Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất
  3. Chương 2270 Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.
Trước /2433 Sau

Truyện Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất

Chương 2270 Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hắn hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng thái độ kiêu căng đó là có ý gì.

“Tuy lần này ta đến thành Thiên Lăng là có chuyện khác nhưng những gì Thiên Hà nói trước đó cũng là thật. Nếu có thiên tài có thể lọt vào mắt ta sẽ có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, bái trưởng lão cấp Tử Nguyệt làm thầy”, dứt lời, Khuynh Nhược U hờ hững nhìn đối phương, sau đó không nhiều lời nữa.

Nàng ta nâng ly nhấp rượu, đợi đối phương dập đầu cảm ơn.

Hướng Thiên Hà nở nụ cười, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, lần này ngươi gặp may rồi, dưới động chủ của Tử Nguyệt Động Thiên có bảy tưởng lão Tử Nguyệt, ai cũng là trưởng lão Thiên Phách đã mở bảy phách”.

“Xin lỗi, Lâm mỗ đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các của Đại Tần, cũng không có ý định gia nhập vào tông môn khác, tại hạ xin cáo từ”.

Không hợp nhau nói nửa câu cũng thừa, Lâm Nhất không định ở lại đây thêm, xoay người rời đi.

Khuynh Nhược U đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Hướng Thiên Hà thầm mắng Lâm Nhất một trận, vội vàng nói: “Tên này đúng là không biết điều. Nhược U, cô không cần chấp nhặt với hắn”.

“Chỉ là một tên Kiếm Nô mà lại ngông cuồng đến thế”.

Khuynh Nhược U vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng cất lời: “Không cần để tâm, loại người này có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên còn miễn cưỡng lọt vào mắt ta. Chứ không gia nhập, hắn ta có khác gì một con kiến đâu”.

Tuy giọng điệu rất hờ hững, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong đó lại khiến Hướng Thiên Hà rất căng thẳng, biết đối phương thật sự tức giận rồi.

Nhưng vì ngại thân phận, nên không thể ra tay dạy dỗ Lâm Nhất.

Nghĩ thì thấy cũng đúng, Khuynh Nhược U có thân phận gì, không nói đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất như thần tiên của nàng ta, chỉ thực lực của nàng ta đã đủ để kiêu ngạo trước các thiên tài cùng thế hệ ở cổ vực Nam Hoa rồi, ít ai có thể ngang hàng với nàng ta.

Đừng nói là thành Thiên Lăng, dù là một nửa cổ vực Nam Hoa, không cần nàng ta mở miệng cũng đã có vô số thiên tài ái mộ.

Bây giờ bị một tên Kiếm Nô xem thường, đương nhiên phải tức giận rồi.

Về chuyện vì sao nàng ta kêu gọi Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà có thể đoán được đại khái.

Đối với người bình thường, ba chữ bảng Long Vân chỉ là một danh sách chói mắt mà thôi. Nhưng đối với những thiên tài như bọn họ, hai chữ Long Vân có nghĩa là long vận. Còn chưa tới nửa năm, Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, các thế lực lớn phí hết tâm tư kêu gọi thiên tài là để tranh giành long vận của Nam Vực.

Khuynh Nhược U là một trong những người đại diện của Tử Nguyệt Động Thiên, đương nhiên cũng muốn tính toán cho tông môn, hơn nữa chuyện này cũng rất có lợi với nàng ta.

Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.

Dù muốn lôi kéo Lâm Nhất, nhưng thái độ của nàng ta vẫn rất hời hợt, thậm chí còn không nói thẳng, chỉ mập mờ ám chỉ, không muốn hạ thấp thân phận của mình.

Nếu là người bình thường đương nhiên là không sao, không cần nàng ta nói thẳng cũng đã lập tức bái lạy cảm ơn rồi.

Hắn hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng thái độ kiêu căng đó là có ý gì.

“Tuy lần này ta đến thành Thiên Lăng là có chuyện khác nhưng những gì Thiên Hà nói trước đó cũng là thật. Nếu có thiên tài có thể lọt vào mắt ta sẽ có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, bái trưởng lão cấp Tử Nguyệt làm thầy”, dứt lời, Khuynh Nhược U hờ hững nhìn đối phương, sau đó không nhiều lời nữa.

Nàng ta nâng ly nhấp rượu, đợi đối phương dập đầu cảm ơn.

Hướng Thiên Hà nở nụ cười, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, lần này ngươi gặp may rồi, dưới động chủ của Tử Nguyệt Động Thiên có bảy tưởng lão Tử Nguyệt, ai cũng là trưởng lão Thiên Phách đã mở bảy phách”.

“Xin lỗi, Lâm mỗ đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các của Đại Tần, cũng không có ý định gia nhập vào tông môn khác, tại hạ xin cáo từ”.

Không hợp nhau nói nửa câu cũng thừa, Lâm Nhất không định ở lại đây thêm, xoay người rời đi.

Khuynh Nhược U đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Hướng Thiên Hà thầm mắng Lâm Nhất một trận, vội vàng nói: “Tên này đúng là không biết điều. Nhược U, cô không cần chấp nhặt với hắn”.

“Chỉ là một tên Kiếm Nô mà lại ngông cuồng đến thế”.

Khuynh Nhược U vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng cất lời: “Không cần để tâm, loại người này có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên còn miễn cưỡng lọt vào mắt ta. Chứ không gia nhập, hắn ta có khác gì một con kiến đâu”.

Tuy giọng điệu rất hờ hững, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong đó lại khiến Hướng Thiên Hà rất căng thẳng, biết đối phương thật sự tức giận rồi.

Nhưng vì ngại thân phận, nên không thể ra tay dạy dỗ Lâm Nhất.

Nghĩ thì thấy cũng đúng, Khuynh Nhược U có thân phận gì, không nói đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất như thần tiên của nàng ta, chỉ thực lực của nàng ta đã đủ để kiêu ngạo trước các thiên tài cùng thế hệ ở cổ vực Nam Hoa rồi, ít ai có thể ngang hàng với nàng ta.

Đừng nói là thành Thiên Lăng, dù là một nửa cổ vực Nam Hoa, không cần nàng ta mở miệng cũng đã có vô số thiên tài ái mộ.

Bây giờ bị một tên Kiếm Nô xem thường, đương nhiên phải tức giận rồi.

Về chuyện vì sao nàng ta kêu gọi Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà có thể đoán được đại khái.

Đối với người bình thường, ba chữ bảng Long Vân chỉ là một danh sách chói mắt mà thôi. Nhưng đối với những thiên tài như bọn họ, hai chữ Long Vân có nghĩa là long vận. Còn chưa tới nửa năm, Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, các thế lực lớn phí hết tâm tư kêu gọi thiên tài là để tranh giành long vận của Nam Vực.

Khuynh Nhược U là một trong những người đại diện của Tử Nguyệt Động Thiên, đương nhiên cũng muốn tính toán cho tông môn, hơn nữa chuyện này cũng rất có lợi với nàng ta.

Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.

Dù muốn lôi kéo Lâm Nhất, nhưng thái độ của nàng ta vẫn rất hời hợt, thậm chí còn không nói thẳng, chỉ mập mờ ám chỉ, không muốn hạ thấp thân phận của mình.

Nếu là người bình thường đương nhiên là không sao, không cần nàng ta nói thẳng cũng đã lập tức bái lạy cảm ơn rồi.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Hắn hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng thái độ kiêu căng đó là có ý gì.

“Tuy lần này ta đến thành Thiên Lăng là có chuyện khác nhưng những gì Thiên Hà nói trước đó cũng là thật. Nếu có thiên tài có thể lọt vào mắt ta sẽ có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, bái trưởng lão cấp Tử Nguyệt làm thầy”, dứt lời, Khuynh Nhược U hờ hững nhìn đối phương, sau đó không nhiều lời nữa.

Nàng ta nâng ly nhấp rượu, đợi đối phương dập đầu cảm ơn.

Hướng Thiên Hà nở nụ cười, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, lần này ngươi gặp may rồi, dưới động chủ của Tử Nguyệt Động Thiên có bảy tưởng lão Tử Nguyệt, ai cũng là trưởng lão Thiên Phách đã mở bảy phách”.

“Xin lỗi, Lâm mỗ đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các của Đại Tần, cũng không có ý định gia nhập vào tông môn khác, tại hạ xin cáo từ”.

Không hợp nhau nói nửa câu cũng thừa, Lâm Nhất không định ở lại đây thêm, xoay người rời đi.

Khuynh Nhược U đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Hướng Thiên Hà thầm mắng Lâm Nhất một trận, vội vàng nói: “Tên này đúng là không biết điều. Nhược U, cô không cần chấp nhặt với hắn”.

“Chỉ là một tên Kiếm Nô mà lại ngông cuồng đến thế”.

Khuynh Nhược U vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng cất lời: “Không cần để tâm, loại người này có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên còn miễn cưỡng lọt vào mắt ta. Chứ không gia nhập, hắn ta có khác gì một con kiến đâu”.

Tuy giọng điệu rất hờ hững, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong đó lại khiến Hướng Thiên Hà rất căng thẳng, biết đối phương thật sự tức giận rồi.

Nhưng vì ngại thân phận, nên không thể ra tay dạy dỗ Lâm Nhất.

Nghĩ thì thấy cũng đúng, Khuynh Nhược U có thân phận gì, không nói đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất như thần tiên của nàng ta, chỉ thực lực của nàng ta đã đủ để kiêu ngạo trước các thiên tài cùng thế hệ ở cổ vực Nam Hoa rồi, ít ai có thể ngang hàng với nàng ta.

Đừng nói là thành Thiên Lăng, dù là một nửa cổ vực Nam Hoa, không cần nàng ta mở miệng cũng đã có vô số thiên tài ái mộ.

Bây giờ bị một tên Kiếm Nô xem thường, đương nhiên phải tức giận rồi.

Về chuyện vì sao nàng ta kêu gọi Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà có thể đoán được đại khái.

Đối với người bình thường, ba chữ bảng Long Vân chỉ là một danh sách chói mắt mà thôi. Nhưng đối với những thiên tài như bọn họ, hai chữ Long Vân có nghĩa là long vận. Còn chưa tới nửa năm, Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, các thế lực lớn phí hết tâm tư kêu gọi thiên tài là để tranh giành long vận của Nam Vực.

Khuynh Nhược U là một trong những người đại diện của Tử Nguyệt Động Thiên, đương nhiên cũng muốn tính toán cho tông môn, hơn nữa chuyện này cũng rất có lợi với nàng ta.

Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.

Dù muốn lôi kéo Lâm Nhất, nhưng thái độ của nàng ta vẫn rất hời hợt, thậm chí còn không nói thẳng, chỉ mập mờ ám chỉ, không muốn hạ thấp thân phận của mình.

Nếu là người bình thường đương nhiên là không sao, không cần nàng ta nói thẳng cũng đã lập tức bái lạy cảm ơn rồi.

Hắn hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng thái độ kiêu căng đó là có ý gì.

“Tuy lần này ta đến thành Thiên Lăng là có chuyện khác nhưng những gì Thiên Hà nói trước đó cũng là thật. Nếu có thiên tài có thể lọt vào mắt ta sẽ có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, bái trưởng lão cấp Tử Nguyệt làm thầy”, dứt lời, Khuynh Nhược U hờ hững nhìn đối phương, sau đó không nhiều lời nữa.

Nàng ta nâng ly nhấp rượu, đợi đối phương dập đầu cảm ơn.

Hướng Thiên Hà nở nụ cười, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, lần này ngươi gặp may rồi, dưới động chủ của Tử Nguyệt Động Thiên có bảy tưởng lão Tử Nguyệt, ai cũng là trưởng lão Thiên Phách đã mở bảy phách”.

“Xin lỗi, Lâm mỗ đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các của Đại Tần, cũng không có ý định gia nhập vào tông môn khác, tại hạ xin cáo từ”.

Không hợp nhau nói nửa câu cũng thừa, Lâm Nhất không định ở lại đây thêm, xoay người rời đi.

Khuynh Nhược U đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Hướng Thiên Hà thầm mắng Lâm Nhất một trận, vội vàng nói: “Tên này đúng là không biết điều. Nhược U, cô không cần chấp nhặt với hắn”.

“Chỉ là một tên Kiếm Nô mà lại ngông cuồng đến thế”.

Khuynh Nhược U vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng cất lời: “Không cần để tâm, loại người này có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên còn miễn cưỡng lọt vào mắt ta. Chứ không gia nhập, hắn ta có khác gì một con kiến đâu”.

Tuy giọng điệu rất hờ hững, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong đó lại khiến Hướng Thiên Hà rất căng thẳng, biết đối phương thật sự tức giận rồi.

Nhưng vì ngại thân phận, nên không thể ra tay dạy dỗ Lâm Nhất.

Nghĩ thì thấy cũng đúng, Khuynh Nhược U có thân phận gì, không nói đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất như thần tiên của nàng ta, chỉ thực lực của nàng ta đã đủ để kiêu ngạo trước các thiên tài cùng thế hệ ở cổ vực Nam Hoa rồi, ít ai có thể ngang hàng với nàng ta.

Đừng nói là thành Thiên Lăng, dù là một nửa cổ vực Nam Hoa, không cần nàng ta mở miệng cũng đã có vô số thiên tài ái mộ.

Bây giờ bị một tên Kiếm Nô xem thường, đương nhiên phải tức giận rồi.

Về chuyện vì sao nàng ta kêu gọi Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà có thể đoán được đại khái.

Đối với người bình thường, ba chữ bảng Long Vân chỉ là một danh sách chói mắt mà thôi. Nhưng đối với những thiên tài như bọn họ, hai chữ Long Vân có nghĩa là long vận. Còn chưa tới nửa năm, Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, các thế lực lớn phí hết tâm tư kêu gọi thiên tài là để tranh giành long vận của Nam Vực.

Khuynh Nhược U là một trong những người đại diện của Tử Nguyệt Động Thiên, đương nhiên cũng muốn tính toán cho tông môn, hơn nữa chuyện này cũng rất có lợi với nàng ta.

Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.

Dù muốn lôi kéo Lâm Nhất, nhưng thái độ của nàng ta vẫn rất hời hợt, thậm chí còn không nói thẳng, chỉ mập mờ ám chỉ, không muốn hạ thấp thân phận của mình.

Nếu là người bình thường đương nhiên là không sao, không cần nàng ta nói thẳng cũng đã lập tức bái lạy cảm ơn rồi.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Hắn hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng thái độ kiêu căng đó là có ý gì.

“Tuy lần này ta đến thành Thiên Lăng là có chuyện khác nhưng những gì Thiên Hà nói trước đó cũng là thật. Nếu có thiên tài có thể lọt vào mắt ta sẽ có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, bái trưởng lão cấp Tử Nguyệt làm thầy”, dứt lời, Khuynh Nhược U hờ hững nhìn đối phương, sau đó không nhiều lời nữa.

Nàng ta nâng ly nhấp rượu, đợi đối phương dập đầu cảm ơn.

Hướng Thiên Hà nở nụ cười, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, lần này ngươi gặp may rồi, dưới động chủ của Tử Nguyệt Động Thiên có bảy tưởng lão Tử Nguyệt, ai cũng là trưởng lão Thiên Phách đã mở bảy phách”.

“Xin lỗi, Lâm mỗ đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các của Đại Tần, cũng không có ý định gia nhập vào tông môn khác, tại hạ xin cáo từ”.

Không hợp nhau nói nửa câu cũng thừa, Lâm Nhất không định ở lại đây thêm, xoay người rời đi.

Khuynh Nhược U đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Hướng Thiên Hà thầm mắng Lâm Nhất một trận, vội vàng nói: “Tên này đúng là không biết điều. Nhược U, cô không cần chấp nhặt với hắn”.

“Chỉ là một tên Kiếm Nô mà lại ngông cuồng đến thế”.

Khuynh Nhược U vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng cất lời: “Không cần để tâm, loại người này có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên còn miễn cưỡng lọt vào mắt ta. Chứ không gia nhập, hắn ta có khác gì một con kiến đâu”.

Tuy giọng điệu rất hờ hững, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong đó lại khiến Hướng Thiên Hà rất căng thẳng, biết đối phương thật sự tức giận rồi.

Nhưng vì ngại thân phận, nên không thể ra tay dạy dỗ Lâm Nhất.

Nghĩ thì thấy cũng đúng, Khuynh Nhược U có thân phận gì, không nói đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất như thần tiên của nàng ta, chỉ thực lực của nàng ta đã đủ để kiêu ngạo trước các thiên tài cùng thế hệ ở cổ vực Nam Hoa rồi, ít ai có thể ngang hàng với nàng ta.

Đừng nói là thành Thiên Lăng, dù là một nửa cổ vực Nam Hoa, không cần nàng ta mở miệng cũng đã có vô số thiên tài ái mộ.

Bây giờ bị một tên Kiếm Nô xem thường, đương nhiên phải tức giận rồi.

Về chuyện vì sao nàng ta kêu gọi Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà có thể đoán được đại khái.

Đối với người bình thường, ba chữ bảng Long Vân chỉ là một danh sách chói mắt mà thôi. Nhưng đối với những thiên tài như bọn họ, hai chữ Long Vân có nghĩa là long vận. Còn chưa tới nửa năm, Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, các thế lực lớn phí hết tâm tư kêu gọi thiên tài là để tranh giành long vận của Nam Vực.

Khuynh Nhược U là một trong những người đại diện của Tử Nguyệt Động Thiên, đương nhiên cũng muốn tính toán cho tông môn, hơn nữa chuyện này cũng rất có lợi với nàng ta.

Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.

Dù muốn lôi kéo Lâm Nhất, nhưng thái độ của nàng ta vẫn rất hời hợt, thậm chí còn không nói thẳng, chỉ mập mờ ám chỉ, không muốn hạ thấp thân phận của mình.

Nếu là người bình thường đương nhiên là không sao, không cần nàng ta nói thẳng cũng đã lập tức bái lạy cảm ơn rồi.

Hắn hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng thái độ kiêu căng đó là có ý gì.

“Tuy lần này ta đến thành Thiên Lăng là có chuyện khác nhưng những gì Thiên Hà nói trước đó cũng là thật. Nếu có thiên tài có thể lọt vào mắt ta sẽ có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, bái trưởng lão cấp Tử Nguyệt làm thầy”, dứt lời, Khuynh Nhược U hờ hững nhìn đối phương, sau đó không nhiều lời nữa.

Nàng ta nâng ly nhấp rượu, đợi đối phương dập đầu cảm ơn.

Hướng Thiên Hà nở nụ cười, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, lần này ngươi gặp may rồi, dưới động chủ của Tử Nguyệt Động Thiên có bảy tưởng lão Tử Nguyệt, ai cũng là trưởng lão Thiên Phách đã mở bảy phách”.

“Xin lỗi, Lâm mỗ đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các của Đại Tần, cũng không có ý định gia nhập vào tông môn khác, tại hạ xin cáo từ”.

Không hợp nhau nói nửa câu cũng thừa, Lâm Nhất không định ở lại đây thêm, xoay người rời đi.

Khuynh Nhược U đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Hướng Thiên Hà thầm mắng Lâm Nhất một trận, vội vàng nói: “Tên này đúng là không biết điều. Nhược U, cô không cần chấp nhặt với hắn”.

“Chỉ là một tên Kiếm Nô mà lại ngông cuồng đến thế”.

Khuynh Nhược U vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng cất lời: “Không cần để tâm, loại người này có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên còn miễn cưỡng lọt vào mắt ta. Chứ không gia nhập, hắn ta có khác gì một con kiến đâu”.

Tuy giọng điệu rất hờ hững, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong đó lại khiến Hướng Thiên Hà rất căng thẳng, biết đối phương thật sự tức giận rồi.

Nhưng vì ngại thân phận, nên không thể ra tay dạy dỗ Lâm Nhất.

Nghĩ thì thấy cũng đúng, Khuynh Nhược U có thân phận gì, không nói đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất như thần tiên của nàng ta, chỉ thực lực của nàng ta đã đủ để kiêu ngạo trước các thiên tài cùng thế hệ ở cổ vực Nam Hoa rồi, ít ai có thể ngang hàng với nàng ta.

Đừng nói là thành Thiên Lăng, dù là một nửa cổ vực Nam Hoa, không cần nàng ta mở miệng cũng đã có vô số thiên tài ái mộ.

Bây giờ bị một tên Kiếm Nô xem thường, đương nhiên phải tức giận rồi.

Về chuyện vì sao nàng ta kêu gọi Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà có thể đoán được đại khái.

Đối với người bình thường, ba chữ bảng Long Vân chỉ là một danh sách chói mắt mà thôi. Nhưng đối với những thiên tài như bọn họ, hai chữ Long Vân có nghĩa là long vận. Còn chưa tới nửa năm, Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, các thế lực lớn phí hết tâm tư kêu gọi thiên tài là để tranh giành long vận của Nam Vực.

Khuynh Nhược U là một trong những người đại diện của Tử Nguyệt Động Thiên, đương nhiên cũng muốn tính toán cho tông môn, hơn nữa chuyện này cũng rất có lợi với nàng ta.

Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.

Dù muốn lôi kéo Lâm Nhất, nhưng thái độ của nàng ta vẫn rất hời hợt, thậm chí còn không nói thẳng, chỉ mập mờ ám chỉ, không muốn hạ thấp thân phận của mình.

Nếu là người bình thường đương nhiên là không sao, không cần nàng ta nói thẳng cũng đã lập tức bái lạy cảm ơn rồi.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Hắn hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng thái độ kiêu căng đó là có ý gì.

“Tuy lần này ta đến thành Thiên Lăng là có chuyện khác nhưng những gì Thiên Hà nói trước đó cũng là thật. Nếu có thiên tài có thể lọt vào mắt ta sẽ có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, bái trưởng lão cấp Tử Nguyệt làm thầy”, dứt lời, Khuynh Nhược U hờ hững nhìn đối phương, sau đó không nhiều lời nữa.

Nàng ta nâng ly nhấp rượu, đợi đối phương dập đầu cảm ơn.

Hướng Thiên Hà nở nụ cười, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, lần này ngươi gặp may rồi, dưới động chủ của Tử Nguyệt Động Thiên có bảy tưởng lão Tử Nguyệt, ai cũng là trưởng lão Thiên Phách đã mở bảy phách”.

“Xin lỗi, Lâm mỗ đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các của Đại Tần, cũng không có ý định gia nhập vào tông môn khác, tại hạ xin cáo từ”.

Không hợp nhau nói nửa câu cũng thừa, Lâm Nhất không định ở lại đây thêm, xoay người rời đi.

Khuynh Nhược U đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Hướng Thiên Hà thầm mắng Lâm Nhất một trận, vội vàng nói: “Tên này đúng là không biết điều. Nhược U, cô không cần chấp nhặt với hắn”.

“Chỉ là một tên Kiếm Nô mà lại ngông cuồng đến thế”.

Khuynh Nhược U vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng cất lời: “Không cần để tâm, loại người này có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên còn miễn cưỡng lọt vào mắt ta. Chứ không gia nhập, hắn ta có khác gì một con kiến đâu”.

Tuy giọng điệu rất hờ hững, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong đó lại khiến Hướng Thiên Hà rất căng thẳng, biết đối phương thật sự tức giận rồi.

Nhưng vì ngại thân phận, nên không thể ra tay dạy dỗ Lâm Nhất.

Nghĩ thì thấy cũng đúng, Khuynh Nhược U có thân phận gì, không nói đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất như thần tiên của nàng ta, chỉ thực lực của nàng ta đã đủ để kiêu ngạo trước các thiên tài cùng thế hệ ở cổ vực Nam Hoa rồi, ít ai có thể ngang hàng với nàng ta.

Đừng nói là thành Thiên Lăng, dù là một nửa cổ vực Nam Hoa, không cần nàng ta mở miệng cũng đã có vô số thiên tài ái mộ.

Bây giờ bị một tên Kiếm Nô xem thường, đương nhiên phải tức giận rồi.

Về chuyện vì sao nàng ta kêu gọi Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà có thể đoán được đại khái.

Đối với người bình thường, ba chữ bảng Long Vân chỉ là một danh sách chói mắt mà thôi. Nhưng đối với những thiên tài như bọn họ, hai chữ Long Vân có nghĩa là long vận. Còn chưa tới nửa năm, Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, các thế lực lớn phí hết tâm tư kêu gọi thiên tài là để tranh giành long vận của Nam Vực.

Khuynh Nhược U là một trong những người đại diện của Tử Nguyệt Động Thiên, đương nhiên cũng muốn tính toán cho tông môn, hơn nữa chuyện này cũng rất có lợi với nàng ta.

Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.

Dù muốn lôi kéo Lâm Nhất, nhưng thái độ của nàng ta vẫn rất hời hợt, thậm chí còn không nói thẳng, chỉ mập mờ ám chỉ, không muốn hạ thấp thân phận của mình.

Nếu là người bình thường đương nhiên là không sao, không cần nàng ta nói thẳng cũng đã lập tức bái lạy cảm ơn rồi.

Hắn hoàn toàn không để ý chuyện này, nhưng thái độ kiêu căng đó là có ý gì.

“Tuy lần này ta đến thành Thiên Lăng là có chuyện khác nhưng những gì Thiên Hà nói trước đó cũng là thật. Nếu có thiên tài có thể lọt vào mắt ta sẽ có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên, bái trưởng lão cấp Tử Nguyệt làm thầy”, dứt lời, Khuynh Nhược U hờ hững nhìn đối phương, sau đó không nhiều lời nữa.

Nàng ta nâng ly nhấp rượu, đợi đối phương dập đầu cảm ơn.

Hướng Thiên Hà nở nụ cười, trầm giọng nói: “Lâm Nhất, lần này ngươi gặp may rồi, dưới động chủ của Tử Nguyệt Động Thiên có bảy tưởng lão Tử Nguyệt, ai cũng là trưởng lão Thiên Phách đã mở bảy phách”.

“Xin lỗi, Lâm mỗ đến từ Lăng Tiêu Kiếm Các của Đại Tần, cũng không có ý định gia nhập vào tông môn khác, tại hạ xin cáo từ”.

Không hợp nhau nói nửa câu cũng thừa, Lâm Nhất không định ở lại đây thêm, xoay người rời đi.

Khuynh Nhược U đặt mạnh ly rượu trong tay xuống bàn, trong mắt lộ vẻ chán ghét.

Hướng Thiên Hà thầm mắng Lâm Nhất một trận, vội vàng nói: “Tên này đúng là không biết điều. Nhược U, cô không cần chấp nhặt với hắn”.

“Chỉ là một tên Kiếm Nô mà lại ngông cuồng đến thế”.

Khuynh Nhược U vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng cất lời: “Không cần để tâm, loại người này có thể gia nhập Tử Nguyệt Động Thiên còn miễn cưỡng lọt vào mắt ta. Chứ không gia nhập, hắn ta có khác gì một con kiến đâu”.

Tuy giọng điệu rất hờ hững, nhưng hơi thở lạnh lẽo trong đó lại khiến Hướng Thiên Hà rất căng thẳng, biết đối phương thật sự tức giận rồi.

Nhưng vì ngại thân phận, nên không thể ra tay dạy dỗ Lâm Nhất.

Nghĩ thì thấy cũng đúng, Khuynh Nhược U có thân phận gì, không nói đến nhan sắc xinh đẹp, khí chất như thần tiên của nàng ta, chỉ thực lực của nàng ta đã đủ để kiêu ngạo trước các thiên tài cùng thế hệ ở cổ vực Nam Hoa rồi, ít ai có thể ngang hàng với nàng ta.

Đừng nói là thành Thiên Lăng, dù là một nửa cổ vực Nam Hoa, không cần nàng ta mở miệng cũng đã có vô số thiên tài ái mộ.

Bây giờ bị một tên Kiếm Nô xem thường, đương nhiên phải tức giận rồi.

Về chuyện vì sao nàng ta kêu gọi Lâm Nhất, Hướng Thiên Hà có thể đoán được đại khái.

Đối với người bình thường, ba chữ bảng Long Vân chỉ là một danh sách chói mắt mà thôi. Nhưng đối với những thiên tài như bọn họ, hai chữ Long Vân có nghĩa là long vận. Còn chưa tới nửa năm, Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, các thế lực lớn phí hết tâm tư kêu gọi thiên tài là để tranh giành long vận của Nam Vực.

Khuynh Nhược U là một trong những người đại diện của Tử Nguyệt Động Thiên, đương nhiên cũng muốn tính toán cho tông môn, hơn nữa chuyện này cũng rất có lợi với nàng ta.

Nhưng nàng ta quá kiêu ngạo.

Dù muốn lôi kéo Lâm Nhất, nhưng thái độ của nàng ta vẫn rất hời hợt, thậm chí còn không nói thẳng, chỉ mập mờ ám chỉ, không muốn hạ thấp thân phận của mình.

Nếu là người bình thường đương nhiên là không sao, không cần nàng ta nói thẳng cũng đã lập tức bái lạy cảm ơn rồi.

Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì

Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!

Quảng cáo
Trước /2433 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Hồ Ly Đón Dâu

Copyright © 2022 - MTruyện.net