Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất
  3. Chương 2096 Thật sự là hắn…
Trước /2433 Sau

Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất

Chương 2096 Thật sự là hắn…

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!

“Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”

Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.

Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.

Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.

Thật sự là hắn…

Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.

“Hắn đâu?”

Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.

“Đi rồi”.

Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.

Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.

Oanh!

Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.

Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.

Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.

“Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.

Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.

Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.

Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.

Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.

Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.

“Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.

“Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.

“Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.

Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!

“Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”

Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.

Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.

Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.

Thật sự là hắn…

Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.

“Hắn đâu?”

Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.

“Đi rồi”.

Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.

Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.

Oanh!

Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.

Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.

Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.

“Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.

Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.

Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.

Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.

Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.

Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.

“Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.

“Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.

“Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!

“Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”

Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.

Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.

Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.

Thật sự là hắn…

Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.

“Hắn đâu?”

Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.

“Đi rồi”.

Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.

Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.

Oanh!

Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.

Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.

Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.

“Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.

Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.

Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.

Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.

Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.

Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.

“Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.

“Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.

“Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.

Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!

“Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”

Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.

Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.

Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.

Thật sự là hắn…

Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.

“Hắn đâu?”

Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.

“Đi rồi”.

Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.

Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.

Oanh!

Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.

Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.

Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.

“Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.

Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.

Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.

Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.

Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.

Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.

“Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.

“Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.

“Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!

“Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”

Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.

Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.

Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.

Thật sự là hắn…

Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.

“Hắn đâu?”

Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.

“Đi rồi”.

Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.

Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.

Oanh!

Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.

Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.

Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.

“Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.

Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.

Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.

Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.

Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.

Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.

“Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.

“Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.

“Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.

Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!

“Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”

Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.

Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.

Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.

Thật sự là hắn…

Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.

“Hắn đâu?”

Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.

“Đi rồi”.

Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.

Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.

Oanh!

Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.

Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.

Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.

“Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.

Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.

Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.

Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.

Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.

Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.

“Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.

“Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.

“Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!

“Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”

Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.

Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.

Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.

Thật sự là hắn…

Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.

“Hắn đâu?”

Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.

“Đi rồi”.

Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.

Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.

Oanh!

Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.

Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.

Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.

“Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.

Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.

Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.

Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.

Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.

Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.

“Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.

“Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.

“Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.

Chắc chắn không thể là Lâm Nhất được!

“Đừng nói là Lâm Nhất nhé?”

Nhưng Bạch Lê Hiên vẫn không nhịn được, hắn ta nở nụ cười, cố làm ra vẻ tuỳ ý hỏi.

Khi nghe thấy hai chữ Lâm Nhất, sắc mặt của Tần An và Bùi Nhạc thoáng thay đổi khó phát hiện ra, con ngươi cả hai đều hơi co lại.

Ánh mắt của Bạch Lê Hiên nhạy bén đến mức nào, dù hai người không nói gì, hắn ta cũng đã biết đáp án.

Trong nháy mắt, sắc mặt hắn ta còn xám như tro tàn, còn khó coi hơn hai người nhóm Bùi Nhạc hơi thở mong manh, đang giãy giụa bên bờ tử vong gấp nhiều lần.

Thật sự là hắn…

Bạch Lê Hiên ngạc nhiên không nói nên lời, hàm răng cắn chặt môi dưới, có máu tươi chảy ra.

“Hắn đâu?”

Một lúc lâu sau đó, hắn ta mới cất tiếng hỏi.

“Đi rồi”.

Bạch Lê Hiên lập tức xoay người đuổi theo.

Vào lúc hắn ta xoay người, Tần An ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Ngươi không đuổi kịp đâu”.

Oanh!

Đầu óc Bạch Lê Hiên tê dại, trong đầu vang lên tiếng ong ong như có sấm nổ, năm chữ này không ngừng quẩn quanh trong đầu, ngươi không đuổi kịp đâu.

Hắn ta xoay người nhìn chằm chằm Tần An, khiến Tần An sợ đến mức không biết làm sao.

Một lúc sau, hắn ta mới xoay người tiếp tục đuổi theo.

“Tên này bị làm sao thế, ý ta là Lâm Nhất đã đi nửa canh giờ rồi, sao mà đuổi kịp? Có thế đã làm như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, khó hiểu”, đợi sau khi đối phương đi rồi, Tần An mới nóng nảy nói.

Bùi Nhạc ung dung đáp lời: “Nghe đồn hắn ta giống với Lâm Nhất, đều đến từ Đại Tần đế quốc”.

Trong mắt Tần An có ánh sáng loé lên, đăm chiêu suy nghĩ, như đã hiểu ra điều gì.

Thời gian trôi đi, người ở bên rìa Biển Trăng Khô đều nóng lòng chờ đợi.

Từ khi Tạ Vân Kiều của Càn Vân Tông bị đưa ra ngoài, đã lâu không có ai bị loại nữa.

Trong lúc nóng ruột chắc chắn sẽ khiến người ta căng thẳng hơn.

“Chỉ còn lại sáu người nữa thôi. Lâm Nhất, Bạch Lê Hiên, Tần An, Bùi Nhạc, Diêm Không, Cơ Vô Dạ, chắc chắn sẽ có người gặp nhau sớm, không đến được tầng chín mộ cung”.

“Nếu dựa theo thực lực, xác suất Lâm Nhất hoặc Bạch Lê Hiên bị loại sẽ rất lớn”.

“Hai người này cũng không tệ, với vai trò là nhân tài mới nổi cũng đủ để kiêu ngạo rồi. Phải biết rằng, nhiều nhân tài bảng Long Vân còn chưa lên được mộ cung tầng sáu. Hai người này có thể đi xa như vậy đúng là không dễ dàng”.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Quảng cáo
Trước /2433 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cực Phẩm Lược Đoạt Tu Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net