Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chỉ chờ Cố Minh Triệt nói một câu tôi nguyện ý.
Đợi tận năm phút cũng không thấy anh có ý định trả lời, vô cùng trầm mặc.
Sự trầm mặc của cô cũng khiến tân khách bắt đầu nghị luận, cũng làm cho nụ cười trên mặt Kha Nguyệt cách đó không xa cứng lại.
Cô có một dự cảm không tốt, tim đập rất mạnh, vô cùng bất an.
Sắc mặt cầu bố mẹ hai nhà cũng bắt đầu không được tốt lắm.
Cậu cả nhà họ Cố vào lúc không ai ngờ được nhất bước ra sau sân khấu, dẫn một cô gái khác đến
Cô gái này không ai khác, chính là Tử Nhiễm
Bố Cổ tức đến nỗi huyết áp vút cao :“Mày, mày... thằng trời đánh mày xuống ngay cho tao!”.
Cố Minh Triệt không quan tâm đến ông, chỉ nói : “Giới thiệu với mọi người, đây là Tử Nhiễm, là vị hôn thê của tôi.”
Kha Nguyệt nở nụ cười lui về phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Minh Triệt, “Đến cùng là anh muốn nói gì?
Muốn chứng minh cho mọi người thấy anh không yêu em? Không để em trong lòng”
Kha Nguyệt nghiêng đầu bình tĩnh cười, dáng vẻ nhu thuận.
Cô cứ như vậy nhìn chằm chằm anh không nói câu nào.
Ánh mắt đó giống như dây leo chậm rãi khóa chặt Cố Minh Triệt, lại lan tràn tới nơi sâu nhất trong đáy lòng anh.
A
11
Điều nằm ngoài dự kiến của Cố Minh Triệt có lẽ là Kha Nguyệt, không khóc, không nháo, không ầm ĩ chất vấn, mà chỉ mỉm cười nhẹ: “Được rồi, vậy chúc anh hạnh phúc” sau đó trước sự chứng kiến của bao nhiêu người để lại cho Cố Minh Triệt một bóng lưng lạnh lùng
Nói tại sao Kha Nguyệt lại rộng lượng thế ư
Không, lúc đầu khi cô thấy Cố Minh Triệt dắt tay Tử Nhiễm lên sân khấu, cô đã không thể tin nổi
Nhanh chóng định đi tới chất vấn anh tại sao lại làm vậy...
Nhưng đi được nửa đường cô bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Cố Minh Triệt, cuối cùng như bị giội một chậu nước lạnh mà tỉnh ra.
Cô giờ mới hiểu được, hóa ra từ lần đầu tiên gặp mặt, Cố Minh Triệt nhìn cô, vẫn là bình tĩnh và lạnh nhạt.
Chẳng qua từ trước là vì cô yêu quá nồng nhiệt, mà cứ mãi cố chấp tự lừa mình dối người mà thôi.
Trong tiệc rượu kia nhìn anh dưới ánh mắt châm biếm của mọi người, có sự hả hê có cả sự tò mò thương xót, cô giống như đã tỉnh ngộ, thông suốt rồi
Dù có vẻ hơi muộn, nhưng quả thật Kha Nguyệt như trưởng thành sau một đêm
Nàng thơ đã mất Thế giới cũng chẳng còn những cánh hoa rơi Hay những cơn mưa phùn Bốn mùa bụi trần phủ kín
Xin đừng khóc
Dù vô cùng, vô cùng thất vọng Tro tình đã tắt lịm.
Về lại với nhân gian Đột nhiên tỉnh ngộ nhận ra ngàn vạn con đường kia Đêu là những con đường mình quen thuộc Là những quỹ đạo quá rõ ràng Hòa vào dòng người tiếp tục tiến tới Mỉm cười cứ vậy bước đi cho đến đích cuối cùng Trái tim yêu mến của tôi ơi Hãy cố quên đi, ngàn lần vạn lần Xin đừng khóc nữa.
Lễ đính hôn của hai nhà Cố và Kha cứ thế mà trở thành trò cười trong giới thượng lưu A
Sau sự kiện này, mối quan hệ của hai nhà có vẻ như đã thiếu đi một phần thân thiết, chỉ còn lại là gượng gạo
Bố mẹ Kha rất thương con gái, nên sau chuyện này cũng ít qua lại với nhà họ Cố
Còn bên Cố gia thì, cả bố lẫn mẹ Cố đều cảm thấy rất hổ thẹn liên tục xin lỗi, nhưng dù làm thế nào đi chăng nữa mối quan hệ ấy cũng không thể nào trở lại như ban đầu được
Tại Kha gia
Kha Nguyệt vẫn thực hiện các bước sinh hoạt như mọi ngày, như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy
Mấy năm nay cô nuôi tóc dài, tóc dài tới eo, bình thường vẫn rất cẩn thận chăm sóc, không dám nhuộm
không dám đi, sợi tóc mềm mại như sa tanh, chỉ đơn giản vì Cố Minh Triệt thích tóc dài.
Nhưng sự thật đau lòng, anh còn vô tâm không nhớ nổi mấy năm qua tóc cô dài hay ngắn
Cô gội máy móc, cuối cùng không cẩn thận đem bọt dính vào trong mắt.
Giác mạc lập tức bị bọt kích thích phát xót, Kha Nguyệt ngẩng đầu, dùng nước rửa đi bọt trong mắt.
Nước chảy vào hốc mắt, sau đó lại chảy ra.
Như là có cái cớ, nước mắt Kha Nguyệt cũng rơi xuống, nước mắt hòa vào cùng dòng nước.
Ban đầu cô chỉ nhỏ giọng nức nở khóc, về sau càng khóc to hơn, Kha Nguyệt tựa vào vào tường, ngồi xuống nức nở.
Khóc cho đến khi trời đen kịt, như là phát tiết, muốn đem tất cả những khuất nhục mấy ngày nay khóc hết ra.
Khóc cho tình yêu oanh oanh liệt liệt của cô thất bại, khóc cho sự ngu ngốc, điên cuồng cố chấp của cô hơn mười năm qua
Cô biết bản thân thậm chí căn bản không có tư cách khác, bởi vì chính cô là người tự nguyện, Cố Minh Triệt đã nhiều lần từ chối nhưng cô vẫn cứ mu muội đâm đầu vào.
Kha Nguyệt ôm đầu gối ngồi chồm hổm trên mặt đất, cũng không biết bản thân khóc bao lâu, chỉ là đến khi nước cũng đã lạnh, cô tắt vòi hoa sen trước, lau đi nước trên mặt mình.
Kha Nguyệt nhớ lại Vào năm hai người năm tuổi khi anh vừa mới cùng
bạn học đá bóng về, trên người có mùi mồ hôi nhàn nhạt, một tay đem túi sách đặt ở trên vai, lúc đi qua Kha Nguyệt, biết đây là vị hôn thê của mình, liếc mắt đánh giá có một cái.
Ánh mắt hai người đối diện nhau.
Khi Kha Nguyệt chống lại đôi mắt màu nâu nhạt của Cố Minh Triệt, tinh tường biết bản thân đã bị luân hãm vào.
Không có cách tự thoát khỏi.
Bạn bè của anh dùng ánh mắt khinh thường không hề che giấu nhìn cô, nhưng cô cũng không thèm để ý, cô chỉ để ý Cố Minh Triệt.
Cả ngày chua xót qua đi, Kha Nguyệt cuối cùng cũng cong môi, nở nụ cười.
Cô xoay người, gối đầu năm, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Cô cuối cùng cũng phát hiện hóa ra từ bỏ một người, cũng không khó.
Năm tháng yêu anh, em không tiếc
Em chỉ tiếc rằng mình đã yêu quá nhiều, đã tin quá nhiều.
Sau tất cả, em chỉ còn một điều duy nhất để nói với anh,
Chúng ta không ai nợ ai nữa, Lời hứa một đời hạnh phúc, Em giữ lại cho riêng mình.
Quả thực sau một đêm đó, ai cũng mang trong mình đầy những nỗi niềm, suy tư
Nhìn qua Kha Nguyệt rất ổn, ổn đến mức làm bố mẹ Kha sợ hãi
Mẹ Kha lén nói với chồng:“Có thể em sẽ đưa con bé đi Mỹ một thời gian.”
Bố Kha đuối lý nên cũng không dám phản đối
Mẹ Kha cũng không làm khó chồng :“Chuyện cũng đã xảy ra rồi cũng là ngoài dự đoán đều phải đi đến bước này ai cũng đều không mong muốn cả, anh đừng tự trách mình nữa.”
BỐ Kha thở dài :“Lúc đầu anh nghĩ Minh Triệt dù gì cũng ít nhiều có tình cảm với Nguyệt Nguyệt nhà ta...”
Mẹ Kha liền ngắt câu “Chuyện này không thể trách
mấy đứa trẻ, có trách thì đều phải trách người lớn chúng ta áp đặt... chỉ e là ngay từ đầu thằng bé Minh Triệt này đã không hề có thiện cảm với Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta”
Bố Kha gật đầu:“Vậy được rồi, lần này đi em mang cả thằng bé Lục Niên đi đi”
Mẹ Kha vui vẻ :“Lục Niên là một hạt giống tốt, nhưng tính tình lại có hơi cứng đầu giống mẹ nó, anh đừng làm khó thằng bé”.
“Được, được, anh không làm khó nó, em cũng đừng làm khó anh.”
Lục Niên trong lời của mẹ Kha
Là cánh tay phải đầy đắc lực của Kha Tùng, anh tốt nghiệp đại học ở Đức
Tuy mới tốt nghiệp được một năm, nhưng chỉ trong vỏn vẹn một năm anh đã leo lên vị trí C.E.O điều hành của Kha thị
Chuyến đi Mỹ lần này, bố Kha để Lục Niên đi cùng hai mẹ con quả thật là rất yêu thương con gái
Lục Niên này từ bỏ tương lai sáng lạn ở Đức, thiếu niên đầy triển vọng quay về đầu quân vào thị trường Trung Quốc đã khiến Kha Tùng rất ngạc nhiên
Không dựa vào cửa sau, mà anh từng bước từng bước đã chứng tỏ năng lực của mình để bước đến chức vụ C.E.O như thế, kể cả bố Kha cũng có vài phần kính nể
Mà thực chất lý do cậu quay lại có mấy ai đoán được
Có người nói cậu nhớ nhà
Mà cũng có người nói cậu trở lại vì muốn tìm mối tình đầu
Lý do thì nhiều vô kể, nhưng chính chủ lại chẳng bận tâm .
Dần dần mọi người xung quanh chỉ thấy cậu trai trẻ này, ngoại trừ làm việc thì chỉ làm việc, không hề dành thời gian cho việc cá nhân thì tin đồn cậu trở về vì người tình tự động tiêu tan
Điểm làm mọi người thưởng thức chàng trai này là cách làm việc không hề kiêng nể ai, công ra công mà tư ra tư.
Kể cả chủ tịch Kha cũng đã từng bị cậu góp ý nhiều lần muối cả mặt
Tuy là vậy nhưng mọi người ai cũng đều cảm nhận được sự thiên vị ông dành cho Lục Niên nên không ai dám nhiều lời với cậu, mà nếu không có chủ tịch Kha thì cũng không ai dám trêu chọc vào vị tổ tông này
Lúc đầu khi Kha Tùng ngỏ ý muốn Lục Niên cùng vợ Con ông tới Mỹ, cũng rất sợ cậu từ chối, nhưng lại không ngờ rằng sau khi ông nói xong, cậu trầm ngâm chưa tới ba giây liền đồng ý
Thư ký Tiêu không ngoại lệ, cũng vô cùng bất ngờ
Vị tổ tông này ngoại trừ công việc, thì chuyện gì cũng thấy phiền phức, nay uống nhầm thuốc rồi sao
Đang nghĩ ngợi thì Kha Tùng đập bốp vào đầu cậu, cậu quay ra khó hiểu
Ông Kha nén giận nói:“Thư ký Tiêu, cậu có nói xấu người ta thì làm ơn nghĩ trong đầu đi”.
Lúc này thư ký Tiêu mới chợt ngượng ngùng, thì ra cậu đã lỡ nói suy nghĩ của mình ra miệng rồi
Thực chất, việc đồng ý ngoài dự liệu này của Lục Niên cũng khiến ông Kha nghĩ giống thư ký Tiêu, có phải cậu ta uống nhầm thuốc rồi không
Nếu như Lục Niên biết mình có lòng tốt mà người ta lại nghĩ mình uống nhầm thuốc thì có lẽ phải tức đến ói máu mà chết
Kha Nguyệt cũng không xa lạ gì với Lục Niên, từ khi còn bé cô đã gặp anh
Trong khi cô và Cố Minh Triệt đang vui chơi như những đứa trẻ khác thì Lục Niên lại chỉ đứng nhìn bọn cô như nhìn tụi thiểu năng
Anh bình tĩnh đến mức cô còn tưởng dù thế giới này có sập xuống thì anh vẫn sẽ ngồi thong thả làm hết bài tập về nhà rồi mới phản ứng
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô và Cố Minh Triệt đều rất sợ anh,
Vì thứ nhất là phụ huynh trong nhà rất tin tưởng anh
Thứ hai là anh vô cùng đáng sợ nha, khi đối diện với ánh mắt ấy cô còn sợ hơn là khi mẹ cầm roi nữa
Lúc cô bị đám bạn Cố Minh Triệt khinh thường đến phát khóc thì vẫn là Lục Niên đến bảo vệ cô .
Chỉ cần có tinh ý một chút thì sẽ nhận ra, người thiếu niên lạnh nhạt ấy luôn âm thầm phía sau bảo vệ cô từng chút từng chút một
Lý do thực sự khiến Lục Niên rời đi không phải vì anh muốn mở mang kiến thức mà là trong lúc vô tình đi ngang qua anh đã nghe được Kha Nguyệt cùng bố Kha nói chuyện trong thư phòng,
Hình như lúc ấy bố Kha cũng phản đối việc Kha Nguyệt và Cố Minh Triệt ở bên nhau, ông nói :“Nguyệt Nguyệt, con không thể thích người khác được à? Tại sao cứ nhất định phải là Minh Triệt, con cũng rất thích anh Lục Niên cơ mà vậy có muốn gả cho anh Lục Niên không?”
Kha Nguyệt ầm ĩ:“Nếu như không phải Triệt Triệt thì không ai cả, con chỉ cần Triệt Triệt thôi, con không thèm anh Lục Niên.”
Như vậy đấy, một câu nói của Kha Nguyệt, đã dập tắt hết tất cả hy vọng của Lục Niên, anh dứt khoát sang Đức
Mắt không thấy tim không đau, anh dứt khoát cắt đứt liên lạc với Kha Nguyệt, lâu đến mức cô suýt quên mất đi sự tồn tại của anh
Lần này trở về, Lục Niên chứng kiến một Kha Nguyệt hoàn toàn khác biệt
Không còn là cô nhóc béo ngày nào nữa, giờ đã lột
xác thành một thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt chất chứa nhiều tâm sự
Ở sân bay S,
Lục Niên liền bức vào sảnh liền nhận ra Kha Nguyệt đang đứng bấm điện thoại
Anh lên tiếng chào hỏi “Béo, nhận ra anh Lục của em không?”
Nghe được ngữ khí quen thuộc mang chút xa lạ, Kha Nguyệt quay đầu lại, cô vui vẻ nhưng cũng có chút bất mãn :“Lục ba tuổi, anh nói ai là béo hả?”
Nghe được xưng hô “Lục ba tuổi của Kha Nguyệt sắc mặt Lục Niên đông cứng
Thấy báo hiệu của việc anh sắp tức giận Kha Nguyệt lại được đà :“Sao hả, sao hả, Lục ba tuổi anh nói gì đi chứ.”
Mẹ Kha bước đến, bà ngạc nhiên vì thấy con gái của mình lâu lắm rồi mới cười vui vẻ như vậy :“Nguyệt Nguyệt, Con lại trêu chọc Tiểu Lục hả?”
Lục Niên nghe được giọng mẹ Kha liền thu hồi vẻ mặt đông cứng :“Chào dì, lâu lắm rồi không gặp dì.”
Mẹ Kha cười cười giả bộ giận dỗi :“Đứa nhỏ này, còn biết lâu rồi hả, vậy mà về nước cũng không tới thăm ta.”
Lục Niên liền bối rối
Hai mẹ con nhà Kha thay phiên nhau trêu chọc Lục Niên đến lúc anh không chịu được nữa mới ngừng lại, quản gia bên cạnh thấy cậu Lục liên tục bị trêu đùa đến không nhìn được nữa liền quay ra ngắm trời ngắm đất
Nói chuyện rôm rả được một lúc, gần đến giờ máy bay cất cánh thì Kha Nguyệt liền chạy vào nhà wc
Mẹ Kha và Lục Niên nhìn nhau ngầm hiểu ý, tránh đường để Kha Nguyệt đi
Đây sẽ là cơ hội cuối cùng cô dành cho bản thân
Nhìn điện thoại, ấn vào phím một, số của Cố Minh Triệt
Phải gọi đến tận năm lần, anh mới miễn cưỡng nghe điện thoại
Cô hỏi anh “Cố Minh Triệt, anh thật sự muốn em cút sao?
Anh nói rằng, “Cút.” Vì vậy, kể từ khoảng khắc ấy cô dứt khoát cút thật xa.
Giá như Cố Minh Triệt ý thức được sai lầm của minh sớm hơn thì tốt, sau này không biết chỉ vì cuộc điện thoại này mà anh đã hối hận cả đời...
Nhưng trên đời này, làm gì có giá như?
Nếu có một ngày, bạn không tìm được tôi nữa thì trăm ngàn lần cũng đừng buồn,
không phải tôi không thương bạn, cũng không phải bạn bỏ lỡ tôi, mà là cuối cùng tôi cũng đủ can đảm để rời xa, nhưng xin bạn hãy nhớ kỹ, trước đó tôi đã thật sự ngu ngốc chờ đợi! CÒN TIẾP....
Khoảnh khắc Cố Minh Triệt dứt khoát dập máy, trái tim của Kha Nguyệt cũng chết lặng từ đó và biến mất cùng chiếc vali.
Có đôi khi trào phúng trong cuộc đời là bạn cho rằng cái hoàn cảnh này đã rất là hỏng bét, ai ngờ sự thật So với tưởng tượng còn hỏng bét khó chịu hơn, mà bạn tuy rằng chuẩn bị tốt để đối mặt với hoàn cảnh trong tưởng tượng, lại vẫn chịu đựng không nổi bước đi không được, lúc này lựa chọn của bạn sẽ như thế nào, là chùn bước? Hay là biết rõ bên dưới là vực sâu vạn trượng, cũng muốn ôm may mắn hoặc tâm tính tìm chết tiến lên thử xem?
Khi cuộc đời đang trong thời kỳ thảm đạm, có hai loại phương thức còn có thể đạt được sung sướng, một là xem lại quá khứ tốt đẹp, hai là triển vọng tương lai tốt đẹp, Kha Nguyệt càng thấy sợ thấy quá khứ, bởi vì tốt đẹp đi qua chỉ biết càng tôn thêm cái ảm đạm của hiện tại, mà triển vọng tương lai thì sao, càng khó, không có mong mỏi gì trong tương lai, thì làm thế nào triển vọng?
Vậy làm sao bây giờ đây, đi tìm chết đi, thế gian chết kiểu này nhiều lắm, lựa chọn xong rồi, nhưng trước khi chết lại không có dũng khí, vì sao lại như thế này, chết tử tế không bằng đang còn sống, hay là luyến tiếc, luyến tiếc người nào đó chuyện nào đó, cho dù anh ta là người khiến cô thương tâm, cho dù có một số việc chỉ cần vừa nghĩ đến liền có cảm giác đau đớn khoét tim cắt thịt.
Thật ra Kha Nguyệt luôn thích chưng diện lại sĩ diện, cho dù là một người bị ruồng bỏ, cũng muốn bảo trì tư thái vẫn đậm phong thanh, nhưng mà Cố Minh Triệt thật đúng là lợi hại a, dễ dàng như vậy liền đem cái tự tôn của cô dẫm đạp đến không còn hình dạng.
Tình yêu đơn phương đầy hối tiếc khi ấy lại chính là thứ tình cảm thuần khiết cuối cùng còn sót lại của tất cả chúng ra. Sau này, dù có thế nào đều chỉ còn lại sự tiếc nuối, tiếc nuối vì không thể bày tỏ cho nhau, tiếc nuối vì sợ hãi mà mất nhau mãi mãi, tiếc nuối mãi vì không thể có sau này. Thật đáng tiếc sau này khi đã biết yêu một người thì người đó lại không còn là chúng ta của lúc ấy nữa rồi.
Kha Nguyệt liền tập trung dặm lại phấn, làm tâm trạng nhanh chóng phấn chấn rồi vội vàng ra ngoài để khỏi trễ chuyến bay
Đang đi vào thì sân bay phát ca khúc & Sau này ) lời bài hát là tiếng bộc bạch vô cùng đau lòng của người Con gái
"Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã đánh mất thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa
Những cánh hoa trắng muốt của cây sơn trà
Chầm chậm rơi xuống chiếc váy xanh của em Anh khẽ nói:“Yêu em”. Em cuối đầu ngửi thấy một mùi hương thơm ngát
Anh sẽ nhớ về em như thế nào? Anh sẽ mỉm cười hay chỉ ngồi lặng yên mà thôi?
Những năm gần đây, đã từng có một ai khiến anh bớt cô đơn hay chưa?
Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương
Tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông
2
Sau này, trong màn nước mắt em cuối cùng cũng hiểu được
Có những người, khi đã đánh mất thì sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa”
Cô có hơi ngẩn người lại nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng bỏ lại mọi thứ sau lưng nhanh bước về phía trước
Lục Niên thấy vẻ mặt Kha Nguyệt đã thông suốt, khoé miệng kín đáo mà giương nhẹ
Cô gái của anh cuối cùng cũng thông suốt rồi, cơ hội lần này chắc chắn anh sẽ không buông tay,
Kha Nguyệt, tôi chờ em.