Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 231:
Vân Giai Kỳ nói đầy ẩn ý: “Cậu muốn thắng được tôi, cũng phải xem cậu có đủ tư cách không đã”
Nói xong, cô liền khởi động xe.
Bạc Tiêu Dương nói: “Tuổi còn trẻ, mà khẩu khí không nhỏ”
Cậu ta vừa thắt xong dây an toàn, Vân Giai Kỳ một chân đạp lên chân ga, xe nhanh chóng phóng đi.
Bạc Tiêu Dương giật mình lập tức vịn chặt tay, cậu ta nghĩ cô không thể nào lái xe với tốc độ nhanh được, như vậy cô sẽ không thể điều khiển được tay lái. Thế nhưng hiện tại, cậu ta không ngờ rằng, Vân Giai Kỳ lại đang điều khiển chiếc xe thể thao với tốc độ cực kỳ nhanh, trực tiếp chạy khỏi bãi đỗ xe.
“Cô điên rồi sao?”
Đạp chân ga từ lúc đầu?
“Ý kiến gì? Mới như này mà cậu đã chịu không nổi rồi à?”
Trò hay vẫn còn ở phía sau.
Xe bay nhanh ra khỏi thành phố, hướng về phía đường cao tốc chạy quanh trên núi.
Dọc theo đường đi, chiếc xe vẫn lao nhanh như chớp, do vận tốc quá nhanh khiến động cơ gầm rú như tiếng gầm thét của mãnh thú.
Nếu vài giây trước, Bạc Tiêu Dương vẫn còn nghỉ ngờ, Vân Giai Kỳ không thể điều khiển được chiếc xe thể thao với tốc độ nhanh như vậy, thì hiện giờ, cậu ta hoàn toàn không còn gì nghỉ ngờ nữa.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Tốc độ xe vẫn nhanh như thế, Vân Giai Kỳ lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, vừa nhìn thấy tên người gọi tới hiển thị là Bạc Tuấn Phong, cô không quan tâm trực tiếp ném điện thoại qua một bên.
Sau một hồi, xe trực tiếp đi lên núi.
Vân Giai Kỳ tuy chỉ là nghiệp dư, nhưng chỉ là vì cô không có hứng thú tham gia thi đấu mà thôi.
Lúc trước, có một khoảng thời gian rất dài, cô không dám đụng vào xe Năm năm trước, khi cô đang điều khiển xe, suýt chút nữa cô đã mất mạng do tai nạn giao thông, từ đấy trở đi cô vẫn luôn bị ám ảnh.
Sau này, cô thực sự không thích tâm lý yếu đuối đấy của bản thân.
Người ta nói, cách chiến thắng nỗi sợ hãi chính là đối mặt với sợ hãi.
Vì thế, cô mua một chiếc Porsche và chạy nó trên đường núi.
Ban đầu, cô chỉ dám điều khiển với vận tốc sáu mươi km, nhưng sau đấy, tám mươi km, một trăm km, một trăm năm mươi km, cô thậm chí có thể đi với tốc độ cực kỳ nhanh khi đi qua chỗ cua gấp.
Dần dần, cô cảm nhận được tốc độ mang đến cho cô một thứ tình cảm mãnh liệt, sau đó thì trở nên nghiện đua xe.
Sau khi chạy thành thạo trên một đường trên núi, cô liền đổi sang một đường núi khác.
Chiếc xe được tăng tốc đang bay nhanh.
Vận tốc quá cao, làm cho Bạc Tiêu Dương không ngừng lo lắng.
Trong nháy mắt, ánh đèn thành phố, giống như đã bị hất lên chín từng mây.
Mặc dù cậu ta là một tay đua xe đường núi hàng đầu thế giới, nhưng việc tự mình lái xe khác hoàn toàn với việc ngồi trên xe do một người khác lái.
Một cái là mình tự nắm vận mệnh mình trong tay, một cái là để vận mệnh mình cho người khác nắm.
Cảm giác mất khống chế này, thật sự rất tệ.
Bạc Tiêu Dương nhìn lan can ngoài cửa sổ đang bay xoẹt qua rất nhanh, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Vân Giai Kỳ liếc mắt nhìn cậu ta một cái, cười lạnh mở miệng nói: “Như thế nào? Cậu cũng là tay đua xe số một thế giới, nhưng không ngờ cậu lại là người sợ chết đến như vậy”
Bạc Tiêu Dương khó tin nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
“Cô nói ai sợ chết?”
“Cậu”
“Tôi sợ chết?”
“Nếu không, sao cậu phải vịn chặt tay tới như vậy làm gì?”
Vân Giai Kỳ đánh tay lái chuyển hướng xe, đuôi xe kề sát rào chắn, lốp xe ôm lấy mặt đường, ma sát với đường làm xuất hiện một đám khói.
Bạc Tiêu Dương: “…
Người phụ nữ này đang dạy cậu ta cách chạy đường núi như thế nào sao?
Nhưng giỏi thật sự.
Lá gan của cô thực sự to bằng trời.
Một khúc cua gấp như vậy mà cô lái xe đi qua với tốc độ hơn một trăm km một cách dễ dàng.
Đuôi xe còn cách hàng rào chỉ vài milimet, bên ngoài rào chắn là vách núi, nếu xe không khống chế được sẽ đâm qua hàng rào lao xuống vách núi, thịt nát xương tan.