Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vân Giai Kỳ cảm giác chính mình bị người kia làm cho vướng víu, đối phó nói: “Không lẽ cậu lại muốn mời tôi chạy lên núi đi dạo đấy chứ?”
“Thật sự không có thời gian hay giả vờ không rảnh?”
“Thật sự là không rảnh.
”
“Buổi tối cô có hẹn với ai?”
“Bạn học lớp.
”
Bạc Tiêu Dương: “Bốn giờ chiều, tôi đến đón cô, cứ như vậy đi.
”
Người đàn ông kia không để cho cô có cơ hội phản bác, trực tiếp cúp ngang điện thoại.
Vân Giai Kỳ trừng mắt nhìn tín hiệu bị ngắt giữa chừng, cảm giác như trên đỉnh đầu cũng bốc khói rồi.
‘Vũ Minh và Mạn Nhi nhìn nhau rồi hỏi: “Mẹ ơi, buổi tối mẹ có việc gì sao?”
Vân Giai Kỳ đáp lời: “Buổi tối mẹ đi họp lớp với bạn học của mẹ”
“Ừ, vậy mẹ tụ họp xong thì về sớm một chút.
”
Hôm qua Bạc Tuấn Phong cả đêm không về, Vũ Minh biết, nhất định là cha lại chọc giận mẹ nữa rồi.
Cậu và mẹ đứng chung một chiến tuyến, cha không về không cần phải lo, mẹ trở về là được rồi.
Vân Giai Kỳ nói: “Ừ, mẹ nhất định sẽ về sớm”
“Lên xe”
“Tôi nói rồi, buổi tối tôi không có thời gian”
“Cho tôi một lý do.
”
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Bạc Tiêu Dương, sao cậu lại âm hồn bất tán như vậy chứ? Tối nay tôi phải đi họp lớp, có phải cậu vẫn muốn đi cùng không?”
“Được” Bạc Tiêu Dương lại xem nửa câu sau của cô là một lời mời.
Vân Giai Kỳ trực tiếp bị thái độ của cậu ta chọc tức.
Bạc Tiêu Dương nói: “Còn không lên xe? Muốn tôi đích thân xuống xe mời cô lên sao?”
“Bỏ đi”
Vân Giai Kỳ đi đến cạnh ghế lái, lên xe, thắt dây an toàn, nói với cậu ta: “Đến khu thương mại quốc tế”
Bạc Tiêu Dương: “…”
Cô gái này thật sự xem mình là tài xế sao?
Có điều, cậu ta không quan tâm.
Xe lái đến thương mại quốc tế, đồ nữ ở tầng ba.
Bạc Tiêu Dương một đường đi theo, Vân Giai Kỳ coi cậu ta như không khí vậy, trực tiếp tiến vào quầy hàng Chanel.
.