không chỉ thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn bạo, trong trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, có không dưới trăm người chết trong tay hắn, được xưng là Huyết Thủ Đồ Tể”.
Huyết Thủ Đồ Tể.
Lâm Nhất líu lưỡi, danh hiệu này rất thông thường, có điều khó mà tưởng tượng được nó lại rơi vào một gã kiếm khách.
Kiếm dù có hung tàn cỡ nào thì cũng khó mà vượt qua đao trong tay đồ tể được.
Nghe vậy, mấy người Mục Trần quay đầu nhìn thì thấy ở hướng chính đông, cách đó mấy ngàn thước, có một thanh niên mặc áo đen đứng giữa đám đông. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cũng không quá nổi bật.
Chẳng qua là khi ánh mắt hắn ta quét qua, lơ đễnh dừng lại ở chỗ mọi người trong chốc lát nhưng lại khiến tất cả cảm thấy lạnh sống lưng.
“Người này rất đáng sợ”.
Chương Viễn nghiêm túc nói, hắn ta là đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông, dù không tham gia trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, nhưng ánh mắt của hắn ta rất độc, chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra thực lực của Cơ Vô Dạ mạnh hơn rất nhiều so với Lãnh Hạo Vũ.
Hiện tại, hắn ta cũng không để tâm đến đội ngũ bên này, ánh mắt chỉ thoáng quét qua mà thôi.
Mặc Linh dời mắt đi, lại quay sang một người khác ở cùng hướng, thấp giọng nói: “Người này tên là Diêm Không, cùng tuổi với Cơ Vô Dạ, xếp hạng 54 trên bảng Long Vân. Trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, hai người này xem như đối thủ một mất một còn, thực lực ngang ngửa nhau. Còn hiện tại thì không rõ ai mạnh ai yếu. Nhớ năm đó, hắn ta được xưng tụng là Quỷ Đao Diêm Không, giết người như ngóe, mức độ hung hàn không hề thua kém Cơ Vô Dạ”.
Lâm Nhất đánh giá sơ hai người nọ, sát khí trên người bọn họ quả thật có hơi nặng, gần như không kém so với tà tu. Đệ tử tông môn lại có sát khí nặng như vậy thì đúng là có hơi hiếm.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là người sát phát phạt quyết đoán, có không ít kẻ đã chết dưới tay hắn, nhưng so với hai người này thì thật sự là thua chị kém em.
Tuy nhiên, có Thất Sát Ấn, sát ý của hắn có thể tăng lên gấp bảy lần, nếu muốn so kè sát ý thì Lâm Nhất vẫn có chút lòng tin.
Đúng lúc này, có một đám người đi đến từ phương bắc, khi bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Rất nhiều ánh mắt vô thức nhìn sang, Chương Viễn ngẩng đầu nhìn rồi nói khẽ: “Là người của Càn Vân Tông…”
Càn Vân Tông, một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa.
Lâm Nhất chợt có suy nghĩ, trong cuộc tranh tài của năm thư viện, Giang Dật từng nói ở Càn Vân Tông có một người bạn của hắn đến từ Đại Tần.
Lần này người nọ có đến không?
Trong suốt hành trình, Càn Vân Tông vẫn luôn đơn độc di chuyển, đội ngũ của bọn họ chỉ rải rác có vài người và rất ít khi lộ mặt.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Mặc Linh khẽ gật đầu, quay sang phía đông, đôi mắt nàng ta lóe lên sự kiêng kỵ, thấp giọng nói: “Nhìn bên đó, người mặc đồ đen kia chính là Cơ Vô Dạ của Huyết Thương Các, năm nay 23 tuổi, xếp hạng 53 trên bảng Long Vân, đứng thứ 3 bảng ngoài. Kiếm của hắn ta đáng sợ hơn nhiều so với Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ, không chỉ thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn bạo, trong trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, có không dưới trăm người chết trong tay hắn, được xưng là Huyết Thủ Đồ Tể”.
Huyết Thủ Đồ Tể.
Lâm Nhất líu lưỡi, danh hiệu này rất thông thường, có điều khó mà tưởng tượng được nó lại rơi vào một gã kiếm khách.
Kiếm dù có hung tàn cỡ nào thì cũng khó mà vượt qua đao trong tay đồ tể được.
Nghe vậy, mấy người Mục Trần quay đầu nhìn thì thấy ở hướng chính đông, cách đó mấy ngàn thước, có một thanh niên mặc áo đen đứng giữa đám đông. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cũng không quá nổi bật.
Chẳng qua là khi ánh mắt hắn ta quét qua, lơ đễnh dừng lại ở chỗ mọi người trong chốc lát nhưng lại khiến tất cả cảm thấy lạnh sống lưng.
“Người này rất đáng sợ”.
Chương Viễn nghiêm túc nói, hắn ta là đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông, dù không tham gia trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, nhưng ánh mắt của hắn ta rất độc, chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra thực lực của Cơ Vô Dạ mạnh hơn rất nhiều so với Lãnh Hạo Vũ.
Hiện tại, hắn ta cũng không để tâm đến đội ngũ bên này, ánh mắt chỉ thoáng quét qua mà thôi.
Mặc Linh dời mắt đi, lại quay sang một người khác ở cùng hướng, thấp giọng nói: “Người này tên là Diêm Không, cùng tuổi với Cơ Vô Dạ, xếp hạng 54 trên bảng Long Vân. Trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, hai người này xem như đối thủ một mất một còn, thực lực ngang ngửa nhau. Còn hiện tại thì không rõ ai mạnh ai yếu. Nhớ năm đó, hắn ta được xưng tụng là Quỷ Đao Diêm Không, giết người như ngóe, mức độ hung hàn không hề thua kém Cơ Vô Dạ”.
Lâm Nhất đánh giá sơ hai người nọ, sát khí trên người bọn họ quả thật có hơi nặng, gần như không kém so với tà tu. Đệ tử tông môn lại có sát khí nặng như vậy thì đúng là có hơi hiếm.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là người sát phát phạt quyết đoán, có không ít kẻ đã chết dưới tay hắn, nhưng so với hai người này thì thật sự là thua chị kém em.
Tuy nhiên, có Thất Sát Ấn, sát ý của hắn có thể tăng lên gấp bảy lần, nếu muốn so kè sát ý thì Lâm Nhất vẫn có chút lòng tin.
Đúng lúc này, có một đám người đi đến từ phương bắc, khi bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Rất nhiều ánh mắt vô thức nhìn sang, Chương Viễn ngẩng đầu nhìn rồi nói khẽ: “Là người của Càn Vân Tông…”
Càn Vân Tông, một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa.
Lâm Nhất chợt có suy nghĩ, trong cuộc tranh tài của năm thư viện, Giang Dật từng nói ở Càn Vân Tông có một người bạn của hắn đến từ Đại Tần.
Lần này người nọ có đến không?
Trong suốt hành trình, Càn Vân Tông vẫn luôn đơn độc di chuyển, đội ngũ của bọn họ chỉ rải rác có vài người và rất ít khi lộ mặt.
Mặc Linh khẽ gật đầu, quay sang phía đông, đôi mắt nàng ta lóe lên sự kiêng kỵ, thấp giọng nói: “Nhìn bên đó, người mặc đồ đen kia chính là Cơ Vô Dạ của Huyết Thương Các, năm nay 23 tuổi, xếp hạng 53 trên bảng Long Vân, đứng thứ 3 bảng ngoài. Kiếm của hắn ta đáng sợ hơn nhiều so với Lãnh Hạo Vũ của lầu Huyết Vũ, không chỉ thực lực mạnh mẽ, hơn nữa thủ đoạn cũng tàn bạo, trong trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, có không dưới trăm người chết trong tay hắn, được xưng là Huyết Thủ Đồ Tể”.
Huyết Thủ Đồ Tể.
Lâm Nhất líu lưỡi, danh hiệu này rất thông thường, có điều khó mà tưởng tượng được nó lại rơi vào một gã kiếm khách.
Kiếm dù có hung tàn cỡ nào thì cũng khó mà vượt qua đao trong tay đồ tể được.
Nghe vậy, mấy người Mục Trần quay đầu nhìn thì thấy ở hướng chính đông, cách đó mấy ngàn thước, có một thanh niên mặc áo đen đứng giữa đám đông. Sắc mặt hắn ta trắng bệch, cũng không quá nổi bật.
Chẳng qua là khi ánh mắt hắn ta quét qua, lơ đễnh dừng lại ở chỗ mọi người trong chốc lát nhưng lại khiến tất cả cảm thấy lạnh sống lưng.
“Người này rất đáng sợ”.
Chương Viễn nghiêm túc nói, hắn ta là đệ tử cốt cán của Thiên Kiếm Tông, dù không tham gia trận Quần Long Thịnh Yến bốn năm trước, nhưng ánh mắt của hắn ta rất độc, chỉ liếc nhìn đã có thể nhận ra thực lực của Cơ Vô Dạ mạnh hơn rất nhiều so với Lãnh Hạo Vũ.
Hiện tại, hắn ta cũng không để tâm đến đội ngũ bên này, ánh mắt chỉ thoáng quét qua mà thôi.
Mặc Linh dời mắt đi, lại quay sang một người khác ở cùng hướng, thấp giọng nói: “Người này tên là Diêm Không, cùng tuổi với Cơ Vô Dạ, xếp hạng 54 trên bảng Long Vân. Trong Quần Long Thịnh Yến lần trước, hai người này xem như đối thủ một mất một còn, thực lực ngang ngửa nhau. Còn hiện tại thì không rõ ai mạnh ai yếu. Nhớ năm đó, hắn ta được xưng tụng là Quỷ Đao Diêm Không, giết người như ngóe, mức độ hung hàn không hề thua kém Cơ Vô Dạ”.
Lâm Nhất đánh giá sơ hai người nọ, sát khí trên người bọn họ quả thật có hơi nặng, gần như không kém so với tà tu. Đệ tử tông môn lại có sát khí nặng như vậy thì đúng là có hơi hiếm.
Từ trước đến nay, hắn vẫn luôn là người sát phát phạt quyết đoán, có không ít kẻ đã chết dưới tay hắn, nhưng so với hai người này thì thật sự là thua chị kém em.
Tuy nhiên, có Thất Sát Ấn, sát ý của hắn có thể tăng lên gấp bảy lần, nếu muốn so kè sát ý thì Lâm Nhất vẫn có chút lòng tin.
Đúng lúc này, có một đám người đi đến từ phương bắc, khi bọn họ xuất hiện, ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.
Rất nhiều ánh mắt vô thức nhìn sang, Chương Viễn ngẩng đầu nhìn rồi nói khẽ: “Là người của Càn Vân Tông…”
Càn Vân Tông, một trong chín bá chủ của cổ vực Nam Hoa.
Lâm Nhất chợt có suy nghĩ, trong cuộc tranh tài của năm thư viện, Giang Dật từng nói ở Càn Vân Tông có một người bạn của hắn đến từ Đại Tần.
Lần này người nọ có đến không?
Trong suốt hành trình, Càn Vân Tông vẫn luôn đơn độc di chuyển, đội ngũ của bọn họ chỉ rải rác có vài người và rất ít khi lộ mặt.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!