Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 227:
Vân Giai Kỳ không mua đua xe với Bạc Tiêu Dương là vì cô đã suy nghĩ đến tôn nghiêm của cậu ta, hơn nữa cô cũng không muốn sau này dây dưa với người đàn ông này.
Nhưng không ngờ rằng, lại bất cẩn nói thẳng ra điều này.
“Bây giờ tôi không có tâm trạng nói với cậu mấy chuyện này, cậu lái xe đi” Vân Giai Kỳ ra lệnh.
Bạc Tiêu Dương càng không nói nên lời.
Người phụ nữ này thực sự coi cậu ta như một tài xế.
“Cô.
“Cậu có lái xe không? Nếu cậu không lái được thì cho tôi xuống xe, tôi bắt taxi”
Bạc Tiêu Dương nghiến răng, đạp ga, trực tiếp vượt đèn đỏ.
Vân Giai Kỳ sững sờ.
Qủa nhiên là Bạc Vân nhiều chỉ nhánh, nhiều tiền, thích phạm lỗi lúc nào cũng được.
Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Có hàng trăm con đường khác nhau nhưng chỉ có một con đường là an toàn. Hôm nay vi phạm luật giao thông, năm sau cỏ mọc xanh mộ. Cậu Bạc, đây không phải đường núi, đề nghị cậu tuân thủ luật giao thông”
“Yên lặng”
Chiếc xe phóng nhanh trên đường.
Chẳng mấy chốc, chiếc Koenigsegg đã tiến vào bãi đậu xe ngầm của Hàn Đông.
Xe vừa dừng lại, Vân Giai Kỳ liền tháo dây an toàn, xuống xe, nói với Bạc Tiêu Dương: “Cậu về đi”
“Sau khi giải quyết xong việc của cô thì xuống đây”
Vân Giai Kỳ tinh ý hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Bạc Tiêu Dương: “Cậu biết tôi tới đây làm gì không?”
Bạc Tiêu Dương thờ ơ đáp: “Không biết”
Vân Giai Kỳ không thèm nói nhảm với cậu ta nữa.
Cô dựa theo địa chỉ Bạc Thúy Quỳnh đưa, đi thẳng đến tâng mười một.
Hàn Đông là một khu chung cư cao cấp sang trọng.
Hai tầng trên và dưới.
Một bên là thang máy, một bên là căn hộ.
Bạc Tuấn Phong đã mua toàn bộ tầng mười một và tầng mười hai, lý do là vì nơi đây cách tập đoàn Thiên Ngạo không xa, có những lúc, anh phải làm việc đến tận khuya, không muốn quay về nhà họ Bạc nên đến đây ở.
Một tiếng “ding” vang lên, cửa thang máy mở ra.
Vân Giai Kỳ bước đến trước cửa phòng 1101. Trên cửa có một bức tranh rất đáng yêu, một cô gái ngây thơ đáng yêu.
Cô hít một hơi thật sâu và bấm chuông cửa.
Thật ra cô không tin những gì Bạc Thúy Quỳnh nói với cô, nhưng cô cũng không phải hoàn toàn không tin.
Vì vậy, cô phải tự mình đến đây kiểm chứng.
Không có ai trả lời.
Vân Giai Kỳ lại nhấn lần nữa.
Một lúc sau, bên kia cánh cửa, một tiếng nói vang lên: “Đến ngay đây”
Ngay sau đó, một tiếng bước chân nhanh chóng truyền đến.
“Ai đấy?
Người ở đẳng sau cánh của dường như đã đứng trước cửa, thông qua mắt mèo quan sát tình hình bên ngoài.
Vân Giai Kỳ nói: “Mở cửa”
“Cô là ai?”
“Cô là Lâm Thanh Thủy đúng không?”
Người ở phía sau cửa do dự một chút, rồi nhanh chóng mở cửa.
Vân Giai Kỳ nhìn người sau cánh cửa.
Một người phụ nữ trong bộ đồ ngủ xinh xắn đứng ở cửa, ánh mắt không mấy vui vẻ gì.
Ngay khi Vân Giai Kỳ nhìn thấy khuôn mặt của cô gái ấy, cô liền ngẩn người một lúc lâu.
Lông mày của người phụ nữ này có phần giống với cô, cô †a không cao, chỉ một mét sáu, nhưng khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp, rất giống với Vân Giai Kỳ khi còn trẻ.
Đây chính là Lâm Thanh Thủy trong miệng Bạc Thúy Quỳnh sao?
Lâm Thanh Thủy liếc nhìn Vân Giai Kỳ, cô ta cũng khá sửng sốt, đột nhiên tò mò hỏi: “Cô tìm ai?”
“Tôi tìm Bạc Tuấn Phong”
“Cô tìm anh ta làm gì?” Lâm Thanh Thủy đột nhiên cao giọng, ánh mắt thay đổi, tức giận hỏi ngược lại Vân Giai Kỳ.