Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất
  3. Chương 2094 Ngươi nghĩ mình là ai!
Trước /2433 Sau

Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất

Chương 2094 Ngươi nghĩ mình là ai!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”.

Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa.

Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ.

“Tự mình thu xếp đi”.

Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa.

Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi.

Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung.

Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút.

“Hoa sen Xích Diễm bảy sao?”

Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi.

Ấy?

Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người.

Quỷ Đao Diêm Không.

“Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?”

Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm.

Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng.

“Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc.

“Ha ha ha, buồn cười!”

Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?”

Ngươi nghĩ mình là ai!

Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ.

Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”.

Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa.

Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ.

“Tự mình thu xếp đi”.

Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa.

Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi.

Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung.

Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút.

“Hoa sen Xích Diễm bảy sao?”

Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi.

Ấy?

Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người.

Quỷ Đao Diêm Không.

“Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?”

Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm.

Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng.

“Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc.

“Ha ha ha, buồn cười!”

Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?”

Ngươi nghĩ mình là ai!

Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”.

Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa.

Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ.

“Tự mình thu xếp đi”.

Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa.

Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi.

Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung.

Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút.

“Hoa sen Xích Diễm bảy sao?”

Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi.

Ấy?

Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người.

Quỷ Đao Diêm Không.

“Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?”

Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm.

Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng.

“Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc.

“Ha ha ha, buồn cười!”

Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?”

Ngươi nghĩ mình là ai!

Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ.

Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”.

Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa.

Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ.

“Tự mình thu xếp đi”.

Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa.

Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi.

Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung.

Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút.

“Hoa sen Xích Diễm bảy sao?”

Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi.

Ấy?

Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người.

Quỷ Đao Diêm Không.

“Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?”

Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm.

Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng.

“Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc.

“Ha ha ha, buồn cười!”

Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?”

Ngươi nghĩ mình là ai!

Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”.

Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa.

Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ.

“Tự mình thu xếp đi”.

Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa.

Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi.

Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung.

Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút.

“Hoa sen Xích Diễm bảy sao?”

Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi.

Ấy?

Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người.

Quỷ Đao Diêm Không.

“Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?”

Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm.

Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng.

“Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc.

“Ha ha ha, buồn cười!”

Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?”

Ngươi nghĩ mình là ai!

Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ.

Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”.

Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa.

Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ.

“Tự mình thu xếp đi”.

Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa.

Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi.

Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung.

Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút.

“Hoa sen Xích Diễm bảy sao?”

Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi.

Ấy?

Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người.

Quỷ Đao Diêm Không.

“Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?”

Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm.

Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng.

“Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc.

“Ha ha ha, buồn cười!”

Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?”

Ngươi nghĩ mình là ai!

Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”.

Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa.

Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ.

“Tự mình thu xếp đi”.

Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa.

Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi.

Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung.

Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút.

“Hoa sen Xích Diễm bảy sao?”

Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi.

Ấy?

Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người.

Quỷ Đao Diêm Không.

“Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?”

Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm.

Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng.

“Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc.

“Ha ha ha, buồn cười!”

Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?”

Ngươi nghĩ mình là ai!

Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ.

Tiếng xương cốt vỡ vụn, khí huyết dao động vang lên, Bùi Nhạc tự đánh một chưởng lên ngực mình, lục phủ ngũ tạng cũng bị đánh vỡ nát, thương thế còn nghiêm trọng hơn Tần An vừa bị đâm trúng ngực.

“Ngươi yên tâm, chắc chắn ngươi sẽ không nhìn thấy ta ở tầng chín mộ cung đâu”.

Bùi Nhạc nhìn về phía Lâm Nhất, nói với giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hai người bị thương như thế này, dù có thần đan cũng không thể nhanh chóng hồi phục, đã không có khả năng tiếp tục tranh đoạt di bảo Tinh Quân nữa.

Hành động này của Lâm Nhất xem như đã chặt đứt tất cả ý định của bọn họ.

“Tự mình thu xếp đi”.

Lâm Nhất cất Băng Luân, xoay người rời đi, có cho hai người một vạn lá gan, e rằng bọn họ cũng không dám ngăn Lâm Nhất lại nữa.

Hai lần rời đi, lần này chỉ mỗi bóng lưng đã khiến hai người sợ đến mức câm như hến rồi.

Cùng lúc đó, trong một đại điện rộng rãi ở nơi khác của tầng tám mộ cung.

Trung tâm đại điện có một ao nước tràn ngập hàn khí, ao nước có hoa sen màu đỏ lửa bập bềnh ở giữa, linh khí tràn ra. Cánh hoa sen cực kỳ mềm mại, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời, vừa nhìn đã bị thu hút.

“Hoa sen Xích Diễm bảy sao?”

Cơ Vô Dạ bước vào đây, nhìn thấy bảo vật trong ao thì nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hoa sen Xích Diễm là thiên tài địa bảo khá hiếm thấy, hoa sen đạt tới cấp độ bảy sao này càng hiếm thấy hơn. Tuy tạm thời không có tác dụng với hắn ta, nhưng sau khi thăng lên cảnh giới Âm Dương thì lại rất có lợi.

Ấy?

Cơ Vô Dạ quay đầu, nhìn thấy một người.

Quỷ Đao Diêm Không.

“Cơ Vô Dạ, ngươi vẫn chưa chết sao?”

Diêm Không nhìn đối phương bằng ánh mắt xấu xa, nét mặt trở nên lạnh lùng. Rõ ràng giữa hai người đã có thù oán từ lâu, thù oán còn khá là sâu đậm.

Vừa mới cất lời đã tràn ngập mùi thuốc súng.

“Yên tâm, ngươi còn chưa chết, sao ta dễ chết như thế được. Nếu gặp phải, ta sẽ cho ngươi đi trước, để ngươi đứng ở ngoài biển Trăng Khô nhìn ta lấy được truyền thừa của Tinh Quân, lấy được Thiên Tinh Châu kia như thế nào!”, Cơ Vô Dạ tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc.

“Ha ha ha, buồn cười!”

Diêm Không cười to: “Một thiên tài bên ngoài bảng Long Vân còn không coi ngươi ra gì, ngươi nghĩ mình là ai, xứng lấy được truyền thừa của Tinh Quân sao?”

Ngươi nghĩ mình là ai!

Câu hỏi này lập tức đâm trúng tim đen của Cơ Vô Dạ.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Quảng cáo
Trước /2433 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Thành Tra Vợ Trước Của Nữ Chính

Copyright © 2022 - MTruyện.net