Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 121
Vào lúc này, đột nhiên cô cảm thấy bất lực.
đến mức không thể giải thích được.
Cô nhìn chăm chăm vào anh với đôi mắt đỏ hoe, trong mắt chứa đầy tia máu và sự căm hận.
Bạc Tuấn Phong hôn lên mắt cô rồi hôn lên môi cô lần nữa và lặp lại như vậy: “Anh ở đây”
“Đừng chạm vào tôi…” Cô ấy tức giận và đẩy anh ra, nhưng trong tay cô không còn chút sức lực nào.
Không thể đẩy anh ra được nữa.
Bạc Tuấn Phong đau khổ ôm cô vào lòng, giọng nói anh trầm khàn: “Em có thế mắng anh, đánh anh, em có thể giết anh, chỉ cần đừng đẩy anh ra là được”
Vân Giai Kỳ ngơ ngác.
Anh có thể cho cô mọi thứ, chỉ cần cô muốn, anh có thể cưng chiều cô đến tận trời xanh.
Cưng chiều cô đến mức không kiêng nể gì cả Cưng chiều đến mức không ai bì nổi Nhưng chỉ cần đừng đẩy anh ra.
Cho dù bây giờ trên tay cô đang cầm dao, anh cũng ôm chặt lấy cô. Cho dù con dao sẽ đâm vào tim anh, anh vẫn sẽ liều mạng ôm cô vào lòng.
“Bạc Tuấn Phong, anh là một tên khốn…”
Một tên khốn không hơn không kém.
‘Vân Giai Kỳ không còn sức chống cự, ngâm mình trong hồ bơi lạnh cóng, cô xụi lơ trong lòng anh không vùng vãy nữa.
Bạc Tuấn Phong ôm cô rời khỏi hồ bơi, cả hai người đều ướt sũng.
Nhân viên phục vụ đi ngang qua nhìn thấy, sắc mặt rất kinh ngạc.
“Khách rơi xuống nước rồi “Lấy chăn nhanh lên!”
Vân Giai Kỳ chỉ cảm thấy bên tai cô có vô Số tiếng ồn ào.
Cô rất sạch sẽ, không thích dùng chung phòng với người khác.
Khi đầu tư vào Paragon, cô đã yêu cầu nhà thiết kế thiết kế riêng một căn phòng.
Cô rất ít khi đến Paragon, trừ khi có việc gì quan trọng mới đến, vì vậy căn phòng này cũng được rất ít khi được sử dụng.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Một tiếng “ting”.
Cửa thang máy mở ra.
Bạc Tuấn Phong ôm cô ra khỏi thang máy.
Toàn bộ hành lang đều trải thảm dày.
Anh ôm cô đi trên hành lang dài, vào lúc này cả hành lang không có một bóng người.
Toàn bộ tầng này, ngoại trừ khu văn phòng cao cấp thì chính là chỗ phòng VIP.
Diện tích căn phòng này đã chiếm hết nửa tầng lầu.
Bạc Tuấn Phong ôm cô đi đến trước cửa phòng, một tiếng “tít” vang lên, anh quẹt thẻ để vào cửa.
Ngay lập tức đèn trong phòng bật sáng.
Bạc Tuấn Phong nhanh chóng ôm cô đi vào phòng tắm, nhân viên phục vụ phòng đã cho nước nóng vào bồn tắm từ trước, cả phòng tắm bị sương bao phủ mờ mịt.
Trong chốc lát, hơi ấm bao trùm lấy cô.
Chương 122
“Bạc… Ưm..”
Ngay cả cơ hội gọi tên anh cũng không có, một giây sau đó anh lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Vân Giai Kỳ như bừng tỉnh lần nữa, chỉ cảm thấy bản thân đang nằm trong lồng ngực nóng bỏng.
Cô nhìn thấy mình đang ở trong bồn tắm, bồn tắm to như vậy, hoàn toàn có thể chứa đủ hai người.
Dòng nước ấm lan ra bờ vai.
‘Vân Giai Kỳ không tức giận, cô quay người lại đối diện với đôi mät phượng sâu thảm của người đàn ông.
“Anh!”
Cô tức giận đến mức muốn đấm anh một phát.
Nhân lúc này, người đàn ông nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn: “Thế nào? Nhớ anh đúng không?”
“Im miệng!”
Khuôn mặt của Vân Giai Kỳ đỏ bừng một cách vô cớ, cũng không biết nguyên nhân là do phòng tắm quá nóng, hay là bị lời nói của anh kích động!
Người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Rõ ràng anh thấy em rất thích”
“Thích cái rằm đấy!” Vân Giai Kỳ không thể kiềm chế, suýt chút nữa đã thốt ra một câu chửi thề: “Anh có thể đừng như vậy được không!”
“Cái gì?” Người đàn ông từng bước ép sát.
Tốt hơn hết là cô đừng nói gì cả, nếu không thì mọi lời cô nói ra đều là chọc giận cô.
Đối mặt với người phụ nữ mà mình yêu thương thì không có lý do nào để mà không nhớ.
Anh nhớ rất nhiều, mỗi ngày mỗi đêm anh đều nhớ đến cô.
Vân Giai kỳ hoàn toàn không nói nên lời.
Từ phía sau, Bạc Tuấn Phong ôm lấy cô: “Giai Kỳ, em có biết rằng anh rất nhớ em không!”
Nhớ cô đến mức muốn ngừng cũng không được, muốn tiếp tục cũng không xong.
Anh đã rất kiềm chế rồi. Rất kiềm chế rất kiềm chế.
Vân Giai Kỳ tức giận đến mức không muốn trả lời anh.
“Anh chỉ có cảm giác với em.”
Năm năm qua, không phải là không có người phụ nữ nào muốn bước vào thế giới của anh, Nhưng cho dù đó là người phụ nữ nào, trong sáng, gợi cảm, mê hoặc hay quyến rũ, thì cũng không ai trong số họ có thể thu hút được hứng thú của anh.
Anh không có cảm giác.
Là một người đàn ông trưởng thành thì không thể trốn tránh, khi cô không ở đây, anh hoàn toàn giống như bị phủ đây bụi vậy.
Cho đến khi anh gặp lại cô.
Khi lần đầu tiên ở phủ Nguyệt Mặc, anh trông thấy cô sờ sờ trước mät. Anh đã tức.
giận, xấu hổ, nhớ nhung..còn có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt.
‘Vân Giai Kỳ cúi đầu không nói gì Trước đây anh cũng rất thích ở bên cạnh cô.
Ở trong lòng anh cô đùa giỡn nghịch ngợm, anh ngắm nhìn cô đang đùa giỡn và sau khi đùa giỡn xong thì mọi chuyện lớn nhỏ đều do anh làm.
Lúc đó, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.
Cho dù đùa giốn nghịch ngợm như thế nào thì vẫn luôn có một người đàn ông yêu thương và cưng chiều cô vô điều kiện như vậy.
‘Vân Giai Kỳ nói: “Anh đừng suy nghĩ viển vông nữa, có thể nghĩ răng giữa chúng ta không có chuyện gì xảy ra! Bạc Tuấn Phong, tôi không yêu anh, tôi cũng không muốn yêu anh”
‘Yêu anh là một chuyện rất mệt mỏi nên cô không muốn yêu anh nữa.
“Ừm” Bạc Tuấn Phong nhẹ nhàng nói, anh không hề ngạc nhiên với những lời của cô: “Không yêu anh cũng không sao”
Chương 123 Anh không ép buộc.
Vân Giai Kỳ nhìn anh một cách ngạc nhiên, nhưng nghe đến câu tiếp theo của anh thì vẫn độc đoán như mọi khi.
“Nhưng em không được phép yêu người khác”
Vân Giai Kỳ: “..”
Người khác.
Bất luận là nam hay nữ thì cũng đều không được phép.
“Nếu em chỉ có thể yêu một người, người đó chỉ có thể là anh”
“Anh dựa vào cái gì mà độc đoán như vậy? Tại sao tôi phải nghe lời anh?”
Bạc Tuấn Phong giữ lấy cảm của cô, đặt lên khóe môi cô một nụ hôn: “Em sẽ yêu anh”
Sau một lúc, người đàn ông dừng lại: “Giai Kỳ, chúng ta hãy làm lại từ đầu nhé”
“Làm lại từ đầu? Thế nào là làm lại từ đầu?” Vân Giai Kỳ hỏi ngược lại: “Anh có thể chấp nhận Mạn Nhi không?”
Đột nhiên ánh mắt của người đàn ông dừng lại.
“Anh có thể chấp nhận tôi và con của người đàn ông khác.
không?” Chắc chắn câu nói này rất đau lòng.
Nhưng mà trong phút chốc, khuôn mặt của Mạn Nhi hiện ra trong đầu anh, như thể đang ở trước mắt anh vậy.
Đột nhiên Bạc Tuấn Phong cong môi nói: “Con bé không phải là con gái của anh sao?”
Vân Giai Kỳ vừa muốn trả lời.
Bạc Tuấn Phong lại nói: “Giai Kỳ, cho dù câu trả lời mà em dành cho anh như thế nào, anh cũng đều tin, cho dù đó là lời nói dối”
Ngay cả khi cô nói dối, anh cũng chấp nhận.
Chỉ cần là cô. Chỉ cần cô quay về bên anh, không có gì là anh không thể chấp nhận.
Vân Giai Kỳ nói: “Bây giờ anh nói không để bụng, đó chỉ là lời nói phô trương, nhưng sau này có thể làm được hay không? Chưa hẳn là anh thực sự không để bụng!”
Làm sao mà người đàn ông có thể nuôi con của người đàn ông khác?
Cô không tin Bạc Tuấn Phong là một người đàn ông rộng rãi như vậy.
Bạc Tuấn Phong nói: “Em không cần chọc tức anh”
Anh biết cô đang cố tình chọc tức anh.
Không có ý nghĩa gì cả.
Đột nhiên người đàn ông đứng dậy, ngay lập tức để lộ ra một vóc dáng tỉ lệ vàng như tác phẩm điêu khắc nghệ thuật giữa không trung.
Anh bước ra khỏi phòng tắm, khoác áo choàng tắm vào rồi quay người trở lại và nắm lấy tay cô.
Vân Giai Kỳ nhanh chóng đưa mắt sang chỗ khác, không thèm nhìn anh.
Người đàn ông không để tâm đến sự coi thường của cô, anh cúi người và dễ dàng ôm cô vào lòng. Anh ôm cô đến bàn trang điểm, đặt cô ngồi xuống và khoác áo choàng tắm vào cho cô, anh lấy khăn nhẹ nhàng lau khô mái tóc của cô.
Vân Giai Kỳ đưa tay giật lấy chiếc khăn trong tay anh, anh di chuyển nhanh chóng để né tránh: “Không được động đậy”
“Tôi có thể tự làm! Không cần đến anh”
“Đừng động đậy” Giọng nói của người đàn ông mang tính đe dọa.
“Anh..” Vân Giai Kỳ bị giọng nói cực kỳ kiêu ngạo của anh chọc giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
Từ trên cao nhìn xuống, người đàn ông thấy đôi má ửng đỏ của cô liền nhướng mày một cách xấu xa, còn có chút khiêu khích: “Thế nào?”
“Anh thích hầu hạ tôi như vậy, vậy thì tôi để anh làm!”
Vân Giai Kỳ yên tâm thoải mái ngồi xuống, tùy ý để anh lau tóc cho cô.
Bạc Tuấn Phong lại lấy máy sấy tóc Dyson ở bên cạnh, sấy khô mái tóc ướt của cô từng sợi từng sợi một.
Tóc anh rất cứng, nhưng tóc của cô lại mềm và mượt.
Đợi đến khi sấy khô mái tóc của cô rồi thì gần như tóc của anh cũng đã khô.
Chương 124 Người đàn ông đặt máy sấy vào chỗ cũ, vỗ nhẹ vào eo cô: “Đứng dậy”
“Làm gì?”
“Em nói xem?”
“Khi nào anh đi?” Vân Giai Kỳ quay lại nhìn chăm chăm vào anh.
Anh nghĩ thế nào khi đến Las Vegas tìm cô? Rốt cuộc khi nào anh đi?
Giọng điệu này chắc chắn là đang muốn đuổi người ta rồi.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày một cách không vui: “Khi nào em đi thì khi đó anh đi”
Anh đã đến đây rồi thì không có lý do gì phải trở về nước một mình.
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Anh quản tôi?”
Bạc Tuấn Phong cũng đáp lại giống như lời của cô: “Vậy thì em cũng mặc kệ anh đi”
“Anh..” Vân Giai Kỳ thật sự cạn lời.
Cô còn chưa nghĩ ra sẽ dùng lời gì để nói lại anh thì một giây sau cô đã bị nhấc lên và bị người đàn ông đó ôm vào lòng.
Vì cô đã miễn cưỡng đứng dậy nên anh bế cô lên.
Bàn tay nhỏ bé của Vân Giai Kỳ đấm mạnh vào vai anh: “Anh muốn làm gì thì làm sao? Ai cho phép anh bế tôi chứ?”
“Anh thấy em hình như không đi được nữa rồi?”
“Hứ, ai nói anh tôi không đi được nữa?”
Vân Giai Kỳ cố ý dùng những lời này để đâm chọc anh: “Thể lực của tôi rất tốt”
“B?
Bạc Tuấn Phong mỉm cười hài lòng, anh có thể nghĩ rằng đây là sự khiêu khích của cô đối với anh.
Đột nhiên Bạc Tuấn Phong nói ra một câu không đầu không đuôi: “Chỉ mong những lời này của em đều là thật”
Nói xong, người đàn ông ấy đặt cô lên giường. Chiếc giường cỡ lớn này lại đặc biệt êm ái.
Ở trên giường cơ thể của Vân Giai Kỳ khẽ run lên.
Cuối cùng cô chống tay vào ngực của người đàn ông, tức giận nói: “Bạc Tuấn Phong, tôi không cho phép anh chạm vào tôi, anh rất bẩn!”
“Bẩn?”
Bạc Tuấn Phong giả vờ giải thích: “Anh tắm rồi mà”
Vân Giai Kỳ khó chịu nói: “Tôi thích một người đàn ông sạch sẽ, anh đã chạm vào Vân Ngọc Hân thì tôi không cần anh”
Chân mày của Bạc Tuấn Phong hơi nhíu lại: “Ai nói là anh đã chạm vào cô ta?”
*,” Vân Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn anh.
Làm sao có thể!
Vân Giai Kỳ hoàn toàn không nói nên lời “Từ đầu đến cuối anh chỉ có duy nhất một mình em”
“Tôi.” Vân Giai Kỳ nghiến răng: “Tôi không tin!”
Với giọng điệu có phần trêu chọc, người đàn ông nghiêm túc.
nói: “Anh sẽ chứng minh cho em thấy”
Nói xong, anh giữ chặt sau gáy cô, đôi môi mỏng áp chặt vào.
đôi môi đỏ mọng của cô, không cho cô có cơ hội chất vấn.
Chương 125 Cùng lúc đó.
Nước Quốc Hoa.
Vì chênh lệch múi giờ, cho nên ban đêm ở Las Vegas, ở Hoa Quốc là ban ngày.
Vân Lập Tân mới vừa kết thúc hội nghị liền nhận được cuộc gọi video từ đại dương xa xôi của Lý Khải Luân.
Ông ta biết Lý Khải Luân trong thời gian này lại đi Las Vegas chơi.
Sở thích bình thường của Lý Khải Luân là gái gú và đánh bạc.
Có khi còn ở Las Vegas chơi một tháng.
Bởi vì Lý Khải Luân đã thu mua rất nhiều nhân viên chia bài trong sòng bạc ở Las Vegas, thua lỗ không lớn lắm nên Vân Lập Tân cũng chẳng quan tâm nhiều.
Video vừa được kết nối nhưng Vân Lập Tân liền bị dọa giật mình trước tình cảnh thảm hại của Lý Khải Luân.
Bối cảnh dường như ở đồn cảnh sát.
Máy quay đang hướng về phía Lý Khải Luân. Ông ta bị thương khắp người, rõ ràng là bị đánh dã man, trên mặt có nhiều vết bầm tím, xương gò má sưng tấy, mí mắt cũng sưng vù. Ông ta đang gục mặt xuống, quần áo tả tơi, một từ “thê thảm” cũng khó mà hình dung được.
Vân Lập Tân sợ hãi âu lại gây ra chuyện gì?”
“Lập Tân, đừng nói nhiều nữa. Hiện giờ tôi bị sở cảnh sát bắt, bọn họ muốn tiền bảo lãnh, ông nhanh chuyển ba trăm triệu đến đây đi?
“Tiền bảo lãnh ba trăm triệu?”
‘ừ!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Hiện giờ tôi không thể nói nhiều với anh được, anh trước cứ chuyển tiền bảo lãnh qua đây đi! Nếu không..” Nhưng lời còn chưa kịp nói xong.
Lý Khải Luân ảo não vò mái tóc vuốt ngược bóng loáng, phiền não thở dài.
Vân Lập Tân biết bây giờ có nhiều lời cũng vô ích, chỉ nói: “Tôi lập tức cho người chuyển tiền qua, chuyển đến tài khoản nào?”
“0928 đó”
“Đã biết!”
Cúp điện thoại, Lý Khải Luân lúc này mới có thể thở phào một hơi.
Trong cuộc gọi video, ông ta nhiều lần muốn hỏi một chút về tình hình của Vân Giai Kỳ.
Cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao có thế lực lớn như vậy.
Paragon trói ông ta đến điều tra ngầm, sau khi giáo huấn một trận rồi trực tiếp đưa ông ta đến sở cảnh sát.
Tại sở cảnh sát, ông ta một mực yêu cầu muốn gặp Vân Giai Kỳ, thế nhưng lại bị cảnh sát Las Vegas giáo huấn cho vài câu.
Ở Las Vegas, Vân Giai Kỳ là cái tên không thể nhắc tới.
Vì sao không thể nhắc tới, ngay cả bản thân ông ta cũng không có đáp án.
Ông ta mơ hồ ý thức được, thế lực của người phụ nữ này ở Las Vegas cũng không hề đơn giản!
Vì việc cấp bách nên ông ta không quan tâm được nhiều như vậy, trước tiên cứ chờ nộp tiền bảo lãnh về nước rồi tính sau!
Mãi đến chiều ngày hôm sau, Vân Giai Kỳ mới mơ màng tỉnh dậy.
Thời điểm cô tỉnh lại, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc của người đàn ông đập ngay vào mắt cô.
Cơn buồn ngủ của cô hoàn toàn biến mất.
“Bạc Tuấn… Ưm..”
Lời còn chưa dứt, người đàn ông liền chế trụ gáy của cô, rồi hôn xuống.
Cô cố gắng đẩy anh ra, cảm giác vừa mệt vừa buồn ngủ.
Thấy anh lại muốn lại gần, Vân Giai Kỳ thật sự sợ hãi, thẹn quá hóa giận: “Không được lại gần!”
Bạc Tuấn Phong cong môi mỏng: “Đây là phòng của anh”
“..” Vân Giai Kỳ biết bản thân mình lại rơi vào bẫy của anh, tức giận xoay người sang chỗ khác, không để ý tới anh.
Từ phía sau, Bạc Tuấn Phong ôm lấy cô vào lòng mình, hỏi, “Vẫn còn mệt à?”
‘Vân Giai Kỳ giận dỗi không trả lời.
“Không mệt nữa à?”
“Mệt!”
Vân Giai Kỳ lập tức nói: “Tôi mệt, tôi còn muốn ngủ”
“Có đói bụng không?”
“Không đói!” Vân Giai Kỳ nghiến răng nghiến lợi, gắn từng chữ “Anh đói thì tự đi mà ăn”
Chương 126
Cô vừa nói hết câu, cái bụng không khách khí kêu lên ọt ọt mấy tiếng.
Mặt của Vân Giai Kỳ đỏ lên.
Cái dạ dày này của cô cũng quá không biết xấu hổ, sao lại có thể phá đám trước mặt người khác thế chứ?
Người đàn ông nhìn cô bằng một ánh mắt đầy chế nhạo: “Thực.
sự không đói sao?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh đã đặt cơm trưa rồi, sẽ có người mang đến ngay thôi”
Vừa dứt lời, chuông cửa liền vang lên.
Bạc Tuấn Phong ngồi dậy bước xuống giường, khoác lên chiếc áo choàng tắm, thắt dây xong liền đi ra ngoài phòng ngủ, tiến về phía cửa.
Căn phòng này rất rộng.
Có nhà ăn, phòng khách, hai phòng ngủ, còn có một ban công với cửa sổ sát đất từ trần đến sàn nhà cực kỳ sang trọng. Bạc Tuấn Phong vừa mới ra khỏi phòng, Vân Giai Kỳ liền chống người bước.
xuống giường, ánh mắt của cô nhìn một vòng trên mặt đất, chỉ có một chiếc khăn tắm sạch sẽ được treo trên giá áo.
Cô bước qua đó lấy chiếc khăn tắm, miễn cưỡng che được một nửa cơ thể.
Cô đi đến phòng tắm muốn đi tìm quần áo, phát hiện quần áo cũng không thấy đâu.
Ngoài cửa, nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn tiến vào, đặt những món ăn thịnh soạn lên trên bàn ăn.
Cô ở trong phòng tìm kiếm nửa ngày, thật sự không tìm thấy quần áo, sắp nổi trận lôi đình.
Chết tiệt!
Quần áo của cô đều đi đâu hết rồi?
“Quý khách, chúc ngài và quý cô phu nhân dùng cơm vui vẻ!”
Trong phòng ăn, nhân viên phục vụ cúi đầu thật thấp sau đó đẩy xe đẩy đồ ăn rời đi.
Bạc Tuấn Phong vừa mới tiến vào phòng, Vân Giai Kỳ đổ ập xuống hỏi: “Quần áo của tôi đâu?”
“Mang đi giặt rồi”
Lúc sáng, Bạc Tuấn Phong đã tỉnh dậy một lần. Anh đem quần áo đi giặt, nhân viên phục vụ sinh nói räng buổi tối sau khi giặt sạch sẽ mang lên.
“Mang đi rồi?
Vân Giai Kỳ đỡ trán đau đầu.
Hành lý của cô còn chưa mang đến đây, quần áo sạch đều ở trong đó.
Cô bước đến trước tủ đầu giường, cầm điện thoại lên gọi cho quầy lễ tân.
“Alo?”
€ô nói bằng giọng Mỹ lưu loát: “Phòng V099, phiền cô đem chiếc vali tôi gửi ở quầy lễ tân qua đây, cảm ơn”
“Vâng, nhưng sẽ muộn một chút vì hiện giờ các nhân viên xếp.
hành lý trước quầy lễ tân đều đi ăn trưa rồi ạ”
“Được…”
Vân Giai Kỳ vừa cúp điện thoại, dưới chân bỗng thấy nhẹ bằng.
Cô vội vàng hô lên một tiếng, trong nháy mắt liền bị người đàn ông ôm chặt trong lòng.
Cô thật ra cũng không thấp, thế mà mà người đàn ông này thật sự rất cao.
Cao một mét chín mươi hai, cô nằm trong lòng anh chẳng khác nào như một con búp bê vải.
“Anh làm gì vậy?”
Người đàn ông nhìn cô nghiêm túc nói, “Ăn cơm”
“Vậy anh… Vậy anh ôm tôi làm gì?”
“Ôm em đi ăn cơm”
Vân Giai Kỳ nói thầm: “Tôi không có chân sao? Không thể tự mình đi được à?”
“Hả?”
Bạc Tuấn Phong nửa ôm lấy cô, thật sự đặt cô xuống đất, thế nhưng mũi chân vừa mới chạm đất.
“a” lê ộ g, còn chưa đứng vững đã bị người đàn ông coi như một con búp bê vải mà ôm vào lòng.
Người đàn ông nói: “Xem ra là không thể đi được rồi”
Vân Giai Kỳ: “..”
Cái người này còn không biết xấu hổ mà nói như thế?
Bạc Tuấn Phong ôm cô tới nhà ăn, ngồi xuống, đặt cô ngồi ở trên đùi mình.
‘Vân Giai Kỳ muốn đứng dậy đến ngồi chiếc ghế khác, bàn tay ôm lấy eo cô lại kéo cô vào lòng.
Cô quay mặt sang, hung hăng trừng mắt nhìn anh. Trên gương mặt trắng nõn, hai má hơi phồng lên, đôi mắt rõ rành rạnh đang hung dữ nhìn anh.
Nhưng hình ảnh này rơi vào mắt anh lại giống như đang làm nũng với anh.
“Anh đút cho em ăn”
Chương 127
Bạc Tuấn Phong nói xong, hai tay liền xuyên qua cánh tay cô, ung dung cầm dao rĩa rồi hỏi cô: “Muốn ăn gì nào?”
Vân Giai Kỳ không lên tiếng.
Cô không nói, anh liền tự mình quyết định.
Trên bàn ăn, anh nhìn thoáng qua chiếc hamburger kẹp thịt bò kiểu Mỹ, anh cầm lấy chiếc bánh sau đó dùng dao cắt thành hai miếng, lại dùng nĩa xiên vào rồi đưa đến bên miệng cô.
Vân Giai Kỳ giận dỗi quay mặt đi không ăn.
Cô tức giận.
Giận chính mình trước mặt anh không hề có năng lực kháng cự.
Người đàn ông này nhất định là cố ý!
Cố ý đem quần áo và áo choàng tắm của cô đưa đi giặt, khiến cho cô bây giờ chỉ có thể bọc một chiếc khăn tắm.
Cho dù rèm cửa trong phòng đều che kín, nhưng cô vẫn không có cảm giác an toàn.
Anh còn ôm cô vào lòng, cô cảm thấy không được tự nhiên.
Bạc Tuấn Phong nhướng mày: “Không ăn thật sao?”
Giọng điệu của anh ẩn ẩn mang theo ý uy hiếp.
Nếu như cô không ăn, anh sẽ có cách khác khiến cô ăn.
Lúc này, dù là người nào không hiểu cũng nhận ra ý nghĩa khác.
trong lời nói của anh.
Vân Giai Kỳ “a ô” một tiếng, cản hamburger nhai trong miệng.
Humburger không lớn nhưng miệng của cô rất nhỏ, vì thế một cái bánh hamburger nhỏ vừa nhét vào đã khiến miệng đã căng phồng lên.
Cô cố gắng nuốt xuống, chẳng có vị gì cả.
“Không ngon”
“Thế em muốn ăn cái gì?”
“Tôi muốn tự mình ăn”
Nói xong, cô liền đoạt dao nĩa từ tay anh.
Nhưng hai tay của Bạc Tuấn Phong lại tránh đi: “Anh đút cho em ăn”
Vân Giai Kỳ không thể tin được: “Bạc Tuấn Phong, anh còn có sở thích này à?” Thích đút cho người ăn?
“ Anh không phải thích đút cho ai ăi Mà chỉ là thích chăm sóc cho mình cô mà thôi.
Vân Giai Kỳ lại từ chối, người đàn ông ấn cô quay lại trong ngực mình, giọng điệu đã có chút không vui: “Em cứ thử ngọ nguậy nữa xem?”
Anh đã kìm nén đến cực hạn rồi.
Thế nhưng cô lại cứ tiếp tục ngọ nguậy không yên, anh không biết bản thân có thể nhịn đến lúc nào nữa. Vân Giai Kỳ hoàn toàn an phận.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đập gấp gáp của anh.
Tim anh đập thật nhanh.
Trái tim của cô cũng theo đó mà đập.
Kẻ thức thời mới là người tài giỏi!
Cô hiện giờ đấu không lại anh, đợi đến khi hành lý tới rồi, cô sẽ nhanh chóng đuổi anh đi!
Anh không đi thì cô đi.
Bánh tart thịt bồ câu kiểu Pháp.
Hàu tươi ăn kèm nấm truffle và cà chua.
Gan ngỗng muối kiểu Pháp sốt cam.
Dần dần cô cũng có khẩu vị, anh muốn đút cho cô ăn, vậy thì tùy đi, cô sao lại không yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của đàn ông chứ?
Bạc Tuấn Phong một tay ôm cô, một tay cầm dao rĩa, đem từng miếng hàu tươi nhiều thịt đã được cắt đưa đến bên miệng của cô.
Cô cắn từng miếng một, rất ngon nha.
Dáng vẻ khi ăn của người con gái này thật sự yên ã, nhưng lại rất mê người.
Đôi môi đỏ mọng mấp máy nhẹ nhàng, càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu.
Chương 128
Bạc Tuấn Phong khó khăn lắm khống chế được cảm xúc của mình, nhịn không được mổ một cái lên môi cô.
Vân Giai Kỳ cũng không trốn tránh, bởi vì cô biết trốn cũng không được, chỉ nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Cô giận dỗi sai khiến anh chỉ vào một con bồ câu khác trong đĩa, nói: “Tôi muốn ăn món này”
“Được”
Bạc Tuấn Phong đem bồ câu cắt thành nhiều miếng nhỏ, đút cho cô.
Nhai được một nửa, Vân Giai Kỳ lúc này mới ảo não nhớ ra cô quên đánh răng rồi.
Mà thôi!
Ăn xong rồi đánh cũng không muộn.
Sức ăn của Vân Giai Kỳ cũng không lớn, ăn một chút đã cảm thấy no rồi.
Thông thường lúc này cô sẽ không ăn nữa.
Người đàn ông nhìn cô hỏi: “No rồi?”
*Ừ, tôi muốn đi đánh răng, buông tôi ra”
Người đàn ông ngoan ngoãn buông lỏng cánh tay, Vân Giai Kỳ thoát khỏi anh liền đi vào phòng tắm.
Cô xả nước ấm ra, đánh răng, lấy kem dưỡng da trên bồn rửa mặt, đang dưỡng da thì cửa bỗng nhiên bị mở ra.
Bạc Tuấn Phong cũng vào đánh răng.
Trên bồn rửa mặt đã chuẩn bị sẵn hai chiếc bàn chải đánh răng, anh cầm lấy một cái, đứng đánh răng cạnh cô.
Thân hình cao lớn của anh chặn hết cả cửa, cô muốn đi ra ngoài. Cô vỗ vỗ anh, thế nhưng anh lại không có ý định tránh ra.
Vân Giai Kỳ cứng họng: “Anh đừng cản đường”
Bạc Tuấn Phong đang súc miệng, xoay người lại nhướng mày nói: “Làm sao?”
“Tôi muốn đi ra ngoài “Em ăn no rồi còn tôi thì chưa no” Bạc Tuấn Phong ý vị sâu xa nói ra một câu.
Vân Giai Kỳ dở khóc dở cười: “Vậy anh chạy đi đánh răng để làm gì? Ăn răng?”
Giây tiếp theo, người đàn ông bỗng nhiên cúi người xuống. Cùng thời điểm với cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cằm dưới của cô, ôn nhu hỏi: “Ăn gì cơ?”
“..” Vân Giai Kỳ cuối cùng cũng hiểu ra, mặt lập tức đỏ lên: “Bạc.
Tuấn Phong! Anh có bệnh có phải không?”
Nói xong cô có chút hối hận.
Hối hận vì đã khiêu khích anh bằng câu nói đó.
Kết quả, rõ ràng đã kích thích phải người đàn ông này.
“Em không phải là nghi ngờ anh chứ?” Bạc Tuấn Phong từng bước ép sát cô.
“Lẽ nào anh chưa chứng minh đủ cho em thấy?”
“Anh đã chứng minh đủ rồi, được chưa?”
Bạc Tuấn Phong nhàn nhạt nói một câu: “Thế nhưng anh thấy em có vẻ không hài lòng lắm”
Lời này chẳng khác nào đào cho cô một cái bẫy!
Vân Giai Kỳ nhất thời không biết nên trả lời thế nào cho tốt!
Nếu nói hài lòng, vậy chẳng phải đúng ý anh sao?
Nếu nói không hài lòng, chẳng phải sẽ cho tên đàn ông này cơ à?
Vân Giai Kỳ cười lạnh một tiếng, nhưng tên đàn ông này là ông chủ của Thiên Ngạo. Trên thương trường danh lợi và thủ đoạn của anh ta hơn người, anh một tay che trời, ở trước mặt cô cũng không chừa cho cô nửa đường sống.
Cô không muốn nghĩ lời anh nói, lại càng không muốn theo ý muốn của anh, lạnh lùng giễu cợt nói: “Ngoài cái này ra trong đầu anh còn cái gì nữa không?”
“Muốn làm một việc, mà còn phải làm cho thật hoàn hảo”
Bạc Tuấn Phong nói xong, dừng một chút, ánh mắt thâm thúy dừng trên thân thể cô, nhếch khóe môi bạc: “Với em cũng như vậy”
Thấy đề tài này lại quay lại rồi, Vân Giai Kỳ ngay cả hộc máu cũng muốn luôn.
Cô đẩy mạnh anh ra: “Cút ngay!”
Cô hiếm khi thô bạo như vậy, nhưng cô thực sự không biết nên đối phó người đàn ông này thế nào!
Giống như mềm cứng đều không ăn!
Rượu mời đã không uống thì cô cũng không ngại để anh nếm rượu phạt!
Nhưng người đàn ông lại bắt được tay của cô, cánh tay nắm lấy, trực tiếp đem toàn bộ cơ thể cô ôm vào trong ngực mình.
Vân Giai Kỳ định thần lại, nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, hai cánh tay của người đàn ông đã khống chế cô trong không gian nhỏ hẹp.
Chương 129
“Bạc Tuấn Phong!” Tên đàn ông này còn chưa đủ sao!
Bạc Tuấn Phong thấy dáng vẻ hổn hển của cô gái nhỏ, không khỏi cong môi cười.
Cô chán ghét anh cũng không sao.
Anh phải đem con mèo hoang nhỏ này thuần hóa nó đến khi ngoan ngoãn mới thôi.
Bên ngoài phòng khách, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Vân Giai Kỳ đoán là nhân viên đã đem hành lý lên rồi, lập tức nói với Bạc Tuấn Phong: “Bạc Tuấn Phong! Có người… ưm..”
Bạc Tuấn Phong hôn cô.
Tại thời điểm quan trọng này cô vậy mà còn bận tâm đến những thứ khác, chú ý đến người khác, chuyện khác?
Một tiếng “rầm”, cánh cửa đóng sầm lại.
Nhân viên mang hành lý ấn chuông cửa nhưng không thấy có người trả lời, bèn cầm tai nghe gọi cho quầy tiếp tân: “Tổng giám đốc Vân hình như không có ở phòng”
Nhân viên lễ tân đáp lại: “Tổng giám đốc Vân có thể đang nghỉ ngơi, hành lý cứ đặt ở cửa là được”
Dù sao, cả tầng trệt này cũng sẽ không có nhân viên tạp vụ nào.
tiến vào.
“Được”
Nhân viên mang hành lý đặt ở cửa rồi rời đi.
Vân Giai Kỳ quả thực tức muốn khóc.
Năm năm nay, cô chưa từng trải qua cảm giác yếu đuối đến vậy.
Cô vẫn luôn cho rằng chính mình luyện mãi thành thép. Thế nhưng khi đứng trước người đàn ông này, cô mới nhận ra rằng, sức mạnh của phụ nữ đứng trước đàn ông cũng chẳng đáng nhắc đến!
Cô cảm thấy bản thân mình thật sự vô dụng, tức giận đem cả người chôn vào trong chăn, không muốn nói chuyện, càng không muốn để ý đến anh.
Cô quá mỏi mệt, mí mắt nặng trĩu, lại chợt nhớ đến chuyến bay về nước Quốc Hoa vào bưổi tối.
Vân Giai Kỳ lại cố gảng chống đỡ thân thể ngồi dậy, muốn đi lấy hành lý, nhưng mà bây giờ cô như thế này chẳng khác nào là muốn nói chuyện với anh!
Cô mới không muốn nói chuyện với anh đâu!
Vân Giai Kỳ u oán trừng mắt nhìn anh, hàm răng cắn chặt đôi môi đỏ mọng, muốn nói lại thôi.
Bạc Tuấn Phong lại an tâm thoải mái quan sát cô, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Vân Giai Kỳ nói ngắn gọn: “Hành lý”
Người đàn ông giả vờ như không nghe thấy: “Hành lý gì cơ?”
Vân Giai Kỳ lại trừng mắt nhìn anh!
Anh rõ ràng nghe hiểu!
Cô muốn anh đi lấy hành lý!
Anh chính là giả vờ để ép cô nói chuyện.
Bạc Tuấn Phong thấy bộ dạng quật cường của cô, môi bạc lại lần nữa giương lên.
Cô gái này thật sự đáng yêu.
Nhất là dáng vẻ hiếu thắng, bị khi dễ đến tức giận liền lộ ra ánh mắt này, thế nhưng anh hết lần này đến lần khác yêu thích.
Hóa ra năm năm không gặp, cái gọi là dáng vẻ ngông cuồng tự cao kia chỉ là vẻ bề ngoài của cô, lớp vỏ bọc xung quanh mà thôi.
Ở trước mặt anh, cô vẫn là cô gái nhỏ bé đó đáng yêu của năm năm trước.
Tựa như một con cua.
Anh chưa bao giờ nghiên cứu về chòm sao, trước kia cô gái này cực kỳ thích nghiên cứu các chòm sao, cô còn giả vờ như thật nói với anh rằng cô thuộc chòm sao cự giải, có nội tâm mềm yếu, nhưng vỏ bọc bên ngoài lại kiên cường nhất.
Bây giờ xem ra chòm sao có đôi khi cũng rất chính xác.
Chương 130
“Thôi, không bắt nạt em nữa” Anh đưa bàn tay lớn ra xoa nhẹ vào mái tóc đen như mực của cô, sau đó đứng dậy và đi đến cửa, đem hành lý vào phòng ngủ.
“Anh đi ra ngoài đi!” Vân Giai Kỳ chỉ về hướng cửa và kêu anh đi ra.
“Tại sao?”
“Anh có đi ra ngoài hay không?”
Vân Giai Kỳ thái độ kiêu ngạo: “Muốn tôi đuổi anh ra ngoài hay sao?”
Bạc Tuấn Phong biết cô phải thay đồ rồi, nên cô mới xấu hổ như: vậy.
Anh không nói gì cả, cứ thế bước ra khỏi phòng.
Vân Giai Kỳ đã thay xong quần áo, lấy điện thoại ra và kiểm tra lộ trình, trợ lý gửi email đến thông báo lộ trình bị hoãn.
Do ảnh hưởng của thời tiết nên tối nay không thể cất cánh như bình thường.
Trái tim của Vân Giai Kỳ “thình thịch” một cái.
Cô đã hứa với Mạn Nhi rằng sẽ nhanh chóng trở về vào thứ hai để cùng cô bé đi chơi thảo cầm viên.
Nhà trẻ Sao Mai có một chuyến đi chơi vào thứ hai với toàn trường.
Cô bé đang xoã tóc và mặc quần áo ngủ, cô bé cầm lấy điện thoại và nở nụ cười ngọt ngào với Vân Giai Kỳ: “Mẹ ơi!”
“Ừm”
Khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy cô bé thì tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, cười và hỏi rằng: “Mạn Nhi vừa mới thức dậy sao?”
“Vâng ạ, con mới đánh răng xong”
Vừa nói, Mạn Nhi vừa nhe hàm răng trắng tinh của mình trước ống kính.
Vân Giai Kỳ giả vờ nhích lại gần, nhún nhún đầu mũi đùa với Mạn Nhi: “Mau cho mẹ ngửi xem, hôm nay dùng kem đánh răng vị dâu phải không nào?”
Mạn Nhi bến lến phà hơi vào trước ống kính, ngay sau đó thì nở ra nụ cười xấu hổ và nhìn lấy cô.
Nụ cười này thực sự rất ngọt ngào.
Vân Giai Kỳ không kìm được hôn vào mặt Mạn Nhi qua ống kính, đột nhiên áy náy nói: “Mạn Nhi, mẹ xin lỗi nhé, mẹ không thể về kịp rồi”
Mạn Nhi tò mò mở to mắt: “Có chuyện gì vậy ạ?”
“Vì thời tiết xấu nên máy bay không thể cất cánh như thường được, cho nên không thể về kịp để cùng Mạn Nhi đến thảo cầm viên chơi rồi”
Vân Giai Kỳ vừa nói với cô bé, vừa kiểm tra chuyến bay gần nhất.
Không thể đăng ký đường bay của máy bay riêng, chuyến bay gần nhất và nhanh nhất cũng chỉ có thể đến thủ đô vào chiều thứ hai.
Cô nói: “Thứ hai mẹ đi đón con về nhà nhé, có được không?”
Khi Mạn Nhi nghe thấy Vân Giai Kỳ không thể cùng cô bé đến thảo cầm viên chơi thì khó tránh có chút thất vọng, bĩu môi.
Vân Giai Kỳ thấy vậy, lòng đau như cắt, cô thăm dò hỏi: “Mạn Nhi giận à?”
Mạn Nhi gật đầu, và ngay sau đó, cô bé mím môi nói: “Nhưng không phải giận mẹ, mà là giận máy bay!”
Chương 131
Vân Giai Kỳ cảm thấy vui vẻ bởi sự hiểu chuyện và ngoan ngoãn của cô bé, nhưng lại rất đau lòng.
Mạn Nhi thực sự rất hiểu chuyện.
Ngay cả khi cô không thể làm được những chuyện đã hứa, nhưng Mạn Nhi cũng sẽ không thực sự giận dỗi với cô.
Cô quá bận và thời gian ở bên cạnh Mạn Nhi lại rất ít, vì vậy Mạn Nhi chỉ mong muốn cô có thể ở bên cạnh bé nhiều hơn mà thôi.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ chơi cùng với anh Vũ Minh”
Khi cô bé nhắc đến Vũ Minh thì cười rất ngọt ngào: “Anh ấy sẽ ở bên cạnh con”
Khi Vân Giai Kỳ nghe thấy tên của Vũ Minh thì ngơ ngác.
Mạn Nhi bỗng nhiên dè dặt hỏi: “Mẹ, mẹ có thích anh Vũ Minh không ạ?”
“Ừm, thích chứ” Cô không biết tại sao Mạn Nhi lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời Tiểu Vũ Minh là con trai của cô thì cô làm sao lại không thích chứ?
Mạn Nhi nghe thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nũng nịu nói: “Mạn Nhi cũng rất thích anh Vũ Minh ạ!”
“Ừm, Vũ Minh chắc chắn cũng rất thích Mạn Nhi nhỉ?”
“Vâng ạ!”
“Vậy thứ hai các con chơi vui vẻ nhé, đợi sau khi mẹ về thì mẹ chắc chắn sẽ đền bù thật tốt cho Mạn Ni “Dạ được ạ!”
Cánh cửa phòng ngủ bỗng nhiên mở ra một kẽ hở.
Bạc Tuấn Phong đứng ở trước cửa, nhìn Vân Giai Kỳ ngồi ở trên giường nói chuyện video với Mạn Nhi, lưu luyến không nỡ ngắt máy, cặp lông mày lưỡi mác khẽ cau lại.
Ngăn cách bởi một cánh cửa, anh nghe thấy được giọng nói của Mạn Nhi.
Nhận ra anh đang ở ngoài cửa, Vân Giai Kỳ không dám nói nhiều với Mạn Nhị, vì vậy nói: “Mạn Nhi hôm nay vẫn còn lớp sở thích đúng chứ?”
“Vâng ạ, múa ba lê ạ”
Vân Giai Kỳ đặt điện thoại xuống tủ đầu giường, khoá màn hình lại và quay người nhìn ra hướng cửa, nhưng không có ai cả.
Ánh mắt của cô bỗng nhiên rơi vào cặp đựng giấy tờ.
Vân Giai Kỳ suy nghĩ một hồi mới lấy cuốn séc từ trong cặp đựng giấy tờ ra.
Trong phòng khách, quần áo của Bạc Tuấn Phong đã được giặt sạch sẽ và mang đến Anh đã thay áo, chiếc áo len trắng như tuyết phối với chiếc áo khoác dài màu đen, khiến cho cả người càng thêm ngay thẳng và gọn gàng.
Vân Giai Kỳ đột nhiên đi đến trước mặt anh, dùng ngón tay giơ tấm séc đã điền số ra trước mặt anh.
“Đây là của anh”
Vừa nói, cô vừa đưa tấm séc đến trước mặt anh.
Bạc Tuấn Phong cau mày lại và liếc nhìn tấm séc một cái, nghi hoặc nhìn sang cô và có chút khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng nói ra một câu: “Cái này xem như là thù lao “phục vụ” của anh vào tối qua”
hục vụ?” Anh không ngừng suy ngẫm về hai từ này, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ này, thực sự nóng lòng muốn gạt bỏ quan hệ với anh.
Hoá ra, cô xem anh ngày hôm qua là một loại “phục vụ”?
Tấm séc này, xem như là thù lao của anh?
Bạc Tuấn Phong nhận lấy tấm séc, nhìn lướt qua, người phụ nữ này thản nhiên điền vào lại là ba mươi tỷ.
Chương 132
Ánh mắt của anh càng lạnh lùng, quay sang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
Bạc Tuấn Phong dùng một tay vò nát tấm séc và tuỳ tiện ném vào trong thùng rác mà không thèm nhìn lấy.
“Tôi biết giá trị của ông chủ Bạc cao quý, chỉ với ba mươi tỷ chưa hẳn có thể vừa lòng với ông chủ Bạc. Nhưng ông chủ Bạc đừng có nghĩ rằng, giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì đó mà sau này muốn dây dưa không rõ với tôi..”
Trước khi cô nói hết lời thì người đàn ông đã ôm lấy cô vào lòng.
“Vân Giai Kỳ, em lại muốn giở trò gì với anh nữa”
Vân Giai Kỳ không đồng ý nói: “Giở trò gì? Tôi không có giở trò”
Bạc Tuấn Phong đột nhiên nở nụ cười và hỏi ngược lại: “Ba mươi tỷ, không phải quá nhiều rồi sao?”
Vân Giai Kỳ sững sờ.
“Một đêm trị giá ba mươi tỷ, vậy cái nợ sau này lại nên tính như thế nào nhỉ?”
Vân Giai Kỳ mơ hồ: “Anh nói vậy là có ý gì?”
Bạc Tuấn Phong đầy ẩn ý hỏi ngược lại: “Từ bỏ em? Hay là từ bỏ Mạn Nhi?”
Sắc mặt của Vân Giai Kỳ lập tức cứng đờ.
Mạn Nhi chính là điểm yếu của cô.
Vì vậy khi anh nhắc đến Mạn Nhi, Vân Giai Kỳ lập tức trở nên căng thẳng: “Anh muốn làm cái gì?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Giai Kỳ, miễn là anh muốn thì ngay cả quyền nuôi con của Vũ Minh và Mạn Nhi, em cũng sẽ không giành được”
Anh thừa nhận, lợi dụng quyền nuôi con của hai của hai đứa bé để uy hiếp cô gái này là không đủ quang minh lỗi lạc.
Nhưng anh trước giờ luôn là người đàn ông bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.
Bạc Tuấn Phong tự biết trong lòng của anh đang giam giữ một con mãnh thú.
Và người đã nhốt con mãnh thú này lại chính là cô.
Nhưng nếu cô không quan tâm và mặc kệ, con mãnh thú này lên cơn phá vỡ cái lồng, thì chỉ mình cô có thể khống chế được nó.
Chỉ có cô có thể tiêu diệt được anh.
Cũng chỉ có cô có thể cứu rỗi được anh.
Vân Giai Kỳ im lặng, cúi đầu xuống và không nhìn anh.
Bạc Tuấn Phong biết, chuyện về quyền nuôi con của Mạn Nhi đã làm cô bị thương.
Ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của người đàn ông lại trở nên ấm áp.
Anh tiến lại gần cô, thì thầm vào tai cô: “Anh biết, Paragon là của em”
Vân Giai Kỳ nhìn anh, ánh mắt có phần lập loè.
“Vân Giai Kỳ, anh thừa nhận, năm năm không gặp, em đã khiến anh mở mang tầm mắt. Anh biết, em của bây giờ sớm đã khác xưa, nhưng ngay cả như vậy, em muốn giành được quyền nuôi con của Vũ Minh từ trong tay anh, cũng quá viễn vông đấy”
Bạc Tuấn Phong nói xong thì nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô và đặt một nụ hôn lên môi cô.
“Ông chủ Bạc”
Ngoài cửa, Tân Khải Trạch kính cẩn nói qua cánh cửa: “Cuộc.
họp cổ đông sẽ gọi video trực tuyến, đề nghị ngài tham gia cuộc họp video, chúng tôi đã sắp xếp sẵn ở phòng họp tren tầng ba”
“Biết rồi”
Bạc Tuấn Phong đi về phía cửa.
“Ầm” mộ tiếng.
Cánh cửa đã đóng sầm lại.
Vân Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm và nhìn về phía cửa, nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa đã đi xa, cô buông hai tay xuống và siết chặt thành nắm đấm.
“Mở mang tầm mắt?” Vân Giai Kỳ cười lạnh lùng: “Bạc Tuấn Phong, tôi vẫn còn rất nhiều sự thật khiến cho anh mở mang tầm mắt”
Điều anh biết chẳng qua chỉ là một trong số liên quan đến cô mà th Cô chân chính sẽ càng mở mang tầm mắt hơn so với anh tưởng tượng.