Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất
  3. Chương 2013 “Mau giúp một tay”.
Trước /2433 Sau

Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất

Chương 2013 “Mau giúp một tay”.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Xảy ra chuyện gì?”

Có giọng nói của Dương Phàm truyền đến, hắn ta dường như cũng không có thu hoạch gì.

“Một cỗ quan tài bằng đá”.

Lâm Nhất nói thật.

Dương Phàm nhún vai cười nói: “Xem ra vận may đều không tốt, đi, Quách Húc này nếu như có thu hoạch gì thì chúng ta lại trở về tay không rồi”.

Uỳnh!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ đáng sợ truyền đến, mà sau đó là âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt, dư âm xao động, mặt đất dưới chân hai người đều đang rung lên bần bật.

“Vận may của tên này không tệ, đi xem hắn ta chết chưa”.

Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, vội vàng xông qua, Lâm Nhất cũng theo sát phía sau.

Đợi khi đến chỗ thạch thất mà Quách Húc ở đó, hai người giật mình kinh hãi, thạch thất này tương đối rộng lớn. Bên trên bục đá ở giữa phòng đặt bốn miếng bồ đoàn, có ba ông lão khô quắt rũ đầu khoanh chân ngồi trên đó.

Bên trong thạch thất, Quách Húc đang giao đấu với một ông lão, động tác của ông lão này cứng ngắc nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.

Trên dưới khắp người phát tán ra luồng ma khí màu tím nhàn nhạt, đôi mắt bắn ra quang mang màu lục, đây chính là Ma cương.

Lúc hai người bước vào, Quách Húc đã bị ép đến khá là chật vật, lôi kình trong quyền mang của hắn không thể đánh được vào người ông lão, hắn ta không thể thực sự làm bị thương Ma cương, chỉ đành miễn cưỡng vừa đánh vừa lui.

Nhưng Ma cương lại đặc biệt hung hãn, tốc độ bộc phát tương đối nhanh. Chỉ cần nhẹ nhàng tấn công đã có thể đánh bị thương đối phương.

“Mau giúp một tay”.

Quách Húc nhìn thấy hai người đi đến lập tức gào lên.

Uỳnh!

Nhưng lời của Quách Húc này còn chưa nói hết, ba ông lão khoanh chân ngồi kia đồng thời ngẩng phắt đầu dậy, từ đôi mắt của bọn họ bắn ra sáu luồng sáng màu xanh lục.

Trong ánh sáng xanh lục kia chứa đầy vẻ khát máu và ác ý, vô cùng hung tàn, bao hàm tất cả các loại cảm xúc tiêu cực.

Trong thạch thật mờ tối, bỗng bị luồng sáng xanh lục lờ mờ này bao trùm, quang mang kia chạm đến người Lâm Nhất, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác xâm nhập thẳng vào trong đầu óc hắn.

Khắp người từ trên xuống dưới mềm nhũn, tay chân có chút mất khống chế, khá là khó chịu.

“Xảy ra chuyện gì?”

Có giọng nói của Dương Phàm truyền đến, hắn ta dường như cũng không có thu hoạch gì.

“Một cỗ quan tài bằng đá”.

Lâm Nhất nói thật.

Dương Phàm nhún vai cười nói: “Xem ra vận may đều không tốt, đi, Quách Húc này nếu như có thu hoạch gì thì chúng ta lại trở về tay không rồi”.

Uỳnh!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ đáng sợ truyền đến, mà sau đó là âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt, dư âm xao động, mặt đất dưới chân hai người đều đang rung lên bần bật.

“Vận may của tên này không tệ, đi xem hắn ta chết chưa”.

Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, vội vàng xông qua, Lâm Nhất cũng theo sát phía sau.

Đợi khi đến chỗ thạch thất mà Quách Húc ở đó, hai người giật mình kinh hãi, thạch thất này tương đối rộng lớn. Bên trên bục đá ở giữa phòng đặt bốn miếng bồ đoàn, có ba ông lão khô quắt rũ đầu khoanh chân ngồi trên đó.

Bên trong thạch thất, Quách Húc đang giao đấu với một ông lão, động tác của ông lão này cứng ngắc nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.

Trên dưới khắp người phát tán ra luồng ma khí màu tím nhàn nhạt, đôi mắt bắn ra quang mang màu lục, đây chính là Ma cương.

Lúc hai người bước vào, Quách Húc đã bị ép đến khá là chật vật, lôi kình trong quyền mang của hắn không thể đánh được vào người ông lão, hắn ta không thể thực sự làm bị thương Ma cương, chỉ đành miễn cưỡng vừa đánh vừa lui.

Nhưng Ma cương lại đặc biệt hung hãn, tốc độ bộc phát tương đối nhanh. Chỉ cần nhẹ nhàng tấn công đã có thể đánh bị thương đối phương.

“Mau giúp một tay”.

Quách Húc nhìn thấy hai người đi đến lập tức gào lên.

Uỳnh!

Nhưng lời của Quách Húc này còn chưa nói hết, ba ông lão khoanh chân ngồi kia đồng thời ngẩng phắt đầu dậy, từ đôi mắt của bọn họ bắn ra sáu luồng sáng màu xanh lục.

Trong ánh sáng xanh lục kia chứa đầy vẻ khát máu và ác ý, vô cùng hung tàn, bao hàm tất cả các loại cảm xúc tiêu cực.

Trong thạch thật mờ tối, bỗng bị luồng sáng xanh lục lờ mờ này bao trùm, quang mang kia chạm đến người Lâm Nhất, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác xâm nhập thẳng vào trong đầu óc hắn.

Khắp người từ trên xuống dưới mềm nhũn, tay chân có chút mất khống chế, khá là khó chịu.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

“Xảy ra chuyện gì?”

Có giọng nói của Dương Phàm truyền đến, hắn ta dường như cũng không có thu hoạch gì.

“Một cỗ quan tài bằng đá”.

Lâm Nhất nói thật.

Dương Phàm nhún vai cười nói: “Xem ra vận may đều không tốt, đi, Quách Húc này nếu như có thu hoạch gì thì chúng ta lại trở về tay không rồi”.

Uỳnh!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ đáng sợ truyền đến, mà sau đó là âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt, dư âm xao động, mặt đất dưới chân hai người đều đang rung lên bần bật.

“Vận may của tên này không tệ, đi xem hắn ta chết chưa”.

Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, vội vàng xông qua, Lâm Nhất cũng theo sát phía sau.

Đợi khi đến chỗ thạch thất mà Quách Húc ở đó, hai người giật mình kinh hãi, thạch thất này tương đối rộng lớn. Bên trên bục đá ở giữa phòng đặt bốn miếng bồ đoàn, có ba ông lão khô quắt rũ đầu khoanh chân ngồi trên đó.

Bên trong thạch thất, Quách Húc đang giao đấu với một ông lão, động tác của ông lão này cứng ngắc nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.

Trên dưới khắp người phát tán ra luồng ma khí màu tím nhàn nhạt, đôi mắt bắn ra quang mang màu lục, đây chính là Ma cương.

Lúc hai người bước vào, Quách Húc đã bị ép đến khá là chật vật, lôi kình trong quyền mang của hắn không thể đánh được vào người ông lão, hắn ta không thể thực sự làm bị thương Ma cương, chỉ đành miễn cưỡng vừa đánh vừa lui.

Nhưng Ma cương lại đặc biệt hung hãn, tốc độ bộc phát tương đối nhanh. Chỉ cần nhẹ nhàng tấn công đã có thể đánh bị thương đối phương.

“Mau giúp một tay”.

Quách Húc nhìn thấy hai người đi đến lập tức gào lên.

Uỳnh!

Nhưng lời của Quách Húc này còn chưa nói hết, ba ông lão khoanh chân ngồi kia đồng thời ngẩng phắt đầu dậy, từ đôi mắt của bọn họ bắn ra sáu luồng sáng màu xanh lục.

Trong ánh sáng xanh lục kia chứa đầy vẻ khát máu và ác ý, vô cùng hung tàn, bao hàm tất cả các loại cảm xúc tiêu cực.

Trong thạch thật mờ tối, bỗng bị luồng sáng xanh lục lờ mờ này bao trùm, quang mang kia chạm đến người Lâm Nhất, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác xâm nhập thẳng vào trong đầu óc hắn.

Khắp người từ trên xuống dưới mềm nhũn, tay chân có chút mất khống chế, khá là khó chịu.

“Xảy ra chuyện gì?”

Có giọng nói của Dương Phàm truyền đến, hắn ta dường như cũng không có thu hoạch gì.

“Một cỗ quan tài bằng đá”.

Lâm Nhất nói thật.

Dương Phàm nhún vai cười nói: “Xem ra vận may đều không tốt, đi, Quách Húc này nếu như có thu hoạch gì thì chúng ta lại trở về tay không rồi”.

Uỳnh!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ đáng sợ truyền đến, mà sau đó là âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt, dư âm xao động, mặt đất dưới chân hai người đều đang rung lên bần bật.

“Vận may của tên này không tệ, đi xem hắn ta chết chưa”.

Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, vội vàng xông qua, Lâm Nhất cũng theo sát phía sau.

Đợi khi đến chỗ thạch thất mà Quách Húc ở đó, hai người giật mình kinh hãi, thạch thất này tương đối rộng lớn. Bên trên bục đá ở giữa phòng đặt bốn miếng bồ đoàn, có ba ông lão khô quắt rũ đầu khoanh chân ngồi trên đó.

Bên trong thạch thất, Quách Húc đang giao đấu với một ông lão, động tác của ông lão này cứng ngắc nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.

Trên dưới khắp người phát tán ra luồng ma khí màu tím nhàn nhạt, đôi mắt bắn ra quang mang màu lục, đây chính là Ma cương.

Lúc hai người bước vào, Quách Húc đã bị ép đến khá là chật vật, lôi kình trong quyền mang của hắn không thể đánh được vào người ông lão, hắn ta không thể thực sự làm bị thương Ma cương, chỉ đành miễn cưỡng vừa đánh vừa lui.

Nhưng Ma cương lại đặc biệt hung hãn, tốc độ bộc phát tương đối nhanh. Chỉ cần nhẹ nhàng tấn công đã có thể đánh bị thương đối phương.

“Mau giúp một tay”.

Quách Húc nhìn thấy hai người đi đến lập tức gào lên.

Uỳnh!

Nhưng lời của Quách Húc này còn chưa nói hết, ba ông lão khoanh chân ngồi kia đồng thời ngẩng phắt đầu dậy, từ đôi mắt của bọn họ bắn ra sáu luồng sáng màu xanh lục.

Trong ánh sáng xanh lục kia chứa đầy vẻ khát máu và ác ý, vô cùng hung tàn, bao hàm tất cả các loại cảm xúc tiêu cực.

Trong thạch thật mờ tối, bỗng bị luồng sáng xanh lục lờ mờ này bao trùm, quang mang kia chạm đến người Lâm Nhất, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác xâm nhập thẳng vào trong đầu óc hắn.

Khắp người từ trên xuống dưới mềm nhũn, tay chân có chút mất khống chế, khá là khó chịu.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

“Xảy ra chuyện gì?”

Có giọng nói của Dương Phàm truyền đến, hắn ta dường như cũng không có thu hoạch gì.

“Một cỗ quan tài bằng đá”.

Lâm Nhất nói thật.

Dương Phàm nhún vai cười nói: “Xem ra vận may đều không tốt, đi, Quách Húc này nếu như có thu hoạch gì thì chúng ta lại trở về tay không rồi”.

Uỳnh!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ đáng sợ truyền đến, mà sau đó là âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt, dư âm xao động, mặt đất dưới chân hai người đều đang rung lên bần bật.

“Vận may của tên này không tệ, đi xem hắn ta chết chưa”.

Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, vội vàng xông qua, Lâm Nhất cũng theo sát phía sau.

Đợi khi đến chỗ thạch thất mà Quách Húc ở đó, hai người giật mình kinh hãi, thạch thất này tương đối rộng lớn. Bên trên bục đá ở giữa phòng đặt bốn miếng bồ đoàn, có ba ông lão khô quắt rũ đầu khoanh chân ngồi trên đó.

Bên trong thạch thất, Quách Húc đang giao đấu với một ông lão, động tác của ông lão này cứng ngắc nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.

Trên dưới khắp người phát tán ra luồng ma khí màu tím nhàn nhạt, đôi mắt bắn ra quang mang màu lục, đây chính là Ma cương.

Lúc hai người bước vào, Quách Húc đã bị ép đến khá là chật vật, lôi kình trong quyền mang của hắn không thể đánh được vào người ông lão, hắn ta không thể thực sự làm bị thương Ma cương, chỉ đành miễn cưỡng vừa đánh vừa lui.

Nhưng Ma cương lại đặc biệt hung hãn, tốc độ bộc phát tương đối nhanh. Chỉ cần nhẹ nhàng tấn công đã có thể đánh bị thương đối phương.

“Mau giúp một tay”.

Quách Húc nhìn thấy hai người đi đến lập tức gào lên.

Uỳnh!

Nhưng lời của Quách Húc này còn chưa nói hết, ba ông lão khoanh chân ngồi kia đồng thời ngẩng phắt đầu dậy, từ đôi mắt của bọn họ bắn ra sáu luồng sáng màu xanh lục.

Trong ánh sáng xanh lục kia chứa đầy vẻ khát máu và ác ý, vô cùng hung tàn, bao hàm tất cả các loại cảm xúc tiêu cực.

Trong thạch thật mờ tối, bỗng bị luồng sáng xanh lục lờ mờ này bao trùm, quang mang kia chạm đến người Lâm Nhất, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác xâm nhập thẳng vào trong đầu óc hắn.

Khắp người từ trên xuống dưới mềm nhũn, tay chân có chút mất khống chế, khá là khó chịu.

“Xảy ra chuyện gì?”

Có giọng nói của Dương Phàm truyền đến, hắn ta dường như cũng không có thu hoạch gì.

“Một cỗ quan tài bằng đá”.

Lâm Nhất nói thật.

Dương Phàm nhún vai cười nói: “Xem ra vận may đều không tốt, đi, Quách Húc này nếu như có thu hoạch gì thì chúng ta lại trở về tay không rồi”.

Uỳnh!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ đáng sợ truyền đến, mà sau đó là âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt, dư âm xao động, mặt đất dưới chân hai người đều đang rung lên bần bật.

“Vận may của tên này không tệ, đi xem hắn ta chết chưa”.

Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, vội vàng xông qua, Lâm Nhất cũng theo sát phía sau.

Đợi khi đến chỗ thạch thất mà Quách Húc ở đó, hai người giật mình kinh hãi, thạch thất này tương đối rộng lớn. Bên trên bục đá ở giữa phòng đặt bốn miếng bồ đoàn, có ba ông lão khô quắt rũ đầu khoanh chân ngồi trên đó.

Bên trong thạch thất, Quách Húc đang giao đấu với một ông lão, động tác của ông lão này cứng ngắc nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.

Trên dưới khắp người phát tán ra luồng ma khí màu tím nhàn nhạt, đôi mắt bắn ra quang mang màu lục, đây chính là Ma cương.

Lúc hai người bước vào, Quách Húc đã bị ép đến khá là chật vật, lôi kình trong quyền mang của hắn không thể đánh được vào người ông lão, hắn ta không thể thực sự làm bị thương Ma cương, chỉ đành miễn cưỡng vừa đánh vừa lui.

Nhưng Ma cương lại đặc biệt hung hãn, tốc độ bộc phát tương đối nhanh. Chỉ cần nhẹ nhàng tấn công đã có thể đánh bị thương đối phương.

“Mau giúp một tay”.

Quách Húc nhìn thấy hai người đi đến lập tức gào lên.

Uỳnh!

Nhưng lời của Quách Húc này còn chưa nói hết, ba ông lão khoanh chân ngồi kia đồng thời ngẩng phắt đầu dậy, từ đôi mắt của bọn họ bắn ra sáu luồng sáng màu xanh lục.

Trong ánh sáng xanh lục kia chứa đầy vẻ khát máu và ác ý, vô cùng hung tàn, bao hàm tất cả các loại cảm xúc tiêu cực.

Trong thạch thật mờ tối, bỗng bị luồng sáng xanh lục lờ mờ này bao trùm, quang mang kia chạm đến người Lâm Nhất, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác xâm nhập thẳng vào trong đầu óc hắn.

Khắp người từ trên xuống dưới mềm nhũn, tay chân có chút mất khống chế, khá là khó chịu.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

“Xảy ra chuyện gì?”

Có giọng nói của Dương Phàm truyền đến, hắn ta dường như cũng không có thu hoạch gì.

“Một cỗ quan tài bằng đá”.

Lâm Nhất nói thật.

Dương Phàm nhún vai cười nói: “Xem ra vận may đều không tốt, đi, Quách Húc này nếu như có thu hoạch gì thì chúng ta lại trở về tay không rồi”.

Uỳnh!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ đáng sợ truyền đến, mà sau đó là âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt, dư âm xao động, mặt đất dưới chân hai người đều đang rung lên bần bật.

“Vận may của tên này không tệ, đi xem hắn ta chết chưa”.

Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, vội vàng xông qua, Lâm Nhất cũng theo sát phía sau.

Đợi khi đến chỗ thạch thất mà Quách Húc ở đó, hai người giật mình kinh hãi, thạch thất này tương đối rộng lớn. Bên trên bục đá ở giữa phòng đặt bốn miếng bồ đoàn, có ba ông lão khô quắt rũ đầu khoanh chân ngồi trên đó.

Bên trong thạch thất, Quách Húc đang giao đấu với một ông lão, động tác của ông lão này cứng ngắc nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.

Trên dưới khắp người phát tán ra luồng ma khí màu tím nhàn nhạt, đôi mắt bắn ra quang mang màu lục, đây chính là Ma cương.

Lúc hai người bước vào, Quách Húc đã bị ép đến khá là chật vật, lôi kình trong quyền mang của hắn không thể đánh được vào người ông lão, hắn ta không thể thực sự làm bị thương Ma cương, chỉ đành miễn cưỡng vừa đánh vừa lui.

Nhưng Ma cương lại đặc biệt hung hãn, tốc độ bộc phát tương đối nhanh. Chỉ cần nhẹ nhàng tấn công đã có thể đánh bị thương đối phương.

“Mau giúp một tay”.

Quách Húc nhìn thấy hai người đi đến lập tức gào lên.

Uỳnh!

Nhưng lời của Quách Húc này còn chưa nói hết, ba ông lão khoanh chân ngồi kia đồng thời ngẩng phắt đầu dậy, từ đôi mắt của bọn họ bắn ra sáu luồng sáng màu xanh lục.

Trong ánh sáng xanh lục kia chứa đầy vẻ khát máu và ác ý, vô cùng hung tàn, bao hàm tất cả các loại cảm xúc tiêu cực.

Trong thạch thật mờ tối, bỗng bị luồng sáng xanh lục lờ mờ này bao trùm, quang mang kia chạm đến người Lâm Nhất, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác xâm nhập thẳng vào trong đầu óc hắn.

Khắp người từ trên xuống dưới mềm nhũn, tay chân có chút mất khống chế, khá là khó chịu.

“Xảy ra chuyện gì?”

Có giọng nói của Dương Phàm truyền đến, hắn ta dường như cũng không có thu hoạch gì.

“Một cỗ quan tài bằng đá”.

Lâm Nhất nói thật.

Dương Phàm nhún vai cười nói: “Xem ra vận may đều không tốt, đi, Quách Húc này nếu như có thu hoạch gì thì chúng ta lại trở về tay không rồi”.

Uỳnh!

Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng rống phẫn nộ cực kỳ đáng sợ truyền đến, mà sau đó là âm thanh đánh nhau vô cùng kịch liệt, dư âm xao động, mặt đất dưới chân hai người đều đang rung lên bần bật.

“Vận may của tên này không tệ, đi xem hắn ta chết chưa”.

Đôi mắt Dương Phàm sáng lên, vội vàng xông qua, Lâm Nhất cũng theo sát phía sau.

Đợi khi đến chỗ thạch thất mà Quách Húc ở đó, hai người giật mình kinh hãi, thạch thất này tương đối rộng lớn. Bên trên bục đá ở giữa phòng đặt bốn miếng bồ đoàn, có ba ông lão khô quắt rũ đầu khoanh chân ngồi trên đó.

Bên trong thạch thất, Quách Húc đang giao đấu với một ông lão, động tác của ông lão này cứng ngắc nhưng tốc độ lại nhanh đến không ngờ.

Trên dưới khắp người phát tán ra luồng ma khí màu tím nhàn nhạt, đôi mắt bắn ra quang mang màu lục, đây chính là Ma cương.

Lúc hai người bước vào, Quách Húc đã bị ép đến khá là chật vật, lôi kình trong quyền mang của hắn không thể đánh được vào người ông lão, hắn ta không thể thực sự làm bị thương Ma cương, chỉ đành miễn cưỡng vừa đánh vừa lui.

Nhưng Ma cương lại đặc biệt hung hãn, tốc độ bộc phát tương đối nhanh. Chỉ cần nhẹ nhàng tấn công đã có thể đánh bị thương đối phương.

“Mau giúp một tay”.

Quách Húc nhìn thấy hai người đi đến lập tức gào lên.

Uỳnh!

Nhưng lời của Quách Húc này còn chưa nói hết, ba ông lão khoanh chân ngồi kia đồng thời ngẩng phắt đầu dậy, từ đôi mắt của bọn họ bắn ra sáu luồng sáng màu xanh lục.

Trong ánh sáng xanh lục kia chứa đầy vẻ khát máu và ác ý, vô cùng hung tàn, bao hàm tất cả các loại cảm xúc tiêu cực.

Trong thạch thật mờ tối, bỗng bị luồng sáng xanh lục lờ mờ này bao trùm, quang mang kia chạm đến người Lâm Nhất, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức tà ác xâm nhập thẳng vào trong đầu óc hắn.

Khắp người từ trên xuống dưới mềm nhũn, tay chân có chút mất khống chế, khá là khó chịu.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Quảng cáo
Trước /2433 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tiến Kích Đích Địa Cầu Chủ Thần (Chủ Thần Tiến Công Địa Cầu

Copyright © 2022 - MTruyện.net