Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất
  3. Chương 2238 “Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”
Trước /2433 Sau

Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất

Chương 2238 “Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cũng phải thôi, Lâm Nhất ở trong mắt đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Dương Huyền, có lẽ vẫn chưa đủ tư cách nằm trong thực đơn của nó.

“Không ngờ mình lại bị khinh thường”.

Lâm Nhất sờ mũi, mỉm cười suy tư.

Nếu có thể giết được con Ngân Điện Ma Điêu này và luyện hoá yêu đan của nó, có lẽ mười hai lôi văn còn lại sẽ chuyển hoá thành công ngay lập tức. Đến lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng ở trong tay hắn hoàn toàn có thể phát huy khoảng bảy phần mười uy lực.

Nghĩ kĩ lại mới thấy chỗ tốt không hề ít.

“Khi nào tu luyện xong chiêu thứ ba của Bá Kiếm, ta sẽ đến chiếu cố cho ngươi”.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất. Không phải hắn sợ đối phương, chỉ là tốc độ của con diều hâu này quá nhanh, rất nhiều át chủ bài chưa kịp thi triển thì nó đã trốn đi xa.

Nếu muốn quyết định thắng bại trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào Bá Kiếm để lập công.

Bảy ngày sau, trên một mảnh đất trống bị bao phủ bởi sương mù thuộc khu đầm lầy này, hai thanh niên có khí chất bất phàm đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng lại có yêu thú xông ra từ trong màn sương mù.

Rắc!

Nhưng thực lực của hai người này đều không tầm thường, ngay khi yêu thú vừa xông ra đều lập tức bị giết chết, nổ thành cục máu.

Đặc biệt là thanh niên cầm roi dài màu đỏ, hắn ta vung vẩy roi dài trong tay, ánh lửa như máu, roi dài tựa rắn độc khiến lũ yêu thú hoàn toàn không dám tới gần.

“Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”

Một thanh niên tay không tấc sắt, toàn thân phóng ra tia điện, đấm chết một con yêu thú, mất kiên nhẫn chửi bới.

“Để nhanh chóng tiến vào lãnh thổ của Lôi Châu, không còn con đường nào khác ngoại trừ đi băng qua đầm lầy sương mù này, nếu ta nhớ không lầm thì con đường này do ngươi chọn mà”.

Thanh niên cầm roi dài ung dung, cười nhạt đáp.

“Ta đâu biết yêu thú ở nơi chết tiệt này khó chơi đến thế”, thanh niên được gọi là Quách Húc nhíu mày tiếp lời.

Tuy rằng nói vậy, hai người lại ứng phó rất nhanh gọn, mặc dù yêu thú rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm họ bị thương.

Cứ thế kéo dài nửa canh giờ, lũ yêu thú kia để lại một đống xác chết trên mặt đất, lần lượt rút lui.

Phù!

Thanh niên tên là Quách Húc ngồi phịch xuống đất thở dốc, thanh niên cầm roi dài lại có vẻ thư thái, không tốn nhiều sức lực.

“Ai?”

Thanh niên cầm roi vừa định nói chuyện, sâu trong mắt hắn ta chợt có tia sáng lạnh loé qua, roi Xích Luyện trong tay hắn ta có vẻ dữ tợn như một con rắn độc sống lại.

Cũng phải thôi, Lâm Nhất ở trong mắt đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Dương Huyền, có lẽ vẫn chưa đủ tư cách nằm trong thực đơn của nó.

“Không ngờ mình lại bị khinh thường”.

Lâm Nhất sờ mũi, mỉm cười suy tư.

Nếu có thể giết được con Ngân Điện Ma Điêu này và luyện hoá yêu đan của nó, có lẽ mười hai lôi văn còn lại sẽ chuyển hoá thành công ngay lập tức. Đến lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng ở trong tay hắn hoàn toàn có thể phát huy khoảng bảy phần mười uy lực.

Nghĩ kĩ lại mới thấy chỗ tốt không hề ít.

“Khi nào tu luyện xong chiêu thứ ba của Bá Kiếm, ta sẽ đến chiếu cố cho ngươi”.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất. Không phải hắn sợ đối phương, chỉ là tốc độ của con diều hâu này quá nhanh, rất nhiều át chủ bài chưa kịp thi triển thì nó đã trốn đi xa.

Nếu muốn quyết định thắng bại trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào Bá Kiếm để lập công.

Bảy ngày sau, trên một mảnh đất trống bị bao phủ bởi sương mù thuộc khu đầm lầy này, hai thanh niên có khí chất bất phàm đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng lại có yêu thú xông ra từ trong màn sương mù.

Rắc!

Nhưng thực lực của hai người này đều không tầm thường, ngay khi yêu thú vừa xông ra đều lập tức bị giết chết, nổ thành cục máu.

Đặc biệt là thanh niên cầm roi dài màu đỏ, hắn ta vung vẩy roi dài trong tay, ánh lửa như máu, roi dài tựa rắn độc khiến lũ yêu thú hoàn toàn không dám tới gần.

“Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”

Một thanh niên tay không tấc sắt, toàn thân phóng ra tia điện, đấm chết một con yêu thú, mất kiên nhẫn chửi bới.

“Để nhanh chóng tiến vào lãnh thổ của Lôi Châu, không còn con đường nào khác ngoại trừ đi băng qua đầm lầy sương mù này, nếu ta nhớ không lầm thì con đường này do ngươi chọn mà”.

Thanh niên cầm roi dài ung dung, cười nhạt đáp.

“Ta đâu biết yêu thú ở nơi chết tiệt này khó chơi đến thế”, thanh niên được gọi là Quách Húc nhíu mày tiếp lời.

Tuy rằng nói vậy, hai người lại ứng phó rất nhanh gọn, mặc dù yêu thú rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm họ bị thương.

Cứ thế kéo dài nửa canh giờ, lũ yêu thú kia để lại một đống xác chết trên mặt đất, lần lượt rút lui.

Phù!

Thanh niên tên là Quách Húc ngồi phịch xuống đất thở dốc, thanh niên cầm roi dài lại có vẻ thư thái, không tốn nhiều sức lực.

“Ai?”

Thanh niên cầm roi vừa định nói chuyện, sâu trong mắt hắn ta chợt có tia sáng lạnh loé qua, roi Xích Luyện trong tay hắn ta có vẻ dữ tợn như một con rắn độc sống lại.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Cũng phải thôi, Lâm Nhất ở trong mắt đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Dương Huyền, có lẽ vẫn chưa đủ tư cách nằm trong thực đơn của nó.

“Không ngờ mình lại bị khinh thường”.

Lâm Nhất sờ mũi, mỉm cười suy tư.

Nếu có thể giết được con Ngân Điện Ma Điêu này và luyện hoá yêu đan của nó, có lẽ mười hai lôi văn còn lại sẽ chuyển hoá thành công ngay lập tức. Đến lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng ở trong tay hắn hoàn toàn có thể phát huy khoảng bảy phần mười uy lực.

Nghĩ kĩ lại mới thấy chỗ tốt không hề ít.

“Khi nào tu luyện xong chiêu thứ ba của Bá Kiếm, ta sẽ đến chiếu cố cho ngươi”.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất. Không phải hắn sợ đối phương, chỉ là tốc độ của con diều hâu này quá nhanh, rất nhiều át chủ bài chưa kịp thi triển thì nó đã trốn đi xa.

Nếu muốn quyết định thắng bại trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào Bá Kiếm để lập công.

Bảy ngày sau, trên một mảnh đất trống bị bao phủ bởi sương mù thuộc khu đầm lầy này, hai thanh niên có khí chất bất phàm đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng lại có yêu thú xông ra từ trong màn sương mù.

Rắc!

Nhưng thực lực của hai người này đều không tầm thường, ngay khi yêu thú vừa xông ra đều lập tức bị giết chết, nổ thành cục máu.

Đặc biệt là thanh niên cầm roi dài màu đỏ, hắn ta vung vẩy roi dài trong tay, ánh lửa như máu, roi dài tựa rắn độc khiến lũ yêu thú hoàn toàn không dám tới gần.

“Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”

Một thanh niên tay không tấc sắt, toàn thân phóng ra tia điện, đấm chết một con yêu thú, mất kiên nhẫn chửi bới.

“Để nhanh chóng tiến vào lãnh thổ của Lôi Châu, không còn con đường nào khác ngoại trừ đi băng qua đầm lầy sương mù này, nếu ta nhớ không lầm thì con đường này do ngươi chọn mà”.

Thanh niên cầm roi dài ung dung, cười nhạt đáp.

“Ta đâu biết yêu thú ở nơi chết tiệt này khó chơi đến thế”, thanh niên được gọi là Quách Húc nhíu mày tiếp lời.

Tuy rằng nói vậy, hai người lại ứng phó rất nhanh gọn, mặc dù yêu thú rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm họ bị thương.

Cứ thế kéo dài nửa canh giờ, lũ yêu thú kia để lại một đống xác chết trên mặt đất, lần lượt rút lui.

Phù!

Thanh niên tên là Quách Húc ngồi phịch xuống đất thở dốc, thanh niên cầm roi dài lại có vẻ thư thái, không tốn nhiều sức lực.

“Ai?”

Thanh niên cầm roi vừa định nói chuyện, sâu trong mắt hắn ta chợt có tia sáng lạnh loé qua, roi Xích Luyện trong tay hắn ta có vẻ dữ tợn như một con rắn độc sống lại.

Cũng phải thôi, Lâm Nhất ở trong mắt đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Dương Huyền, có lẽ vẫn chưa đủ tư cách nằm trong thực đơn của nó.

“Không ngờ mình lại bị khinh thường”.

Lâm Nhất sờ mũi, mỉm cười suy tư.

Nếu có thể giết được con Ngân Điện Ma Điêu này và luyện hoá yêu đan của nó, có lẽ mười hai lôi văn còn lại sẽ chuyển hoá thành công ngay lập tức. Đến lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng ở trong tay hắn hoàn toàn có thể phát huy khoảng bảy phần mười uy lực.

Nghĩ kĩ lại mới thấy chỗ tốt không hề ít.

“Khi nào tu luyện xong chiêu thứ ba của Bá Kiếm, ta sẽ đến chiếu cố cho ngươi”.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất. Không phải hắn sợ đối phương, chỉ là tốc độ của con diều hâu này quá nhanh, rất nhiều át chủ bài chưa kịp thi triển thì nó đã trốn đi xa.

Nếu muốn quyết định thắng bại trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào Bá Kiếm để lập công.

Bảy ngày sau, trên một mảnh đất trống bị bao phủ bởi sương mù thuộc khu đầm lầy này, hai thanh niên có khí chất bất phàm đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng lại có yêu thú xông ra từ trong màn sương mù.

Rắc!

Nhưng thực lực của hai người này đều không tầm thường, ngay khi yêu thú vừa xông ra đều lập tức bị giết chết, nổ thành cục máu.

Đặc biệt là thanh niên cầm roi dài màu đỏ, hắn ta vung vẩy roi dài trong tay, ánh lửa như máu, roi dài tựa rắn độc khiến lũ yêu thú hoàn toàn không dám tới gần.

“Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”

Một thanh niên tay không tấc sắt, toàn thân phóng ra tia điện, đấm chết một con yêu thú, mất kiên nhẫn chửi bới.

“Để nhanh chóng tiến vào lãnh thổ của Lôi Châu, không còn con đường nào khác ngoại trừ đi băng qua đầm lầy sương mù này, nếu ta nhớ không lầm thì con đường này do ngươi chọn mà”.

Thanh niên cầm roi dài ung dung, cười nhạt đáp.

“Ta đâu biết yêu thú ở nơi chết tiệt này khó chơi đến thế”, thanh niên được gọi là Quách Húc nhíu mày tiếp lời.

Tuy rằng nói vậy, hai người lại ứng phó rất nhanh gọn, mặc dù yêu thú rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm họ bị thương.

Cứ thế kéo dài nửa canh giờ, lũ yêu thú kia để lại một đống xác chết trên mặt đất, lần lượt rút lui.

Phù!

Thanh niên tên là Quách Húc ngồi phịch xuống đất thở dốc, thanh niên cầm roi dài lại có vẻ thư thái, không tốn nhiều sức lực.

“Ai?”

Thanh niên cầm roi vừa định nói chuyện, sâu trong mắt hắn ta chợt có tia sáng lạnh loé qua, roi Xích Luyện trong tay hắn ta có vẻ dữ tợn như một con rắn độc sống lại.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Cũng phải thôi, Lâm Nhất ở trong mắt đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Dương Huyền, có lẽ vẫn chưa đủ tư cách nằm trong thực đơn của nó.

“Không ngờ mình lại bị khinh thường”.

Lâm Nhất sờ mũi, mỉm cười suy tư.

Nếu có thể giết được con Ngân Điện Ma Điêu này và luyện hoá yêu đan của nó, có lẽ mười hai lôi văn còn lại sẽ chuyển hoá thành công ngay lập tức. Đến lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng ở trong tay hắn hoàn toàn có thể phát huy khoảng bảy phần mười uy lực.

Nghĩ kĩ lại mới thấy chỗ tốt không hề ít.

“Khi nào tu luyện xong chiêu thứ ba của Bá Kiếm, ta sẽ đến chiếu cố cho ngươi”.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất. Không phải hắn sợ đối phương, chỉ là tốc độ của con diều hâu này quá nhanh, rất nhiều át chủ bài chưa kịp thi triển thì nó đã trốn đi xa.

Nếu muốn quyết định thắng bại trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào Bá Kiếm để lập công.

Bảy ngày sau, trên một mảnh đất trống bị bao phủ bởi sương mù thuộc khu đầm lầy này, hai thanh niên có khí chất bất phàm đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng lại có yêu thú xông ra từ trong màn sương mù.

Rắc!

Nhưng thực lực của hai người này đều không tầm thường, ngay khi yêu thú vừa xông ra đều lập tức bị giết chết, nổ thành cục máu.

Đặc biệt là thanh niên cầm roi dài màu đỏ, hắn ta vung vẩy roi dài trong tay, ánh lửa như máu, roi dài tựa rắn độc khiến lũ yêu thú hoàn toàn không dám tới gần.

“Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”

Một thanh niên tay không tấc sắt, toàn thân phóng ra tia điện, đấm chết một con yêu thú, mất kiên nhẫn chửi bới.

“Để nhanh chóng tiến vào lãnh thổ của Lôi Châu, không còn con đường nào khác ngoại trừ đi băng qua đầm lầy sương mù này, nếu ta nhớ không lầm thì con đường này do ngươi chọn mà”.

Thanh niên cầm roi dài ung dung, cười nhạt đáp.

“Ta đâu biết yêu thú ở nơi chết tiệt này khó chơi đến thế”, thanh niên được gọi là Quách Húc nhíu mày tiếp lời.

Tuy rằng nói vậy, hai người lại ứng phó rất nhanh gọn, mặc dù yêu thú rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm họ bị thương.

Cứ thế kéo dài nửa canh giờ, lũ yêu thú kia để lại một đống xác chết trên mặt đất, lần lượt rút lui.

Phù!

Thanh niên tên là Quách Húc ngồi phịch xuống đất thở dốc, thanh niên cầm roi dài lại có vẻ thư thái, không tốn nhiều sức lực.

“Ai?”

Thanh niên cầm roi vừa định nói chuyện, sâu trong mắt hắn ta chợt có tia sáng lạnh loé qua, roi Xích Luyện trong tay hắn ta có vẻ dữ tợn như một con rắn độc sống lại.

Cũng phải thôi, Lâm Nhất ở trong mắt đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Dương Huyền, có lẽ vẫn chưa đủ tư cách nằm trong thực đơn của nó.

“Không ngờ mình lại bị khinh thường”.

Lâm Nhất sờ mũi, mỉm cười suy tư.

Nếu có thể giết được con Ngân Điện Ma Điêu này và luyện hoá yêu đan của nó, có lẽ mười hai lôi văn còn lại sẽ chuyển hoá thành công ngay lập tức. Đến lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng ở trong tay hắn hoàn toàn có thể phát huy khoảng bảy phần mười uy lực.

Nghĩ kĩ lại mới thấy chỗ tốt không hề ít.

“Khi nào tu luyện xong chiêu thứ ba của Bá Kiếm, ta sẽ đến chiếu cố cho ngươi”.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất. Không phải hắn sợ đối phương, chỉ là tốc độ của con diều hâu này quá nhanh, rất nhiều át chủ bài chưa kịp thi triển thì nó đã trốn đi xa.

Nếu muốn quyết định thắng bại trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào Bá Kiếm để lập công.

Bảy ngày sau, trên một mảnh đất trống bị bao phủ bởi sương mù thuộc khu đầm lầy này, hai thanh niên có khí chất bất phàm đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng lại có yêu thú xông ra từ trong màn sương mù.

Rắc!

Nhưng thực lực của hai người này đều không tầm thường, ngay khi yêu thú vừa xông ra đều lập tức bị giết chết, nổ thành cục máu.

Đặc biệt là thanh niên cầm roi dài màu đỏ, hắn ta vung vẩy roi dài trong tay, ánh lửa như máu, roi dài tựa rắn độc khiến lũ yêu thú hoàn toàn không dám tới gần.

“Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”

Một thanh niên tay không tấc sắt, toàn thân phóng ra tia điện, đấm chết một con yêu thú, mất kiên nhẫn chửi bới.

“Để nhanh chóng tiến vào lãnh thổ của Lôi Châu, không còn con đường nào khác ngoại trừ đi băng qua đầm lầy sương mù này, nếu ta nhớ không lầm thì con đường này do ngươi chọn mà”.

Thanh niên cầm roi dài ung dung, cười nhạt đáp.

“Ta đâu biết yêu thú ở nơi chết tiệt này khó chơi đến thế”, thanh niên được gọi là Quách Húc nhíu mày tiếp lời.

Tuy rằng nói vậy, hai người lại ứng phó rất nhanh gọn, mặc dù yêu thú rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm họ bị thương.

Cứ thế kéo dài nửa canh giờ, lũ yêu thú kia để lại một đống xác chết trên mặt đất, lần lượt rút lui.

Phù!

Thanh niên tên là Quách Húc ngồi phịch xuống đất thở dốc, thanh niên cầm roi dài lại có vẻ thư thái, không tốn nhiều sức lực.

“Ai?”

Thanh niên cầm roi vừa định nói chuyện, sâu trong mắt hắn ta chợt có tia sáng lạnh loé qua, roi Xích Luyện trong tay hắn ta có vẻ dữ tợn như một con rắn độc sống lại.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Cũng phải thôi, Lâm Nhất ở trong mắt đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Dương Huyền, có lẽ vẫn chưa đủ tư cách nằm trong thực đơn của nó.

“Không ngờ mình lại bị khinh thường”.

Lâm Nhất sờ mũi, mỉm cười suy tư.

Nếu có thể giết được con Ngân Điện Ma Điêu này và luyện hoá yêu đan của nó, có lẽ mười hai lôi văn còn lại sẽ chuyển hoá thành công ngay lập tức. Đến lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng ở trong tay hắn hoàn toàn có thể phát huy khoảng bảy phần mười uy lực.

Nghĩ kĩ lại mới thấy chỗ tốt không hề ít.

“Khi nào tu luyện xong chiêu thứ ba của Bá Kiếm, ta sẽ đến chiếu cố cho ngươi”.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất. Không phải hắn sợ đối phương, chỉ là tốc độ của con diều hâu này quá nhanh, rất nhiều át chủ bài chưa kịp thi triển thì nó đã trốn đi xa.

Nếu muốn quyết định thắng bại trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào Bá Kiếm để lập công.

Bảy ngày sau, trên một mảnh đất trống bị bao phủ bởi sương mù thuộc khu đầm lầy này, hai thanh niên có khí chất bất phàm đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng lại có yêu thú xông ra từ trong màn sương mù.

Rắc!

Nhưng thực lực của hai người này đều không tầm thường, ngay khi yêu thú vừa xông ra đều lập tức bị giết chết, nổ thành cục máu.

Đặc biệt là thanh niên cầm roi dài màu đỏ, hắn ta vung vẩy roi dài trong tay, ánh lửa như máu, roi dài tựa rắn độc khiến lũ yêu thú hoàn toàn không dám tới gần.

“Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”

Một thanh niên tay không tấc sắt, toàn thân phóng ra tia điện, đấm chết một con yêu thú, mất kiên nhẫn chửi bới.

“Để nhanh chóng tiến vào lãnh thổ của Lôi Châu, không còn con đường nào khác ngoại trừ đi băng qua đầm lầy sương mù này, nếu ta nhớ không lầm thì con đường này do ngươi chọn mà”.

Thanh niên cầm roi dài ung dung, cười nhạt đáp.

“Ta đâu biết yêu thú ở nơi chết tiệt này khó chơi đến thế”, thanh niên được gọi là Quách Húc nhíu mày tiếp lời.

Tuy rằng nói vậy, hai người lại ứng phó rất nhanh gọn, mặc dù yêu thú rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm họ bị thương.

Cứ thế kéo dài nửa canh giờ, lũ yêu thú kia để lại một đống xác chết trên mặt đất, lần lượt rút lui.

Phù!

Thanh niên tên là Quách Húc ngồi phịch xuống đất thở dốc, thanh niên cầm roi dài lại có vẻ thư thái, không tốn nhiều sức lực.

“Ai?”

Thanh niên cầm roi vừa định nói chuyện, sâu trong mắt hắn ta chợt có tia sáng lạnh loé qua, roi Xích Luyện trong tay hắn ta có vẻ dữ tợn như một con rắn độc sống lại.

Cũng phải thôi, Lâm Nhất ở trong mắt đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Dương Huyền, có lẽ vẫn chưa đủ tư cách nằm trong thực đơn của nó.

“Không ngờ mình lại bị khinh thường”.

Lâm Nhất sờ mũi, mỉm cười suy tư.

Nếu có thể giết được con Ngân Điện Ma Điêu này và luyện hoá yêu đan của nó, có lẽ mười hai lôi văn còn lại sẽ chuyển hoá thành công ngay lập tức. Đến lúc đó, roi Tử Diễm Lôi Hoàng ở trong tay hắn hoàn toàn có thể phát huy khoảng bảy phần mười uy lực.

Nghĩ kĩ lại mới thấy chỗ tốt không hề ít.

“Khi nào tu luyện xong chiêu thứ ba của Bá Kiếm, ta sẽ đến chiếu cố cho ngươi”.

Nhìn bóng lưng đối phương đi xa, một tia sáng chợt loé qua trong mắt Lâm Nhất. Không phải hắn sợ đối phương, chỉ là tốc độ của con diều hâu này quá nhanh, rất nhiều át chủ bài chưa kịp thi triển thì nó đã trốn đi xa.

Nếu muốn quyết định thắng bại trong nháy mắt, chỉ có thể dựa vào Bá Kiếm để lập công.

Bảy ngày sau, trên một mảnh đất trống bị bao phủ bởi sương mù thuộc khu đầm lầy này, hai thanh niên có khí chất bất phàm đứng cạnh nhau, thỉnh thoảng lại có yêu thú xông ra từ trong màn sương mù.

Rắc!

Nhưng thực lực của hai người này đều không tầm thường, ngay khi yêu thú vừa xông ra đều lập tức bị giết chết, nổ thành cục máu.

Đặc biệt là thanh niên cầm roi dài màu đỏ, hắn ta vung vẩy roi dài trong tay, ánh lửa như máu, roi dài tựa rắn độc khiến lũ yêu thú hoàn toàn không dám tới gần.

“Cái nơi chết tiệt này nhiều yêu thú quá!”

Một thanh niên tay không tấc sắt, toàn thân phóng ra tia điện, đấm chết một con yêu thú, mất kiên nhẫn chửi bới.

“Để nhanh chóng tiến vào lãnh thổ của Lôi Châu, không còn con đường nào khác ngoại trừ đi băng qua đầm lầy sương mù này, nếu ta nhớ không lầm thì con đường này do ngươi chọn mà”.

Thanh niên cầm roi dài ung dung, cười nhạt đáp.

“Ta đâu biết yêu thú ở nơi chết tiệt này khó chơi đến thế”, thanh niên được gọi là Quách Húc nhíu mày tiếp lời.

Tuy rằng nói vậy, hai người lại ứng phó rất nhanh gọn, mặc dù yêu thú rất nhiều nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể làm họ bị thương.

Cứ thế kéo dài nửa canh giờ, lũ yêu thú kia để lại một đống xác chết trên mặt đất, lần lượt rút lui.

Phù!

Thanh niên tên là Quách Húc ngồi phịch xuống đất thở dốc, thanh niên cầm roi dài lại có vẻ thư thái, không tốn nhiều sức lực.

“Ai?”

Thanh niên cầm roi vừa định nói chuyện, sâu trong mắt hắn ta chợt có tia sáng lạnh loé qua, roi Xích Luyện trong tay hắn ta có vẻ dữ tợn như một con rắn độc sống lại.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Quảng cáo
Trước /2433 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra

Copyright © 2022 - MTruyện.net