Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất
  3. Chương 2192 “Ta sắp chết rồi…”
Trước /2433 Sau

Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất

Chương 2192 “Ta sắp chết rồi…”

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lãnh bảo chủ cười ấm áp, nhẹ giọng nói.

Tuy nói thế, nhưng sâu trong lòng ông ta cũng không cho rằng Lâm Nhất có thực lực này, trước đó đối phương dùng thủ đoạn của Huyền sư mới có thể vượt qua được.

Đối phó với thi giáp trùng không thể sử dụng kỹ xảo, ông ta không tin hắn có thể sống sót ra ngoài.

Dù sao tiểu tử này cũng hết giá trị lợi dụng rồi, tốt nhất nên chết ở đây, nếu không vào đến kho báu sẽ rất phiền phức. Đương nhiên ông ta không muốn chia cho Lâm Nhất kho báu Lôi Vân Tử để lại khi còn sống.

Chết ở đây, ông ta cũng đỡ phải ra tay.

“Đi!”

Không đợi Lâm Nhất trả lời, Lãnh bảo chủ lập tức dắt tay Lãnh Hương Vân, dẫn người của Tam Ưng Bảo tiến về phía trước.

Những người còn lại cũng chẳng để tâm đến sống chết của Lâm Nhất, tuy trên đường đến đây, nhờ vào Lâm Nhất bọn họ mới có thể thoát chết nhiều lần, nhưng những người ở đây đã quen với sinh tử, cũng không hề thấy biết ơn vì chuyện đó.

Chỉ có nha đầu Lãnh Hương Vân không ngừng quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo chứa đầy lo lắng.

Đám người nhanh chóng xông vào đám sương mù xám xịt kia.

Lâm Nhất đứng yên tại chỗ mặc cho bọn họ rời đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Có điều khi thấy vẻ mặt của Lãnh Hương Vân, trong mắt hắn thoáng lộ vẻ nghi ngờ.

Nơi này nguy hiểm như thế, trên đường đến đây đã có mười mấy người chết giữa đường rồi. Ai lại to gan đến mức dẫn cả nữ nhi ruột thịt của mình theo?

Kỳ lạ!

Chắc chắn họ Lãnh này che giấu điều gì đó, bang Huyết Lang hành động bí ẩn như thế nhưng lại trùng hợp bị ông ta tìm thấy cũng là một điểm khả nghi.

Vụt! Vụt! Vụt!

Bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo lần lượt đi lên cầu ngọc, liều mạng chạy sang bờ bên kia.

Chỉ có khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, nhưng vì đám thi giáp trùng ùn ùn kéo đến ngăn cản, gần như mỗi giây đều có một người mất mạng.

Sau nửa chung trà, Huyết Lang và Phó đại sư đã qua cầu.

Không lâu sau đó, ba bảo chủ của Tam Ưng Bảo, mỗi người bảo vệ một người cũng đồng thời đến nơi.

Còn những người còn lại, dù là cường giả Dương Huyền viên mãn cũng mang sắc mặt vô cùng khó coi. Một đám thi giáp trùng lao vào người bọn họ, không ngừng gặm cắn chân nguyên hộ thể của bọn họ.

“Đau quá!”

“Ta sắp chết rồi…”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, lại có mấy tinh nhuệ cảnh giới Dương Huyền viên mãn không chịu đựng được ngã xuống trước lối ra. Cả người bị gặm cắn thê thảm, thấy mà giật mình.

Lãnh bảo chủ cười ấm áp, nhẹ giọng nói.

Tuy nói thế, nhưng sâu trong lòng ông ta cũng không cho rằng Lâm Nhất có thực lực này, trước đó đối phương dùng thủ đoạn của Huyền sư mới có thể vượt qua được.

Đối phó với thi giáp trùng không thể sử dụng kỹ xảo, ông ta không tin hắn có thể sống sót ra ngoài.

Dù sao tiểu tử này cũng hết giá trị lợi dụng rồi, tốt nhất nên chết ở đây, nếu không vào đến kho báu sẽ rất phiền phức. Đương nhiên ông ta không muốn chia cho Lâm Nhất kho báu Lôi Vân Tử để lại khi còn sống.

Chết ở đây, ông ta cũng đỡ phải ra tay.

“Đi!”

Không đợi Lâm Nhất trả lời, Lãnh bảo chủ lập tức dắt tay Lãnh Hương Vân, dẫn người của Tam Ưng Bảo tiến về phía trước.

Những người còn lại cũng chẳng để tâm đến sống chết của Lâm Nhất, tuy trên đường đến đây, nhờ vào Lâm Nhất bọn họ mới có thể thoát chết nhiều lần, nhưng những người ở đây đã quen với sinh tử, cũng không hề thấy biết ơn vì chuyện đó.

Chỉ có nha đầu Lãnh Hương Vân không ngừng quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo chứa đầy lo lắng.

Đám người nhanh chóng xông vào đám sương mù xám xịt kia.

Lâm Nhất đứng yên tại chỗ mặc cho bọn họ rời đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Có điều khi thấy vẻ mặt của Lãnh Hương Vân, trong mắt hắn thoáng lộ vẻ nghi ngờ.

Nơi này nguy hiểm như thế, trên đường đến đây đã có mười mấy người chết giữa đường rồi. Ai lại to gan đến mức dẫn cả nữ nhi ruột thịt của mình theo?

Kỳ lạ!

Chắc chắn họ Lãnh này che giấu điều gì đó, bang Huyết Lang hành động bí ẩn như thế nhưng lại trùng hợp bị ông ta tìm thấy cũng là một điểm khả nghi.

Vụt! Vụt! Vụt!

Bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo lần lượt đi lên cầu ngọc, liều mạng chạy sang bờ bên kia.

Chỉ có khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, nhưng vì đám thi giáp trùng ùn ùn kéo đến ngăn cản, gần như mỗi giây đều có một người mất mạng.

Sau nửa chung trà, Huyết Lang và Phó đại sư đã qua cầu.

Không lâu sau đó, ba bảo chủ của Tam Ưng Bảo, mỗi người bảo vệ một người cũng đồng thời đến nơi.

Còn những người còn lại, dù là cường giả Dương Huyền viên mãn cũng mang sắc mặt vô cùng khó coi. Một đám thi giáp trùng lao vào người bọn họ, không ngừng gặm cắn chân nguyên hộ thể của bọn họ.

“Đau quá!”

“Ta sắp chết rồi…”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, lại có mấy tinh nhuệ cảnh giới Dương Huyền viên mãn không chịu đựng được ngã xuống trước lối ra. Cả người bị gặm cắn thê thảm, thấy mà giật mình.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Lãnh bảo chủ cười ấm áp, nhẹ giọng nói.

Tuy nói thế, nhưng sâu trong lòng ông ta cũng không cho rằng Lâm Nhất có thực lực này, trước đó đối phương dùng thủ đoạn của Huyền sư mới có thể vượt qua được.

Đối phó với thi giáp trùng không thể sử dụng kỹ xảo, ông ta không tin hắn có thể sống sót ra ngoài.

Dù sao tiểu tử này cũng hết giá trị lợi dụng rồi, tốt nhất nên chết ở đây, nếu không vào đến kho báu sẽ rất phiền phức. Đương nhiên ông ta không muốn chia cho Lâm Nhất kho báu Lôi Vân Tử để lại khi còn sống.

Chết ở đây, ông ta cũng đỡ phải ra tay.

“Đi!”

Không đợi Lâm Nhất trả lời, Lãnh bảo chủ lập tức dắt tay Lãnh Hương Vân, dẫn người của Tam Ưng Bảo tiến về phía trước.

Những người còn lại cũng chẳng để tâm đến sống chết của Lâm Nhất, tuy trên đường đến đây, nhờ vào Lâm Nhất bọn họ mới có thể thoát chết nhiều lần, nhưng những người ở đây đã quen với sinh tử, cũng không hề thấy biết ơn vì chuyện đó.

Chỉ có nha đầu Lãnh Hương Vân không ngừng quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo chứa đầy lo lắng.

Đám người nhanh chóng xông vào đám sương mù xám xịt kia.

Lâm Nhất đứng yên tại chỗ mặc cho bọn họ rời đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Có điều khi thấy vẻ mặt của Lãnh Hương Vân, trong mắt hắn thoáng lộ vẻ nghi ngờ.

Nơi này nguy hiểm như thế, trên đường đến đây đã có mười mấy người chết giữa đường rồi. Ai lại to gan đến mức dẫn cả nữ nhi ruột thịt của mình theo?

Kỳ lạ!

Chắc chắn họ Lãnh này che giấu điều gì đó, bang Huyết Lang hành động bí ẩn như thế nhưng lại trùng hợp bị ông ta tìm thấy cũng là một điểm khả nghi.

Vụt! Vụt! Vụt!

Bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo lần lượt đi lên cầu ngọc, liều mạng chạy sang bờ bên kia.

Chỉ có khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, nhưng vì đám thi giáp trùng ùn ùn kéo đến ngăn cản, gần như mỗi giây đều có một người mất mạng.

Sau nửa chung trà, Huyết Lang và Phó đại sư đã qua cầu.

Không lâu sau đó, ba bảo chủ của Tam Ưng Bảo, mỗi người bảo vệ một người cũng đồng thời đến nơi.

Còn những người còn lại, dù là cường giả Dương Huyền viên mãn cũng mang sắc mặt vô cùng khó coi. Một đám thi giáp trùng lao vào người bọn họ, không ngừng gặm cắn chân nguyên hộ thể của bọn họ.

“Đau quá!”

“Ta sắp chết rồi…”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, lại có mấy tinh nhuệ cảnh giới Dương Huyền viên mãn không chịu đựng được ngã xuống trước lối ra. Cả người bị gặm cắn thê thảm, thấy mà giật mình.

Lãnh bảo chủ cười ấm áp, nhẹ giọng nói.

Tuy nói thế, nhưng sâu trong lòng ông ta cũng không cho rằng Lâm Nhất có thực lực này, trước đó đối phương dùng thủ đoạn của Huyền sư mới có thể vượt qua được.

Đối phó với thi giáp trùng không thể sử dụng kỹ xảo, ông ta không tin hắn có thể sống sót ra ngoài.

Dù sao tiểu tử này cũng hết giá trị lợi dụng rồi, tốt nhất nên chết ở đây, nếu không vào đến kho báu sẽ rất phiền phức. Đương nhiên ông ta không muốn chia cho Lâm Nhất kho báu Lôi Vân Tử để lại khi còn sống.

Chết ở đây, ông ta cũng đỡ phải ra tay.

“Đi!”

Không đợi Lâm Nhất trả lời, Lãnh bảo chủ lập tức dắt tay Lãnh Hương Vân, dẫn người của Tam Ưng Bảo tiến về phía trước.

Những người còn lại cũng chẳng để tâm đến sống chết của Lâm Nhất, tuy trên đường đến đây, nhờ vào Lâm Nhất bọn họ mới có thể thoát chết nhiều lần, nhưng những người ở đây đã quen với sinh tử, cũng không hề thấy biết ơn vì chuyện đó.

Chỉ có nha đầu Lãnh Hương Vân không ngừng quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo chứa đầy lo lắng.

Đám người nhanh chóng xông vào đám sương mù xám xịt kia.

Lâm Nhất đứng yên tại chỗ mặc cho bọn họ rời đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Có điều khi thấy vẻ mặt của Lãnh Hương Vân, trong mắt hắn thoáng lộ vẻ nghi ngờ.

Nơi này nguy hiểm như thế, trên đường đến đây đã có mười mấy người chết giữa đường rồi. Ai lại to gan đến mức dẫn cả nữ nhi ruột thịt của mình theo?

Kỳ lạ!

Chắc chắn họ Lãnh này che giấu điều gì đó, bang Huyết Lang hành động bí ẩn như thế nhưng lại trùng hợp bị ông ta tìm thấy cũng là một điểm khả nghi.

Vụt! Vụt! Vụt!

Bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo lần lượt đi lên cầu ngọc, liều mạng chạy sang bờ bên kia.

Chỉ có khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, nhưng vì đám thi giáp trùng ùn ùn kéo đến ngăn cản, gần như mỗi giây đều có một người mất mạng.

Sau nửa chung trà, Huyết Lang và Phó đại sư đã qua cầu.

Không lâu sau đó, ba bảo chủ của Tam Ưng Bảo, mỗi người bảo vệ một người cũng đồng thời đến nơi.

Còn những người còn lại, dù là cường giả Dương Huyền viên mãn cũng mang sắc mặt vô cùng khó coi. Một đám thi giáp trùng lao vào người bọn họ, không ngừng gặm cắn chân nguyên hộ thể của bọn họ.

“Đau quá!”

“Ta sắp chết rồi…”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, lại có mấy tinh nhuệ cảnh giới Dương Huyền viên mãn không chịu đựng được ngã xuống trước lối ra. Cả người bị gặm cắn thê thảm, thấy mà giật mình.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Lãnh bảo chủ cười ấm áp, nhẹ giọng nói.

Tuy nói thế, nhưng sâu trong lòng ông ta cũng không cho rằng Lâm Nhất có thực lực này, trước đó đối phương dùng thủ đoạn của Huyền sư mới có thể vượt qua được.

Đối phó với thi giáp trùng không thể sử dụng kỹ xảo, ông ta không tin hắn có thể sống sót ra ngoài.

Dù sao tiểu tử này cũng hết giá trị lợi dụng rồi, tốt nhất nên chết ở đây, nếu không vào đến kho báu sẽ rất phiền phức. Đương nhiên ông ta không muốn chia cho Lâm Nhất kho báu Lôi Vân Tử để lại khi còn sống.

Chết ở đây, ông ta cũng đỡ phải ra tay.

“Đi!”

Không đợi Lâm Nhất trả lời, Lãnh bảo chủ lập tức dắt tay Lãnh Hương Vân, dẫn người của Tam Ưng Bảo tiến về phía trước.

Những người còn lại cũng chẳng để tâm đến sống chết của Lâm Nhất, tuy trên đường đến đây, nhờ vào Lâm Nhất bọn họ mới có thể thoát chết nhiều lần, nhưng những người ở đây đã quen với sinh tử, cũng không hề thấy biết ơn vì chuyện đó.

Chỉ có nha đầu Lãnh Hương Vân không ngừng quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo chứa đầy lo lắng.

Đám người nhanh chóng xông vào đám sương mù xám xịt kia.

Lâm Nhất đứng yên tại chỗ mặc cho bọn họ rời đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Có điều khi thấy vẻ mặt của Lãnh Hương Vân, trong mắt hắn thoáng lộ vẻ nghi ngờ.

Nơi này nguy hiểm như thế, trên đường đến đây đã có mười mấy người chết giữa đường rồi. Ai lại to gan đến mức dẫn cả nữ nhi ruột thịt của mình theo?

Kỳ lạ!

Chắc chắn họ Lãnh này che giấu điều gì đó, bang Huyết Lang hành động bí ẩn như thế nhưng lại trùng hợp bị ông ta tìm thấy cũng là một điểm khả nghi.

Vụt! Vụt! Vụt!

Bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo lần lượt đi lên cầu ngọc, liều mạng chạy sang bờ bên kia.

Chỉ có khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, nhưng vì đám thi giáp trùng ùn ùn kéo đến ngăn cản, gần như mỗi giây đều có một người mất mạng.

Sau nửa chung trà, Huyết Lang và Phó đại sư đã qua cầu.

Không lâu sau đó, ba bảo chủ của Tam Ưng Bảo, mỗi người bảo vệ một người cũng đồng thời đến nơi.

Còn những người còn lại, dù là cường giả Dương Huyền viên mãn cũng mang sắc mặt vô cùng khó coi. Một đám thi giáp trùng lao vào người bọn họ, không ngừng gặm cắn chân nguyên hộ thể của bọn họ.

“Đau quá!”

“Ta sắp chết rồi…”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, lại có mấy tinh nhuệ cảnh giới Dương Huyền viên mãn không chịu đựng được ngã xuống trước lối ra. Cả người bị gặm cắn thê thảm, thấy mà giật mình.

Lãnh bảo chủ cười ấm áp, nhẹ giọng nói.

Tuy nói thế, nhưng sâu trong lòng ông ta cũng không cho rằng Lâm Nhất có thực lực này, trước đó đối phương dùng thủ đoạn của Huyền sư mới có thể vượt qua được.

Đối phó với thi giáp trùng không thể sử dụng kỹ xảo, ông ta không tin hắn có thể sống sót ra ngoài.

Dù sao tiểu tử này cũng hết giá trị lợi dụng rồi, tốt nhất nên chết ở đây, nếu không vào đến kho báu sẽ rất phiền phức. Đương nhiên ông ta không muốn chia cho Lâm Nhất kho báu Lôi Vân Tử để lại khi còn sống.

Chết ở đây, ông ta cũng đỡ phải ra tay.

“Đi!”

Không đợi Lâm Nhất trả lời, Lãnh bảo chủ lập tức dắt tay Lãnh Hương Vân, dẫn người của Tam Ưng Bảo tiến về phía trước.

Những người còn lại cũng chẳng để tâm đến sống chết của Lâm Nhất, tuy trên đường đến đây, nhờ vào Lâm Nhất bọn họ mới có thể thoát chết nhiều lần, nhưng những người ở đây đã quen với sinh tử, cũng không hề thấy biết ơn vì chuyện đó.

Chỉ có nha đầu Lãnh Hương Vân không ngừng quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo chứa đầy lo lắng.

Đám người nhanh chóng xông vào đám sương mù xám xịt kia.

Lâm Nhất đứng yên tại chỗ mặc cho bọn họ rời đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Có điều khi thấy vẻ mặt của Lãnh Hương Vân, trong mắt hắn thoáng lộ vẻ nghi ngờ.

Nơi này nguy hiểm như thế, trên đường đến đây đã có mười mấy người chết giữa đường rồi. Ai lại to gan đến mức dẫn cả nữ nhi ruột thịt của mình theo?

Kỳ lạ!

Chắc chắn họ Lãnh này che giấu điều gì đó, bang Huyết Lang hành động bí ẩn như thế nhưng lại trùng hợp bị ông ta tìm thấy cũng là một điểm khả nghi.

Vụt! Vụt! Vụt!

Bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo lần lượt đi lên cầu ngọc, liều mạng chạy sang bờ bên kia.

Chỉ có khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, nhưng vì đám thi giáp trùng ùn ùn kéo đến ngăn cản, gần như mỗi giây đều có một người mất mạng.

Sau nửa chung trà, Huyết Lang và Phó đại sư đã qua cầu.

Không lâu sau đó, ba bảo chủ của Tam Ưng Bảo, mỗi người bảo vệ một người cũng đồng thời đến nơi.

Còn những người còn lại, dù là cường giả Dương Huyền viên mãn cũng mang sắc mặt vô cùng khó coi. Một đám thi giáp trùng lao vào người bọn họ, không ngừng gặm cắn chân nguyên hộ thể của bọn họ.

“Đau quá!”

“Ta sắp chết rồi…”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, lại có mấy tinh nhuệ cảnh giới Dương Huyền viên mãn không chịu đựng được ngã xuống trước lối ra. Cả người bị gặm cắn thê thảm, thấy mà giật mình.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Lãnh bảo chủ cười ấm áp, nhẹ giọng nói.

Tuy nói thế, nhưng sâu trong lòng ông ta cũng không cho rằng Lâm Nhất có thực lực này, trước đó đối phương dùng thủ đoạn của Huyền sư mới có thể vượt qua được.

Đối phó với thi giáp trùng không thể sử dụng kỹ xảo, ông ta không tin hắn có thể sống sót ra ngoài.

Dù sao tiểu tử này cũng hết giá trị lợi dụng rồi, tốt nhất nên chết ở đây, nếu không vào đến kho báu sẽ rất phiền phức. Đương nhiên ông ta không muốn chia cho Lâm Nhất kho báu Lôi Vân Tử để lại khi còn sống.

Chết ở đây, ông ta cũng đỡ phải ra tay.

“Đi!”

Không đợi Lâm Nhất trả lời, Lãnh bảo chủ lập tức dắt tay Lãnh Hương Vân, dẫn người của Tam Ưng Bảo tiến về phía trước.

Những người còn lại cũng chẳng để tâm đến sống chết của Lâm Nhất, tuy trên đường đến đây, nhờ vào Lâm Nhất bọn họ mới có thể thoát chết nhiều lần, nhưng những người ở đây đã quen với sinh tử, cũng không hề thấy biết ơn vì chuyện đó.

Chỉ có nha đầu Lãnh Hương Vân không ngừng quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo chứa đầy lo lắng.

Đám người nhanh chóng xông vào đám sương mù xám xịt kia.

Lâm Nhất đứng yên tại chỗ mặc cho bọn họ rời đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Có điều khi thấy vẻ mặt của Lãnh Hương Vân, trong mắt hắn thoáng lộ vẻ nghi ngờ.

Nơi này nguy hiểm như thế, trên đường đến đây đã có mười mấy người chết giữa đường rồi. Ai lại to gan đến mức dẫn cả nữ nhi ruột thịt của mình theo?

Kỳ lạ!

Chắc chắn họ Lãnh này che giấu điều gì đó, bang Huyết Lang hành động bí ẩn như thế nhưng lại trùng hợp bị ông ta tìm thấy cũng là một điểm khả nghi.

Vụt! Vụt! Vụt!

Bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo lần lượt đi lên cầu ngọc, liều mạng chạy sang bờ bên kia.

Chỉ có khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, nhưng vì đám thi giáp trùng ùn ùn kéo đến ngăn cản, gần như mỗi giây đều có một người mất mạng.

Sau nửa chung trà, Huyết Lang và Phó đại sư đã qua cầu.

Không lâu sau đó, ba bảo chủ của Tam Ưng Bảo, mỗi người bảo vệ một người cũng đồng thời đến nơi.

Còn những người còn lại, dù là cường giả Dương Huyền viên mãn cũng mang sắc mặt vô cùng khó coi. Một đám thi giáp trùng lao vào người bọn họ, không ngừng gặm cắn chân nguyên hộ thể của bọn họ.

“Đau quá!”

“Ta sắp chết rồi…”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, lại có mấy tinh nhuệ cảnh giới Dương Huyền viên mãn không chịu đựng được ngã xuống trước lối ra. Cả người bị gặm cắn thê thảm, thấy mà giật mình.

Lãnh bảo chủ cười ấm áp, nhẹ giọng nói.

Tuy nói thế, nhưng sâu trong lòng ông ta cũng không cho rằng Lâm Nhất có thực lực này, trước đó đối phương dùng thủ đoạn của Huyền sư mới có thể vượt qua được.

Đối phó với thi giáp trùng không thể sử dụng kỹ xảo, ông ta không tin hắn có thể sống sót ra ngoài.

Dù sao tiểu tử này cũng hết giá trị lợi dụng rồi, tốt nhất nên chết ở đây, nếu không vào đến kho báu sẽ rất phiền phức. Đương nhiên ông ta không muốn chia cho Lâm Nhất kho báu Lôi Vân Tử để lại khi còn sống.

Chết ở đây, ông ta cũng đỡ phải ra tay.

“Đi!”

Không đợi Lâm Nhất trả lời, Lãnh bảo chủ lập tức dắt tay Lãnh Hương Vân, dẫn người của Tam Ưng Bảo tiến về phía trước.

Những người còn lại cũng chẳng để tâm đến sống chết của Lâm Nhất, tuy trên đường đến đây, nhờ vào Lâm Nhất bọn họ mới có thể thoát chết nhiều lần, nhưng những người ở đây đã quen với sinh tử, cũng không hề thấy biết ơn vì chuyện đó.

Chỉ có nha đầu Lãnh Hương Vân không ngừng quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt trong veo chứa đầy lo lắng.

Đám người nhanh chóng xông vào đám sương mù xám xịt kia.

Lâm Nhất đứng yên tại chỗ mặc cho bọn họ rời đi, sắc mặt không hề thay đổi.

Có điều khi thấy vẻ mặt của Lãnh Hương Vân, trong mắt hắn thoáng lộ vẻ nghi ngờ.

Nơi này nguy hiểm như thế, trên đường đến đây đã có mười mấy người chết giữa đường rồi. Ai lại to gan đến mức dẫn cả nữ nhi ruột thịt của mình theo?

Kỳ lạ!

Chắc chắn họ Lãnh này che giấu điều gì đó, bang Huyết Lang hành động bí ẩn như thế nhưng lại trùng hợp bị ông ta tìm thấy cũng là một điểm khả nghi.

Vụt! Vụt! Vụt!

Bang Huyết Lang và Tam Ưng Bảo lần lượt đi lên cầu ngọc, liều mạng chạy sang bờ bên kia.

Chỉ có khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, nhưng vì đám thi giáp trùng ùn ùn kéo đến ngăn cản, gần như mỗi giây đều có một người mất mạng.

Sau nửa chung trà, Huyết Lang và Phó đại sư đã qua cầu.

Không lâu sau đó, ba bảo chủ của Tam Ưng Bảo, mỗi người bảo vệ một người cũng đồng thời đến nơi.

Còn những người còn lại, dù là cường giả Dương Huyền viên mãn cũng mang sắc mặt vô cùng khó coi. Một đám thi giáp trùng lao vào người bọn họ, không ngừng gặm cắn chân nguyên hộ thể của bọn họ.

“Đau quá!”

“Ta sắp chết rồi…”

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, lại có mấy tinh nhuệ cảnh giới Dương Huyền viên mãn không chịu đựng được ngã xuống trước lối ra. Cả người bị gặm cắn thê thảm, thấy mà giật mình.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Quảng cáo
Trước /2433 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tôi Muốn Gả Tổng Giám Đốc

Copyright © 2022 - MTruyện.net