Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy nhiên, trong mắt mọi người thì sự chấp nhất này chính là không biết tốt xấu, ngông cuồng, tự mãn. Đám nhân tài kiệt xuất của các thế gia và tông môn đều nhếch mép cười mỉa.
Tên nhóc này đúng là hống hách và ngu muội không thể tả.
Tuy rằng trong hội đấu giá, ai cũng có thể tranh đoạt thứ mình muốn, nhưng không ai dám tranh chấp với tứ đại gia tộc và Tiêu Vân tông.
Còn về Khuynh Nhược U thì tranh với nàng ta quả thực là chuyện cực kỳ ngu ngốc, bởi vì hắn hoàn toàn không biết bản thân đang đối đầu với ai.
“Ngươi là thứ gì hả? Cùng lắm chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi!”
Nghe thấy những lời của Lâm Nhất, Khuynh Nhược U cảm thấy rất khó chịu, bèn nói. Trên gương mặt tuyệt đẹp nở một nụ cười lạnh lùng, ánh sáng vụt qua từ sâu trong đáy mắt sắc bén đến mức dường như có thể xé toạc hư không.
Ông!
Duệ khí bức người kia hệt như một thanh kiếm rét buốt, phút chốc vạch một đường trên nền trời. Cuồng phong nổi lên trên quảng trường to lớn, khiến người ta có cảm giác rét run.
Kiếm Nô?
Khuynh Nhược U vừa dứt lời, ngay lập tức, có vô số ánh mắt hệt như những mũi tên sắc nhọn hướng về phía Lâm Nhất. Khi nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm hắn, bọn họ lập tức hiểu ra, tất cả đều lộ vẻ nghiền ngẫm.
Còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi.
Có lẽ mấy năm nay đạt được chút kỳ ngộ nên không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng thành Thiên Lăng là nơi mà hắn có thể tùy tiện ra oai.
Buồn cười!
Trong mắt rất nhiều nhân tài kiệt xuất lộ rõ sự khinh thường, khóe miệng bọn họ nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng, Lâm mỗ từng là Kiếm Nô, và ta cũng không e dè thân phận của mình, các hạ nghĩ rằng làm vậy có thể sỉ nhục ta thì e là… đã nghĩ nhiều rồi”.
Lâm Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không một chút cảm xúc. Hắn ngước nhìn Khuynh Nhược U và nói: “Nếu cô muốn tranh đoạt thì đấu với ta một trận. Nếu thua, ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên thần thạch Tử Diệu, tuyệt đối không có nửa câu oán hận”.
Hắn một lòng hướng kiếm, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Thà gãy chứ không cong, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Nếu đã là hội đấu giá thì tất cả mọi người đều có quyền tranh đoạt thứ mình muốn, thắng làm vua, thua làm giặc, chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả.
Chỉ với vài ba câu mà đã muốn đe dọa Lâm Nhất này, muốn hắn tự nguyện từ bỏ ư? Xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tâm của hắn, kiếm của hắn, đều không đồng ý!
“Đánh với ta à? Ngươi xứng sao?”
Tuy nhiên, Khuynh Nhược U lại tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, ánh mắt nàng ta lộ vẻ trêu cợt, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
“Nhược U, để ta đi. Lần này do ta chiêu đãi không chu đáo, hãy để ta được lập công chuộc tội. Ta sẽ khiến tên Kiếm Nô này phải cúi đầu xin tha”.
Tuy nhiên, trong mắt mọi người thì sự chấp nhất này chính là không biết tốt xấu, ngông cuồng, tự mãn. Đám nhân tài kiệt xuất của các thế gia và tông môn đều nhếch mép cười mỉa.
Tên nhóc này đúng là hống hách và ngu muội không thể tả.
Tuy rằng trong hội đấu giá, ai cũng có thể tranh đoạt thứ mình muốn, nhưng không ai dám tranh chấp với tứ đại gia tộc và Tiêu Vân tông.
Còn về Khuynh Nhược U thì tranh với nàng ta quả thực là chuyện cực kỳ ngu ngốc, bởi vì hắn hoàn toàn không biết bản thân đang đối đầu với ai.
“Ngươi là thứ gì hả? Cùng lắm chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi!”
Nghe thấy những lời của Lâm Nhất, Khuynh Nhược U cảm thấy rất khó chịu, bèn nói. Trên gương mặt tuyệt đẹp nở một nụ cười lạnh lùng, ánh sáng vụt qua từ sâu trong đáy mắt sắc bén đến mức dường như có thể xé toạc hư không.
Ông!
Duệ khí bức người kia hệt như một thanh kiếm rét buốt, phút chốc vạch một đường trên nền trời. Cuồng phong nổi lên trên quảng trường to lớn, khiến người ta có cảm giác rét run.
Kiếm Nô?
Khuynh Nhược U vừa dứt lời, ngay lập tức, có vô số ánh mắt hệt như những mũi tên sắc nhọn hướng về phía Lâm Nhất. Khi nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm hắn, bọn họ lập tức hiểu ra, tất cả đều lộ vẻ nghiền ngẫm.
Còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi.
Có lẽ mấy năm nay đạt được chút kỳ ngộ nên không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng thành Thiên Lăng là nơi mà hắn có thể tùy tiện ra oai.
Buồn cười!
Trong mắt rất nhiều nhân tài kiệt xuất lộ rõ sự khinh thường, khóe miệng bọn họ nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng, Lâm mỗ từng là Kiếm Nô, và ta cũng không e dè thân phận của mình, các hạ nghĩ rằng làm vậy có thể sỉ nhục ta thì e là… đã nghĩ nhiều rồi”.
Lâm Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không một chút cảm xúc. Hắn ngước nhìn Khuynh Nhược U và nói: “Nếu cô muốn tranh đoạt thì đấu với ta một trận. Nếu thua, ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên thần thạch Tử Diệu, tuyệt đối không có nửa câu oán hận”.
Hắn một lòng hướng kiếm, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Thà gãy chứ không cong, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Nếu đã là hội đấu giá thì tất cả mọi người đều có quyền tranh đoạt thứ mình muốn, thắng làm vua, thua làm giặc, chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả.
Chỉ với vài ba câu mà đã muốn đe dọa Lâm Nhất này, muốn hắn tự nguyện từ bỏ ư? Xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tâm của hắn, kiếm của hắn, đều không đồng ý!
“Đánh với ta à? Ngươi xứng sao?”
Tuy nhiên, Khuynh Nhược U lại tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, ánh mắt nàng ta lộ vẻ trêu cợt, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
“Nhược U, để ta đi. Lần này do ta chiêu đãi không chu đáo, hãy để ta được lập công chuộc tội. Ta sẽ khiến tên Kiếm Nô này phải cúi đầu xin tha”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Tuy nhiên, trong mắt mọi người thì sự chấp nhất này chính là không biết tốt xấu, ngông cuồng, tự mãn. Đám nhân tài kiệt xuất của các thế gia và tông môn đều nhếch mép cười mỉa.
Tên nhóc này đúng là hống hách và ngu muội không thể tả.
Tuy rằng trong hội đấu giá, ai cũng có thể tranh đoạt thứ mình muốn, nhưng không ai dám tranh chấp với tứ đại gia tộc và Tiêu Vân tông.
Còn về Khuynh Nhược U thì tranh với nàng ta quả thực là chuyện cực kỳ ngu ngốc, bởi vì hắn hoàn toàn không biết bản thân đang đối đầu với ai.
“Ngươi là thứ gì hả? Cùng lắm chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi!”
Nghe thấy những lời của Lâm Nhất, Khuynh Nhược U cảm thấy rất khó chịu, bèn nói. Trên gương mặt tuyệt đẹp nở một nụ cười lạnh lùng, ánh sáng vụt qua từ sâu trong đáy mắt sắc bén đến mức dường như có thể xé toạc hư không.
Ông!
Duệ khí bức người kia hệt như một thanh kiếm rét buốt, phút chốc vạch một đường trên nền trời. Cuồng phong nổi lên trên quảng trường to lớn, khiến người ta có cảm giác rét run.
Kiếm Nô?
Khuynh Nhược U vừa dứt lời, ngay lập tức, có vô số ánh mắt hệt như những mũi tên sắc nhọn hướng về phía Lâm Nhất. Khi nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm hắn, bọn họ lập tức hiểu ra, tất cả đều lộ vẻ nghiền ngẫm.
Còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi.
Có lẽ mấy năm nay đạt được chút kỳ ngộ nên không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng thành Thiên Lăng là nơi mà hắn có thể tùy tiện ra oai.
Buồn cười!
Trong mắt rất nhiều nhân tài kiệt xuất lộ rõ sự khinh thường, khóe miệng bọn họ nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng, Lâm mỗ từng là Kiếm Nô, và ta cũng không e dè thân phận của mình, các hạ nghĩ rằng làm vậy có thể sỉ nhục ta thì e là… đã nghĩ nhiều rồi”.
Lâm Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không một chút cảm xúc. Hắn ngước nhìn Khuynh Nhược U và nói: “Nếu cô muốn tranh đoạt thì đấu với ta một trận. Nếu thua, ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên thần thạch Tử Diệu, tuyệt đối không có nửa câu oán hận”.
Hắn một lòng hướng kiếm, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Thà gãy chứ không cong, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Nếu đã là hội đấu giá thì tất cả mọi người đều có quyền tranh đoạt thứ mình muốn, thắng làm vua, thua làm giặc, chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả.
Chỉ với vài ba câu mà đã muốn đe dọa Lâm Nhất này, muốn hắn tự nguyện từ bỏ ư? Xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tâm của hắn, kiếm của hắn, đều không đồng ý!
“Đánh với ta à? Ngươi xứng sao?”
Tuy nhiên, Khuynh Nhược U lại tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, ánh mắt nàng ta lộ vẻ trêu cợt, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
“Nhược U, để ta đi. Lần này do ta chiêu đãi không chu đáo, hãy để ta được lập công chuộc tội. Ta sẽ khiến tên Kiếm Nô này phải cúi đầu xin tha”.
Tuy nhiên, trong mắt mọi người thì sự chấp nhất này chính là không biết tốt xấu, ngông cuồng, tự mãn. Đám nhân tài kiệt xuất của các thế gia và tông môn đều nhếch mép cười mỉa.
Tên nhóc này đúng là hống hách và ngu muội không thể tả.
Tuy rằng trong hội đấu giá, ai cũng có thể tranh đoạt thứ mình muốn, nhưng không ai dám tranh chấp với tứ đại gia tộc và Tiêu Vân tông.
Còn về Khuynh Nhược U thì tranh với nàng ta quả thực là chuyện cực kỳ ngu ngốc, bởi vì hắn hoàn toàn không biết bản thân đang đối đầu với ai.
“Ngươi là thứ gì hả? Cùng lắm chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi!”
Nghe thấy những lời của Lâm Nhất, Khuynh Nhược U cảm thấy rất khó chịu, bèn nói. Trên gương mặt tuyệt đẹp nở một nụ cười lạnh lùng, ánh sáng vụt qua từ sâu trong đáy mắt sắc bén đến mức dường như có thể xé toạc hư không.
Ông!
Duệ khí bức người kia hệt như một thanh kiếm rét buốt, phút chốc vạch một đường trên nền trời. Cuồng phong nổi lên trên quảng trường to lớn, khiến người ta có cảm giác rét run.
Kiếm Nô?
Khuynh Nhược U vừa dứt lời, ngay lập tức, có vô số ánh mắt hệt như những mũi tên sắc nhọn hướng về phía Lâm Nhất. Khi nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm hắn, bọn họ lập tức hiểu ra, tất cả đều lộ vẻ nghiền ngẫm.
Còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi.
Có lẽ mấy năm nay đạt được chút kỳ ngộ nên không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng thành Thiên Lăng là nơi mà hắn có thể tùy tiện ra oai.
Buồn cười!
Trong mắt rất nhiều nhân tài kiệt xuất lộ rõ sự khinh thường, khóe miệng bọn họ nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng, Lâm mỗ từng là Kiếm Nô, và ta cũng không e dè thân phận của mình, các hạ nghĩ rằng làm vậy có thể sỉ nhục ta thì e là… đã nghĩ nhiều rồi”.
Lâm Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không một chút cảm xúc. Hắn ngước nhìn Khuynh Nhược U và nói: “Nếu cô muốn tranh đoạt thì đấu với ta một trận. Nếu thua, ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên thần thạch Tử Diệu, tuyệt đối không có nửa câu oán hận”.
Hắn một lòng hướng kiếm, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Thà gãy chứ không cong, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Nếu đã là hội đấu giá thì tất cả mọi người đều có quyền tranh đoạt thứ mình muốn, thắng làm vua, thua làm giặc, chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả.
Chỉ với vài ba câu mà đã muốn đe dọa Lâm Nhất này, muốn hắn tự nguyện từ bỏ ư? Xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tâm của hắn, kiếm của hắn, đều không đồng ý!
“Đánh với ta à? Ngươi xứng sao?”
Tuy nhiên, Khuynh Nhược U lại tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, ánh mắt nàng ta lộ vẻ trêu cợt, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
“Nhược U, để ta đi. Lần này do ta chiêu đãi không chu đáo, hãy để ta được lập công chuộc tội. Ta sẽ khiến tên Kiếm Nô này phải cúi đầu xin tha”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Tuy nhiên, trong mắt mọi người thì sự chấp nhất này chính là không biết tốt xấu, ngông cuồng, tự mãn. Đám nhân tài kiệt xuất của các thế gia và tông môn đều nhếch mép cười mỉa.
Tên nhóc này đúng là hống hách và ngu muội không thể tả.
Tuy rằng trong hội đấu giá, ai cũng có thể tranh đoạt thứ mình muốn, nhưng không ai dám tranh chấp với tứ đại gia tộc và Tiêu Vân tông.
Còn về Khuynh Nhược U thì tranh với nàng ta quả thực là chuyện cực kỳ ngu ngốc, bởi vì hắn hoàn toàn không biết bản thân đang đối đầu với ai.
“Ngươi là thứ gì hả? Cùng lắm chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi!”
Nghe thấy những lời của Lâm Nhất, Khuynh Nhược U cảm thấy rất khó chịu, bèn nói. Trên gương mặt tuyệt đẹp nở một nụ cười lạnh lùng, ánh sáng vụt qua từ sâu trong đáy mắt sắc bén đến mức dường như có thể xé toạc hư không.
Ông!
Duệ khí bức người kia hệt như một thanh kiếm rét buốt, phút chốc vạch một đường trên nền trời. Cuồng phong nổi lên trên quảng trường to lớn, khiến người ta có cảm giác rét run.
Kiếm Nô?
Khuynh Nhược U vừa dứt lời, ngay lập tức, có vô số ánh mắt hệt như những mũi tên sắc nhọn hướng về phía Lâm Nhất. Khi nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm hắn, bọn họ lập tức hiểu ra, tất cả đều lộ vẻ nghiền ngẫm.
Còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi.
Có lẽ mấy năm nay đạt được chút kỳ ngộ nên không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng thành Thiên Lăng là nơi mà hắn có thể tùy tiện ra oai.
Buồn cười!
Trong mắt rất nhiều nhân tài kiệt xuất lộ rõ sự khinh thường, khóe miệng bọn họ nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng, Lâm mỗ từng là Kiếm Nô, và ta cũng không e dè thân phận của mình, các hạ nghĩ rằng làm vậy có thể sỉ nhục ta thì e là… đã nghĩ nhiều rồi”.
Lâm Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không một chút cảm xúc. Hắn ngước nhìn Khuynh Nhược U và nói: “Nếu cô muốn tranh đoạt thì đấu với ta một trận. Nếu thua, ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên thần thạch Tử Diệu, tuyệt đối không có nửa câu oán hận”.
Hắn một lòng hướng kiếm, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Thà gãy chứ không cong, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Nếu đã là hội đấu giá thì tất cả mọi người đều có quyền tranh đoạt thứ mình muốn, thắng làm vua, thua làm giặc, chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả.
Chỉ với vài ba câu mà đã muốn đe dọa Lâm Nhất này, muốn hắn tự nguyện từ bỏ ư? Xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tâm của hắn, kiếm của hắn, đều không đồng ý!
“Đánh với ta à? Ngươi xứng sao?”
Tuy nhiên, Khuynh Nhược U lại tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, ánh mắt nàng ta lộ vẻ trêu cợt, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
“Nhược U, để ta đi. Lần này do ta chiêu đãi không chu đáo, hãy để ta được lập công chuộc tội. Ta sẽ khiến tên Kiếm Nô này phải cúi đầu xin tha”.
Tuy nhiên, trong mắt mọi người thì sự chấp nhất này chính là không biết tốt xấu, ngông cuồng, tự mãn. Đám nhân tài kiệt xuất của các thế gia và tông môn đều nhếch mép cười mỉa.
Tên nhóc này đúng là hống hách và ngu muội không thể tả.
Tuy rằng trong hội đấu giá, ai cũng có thể tranh đoạt thứ mình muốn, nhưng không ai dám tranh chấp với tứ đại gia tộc và Tiêu Vân tông.
Còn về Khuynh Nhược U thì tranh với nàng ta quả thực là chuyện cực kỳ ngu ngốc, bởi vì hắn hoàn toàn không biết bản thân đang đối đầu với ai.
“Ngươi là thứ gì hả? Cùng lắm chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi!”
Nghe thấy những lời của Lâm Nhất, Khuynh Nhược U cảm thấy rất khó chịu, bèn nói. Trên gương mặt tuyệt đẹp nở một nụ cười lạnh lùng, ánh sáng vụt qua từ sâu trong đáy mắt sắc bén đến mức dường như có thể xé toạc hư không.
Ông!
Duệ khí bức người kia hệt như một thanh kiếm rét buốt, phút chốc vạch một đường trên nền trời. Cuồng phong nổi lên trên quảng trường to lớn, khiến người ta có cảm giác rét run.
Kiếm Nô?
Khuynh Nhược U vừa dứt lời, ngay lập tức, có vô số ánh mắt hệt như những mũi tên sắc nhọn hướng về phía Lâm Nhất. Khi nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm hắn, bọn họ lập tức hiểu ra, tất cả đều lộ vẻ nghiền ngẫm.
Còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi.
Có lẽ mấy năm nay đạt được chút kỳ ngộ nên không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng thành Thiên Lăng là nơi mà hắn có thể tùy tiện ra oai.
Buồn cười!
Trong mắt rất nhiều nhân tài kiệt xuất lộ rõ sự khinh thường, khóe miệng bọn họ nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng, Lâm mỗ từng là Kiếm Nô, và ta cũng không e dè thân phận của mình, các hạ nghĩ rằng làm vậy có thể sỉ nhục ta thì e là… đã nghĩ nhiều rồi”.
Lâm Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không một chút cảm xúc. Hắn ngước nhìn Khuynh Nhược U và nói: “Nếu cô muốn tranh đoạt thì đấu với ta một trận. Nếu thua, ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên thần thạch Tử Diệu, tuyệt đối không có nửa câu oán hận”.
Hắn một lòng hướng kiếm, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Thà gãy chứ không cong, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Nếu đã là hội đấu giá thì tất cả mọi người đều có quyền tranh đoạt thứ mình muốn, thắng làm vua, thua làm giặc, chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả.
Chỉ với vài ba câu mà đã muốn đe dọa Lâm Nhất này, muốn hắn tự nguyện từ bỏ ư? Xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tâm của hắn, kiếm của hắn, đều không đồng ý!
“Đánh với ta à? Ngươi xứng sao?”
Tuy nhiên, Khuynh Nhược U lại tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, ánh mắt nàng ta lộ vẻ trêu cợt, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
“Nhược U, để ta đi. Lần này do ta chiêu đãi không chu đáo, hãy để ta được lập công chuộc tội. Ta sẽ khiến tên Kiếm Nô này phải cúi đầu xin tha”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Tuy nhiên, trong mắt mọi người thì sự chấp nhất này chính là không biết tốt xấu, ngông cuồng, tự mãn. Đám nhân tài kiệt xuất của các thế gia và tông môn đều nhếch mép cười mỉa.
Tên nhóc này đúng là hống hách và ngu muội không thể tả.
Tuy rằng trong hội đấu giá, ai cũng có thể tranh đoạt thứ mình muốn, nhưng không ai dám tranh chấp với tứ đại gia tộc và Tiêu Vân tông.
Còn về Khuynh Nhược U thì tranh với nàng ta quả thực là chuyện cực kỳ ngu ngốc, bởi vì hắn hoàn toàn không biết bản thân đang đối đầu với ai.
“Ngươi là thứ gì hả? Cùng lắm chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi!”
Nghe thấy những lời của Lâm Nhất, Khuynh Nhược U cảm thấy rất khó chịu, bèn nói. Trên gương mặt tuyệt đẹp nở một nụ cười lạnh lùng, ánh sáng vụt qua từ sâu trong đáy mắt sắc bén đến mức dường như có thể xé toạc hư không.
Ông!
Duệ khí bức người kia hệt như một thanh kiếm rét buốt, phút chốc vạch một đường trên nền trời. Cuồng phong nổi lên trên quảng trường to lớn, khiến người ta có cảm giác rét run.
Kiếm Nô?
Khuynh Nhược U vừa dứt lời, ngay lập tức, có vô số ánh mắt hệt như những mũi tên sắc nhọn hướng về phía Lâm Nhất. Khi nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm hắn, bọn họ lập tức hiểu ra, tất cả đều lộ vẻ nghiền ngẫm.
Còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi.
Có lẽ mấy năm nay đạt được chút kỳ ngộ nên không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng thành Thiên Lăng là nơi mà hắn có thể tùy tiện ra oai.
Buồn cười!
Trong mắt rất nhiều nhân tài kiệt xuất lộ rõ sự khinh thường, khóe miệng bọn họ nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng, Lâm mỗ từng là Kiếm Nô, và ta cũng không e dè thân phận của mình, các hạ nghĩ rằng làm vậy có thể sỉ nhục ta thì e là… đã nghĩ nhiều rồi”.
Lâm Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không một chút cảm xúc. Hắn ngước nhìn Khuynh Nhược U và nói: “Nếu cô muốn tranh đoạt thì đấu với ta một trận. Nếu thua, ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên thần thạch Tử Diệu, tuyệt đối không có nửa câu oán hận”.
Hắn một lòng hướng kiếm, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Thà gãy chứ không cong, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Nếu đã là hội đấu giá thì tất cả mọi người đều có quyền tranh đoạt thứ mình muốn, thắng làm vua, thua làm giặc, chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả.
Chỉ với vài ba câu mà đã muốn đe dọa Lâm Nhất này, muốn hắn tự nguyện từ bỏ ư? Xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tâm của hắn, kiếm của hắn, đều không đồng ý!
“Đánh với ta à? Ngươi xứng sao?”
Tuy nhiên, Khuynh Nhược U lại tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, ánh mắt nàng ta lộ vẻ trêu cợt, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
“Nhược U, để ta đi. Lần này do ta chiêu đãi không chu đáo, hãy để ta được lập công chuộc tội. Ta sẽ khiến tên Kiếm Nô này phải cúi đầu xin tha”.
Tuy nhiên, trong mắt mọi người thì sự chấp nhất này chính là không biết tốt xấu, ngông cuồng, tự mãn. Đám nhân tài kiệt xuất của các thế gia và tông môn đều nhếch mép cười mỉa.
Tên nhóc này đúng là hống hách và ngu muội không thể tả.
Tuy rằng trong hội đấu giá, ai cũng có thể tranh đoạt thứ mình muốn, nhưng không ai dám tranh chấp với tứ đại gia tộc và Tiêu Vân tông.
Còn về Khuynh Nhược U thì tranh với nàng ta quả thực là chuyện cực kỳ ngu ngốc, bởi vì hắn hoàn toàn không biết bản thân đang đối đầu với ai.
“Ngươi là thứ gì hả? Cùng lắm chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi!”
Nghe thấy những lời của Lâm Nhất, Khuynh Nhược U cảm thấy rất khó chịu, bèn nói. Trên gương mặt tuyệt đẹp nở một nụ cười lạnh lùng, ánh sáng vụt qua từ sâu trong đáy mắt sắc bén đến mức dường như có thể xé toạc hư không.
Ông!
Duệ khí bức người kia hệt như một thanh kiếm rét buốt, phút chốc vạch một đường trên nền trời. Cuồng phong nổi lên trên quảng trường to lớn, khiến người ta có cảm giác rét run.
Kiếm Nô?
Khuynh Nhược U vừa dứt lời, ngay lập tức, có vô số ánh mắt hệt như những mũi tên sắc nhọn hướng về phía Lâm Nhất. Khi nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm hắn, bọn họ lập tức hiểu ra, tất cả đều lộ vẻ nghiền ngẫm.
Còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tên Kiếm Nô mà thôi.
Có lẽ mấy năm nay đạt được chút kỳ ngộ nên không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng thành Thiên Lăng là nơi mà hắn có thể tùy tiện ra oai.
Buồn cười!
Trong mắt rất nhiều nhân tài kiệt xuất lộ rõ sự khinh thường, khóe miệng bọn họ nhếch lên, nở một nụ cười châm chọc.
“Đúng, Lâm mỗ từng là Kiếm Nô, và ta cũng không e dè thân phận của mình, các hạ nghĩ rằng làm vậy có thể sỉ nhục ta thì e là… đã nghĩ nhiều rồi”.
Lâm Nhất tỏ vẻ thờ ơ, không một chút cảm xúc. Hắn ngước nhìn Khuynh Nhược U và nói: “Nếu cô muốn tranh đoạt thì đấu với ta một trận. Nếu thua, ta sẽ cam tâm tình nguyện dâng lên thần thạch Tử Diệu, tuyệt đối không có nửa câu oán hận”.
Hắn một lòng hướng kiếm, từ trước đến nay vẫn luôn như vậy.
Thà gãy chứ không cong, đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Nếu đã là hội đấu giá thì tất cả mọi người đều có quyền tranh đoạt thứ mình muốn, thắng làm vua, thua làm giặc, chấp nhận gánh chịu mọi hậu quả.
Chỉ với vài ba câu mà đã muốn đe dọa Lâm Nhất này, muốn hắn tự nguyện từ bỏ ư? Xin lỗi, nghĩ cũng đừng nghĩ!
Tâm của hắn, kiếm của hắn, đều không đồng ý!
“Đánh với ta à? Ngươi xứng sao?”
Tuy nhiên, Khuynh Nhược U lại tỏ vẻ như vừa nghe thấy chuyện cực kỳ buồn cười, ánh mắt nàng ta lộ vẻ trêu cợt, trong lời nói tràn đầy sự khinh thường.
“Nhược U, để ta đi. Lần này do ta chiêu đãi không chu đáo, hãy để ta được lập công chuộc tội. Ta sẽ khiến tên Kiếm Nô này phải cúi đầu xin tha”.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!