Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nào ngờ bước chân đó còn chưa bước ra, sắc mặt Dương Phàm đã thay đổi, roi Xích Luyện trong tay giống như con rắn độc rủ xuống, hét lên bằng giọng sắc bén.
Phản ứng lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dương Phàm cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, chậm rãi cười nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, hay là thôi vậy, ngươi có thể đi được rồi”.
Lâm Nhất liếc nhìn kẻ đó, xoay người rời đi, không hề do dự.
Đợi bóng dáng Lâm Nhất hoàn toàn biến mất trong thạch thất, bầu không khí quái dị khiến người ta khó chịu đó mới tan đi.
Bất kể là Dương Phàm hay là Quách Húc đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Ban nãy, hai bên có vẻ như không có sóng gió gì, nhưng một thoáng ngắn ngủi đấu tranh trong vô hình lại là sóng đánh ầm ầm, chấn động lòng người.
Quách Húc khiếp sợ nói: “Tên đó đúng là đáng sợ, còn định liều mạng chiến đấu. Hắn dám chắc mình có thể dùng một mạng đổi một mạng của hai chúng ta sao?”
Hành động lúc nãy Lâm Nhất muốn đi tới không chỉ khiến Dương Phàm sợ hãi, mà Quách Húc cũng bị dọa sợ.
Rất rõ ràng, Lâm Nhất đã cảm nhận được sát ý mờ nhạt của hai người, nhưng lại không hề hoảng loạn. Loại bình tĩnh từ trong xương cốt ấy khiến hai người không rét mà run.
Dương Phàm sửng sốt không nói nên lời, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Đừng nói là một mạng đổi một mạng, cho dù chỉ là bị thương nặng tàn phế, ta và ngươi đều không chịu nổi. Hai chúng ta đều vì truyền thừa của cổ mộ Tinh Quân, vì Thiên Tinh Châu mà đến đây, ai muốn lãng phí cơ hội này trên người một người ngoài chứ?”
Hắn ta thở dài, có chút cảm khái: “Từ lâu đã nghe nói kiếm khách nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên dù tu vi thế nào cũng không thể xem thường”.
Quách Húc lên tiếng phụ họa: “Chỉ dựa vào sự sắc bén và khí phách thế này, tên nhóc đó có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành cũng không khiến ta lấy làm lạ”.
Theo lý mà nói, đối diện với sự dò la của hai người, đáng ra Lâm Nhất phải có áp lực lớn hơn mới đúng.
Nhưng rõ ràng trong chớp mắt giao tranh, người thắng là Lâm Nhất. Hai người họ đều có phần kiêng dè, sơ hở trên khí thế bị Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được, đương nhiên hắn càng không lo ngại gì.
Dương Phàm lắc đầu, hơi nặng nề nói: “Mấy năm nay, yêu nghiệt thiếu niên xuất hiện càng lúc càng nhiều. Quần Long thịnh yến năm nay, ta và ngươi có thể có tên trên bảng hay không khó nói trước được”.
“Cho nên… không phải chúng ta đã đến Biển Trăng Khô hay sao? Nếu đoán không lầm, ngươi cũng có thể nâng cấp lên cảnh giới Âm Dương từ lâu rồi phải không?”, trong mắt Quách Húc lóe lên tia sáng kỳ dị, khẽ giọng nói.
“Khó! Có Cơ Vô Dạ và Diêm Không ở đây, muốn lấy được Thiên Tinh Châu chỉ là hi vọng mỏng manh”.
Lối đi ở Địa cung thông suốt bốn phương, sau khi Lâm Nhất rời đi thì bèn tìm kiếm đường ra khỏi nơi này. Dọc đường đi lại nhìn thấy không ít thi thể của đệ tử tông môn, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.
“Mỗi lần có dị bảo xuất hiện, người chết trong tay yêu thú và hung vật mãi mãi chỉ là thiểu số, đa số đều chết trong tay đồng loại”.
Nào ngờ bước chân đó còn chưa bước ra, sắc mặt Dương Phàm đã thay đổi, roi Xích Luyện trong tay giống như con rắn độc rủ xuống, hét lên bằng giọng sắc bén.
Phản ứng lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dương Phàm cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, chậm rãi cười nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, hay là thôi vậy, ngươi có thể đi được rồi”.
Lâm Nhất liếc nhìn kẻ đó, xoay người rời đi, không hề do dự.
Đợi bóng dáng Lâm Nhất hoàn toàn biến mất trong thạch thất, bầu không khí quái dị khiến người ta khó chịu đó mới tan đi.
Bất kể là Dương Phàm hay là Quách Húc đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Ban nãy, hai bên có vẻ như không có sóng gió gì, nhưng một thoáng ngắn ngủi đấu tranh trong vô hình lại là sóng đánh ầm ầm, chấn động lòng người.
Quách Húc khiếp sợ nói: “Tên đó đúng là đáng sợ, còn định liều mạng chiến đấu. Hắn dám chắc mình có thể dùng một mạng đổi một mạng của hai chúng ta sao?”
Hành động lúc nãy Lâm Nhất muốn đi tới không chỉ khiến Dương Phàm sợ hãi, mà Quách Húc cũng bị dọa sợ.
Rất rõ ràng, Lâm Nhất đã cảm nhận được sát ý mờ nhạt của hai người, nhưng lại không hề hoảng loạn. Loại bình tĩnh từ trong xương cốt ấy khiến hai người không rét mà run.
Dương Phàm sửng sốt không nói nên lời, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Đừng nói là một mạng đổi một mạng, cho dù chỉ là bị thương nặng tàn phế, ta và ngươi đều không chịu nổi. Hai chúng ta đều vì truyền thừa của cổ mộ Tinh Quân, vì Thiên Tinh Châu mà đến đây, ai muốn lãng phí cơ hội này trên người một người ngoài chứ?”
Hắn ta thở dài, có chút cảm khái: “Từ lâu đã nghe nói kiếm khách nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên dù tu vi thế nào cũng không thể xem thường”.
Quách Húc lên tiếng phụ họa: “Chỉ dựa vào sự sắc bén và khí phách thế này, tên nhóc đó có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành cũng không khiến ta lấy làm lạ”.
Theo lý mà nói, đối diện với sự dò la của hai người, đáng ra Lâm Nhất phải có áp lực lớn hơn mới đúng.
Nhưng rõ ràng trong chớp mắt giao tranh, người thắng là Lâm Nhất. Hai người họ đều có phần kiêng dè, sơ hở trên khí thế bị Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được, đương nhiên hắn càng không lo ngại gì.
Dương Phàm lắc đầu, hơi nặng nề nói: “Mấy năm nay, yêu nghiệt thiếu niên xuất hiện càng lúc càng nhiều. Quần Long thịnh yến năm nay, ta và ngươi có thể có tên trên bảng hay không khó nói trước được”.
“Cho nên… không phải chúng ta đã đến Biển Trăng Khô hay sao? Nếu đoán không lầm, ngươi cũng có thể nâng cấp lên cảnh giới Âm Dương từ lâu rồi phải không?”, trong mắt Quách Húc lóe lên tia sáng kỳ dị, khẽ giọng nói.
“Khó! Có Cơ Vô Dạ và Diêm Không ở đây, muốn lấy được Thiên Tinh Châu chỉ là hi vọng mỏng manh”.
Lối đi ở Địa cung thông suốt bốn phương, sau khi Lâm Nhất rời đi thì bèn tìm kiếm đường ra khỏi nơi này. Dọc đường đi lại nhìn thấy không ít thi thể của đệ tử tông môn, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.
“Mỗi lần có dị bảo xuất hiện, người chết trong tay yêu thú và hung vật mãi mãi chỉ là thiểu số, đa số đều chết trong tay đồng loại”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Nào ngờ bước chân đó còn chưa bước ra, sắc mặt Dương Phàm đã thay đổi, roi Xích Luyện trong tay giống như con rắn độc rủ xuống, hét lên bằng giọng sắc bén.
Phản ứng lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dương Phàm cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, chậm rãi cười nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, hay là thôi vậy, ngươi có thể đi được rồi”.
Lâm Nhất liếc nhìn kẻ đó, xoay người rời đi, không hề do dự.
Đợi bóng dáng Lâm Nhất hoàn toàn biến mất trong thạch thất, bầu không khí quái dị khiến người ta khó chịu đó mới tan đi.
Bất kể là Dương Phàm hay là Quách Húc đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Ban nãy, hai bên có vẻ như không có sóng gió gì, nhưng một thoáng ngắn ngủi đấu tranh trong vô hình lại là sóng đánh ầm ầm, chấn động lòng người.
Quách Húc khiếp sợ nói: “Tên đó đúng là đáng sợ, còn định liều mạng chiến đấu. Hắn dám chắc mình có thể dùng một mạng đổi một mạng của hai chúng ta sao?”
Hành động lúc nãy Lâm Nhất muốn đi tới không chỉ khiến Dương Phàm sợ hãi, mà Quách Húc cũng bị dọa sợ.
Rất rõ ràng, Lâm Nhất đã cảm nhận được sát ý mờ nhạt của hai người, nhưng lại không hề hoảng loạn. Loại bình tĩnh từ trong xương cốt ấy khiến hai người không rét mà run.
Dương Phàm sửng sốt không nói nên lời, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Đừng nói là một mạng đổi một mạng, cho dù chỉ là bị thương nặng tàn phế, ta và ngươi đều không chịu nổi. Hai chúng ta đều vì truyền thừa của cổ mộ Tinh Quân, vì Thiên Tinh Châu mà đến đây, ai muốn lãng phí cơ hội này trên người một người ngoài chứ?”
Hắn ta thở dài, có chút cảm khái: “Từ lâu đã nghe nói kiếm khách nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên dù tu vi thế nào cũng không thể xem thường”.
Quách Húc lên tiếng phụ họa: “Chỉ dựa vào sự sắc bén và khí phách thế này, tên nhóc đó có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành cũng không khiến ta lấy làm lạ”.
Theo lý mà nói, đối diện với sự dò la của hai người, đáng ra Lâm Nhất phải có áp lực lớn hơn mới đúng.
Nhưng rõ ràng trong chớp mắt giao tranh, người thắng là Lâm Nhất. Hai người họ đều có phần kiêng dè, sơ hở trên khí thế bị Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được, đương nhiên hắn càng không lo ngại gì.
Dương Phàm lắc đầu, hơi nặng nề nói: “Mấy năm nay, yêu nghiệt thiếu niên xuất hiện càng lúc càng nhiều. Quần Long thịnh yến năm nay, ta và ngươi có thể có tên trên bảng hay không khó nói trước được”.
“Cho nên… không phải chúng ta đã đến Biển Trăng Khô hay sao? Nếu đoán không lầm, ngươi cũng có thể nâng cấp lên cảnh giới Âm Dương từ lâu rồi phải không?”, trong mắt Quách Húc lóe lên tia sáng kỳ dị, khẽ giọng nói.
“Khó! Có Cơ Vô Dạ và Diêm Không ở đây, muốn lấy được Thiên Tinh Châu chỉ là hi vọng mỏng manh”.
Lối đi ở Địa cung thông suốt bốn phương, sau khi Lâm Nhất rời đi thì bèn tìm kiếm đường ra khỏi nơi này. Dọc đường đi lại nhìn thấy không ít thi thể của đệ tử tông môn, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.
“Mỗi lần có dị bảo xuất hiện, người chết trong tay yêu thú và hung vật mãi mãi chỉ là thiểu số, đa số đều chết trong tay đồng loại”.
Nào ngờ bước chân đó còn chưa bước ra, sắc mặt Dương Phàm đã thay đổi, roi Xích Luyện trong tay giống như con rắn độc rủ xuống, hét lên bằng giọng sắc bén.
Phản ứng lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dương Phàm cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, chậm rãi cười nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, hay là thôi vậy, ngươi có thể đi được rồi”.
Lâm Nhất liếc nhìn kẻ đó, xoay người rời đi, không hề do dự.
Đợi bóng dáng Lâm Nhất hoàn toàn biến mất trong thạch thất, bầu không khí quái dị khiến người ta khó chịu đó mới tan đi.
Bất kể là Dương Phàm hay là Quách Húc đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Ban nãy, hai bên có vẻ như không có sóng gió gì, nhưng một thoáng ngắn ngủi đấu tranh trong vô hình lại là sóng đánh ầm ầm, chấn động lòng người.
Quách Húc khiếp sợ nói: “Tên đó đúng là đáng sợ, còn định liều mạng chiến đấu. Hắn dám chắc mình có thể dùng một mạng đổi một mạng của hai chúng ta sao?”
Hành động lúc nãy Lâm Nhất muốn đi tới không chỉ khiến Dương Phàm sợ hãi, mà Quách Húc cũng bị dọa sợ.
Rất rõ ràng, Lâm Nhất đã cảm nhận được sát ý mờ nhạt của hai người, nhưng lại không hề hoảng loạn. Loại bình tĩnh từ trong xương cốt ấy khiến hai người không rét mà run.
Dương Phàm sửng sốt không nói nên lời, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Đừng nói là một mạng đổi một mạng, cho dù chỉ là bị thương nặng tàn phế, ta và ngươi đều không chịu nổi. Hai chúng ta đều vì truyền thừa của cổ mộ Tinh Quân, vì Thiên Tinh Châu mà đến đây, ai muốn lãng phí cơ hội này trên người một người ngoài chứ?”
Hắn ta thở dài, có chút cảm khái: “Từ lâu đã nghe nói kiếm khách nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên dù tu vi thế nào cũng không thể xem thường”.
Quách Húc lên tiếng phụ họa: “Chỉ dựa vào sự sắc bén và khí phách thế này, tên nhóc đó có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành cũng không khiến ta lấy làm lạ”.
Theo lý mà nói, đối diện với sự dò la của hai người, đáng ra Lâm Nhất phải có áp lực lớn hơn mới đúng.
Nhưng rõ ràng trong chớp mắt giao tranh, người thắng là Lâm Nhất. Hai người họ đều có phần kiêng dè, sơ hở trên khí thế bị Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được, đương nhiên hắn càng không lo ngại gì.
Dương Phàm lắc đầu, hơi nặng nề nói: “Mấy năm nay, yêu nghiệt thiếu niên xuất hiện càng lúc càng nhiều. Quần Long thịnh yến năm nay, ta và ngươi có thể có tên trên bảng hay không khó nói trước được”.
“Cho nên… không phải chúng ta đã đến Biển Trăng Khô hay sao? Nếu đoán không lầm, ngươi cũng có thể nâng cấp lên cảnh giới Âm Dương từ lâu rồi phải không?”, trong mắt Quách Húc lóe lên tia sáng kỳ dị, khẽ giọng nói.
“Khó! Có Cơ Vô Dạ và Diêm Không ở đây, muốn lấy được Thiên Tinh Châu chỉ là hi vọng mỏng manh”.
Lối đi ở Địa cung thông suốt bốn phương, sau khi Lâm Nhất rời đi thì bèn tìm kiếm đường ra khỏi nơi này. Dọc đường đi lại nhìn thấy không ít thi thể của đệ tử tông môn, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.
“Mỗi lần có dị bảo xuất hiện, người chết trong tay yêu thú và hung vật mãi mãi chỉ là thiểu số, đa số đều chết trong tay đồng loại”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Nào ngờ bước chân đó còn chưa bước ra, sắc mặt Dương Phàm đã thay đổi, roi Xích Luyện trong tay giống như con rắn độc rủ xuống, hét lên bằng giọng sắc bén.
Phản ứng lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dương Phàm cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, chậm rãi cười nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, hay là thôi vậy, ngươi có thể đi được rồi”.
Lâm Nhất liếc nhìn kẻ đó, xoay người rời đi, không hề do dự.
Đợi bóng dáng Lâm Nhất hoàn toàn biến mất trong thạch thất, bầu không khí quái dị khiến người ta khó chịu đó mới tan đi.
Bất kể là Dương Phàm hay là Quách Húc đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Ban nãy, hai bên có vẻ như không có sóng gió gì, nhưng một thoáng ngắn ngủi đấu tranh trong vô hình lại là sóng đánh ầm ầm, chấn động lòng người.
Quách Húc khiếp sợ nói: “Tên đó đúng là đáng sợ, còn định liều mạng chiến đấu. Hắn dám chắc mình có thể dùng một mạng đổi một mạng của hai chúng ta sao?”
Hành động lúc nãy Lâm Nhất muốn đi tới không chỉ khiến Dương Phàm sợ hãi, mà Quách Húc cũng bị dọa sợ.
Rất rõ ràng, Lâm Nhất đã cảm nhận được sát ý mờ nhạt của hai người, nhưng lại không hề hoảng loạn. Loại bình tĩnh từ trong xương cốt ấy khiến hai người không rét mà run.
Dương Phàm sửng sốt không nói nên lời, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Đừng nói là một mạng đổi một mạng, cho dù chỉ là bị thương nặng tàn phế, ta và ngươi đều không chịu nổi. Hai chúng ta đều vì truyền thừa của cổ mộ Tinh Quân, vì Thiên Tinh Châu mà đến đây, ai muốn lãng phí cơ hội này trên người một người ngoài chứ?”
Hắn ta thở dài, có chút cảm khái: “Từ lâu đã nghe nói kiếm khách nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên dù tu vi thế nào cũng không thể xem thường”.
Quách Húc lên tiếng phụ họa: “Chỉ dựa vào sự sắc bén và khí phách thế này, tên nhóc đó có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành cũng không khiến ta lấy làm lạ”.
Theo lý mà nói, đối diện với sự dò la của hai người, đáng ra Lâm Nhất phải có áp lực lớn hơn mới đúng.
Nhưng rõ ràng trong chớp mắt giao tranh, người thắng là Lâm Nhất. Hai người họ đều có phần kiêng dè, sơ hở trên khí thế bị Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được, đương nhiên hắn càng không lo ngại gì.
Dương Phàm lắc đầu, hơi nặng nề nói: “Mấy năm nay, yêu nghiệt thiếu niên xuất hiện càng lúc càng nhiều. Quần Long thịnh yến năm nay, ta và ngươi có thể có tên trên bảng hay không khó nói trước được”.
“Cho nên… không phải chúng ta đã đến Biển Trăng Khô hay sao? Nếu đoán không lầm, ngươi cũng có thể nâng cấp lên cảnh giới Âm Dương từ lâu rồi phải không?”, trong mắt Quách Húc lóe lên tia sáng kỳ dị, khẽ giọng nói.
“Khó! Có Cơ Vô Dạ và Diêm Không ở đây, muốn lấy được Thiên Tinh Châu chỉ là hi vọng mỏng manh”.
Lối đi ở Địa cung thông suốt bốn phương, sau khi Lâm Nhất rời đi thì bèn tìm kiếm đường ra khỏi nơi này. Dọc đường đi lại nhìn thấy không ít thi thể của đệ tử tông môn, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.
“Mỗi lần có dị bảo xuất hiện, người chết trong tay yêu thú và hung vật mãi mãi chỉ là thiểu số, đa số đều chết trong tay đồng loại”.
Nào ngờ bước chân đó còn chưa bước ra, sắc mặt Dương Phàm đã thay đổi, roi Xích Luyện trong tay giống như con rắn độc rủ xuống, hét lên bằng giọng sắc bén.
Phản ứng lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dương Phàm cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, chậm rãi cười nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, hay là thôi vậy, ngươi có thể đi được rồi”.
Lâm Nhất liếc nhìn kẻ đó, xoay người rời đi, không hề do dự.
Đợi bóng dáng Lâm Nhất hoàn toàn biến mất trong thạch thất, bầu không khí quái dị khiến người ta khó chịu đó mới tan đi.
Bất kể là Dương Phàm hay là Quách Húc đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Ban nãy, hai bên có vẻ như không có sóng gió gì, nhưng một thoáng ngắn ngủi đấu tranh trong vô hình lại là sóng đánh ầm ầm, chấn động lòng người.
Quách Húc khiếp sợ nói: “Tên đó đúng là đáng sợ, còn định liều mạng chiến đấu. Hắn dám chắc mình có thể dùng một mạng đổi một mạng của hai chúng ta sao?”
Hành động lúc nãy Lâm Nhất muốn đi tới không chỉ khiến Dương Phàm sợ hãi, mà Quách Húc cũng bị dọa sợ.
Rất rõ ràng, Lâm Nhất đã cảm nhận được sát ý mờ nhạt của hai người, nhưng lại không hề hoảng loạn. Loại bình tĩnh từ trong xương cốt ấy khiến hai người không rét mà run.
Dương Phàm sửng sốt không nói nên lời, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Đừng nói là một mạng đổi một mạng, cho dù chỉ là bị thương nặng tàn phế, ta và ngươi đều không chịu nổi. Hai chúng ta đều vì truyền thừa của cổ mộ Tinh Quân, vì Thiên Tinh Châu mà đến đây, ai muốn lãng phí cơ hội này trên người một người ngoài chứ?”
Hắn ta thở dài, có chút cảm khái: “Từ lâu đã nghe nói kiếm khách nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên dù tu vi thế nào cũng không thể xem thường”.
Quách Húc lên tiếng phụ họa: “Chỉ dựa vào sự sắc bén và khí phách thế này, tên nhóc đó có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành cũng không khiến ta lấy làm lạ”.
Theo lý mà nói, đối diện với sự dò la của hai người, đáng ra Lâm Nhất phải có áp lực lớn hơn mới đúng.
Nhưng rõ ràng trong chớp mắt giao tranh, người thắng là Lâm Nhất. Hai người họ đều có phần kiêng dè, sơ hở trên khí thế bị Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được, đương nhiên hắn càng không lo ngại gì.
Dương Phàm lắc đầu, hơi nặng nề nói: “Mấy năm nay, yêu nghiệt thiếu niên xuất hiện càng lúc càng nhiều. Quần Long thịnh yến năm nay, ta và ngươi có thể có tên trên bảng hay không khó nói trước được”.
“Cho nên… không phải chúng ta đã đến Biển Trăng Khô hay sao? Nếu đoán không lầm, ngươi cũng có thể nâng cấp lên cảnh giới Âm Dương từ lâu rồi phải không?”, trong mắt Quách Húc lóe lên tia sáng kỳ dị, khẽ giọng nói.
“Khó! Có Cơ Vô Dạ và Diêm Không ở đây, muốn lấy được Thiên Tinh Châu chỉ là hi vọng mỏng manh”.
Lối đi ở Địa cung thông suốt bốn phương, sau khi Lâm Nhất rời đi thì bèn tìm kiếm đường ra khỏi nơi này. Dọc đường đi lại nhìn thấy không ít thi thể của đệ tử tông môn, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.
“Mỗi lần có dị bảo xuất hiện, người chết trong tay yêu thú và hung vật mãi mãi chỉ là thiểu số, đa số đều chết trong tay đồng loại”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Nào ngờ bước chân đó còn chưa bước ra, sắc mặt Dương Phàm đã thay đổi, roi Xích Luyện trong tay giống như con rắn độc rủ xuống, hét lên bằng giọng sắc bén.
Phản ứng lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dương Phàm cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, chậm rãi cười nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, hay là thôi vậy, ngươi có thể đi được rồi”.
Lâm Nhất liếc nhìn kẻ đó, xoay người rời đi, không hề do dự.
Đợi bóng dáng Lâm Nhất hoàn toàn biến mất trong thạch thất, bầu không khí quái dị khiến người ta khó chịu đó mới tan đi.
Bất kể là Dương Phàm hay là Quách Húc đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Ban nãy, hai bên có vẻ như không có sóng gió gì, nhưng một thoáng ngắn ngủi đấu tranh trong vô hình lại là sóng đánh ầm ầm, chấn động lòng người.
Quách Húc khiếp sợ nói: “Tên đó đúng là đáng sợ, còn định liều mạng chiến đấu. Hắn dám chắc mình có thể dùng một mạng đổi một mạng của hai chúng ta sao?”
Hành động lúc nãy Lâm Nhất muốn đi tới không chỉ khiến Dương Phàm sợ hãi, mà Quách Húc cũng bị dọa sợ.
Rất rõ ràng, Lâm Nhất đã cảm nhận được sát ý mờ nhạt của hai người, nhưng lại không hề hoảng loạn. Loại bình tĩnh từ trong xương cốt ấy khiến hai người không rét mà run.
Dương Phàm sửng sốt không nói nên lời, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Đừng nói là một mạng đổi một mạng, cho dù chỉ là bị thương nặng tàn phế, ta và ngươi đều không chịu nổi. Hai chúng ta đều vì truyền thừa của cổ mộ Tinh Quân, vì Thiên Tinh Châu mà đến đây, ai muốn lãng phí cơ hội này trên người một người ngoài chứ?”
Hắn ta thở dài, có chút cảm khái: “Từ lâu đã nghe nói kiếm khách nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên dù tu vi thế nào cũng không thể xem thường”.
Quách Húc lên tiếng phụ họa: “Chỉ dựa vào sự sắc bén và khí phách thế này, tên nhóc đó có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành cũng không khiến ta lấy làm lạ”.
Theo lý mà nói, đối diện với sự dò la của hai người, đáng ra Lâm Nhất phải có áp lực lớn hơn mới đúng.
Nhưng rõ ràng trong chớp mắt giao tranh, người thắng là Lâm Nhất. Hai người họ đều có phần kiêng dè, sơ hở trên khí thế bị Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được, đương nhiên hắn càng không lo ngại gì.
Dương Phàm lắc đầu, hơi nặng nề nói: “Mấy năm nay, yêu nghiệt thiếu niên xuất hiện càng lúc càng nhiều. Quần Long thịnh yến năm nay, ta và ngươi có thể có tên trên bảng hay không khó nói trước được”.
“Cho nên… không phải chúng ta đã đến Biển Trăng Khô hay sao? Nếu đoán không lầm, ngươi cũng có thể nâng cấp lên cảnh giới Âm Dương từ lâu rồi phải không?”, trong mắt Quách Húc lóe lên tia sáng kỳ dị, khẽ giọng nói.
“Khó! Có Cơ Vô Dạ và Diêm Không ở đây, muốn lấy được Thiên Tinh Châu chỉ là hi vọng mỏng manh”.
Lối đi ở Địa cung thông suốt bốn phương, sau khi Lâm Nhất rời đi thì bèn tìm kiếm đường ra khỏi nơi này. Dọc đường đi lại nhìn thấy không ít thi thể của đệ tử tông môn, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.
“Mỗi lần có dị bảo xuất hiện, người chết trong tay yêu thú và hung vật mãi mãi chỉ là thiểu số, đa số đều chết trong tay đồng loại”.
Nào ngờ bước chân đó còn chưa bước ra, sắc mặt Dương Phàm đã thay đổi, roi Xích Luyện trong tay giống như con rắn độc rủ xuống, hét lên bằng giọng sắc bén.
Phản ứng lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Dương Phàm cũng ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, chậm rãi cười nói: “Ta nghĩ kỹ rồi, hay là thôi vậy, ngươi có thể đi được rồi”.
Lâm Nhất liếc nhìn kẻ đó, xoay người rời đi, không hề do dự.
Đợi bóng dáng Lâm Nhất hoàn toàn biến mất trong thạch thất, bầu không khí quái dị khiến người ta khó chịu đó mới tan đi.
Bất kể là Dương Phàm hay là Quách Húc đều cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Ban nãy, hai bên có vẻ như không có sóng gió gì, nhưng một thoáng ngắn ngủi đấu tranh trong vô hình lại là sóng đánh ầm ầm, chấn động lòng người.
Quách Húc khiếp sợ nói: “Tên đó đúng là đáng sợ, còn định liều mạng chiến đấu. Hắn dám chắc mình có thể dùng một mạng đổi một mạng của hai chúng ta sao?”
Hành động lúc nãy Lâm Nhất muốn đi tới không chỉ khiến Dương Phàm sợ hãi, mà Quách Húc cũng bị dọa sợ.
Rất rõ ràng, Lâm Nhất đã cảm nhận được sát ý mờ nhạt của hai người, nhưng lại không hề hoảng loạn. Loại bình tĩnh từ trong xương cốt ấy khiến hai người không rét mà run.
Dương Phàm sửng sốt không nói nên lời, một lúc sau mới khẽ giọng nói: “Đừng nói là một mạng đổi một mạng, cho dù chỉ là bị thương nặng tàn phế, ta và ngươi đều không chịu nổi. Hai chúng ta đều vì truyền thừa của cổ mộ Tinh Quân, vì Thiên Tinh Châu mà đến đây, ai muốn lãng phí cơ hội này trên người một người ngoài chứ?”
Hắn ta thở dài, có chút cảm khái: “Từ lâu đã nghe nói kiếm khách nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên dù tu vi thế nào cũng không thể xem thường”.
Quách Húc lên tiếng phụ họa: “Chỉ dựa vào sự sắc bén và khí phách thế này, tên nhóc đó có thể nắm giữ kiếm ý Tiên Thiên đại thành cũng không khiến ta lấy làm lạ”.
Theo lý mà nói, đối diện với sự dò la của hai người, đáng ra Lâm Nhất phải có áp lực lớn hơn mới đúng.
Nhưng rõ ràng trong chớp mắt giao tranh, người thắng là Lâm Nhất. Hai người họ đều có phần kiêng dè, sơ hở trên khí thế bị Lâm Nhất nhạy bén nắm bắt được, đương nhiên hắn càng không lo ngại gì.
Dương Phàm lắc đầu, hơi nặng nề nói: “Mấy năm nay, yêu nghiệt thiếu niên xuất hiện càng lúc càng nhiều. Quần Long thịnh yến năm nay, ta và ngươi có thể có tên trên bảng hay không khó nói trước được”.
“Cho nên… không phải chúng ta đã đến Biển Trăng Khô hay sao? Nếu đoán không lầm, ngươi cũng có thể nâng cấp lên cảnh giới Âm Dương từ lâu rồi phải không?”, trong mắt Quách Húc lóe lên tia sáng kỳ dị, khẽ giọng nói.
“Khó! Có Cơ Vô Dạ và Diêm Không ở đây, muốn lấy được Thiên Tinh Châu chỉ là hi vọng mỏng manh”.
Lối đi ở Địa cung thông suốt bốn phương, sau khi Lâm Nhất rời đi thì bèn tìm kiếm đường ra khỏi nơi này. Dọc đường đi lại nhìn thấy không ít thi thể của đệ tử tông môn, máu me đầm đìa, nhìn mà kinh hãi.
“Mỗi lần có dị bảo xuất hiện, người chết trong tay yêu thú và hung vật mãi mãi chỉ là thiểu số, đa số đều chết trong tay đồng loại”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!