Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là, y sam phồng lên, tay nắm chặt kiếm bật người lên không trung đón đầu.
Trần Quang Kiếm Pháp, Hoa mọc từ chốn nào!
Keng!
Khí có thể phá Thiên Hà, cùng đoá Tường Vi rực rỡ nơi đầu mũi kiếm va mạnh vào nhau. Nơi mà kiếm thương va chạm như có ánh mặt trời vụt sáng, khuấy động ra không biết bao nhiêu quang mang.
“Chặn được rồi?”
Mọi người biến sắc, rõ ràng là không ngờ được, Lâm Nhất chỉ dùng một kiếm đã chặn lại được.
Khí thế hùng tráng lấp cả sơn hà!
Đáy mắt Hướng Thiên Hà thoáng qua vẻ tàn nhẫn, cổ tay khẽ rung, lại mạnh mẽ đâu ra một thương nữa.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất không hề yếu thế, cơ thể mờ ảo như sương, một kiếm vững vàng chặn lại trường thương của đối phương.
Khí thế nuốt chửng núi sông!
Hướng Thiên Hà thình lình nổi khùng, trường thương dữ tợn tựa như rồng rắn, khí thế múa thương như muốn nuốt chửng cả núi sông, xé toạc Lâm Nhất.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Nhưng Lâm Nhất lại chẳng hoảng chẳng rối, Táng Hoa Kiếm lúc thì múa vòng quanh núi, hoá thành kiếm thế dạt dào, lúc lại nhẹ bẫng linh hoạt như lá xanh. Giữa động và tĩnh, chỉ dựa vào ý cảnh siêu việt đã âm thầm hoá giải được một thương khủng khiếp này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ trong chớp mắt, hai người ở giữa không trung giao đấu hết ba chiêu, ngoài sức tưởng tượng của mọi người là, hai người này ngang tài ngang sức, chẳng ai kém ai.
“Chết!”
Sau ba chiêu, hai người ở giữa không trung bật người bay ra, Hướng Thiên Hà phi ngang xoay tròn, trường thương trong tay xoay theo, bị ném mạnh ra ngoài.
Uỳnh!
Phong mang sắc bén nơi đầu mũi thương xuyên ngang qua không khí đâm thẳng về phía lồng ngực của Lâm Nhất, nơi mà nó đi qua vang lên âm thanh xé gió như tiếng sấm.
Đi!
Lâm Nhất dũng cảm đối đầu, lật tay vung lên, dưới sự khống chế của Tiên Thiên kiếm ý. Táng Hoa tựa như một tia điện màu bạc, loé lên kinh hồng, lao thẳng về phía mi tâm của đối phương.
Một đòn này của hai người đều vô cùng hiểm ác, mỗi người đều thi triển thân pháp đến mức giới hạn, tránh được binh đao mà đối phương đâm đến.
Chưởng Toái Sơn Hà, Phong Loan Như Tụ!
Ngay khi vừa tránh ra, Hướng Thiên Hà ỷ vào ưu thế về tu vi, xung phong tấn công, tung một chưởng ấn.
Một ngày nào đó gió sẽ nổi, bay lên đến tận chín tầng mây.
Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn phất tay lên, một luồng gió lớn mạnh mẽ đỡ lấy.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là, y sam phồng lên, tay nắm chặt kiếm bật người lên không trung đón đầu.
Trần Quang Kiếm Pháp, Hoa mọc từ chốn nào!
Keng!
Khí có thể phá Thiên Hà, cùng đoá Tường Vi rực rỡ nơi đầu mũi kiếm va mạnh vào nhau. Nơi mà kiếm thương va chạm như có ánh mặt trời vụt sáng, khuấy động ra không biết bao nhiêu quang mang.
“Chặn được rồi?”
Mọi người biến sắc, rõ ràng là không ngờ được, Lâm Nhất chỉ dùng một kiếm đã chặn lại được.
Khí thế hùng tráng lấp cả sơn hà!
Đáy mắt Hướng Thiên Hà thoáng qua vẻ tàn nhẫn, cổ tay khẽ rung, lại mạnh mẽ đâu ra một thương nữa.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất không hề yếu thế, cơ thể mờ ảo như sương, một kiếm vững vàng chặn lại trường thương của đối phương.
Khí thế nuốt chửng núi sông!
Hướng Thiên Hà thình lình nổi khùng, trường thương dữ tợn tựa như rồng rắn, khí thế múa thương như muốn nuốt chửng cả núi sông, xé toạc Lâm Nhất.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Nhưng Lâm Nhất lại chẳng hoảng chẳng rối, Táng Hoa Kiếm lúc thì múa vòng quanh núi, hoá thành kiếm thế dạt dào, lúc lại nhẹ bẫng linh hoạt như lá xanh. Giữa động và tĩnh, chỉ dựa vào ý cảnh siêu việt đã âm thầm hoá giải được một thương khủng khiếp này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ trong chớp mắt, hai người ở giữa không trung giao đấu hết ba chiêu, ngoài sức tưởng tượng của mọi người là, hai người này ngang tài ngang sức, chẳng ai kém ai.
“Chết!”
Sau ba chiêu, hai người ở giữa không trung bật người bay ra, Hướng Thiên Hà phi ngang xoay tròn, trường thương trong tay xoay theo, bị ném mạnh ra ngoài.
Uỳnh!
Phong mang sắc bén nơi đầu mũi thương xuyên ngang qua không khí đâm thẳng về phía lồng ngực của Lâm Nhất, nơi mà nó đi qua vang lên âm thanh xé gió như tiếng sấm.
Đi!
Lâm Nhất dũng cảm đối đầu, lật tay vung lên, dưới sự khống chế của Tiên Thiên kiếm ý. Táng Hoa tựa như một tia điện màu bạc, loé lên kinh hồng, lao thẳng về phía mi tâm của đối phương.
Một đòn này của hai người đều vô cùng hiểm ác, mỗi người đều thi triển thân pháp đến mức giới hạn, tránh được binh đao mà đối phương đâm đến.
Chưởng Toái Sơn Hà, Phong Loan Như Tụ!
Ngay khi vừa tránh ra, Hướng Thiên Hà ỷ vào ưu thế về tu vi, xung phong tấn công, tung một chưởng ấn.
Một ngày nào đó gió sẽ nổi, bay lên đến tận chín tầng mây.
Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn phất tay lên, một luồng gió lớn mạnh mẽ đỡ lấy.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là, y sam phồng lên, tay nắm chặt kiếm bật người lên không trung đón đầu.
Trần Quang Kiếm Pháp, Hoa mọc từ chốn nào!
Keng!
Khí có thể phá Thiên Hà, cùng đoá Tường Vi rực rỡ nơi đầu mũi kiếm va mạnh vào nhau. Nơi mà kiếm thương va chạm như có ánh mặt trời vụt sáng, khuấy động ra không biết bao nhiêu quang mang.
“Chặn được rồi?”
Mọi người biến sắc, rõ ràng là không ngờ được, Lâm Nhất chỉ dùng một kiếm đã chặn lại được.
Khí thế hùng tráng lấp cả sơn hà!
Đáy mắt Hướng Thiên Hà thoáng qua vẻ tàn nhẫn, cổ tay khẽ rung, lại mạnh mẽ đâu ra một thương nữa.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất không hề yếu thế, cơ thể mờ ảo như sương, một kiếm vững vàng chặn lại trường thương của đối phương.
Khí thế nuốt chửng núi sông!
Hướng Thiên Hà thình lình nổi khùng, trường thương dữ tợn tựa như rồng rắn, khí thế múa thương như muốn nuốt chửng cả núi sông, xé toạc Lâm Nhất.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Nhưng Lâm Nhất lại chẳng hoảng chẳng rối, Táng Hoa Kiếm lúc thì múa vòng quanh núi, hoá thành kiếm thế dạt dào, lúc lại nhẹ bẫng linh hoạt như lá xanh. Giữa động và tĩnh, chỉ dựa vào ý cảnh siêu việt đã âm thầm hoá giải được một thương khủng khiếp này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ trong chớp mắt, hai người ở giữa không trung giao đấu hết ba chiêu, ngoài sức tưởng tượng của mọi người là, hai người này ngang tài ngang sức, chẳng ai kém ai.
“Chết!”
Sau ba chiêu, hai người ở giữa không trung bật người bay ra, Hướng Thiên Hà phi ngang xoay tròn, trường thương trong tay xoay theo, bị ném mạnh ra ngoài.
Uỳnh!
Phong mang sắc bén nơi đầu mũi thương xuyên ngang qua không khí đâm thẳng về phía lồng ngực của Lâm Nhất, nơi mà nó đi qua vang lên âm thanh xé gió như tiếng sấm.
Đi!
Lâm Nhất dũng cảm đối đầu, lật tay vung lên, dưới sự khống chế của Tiên Thiên kiếm ý. Táng Hoa tựa như một tia điện màu bạc, loé lên kinh hồng, lao thẳng về phía mi tâm của đối phương.
Một đòn này của hai người đều vô cùng hiểm ác, mỗi người đều thi triển thân pháp đến mức giới hạn, tránh được binh đao mà đối phương đâm đến.
Chưởng Toái Sơn Hà, Phong Loan Như Tụ!
Ngay khi vừa tránh ra, Hướng Thiên Hà ỷ vào ưu thế về tu vi, xung phong tấn công, tung một chưởng ấn.
Một ngày nào đó gió sẽ nổi, bay lên đến tận chín tầng mây.
Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn phất tay lên, một luồng gió lớn mạnh mẽ đỡ lấy.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là, y sam phồng lên, tay nắm chặt kiếm bật người lên không trung đón đầu.
Trần Quang Kiếm Pháp, Hoa mọc từ chốn nào!
Keng!
Khí có thể phá Thiên Hà, cùng đoá Tường Vi rực rỡ nơi đầu mũi kiếm va mạnh vào nhau. Nơi mà kiếm thương va chạm như có ánh mặt trời vụt sáng, khuấy động ra không biết bao nhiêu quang mang.
“Chặn được rồi?”
Mọi người biến sắc, rõ ràng là không ngờ được, Lâm Nhất chỉ dùng một kiếm đã chặn lại được.
Khí thế hùng tráng lấp cả sơn hà!
Đáy mắt Hướng Thiên Hà thoáng qua vẻ tàn nhẫn, cổ tay khẽ rung, lại mạnh mẽ đâu ra một thương nữa.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất không hề yếu thế, cơ thể mờ ảo như sương, một kiếm vững vàng chặn lại trường thương của đối phương.
Khí thế nuốt chửng núi sông!
Hướng Thiên Hà thình lình nổi khùng, trường thương dữ tợn tựa như rồng rắn, khí thế múa thương như muốn nuốt chửng cả núi sông, xé toạc Lâm Nhất.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Nhưng Lâm Nhất lại chẳng hoảng chẳng rối, Táng Hoa Kiếm lúc thì múa vòng quanh núi, hoá thành kiếm thế dạt dào, lúc lại nhẹ bẫng linh hoạt như lá xanh. Giữa động và tĩnh, chỉ dựa vào ý cảnh siêu việt đã âm thầm hoá giải được một thương khủng khiếp này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ trong chớp mắt, hai người ở giữa không trung giao đấu hết ba chiêu, ngoài sức tưởng tượng của mọi người là, hai người này ngang tài ngang sức, chẳng ai kém ai.
“Chết!”
Sau ba chiêu, hai người ở giữa không trung bật người bay ra, Hướng Thiên Hà phi ngang xoay tròn, trường thương trong tay xoay theo, bị ném mạnh ra ngoài.
Uỳnh!
Phong mang sắc bén nơi đầu mũi thương xuyên ngang qua không khí đâm thẳng về phía lồng ngực của Lâm Nhất, nơi mà nó đi qua vang lên âm thanh xé gió như tiếng sấm.
Đi!
Lâm Nhất dũng cảm đối đầu, lật tay vung lên, dưới sự khống chế của Tiên Thiên kiếm ý. Táng Hoa tựa như một tia điện màu bạc, loé lên kinh hồng, lao thẳng về phía mi tâm của đối phương.
Một đòn này của hai người đều vô cùng hiểm ác, mỗi người đều thi triển thân pháp đến mức giới hạn, tránh được binh đao mà đối phương đâm đến.
Chưởng Toái Sơn Hà, Phong Loan Như Tụ!
Ngay khi vừa tránh ra, Hướng Thiên Hà ỷ vào ưu thế về tu vi, xung phong tấn công, tung một chưởng ấn.
Một ngày nào đó gió sẽ nổi, bay lên đến tận chín tầng mây.
Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn phất tay lên, một luồng gió lớn mạnh mẽ đỡ lấy.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là, y sam phồng lên, tay nắm chặt kiếm bật người lên không trung đón đầu.
Trần Quang Kiếm Pháp, Hoa mọc từ chốn nào!
Keng!
Khí có thể phá Thiên Hà, cùng đoá Tường Vi rực rỡ nơi đầu mũi kiếm va mạnh vào nhau. Nơi mà kiếm thương va chạm như có ánh mặt trời vụt sáng, khuấy động ra không biết bao nhiêu quang mang.
“Chặn được rồi?”
Mọi người biến sắc, rõ ràng là không ngờ được, Lâm Nhất chỉ dùng một kiếm đã chặn lại được.
Khí thế hùng tráng lấp cả sơn hà!
Đáy mắt Hướng Thiên Hà thoáng qua vẻ tàn nhẫn, cổ tay khẽ rung, lại mạnh mẽ đâu ra một thương nữa.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất không hề yếu thế, cơ thể mờ ảo như sương, một kiếm vững vàng chặn lại trường thương của đối phương.
Khí thế nuốt chửng núi sông!
Hướng Thiên Hà thình lình nổi khùng, trường thương dữ tợn tựa như rồng rắn, khí thế múa thương như muốn nuốt chửng cả núi sông, xé toạc Lâm Nhất.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Nhưng Lâm Nhất lại chẳng hoảng chẳng rối, Táng Hoa Kiếm lúc thì múa vòng quanh núi, hoá thành kiếm thế dạt dào, lúc lại nhẹ bẫng linh hoạt như lá xanh. Giữa động và tĩnh, chỉ dựa vào ý cảnh siêu việt đã âm thầm hoá giải được một thương khủng khiếp này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ trong chớp mắt, hai người ở giữa không trung giao đấu hết ba chiêu, ngoài sức tưởng tượng của mọi người là, hai người này ngang tài ngang sức, chẳng ai kém ai.
“Chết!”
Sau ba chiêu, hai người ở giữa không trung bật người bay ra, Hướng Thiên Hà phi ngang xoay tròn, trường thương trong tay xoay theo, bị ném mạnh ra ngoài.
Uỳnh!
Phong mang sắc bén nơi đầu mũi thương xuyên ngang qua không khí đâm thẳng về phía lồng ngực của Lâm Nhất, nơi mà nó đi qua vang lên âm thanh xé gió như tiếng sấm.
Đi!
Lâm Nhất dũng cảm đối đầu, lật tay vung lên, dưới sự khống chế của Tiên Thiên kiếm ý. Táng Hoa tựa như một tia điện màu bạc, loé lên kinh hồng, lao thẳng về phía mi tâm của đối phương.
Một đòn này của hai người đều vô cùng hiểm ác, mỗi người đều thi triển thân pháp đến mức giới hạn, tránh được binh đao mà đối phương đâm đến.
Chưởng Toái Sơn Hà, Phong Loan Như Tụ!
Ngay khi vừa tránh ra, Hướng Thiên Hà ỷ vào ưu thế về tu vi, xung phong tấn công, tung một chưởng ấn.
Một ngày nào đó gió sẽ nổi, bay lên đến tận chín tầng mây.
Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn phất tay lên, một luồng gió lớn mạnh mẽ đỡ lấy.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là, y sam phồng lên, tay nắm chặt kiếm bật người lên không trung đón đầu.
Trần Quang Kiếm Pháp, Hoa mọc từ chốn nào!
Keng!
Khí có thể phá Thiên Hà, cùng đoá Tường Vi rực rỡ nơi đầu mũi kiếm va mạnh vào nhau. Nơi mà kiếm thương va chạm như có ánh mặt trời vụt sáng, khuấy động ra không biết bao nhiêu quang mang.
“Chặn được rồi?”
Mọi người biến sắc, rõ ràng là không ngờ được, Lâm Nhất chỉ dùng một kiếm đã chặn lại được.
Khí thế hùng tráng lấp cả sơn hà!
Đáy mắt Hướng Thiên Hà thoáng qua vẻ tàn nhẫn, cổ tay khẽ rung, lại mạnh mẽ đâu ra một thương nữa.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất không hề yếu thế, cơ thể mờ ảo như sương, một kiếm vững vàng chặn lại trường thương của đối phương.
Khí thế nuốt chửng núi sông!
Hướng Thiên Hà thình lình nổi khùng, trường thương dữ tợn tựa như rồng rắn, khí thế múa thương như muốn nuốt chửng cả núi sông, xé toạc Lâm Nhất.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Nhưng Lâm Nhất lại chẳng hoảng chẳng rối, Táng Hoa Kiếm lúc thì múa vòng quanh núi, hoá thành kiếm thế dạt dào, lúc lại nhẹ bẫng linh hoạt như lá xanh. Giữa động và tĩnh, chỉ dựa vào ý cảnh siêu việt đã âm thầm hoá giải được một thương khủng khiếp này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ trong chớp mắt, hai người ở giữa không trung giao đấu hết ba chiêu, ngoài sức tưởng tượng của mọi người là, hai người này ngang tài ngang sức, chẳng ai kém ai.
“Chết!”
Sau ba chiêu, hai người ở giữa không trung bật người bay ra, Hướng Thiên Hà phi ngang xoay tròn, trường thương trong tay xoay theo, bị ném mạnh ra ngoài.
Uỳnh!
Phong mang sắc bén nơi đầu mũi thương xuyên ngang qua không khí đâm thẳng về phía lồng ngực của Lâm Nhất, nơi mà nó đi qua vang lên âm thanh xé gió như tiếng sấm.
Đi!
Lâm Nhất dũng cảm đối đầu, lật tay vung lên, dưới sự khống chế của Tiên Thiên kiếm ý. Táng Hoa tựa như một tia điện màu bạc, loé lên kinh hồng, lao thẳng về phía mi tâm của đối phương.
Một đòn này của hai người đều vô cùng hiểm ác, mỗi người đều thi triển thân pháp đến mức giới hạn, tránh được binh đao mà đối phương đâm đến.
Chưởng Toái Sơn Hà, Phong Loan Như Tụ!
Ngay khi vừa tránh ra, Hướng Thiên Hà ỷ vào ưu thế về tu vi, xung phong tấn công, tung một chưởng ấn.
Một ngày nào đó gió sẽ nổi, bay lên đến tận chín tầng mây.
Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn phất tay lên, một luồng gió lớn mạnh mẽ đỡ lấy.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là, y sam phồng lên, tay nắm chặt kiếm bật người lên không trung đón đầu.
Trần Quang Kiếm Pháp, Hoa mọc từ chốn nào!
Keng!
Khí có thể phá Thiên Hà, cùng đoá Tường Vi rực rỡ nơi đầu mũi kiếm va mạnh vào nhau. Nơi mà kiếm thương va chạm như có ánh mặt trời vụt sáng, khuấy động ra không biết bao nhiêu quang mang.
“Chặn được rồi?”
Mọi người biến sắc, rõ ràng là không ngờ được, Lâm Nhất chỉ dùng một kiếm đã chặn lại được.
Khí thế hùng tráng lấp cả sơn hà!
Đáy mắt Hướng Thiên Hà thoáng qua vẻ tàn nhẫn, cổ tay khẽ rung, lại mạnh mẽ đâu ra một thương nữa.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất không hề yếu thế, cơ thể mờ ảo như sương, một kiếm vững vàng chặn lại trường thương của đối phương.
Khí thế nuốt chửng núi sông!
Hướng Thiên Hà thình lình nổi khùng, trường thương dữ tợn tựa như rồng rắn, khí thế múa thương như muốn nuốt chửng cả núi sông, xé toạc Lâm Nhất.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Nhưng Lâm Nhất lại chẳng hoảng chẳng rối, Táng Hoa Kiếm lúc thì múa vòng quanh núi, hoá thành kiếm thế dạt dào, lúc lại nhẹ bẫng linh hoạt như lá xanh. Giữa động và tĩnh, chỉ dựa vào ý cảnh siêu việt đã âm thầm hoá giải được một thương khủng khiếp này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ trong chớp mắt, hai người ở giữa không trung giao đấu hết ba chiêu, ngoài sức tưởng tượng của mọi người là, hai người này ngang tài ngang sức, chẳng ai kém ai.
“Chết!”
Sau ba chiêu, hai người ở giữa không trung bật người bay ra, Hướng Thiên Hà phi ngang xoay tròn, trường thương trong tay xoay theo, bị ném mạnh ra ngoài.
Uỳnh!
Phong mang sắc bén nơi đầu mũi thương xuyên ngang qua không khí đâm thẳng về phía lồng ngực của Lâm Nhất, nơi mà nó đi qua vang lên âm thanh xé gió như tiếng sấm.
Đi!
Lâm Nhất dũng cảm đối đầu, lật tay vung lên, dưới sự khống chế của Tiên Thiên kiếm ý. Táng Hoa tựa như một tia điện màu bạc, loé lên kinh hồng, lao thẳng về phía mi tâm của đối phương.
Một đòn này của hai người đều vô cùng hiểm ác, mỗi người đều thi triển thân pháp đến mức giới hạn, tránh được binh đao mà đối phương đâm đến.
Chưởng Toái Sơn Hà, Phong Loan Như Tụ!
Ngay khi vừa tránh ra, Hướng Thiên Hà ỷ vào ưu thế về tu vi, xung phong tấn công, tung một chưởng ấn.
Một ngày nào đó gió sẽ nổi, bay lên đến tận chín tầng mây.
Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn phất tay lên, một luồng gió lớn mạnh mẽ đỡ lấy.
Vẻ mặt Lâm Nhất nghiêm nghị, không dám lơ là, y sam phồng lên, tay nắm chặt kiếm bật người lên không trung đón đầu.
Trần Quang Kiếm Pháp, Hoa mọc từ chốn nào!
Keng!
Khí có thể phá Thiên Hà, cùng đoá Tường Vi rực rỡ nơi đầu mũi kiếm va mạnh vào nhau. Nơi mà kiếm thương va chạm như có ánh mặt trời vụt sáng, khuấy động ra không biết bao nhiêu quang mang.
“Chặn được rồi?”
Mọi người biến sắc, rõ ràng là không ngờ được, Lâm Nhất chỉ dùng một kiếm đã chặn lại được.
Khí thế hùng tráng lấp cả sơn hà!
Đáy mắt Hướng Thiên Hà thoáng qua vẻ tàn nhẫn, cổ tay khẽ rung, lại mạnh mẽ đâu ra một thương nữa.
Ta đến từ nơi nào!
Lâm Nhất không hề yếu thế, cơ thể mờ ảo như sương, một kiếm vững vàng chặn lại trường thương của đối phương.
Khí thế nuốt chửng núi sông!
Hướng Thiên Hà thình lình nổi khùng, trường thương dữ tợn tựa như rồng rắn, khí thế múa thương như muốn nuốt chửng cả núi sông, xé toạc Lâm Nhất.
Núi rộng sông dài, lá xanh gió thổi!
Nhưng Lâm Nhất lại chẳng hoảng chẳng rối, Táng Hoa Kiếm lúc thì múa vòng quanh núi, hoá thành kiếm thế dạt dào, lúc lại nhẹ bẫng linh hoạt như lá xanh. Giữa động và tĩnh, chỉ dựa vào ý cảnh siêu việt đã âm thầm hoá giải được một thương khủng khiếp này.
Keng! Keng! Keng!
Chỉ trong chớp mắt, hai người ở giữa không trung giao đấu hết ba chiêu, ngoài sức tưởng tượng của mọi người là, hai người này ngang tài ngang sức, chẳng ai kém ai.
“Chết!”
Sau ba chiêu, hai người ở giữa không trung bật người bay ra, Hướng Thiên Hà phi ngang xoay tròn, trường thương trong tay xoay theo, bị ném mạnh ra ngoài.
Uỳnh!
Phong mang sắc bén nơi đầu mũi thương xuyên ngang qua không khí đâm thẳng về phía lồng ngực của Lâm Nhất, nơi mà nó đi qua vang lên âm thanh xé gió như tiếng sấm.
Đi!
Lâm Nhất dũng cảm đối đầu, lật tay vung lên, dưới sự khống chế của Tiên Thiên kiếm ý. Táng Hoa tựa như một tia điện màu bạc, loé lên kinh hồng, lao thẳng về phía mi tâm của đối phương.
Một đòn này của hai người đều vô cùng hiểm ác, mỗi người đều thi triển thân pháp đến mức giới hạn, tránh được binh đao mà đối phương đâm đến.
Chưởng Toái Sơn Hà, Phong Loan Như Tụ!
Ngay khi vừa tránh ra, Hướng Thiên Hà ỷ vào ưu thế về tu vi, xung phong tấn công, tung một chưởng ấn.
Một ngày nào đó gió sẽ nổi, bay lên đến tận chín tầng mây.
Mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay, hắn phất tay lên, một luồng gió lớn mạnh mẽ đỡ lấy.
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!