Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 284
Lâm Thanh Thủy nghe vậy, kinh ngạc một chút: “Vết đen? Lời này của cô là có ý gì?”
Trần Khánh Linh vừa muốn mở miệng, Hoắc Đông Thành đã ngắt lời cô ta: “Khánh Linh, cậu đừng nói.”
Anh ta biết Trần Khánh Linh muốn nói ra những tin đồn ảo!
“Cậu xem, bây giờ cậu vẫn còn bảo vệ cô ta. Đông Thành, cậu thích người ta nhiều năm như vậy, người ta thèm để ý sao? Mắt người ta rất cao, trong mắt chỉ có những gia tộc lớn như nhà họ Bạc thôi, đâu thèm để ý đến cậu chứ?”
Hoắc Đông Thành cũng có chút tức giận: “Vân Giai Kỳ không phải loại người như cậu nói.”
“Tại sao lại không phải?!”
Trần Khánh Linh nói: “Đến bây giờ cậu vẫn không tin lời tôi nói sao?
Thời còn đi học, cậu ta chỉ thích người có tiền. Cả trường đều biết những tin đồn đó của cậu tai”
Cậu ta nheo mắt nhìn về phía Trần Khánh Linh, sắc mặt đã rất khó coi rồi.
Cậu ta chợt nhớ lại trước đây có nghe Bạc Ngạn Thiên nhắc qua, lúc đầu, nhà họ Bạc nghỉ ngờ xuất thân của Vân Giai Kỳ không sạch, bà cụ Bạc yêu cầu Vân Giai Kỳ làm kiểm tra.
Cái gọi là kiểm tra chính là đi đến bệnh viện làm cái thẩm định trinh tiết.
Yêu cầu này quả thực là nhục nhã đến cực điểm.
Vào thời điểm đó, chính vì những tin đồn này, nhà họ Bạc đã nhận định Vân Giai Kỳ không sạch sẽ.
Vân Giai Kỳ đã thực sự đến bệnh viện làm kiểm tra.
Khi đó, cô cũng chỉ mới mười mấy tuổi, vì để chứng minh sự trong sạch của bản thân, cô không có sự lựa chọn nào khác.
Nhưng chứng minh sự trong sạch rồi sau đó thì sao?
Cô vẫn như cũ không lọt vào mắt của bà cụ Bạc.
Ngay cả Bạc Ngạn Thiên cũng xem thường Vân Giai Kỳ.
Ông ta yêu thương Vân Ngọc Hân, ngoại trừ Vân Ngọc Hân là ông ta xem từ nhỏ đến lớn ra thì khi ông ta biết thân thế của Vân Ngọc Hân, ông ta lại cảm thấy, tính cách tiểu thư khuê các không liên quan gì đến xuất thân, giáo dục cũng không phải một sớm một chiều dưỡng ra.
Vân Ngọc Hân từ nhỏ ở nhà họ Vân lớn lên, Vân Lập Tân dạy dỗ cô †a rất tốt, Bạc Ngạn Thiên đương nhiên rất thích rồi.
Nhưng suy cho cùng Vân Giai Kỳ là được vũ nữ nuôi lớn.
Bạc Ngạn Thiên sao có thể chấp nhận được.
Cho dù Bạc Tiêu Dương và Vân Giai Kỳ quen biết không lâu, nhưng cậu ta cũng không tin Vân Giai Kỳ là loại phụ nữ giống như Trần Khánh Linh nói.
Hoặc Đông Thành chế nhạo nói: “Lời này sao cậu lại dám nói ra?”
“Tại sao không dám nói, có bản lĩnh thì cậu ta làm sáng tỏ đi! Bây giờ cậu ta đứng ở chỗ này, cậu ta có dám ở trước mặt tôi đối chất không? Tôi thấy các người đều chẳng hay biết gì?
Lúc trước cậu ta thi lên cao đẳng, nhưng mới năm nhất thì đột nhiên nghỉ học, biết nguyên nhân gì không?”
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô ta.
Chương 285
Trần Khánh Linh nói: “Cậu ta có thai rồi, nghỉ học ở nhà dưỡng thai!
Lúc đó cậu ta bị làm cho lớn bụng, đủ để chứng minh, cậu ta rốt cuộc là người thế nào rồi chứ. nghe nói, người đàn ông làm lớn bụng cậu ta là một doanh nhân giàu có.
Nhưng hiện tại đâu, cậu ta còn chưa kết hôn, lúc đầu còn muốn làm kẻ thứ ba, mẹ nào con nấy, nếu cậu ta thực sự trong sạch, đến bây giờ cậu ta còn mang cái mác con của chồng trước không thể gặp người hay Sao.
Đứa bé đó, tôi thấy căn bản không phải là của cậu ba nhà họ Bạc!
Chính là tạp chủng!”
Tất cả mọi người đều nhìn nhau.
“Thật hay giả vậy?”
“Mang thai? Không phải chứ?! Khi ấy cậu ta mới bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám tuổi mà không biết có đủ tuổi chưa..”
“Thảo nào đến chụp hình tốt nghiệp cậu ta cũng không chụp, chắc không phải lúc đó cậu ta đã…”
“Không thể nào đi! Nếu như tổng giám đốc Bạc thực sự thích cậu †a, nhất định sẽ đem gia cảnh của cậu ta điều tra rõ ràng! Nếu cậu ta thật được doanh nhân giàu có bao nuôi, bây giờ không phải chính là một chiếc giày rách sao? Tổng giám đốc Bạc là người nào, tại sao có thể sẽ muốn một chiếc giày rách đã bị bỏ rơi chứ?”
Trần Khánh Linh hùng hồn nói: “Tình yêu sẽ khiến phụ nữ mù mắt cũng sẽ khiến đàn ông mù mắt. Có lẽ, tổng giám đốc Bạc yêu cậu ta sâu đậm, vốn không có đi điều tra những bối cảnh đó! Những chuyện này, thật muốn điều tra nhất định sẽ tra ra được!”
Lục Tề Đông cũng nói: “Doanh nhân giàu có? Cậu ta được doanh nhân giàu có bao nuôi qua?”
“Đúng vậy” Trần Khánh Linh khinh thường nói: “Anh đừng nhìn vẻ ngoài đơn thuần của cậu ta, thực ra, bên trong rất thấp hèn, các người đều không nhìn ra đâu!”
Hoắc Đông Thành vẫn như cũ bảo vệ nói: “Những điều này đều là bịa đặt, chuyện không có thật, các người cũng tin?”
Từ Nguyên nghe thấy lại không cho là vậy: “Đông Thành, cậu thích cậu ta, cho nên chỉ thấy mặt tốt của cậu ta thôi, nhưng cái gọi là không có lửa làm sao có khói, nếu như thật sự là giả, vậy tại sao lại lưu truyền nhiều năm như vậy?
Hơn nữa, cô ta có thể làm sáng tỏ, nhưng mà thì sao? Vân Giai Kỳ từ đầu đến cuối cũng không có làm sáng tỏ qua?”
“Đúng vậy. Cậu ta chưa bao giờ giải thích qua..”
“Có lẽ là không biết giải thích thế nào!”
“Nếu như cậu ta thực sự không làm, sao không thể dám giải thích?”
“Đúng đó, danh tiếng của mình bị bôi nhọ như vậy, cậu ta vẫn ngồi đó không quan tâm, tôi thấy, cậu ta là đang làm chuyện gian trá.”
Từ Nguyên gật đầu nói: “Các người đừng để vẻ bề ngoài của cậu ta lừa! Có lẽ, người ta còn biết chơi hơn các người nghĩ đó!”
“Vân Giai Kỳ xinh đẹp như vậy, thành tích lại tốt, thông minh như thế, tại sao không để sự thông minh đặt vào con đường đúng chứ?”
“Ha ha! Xã hội này rất thực tế, các người xem lớp trưởng chúng ta, khi đi học, thành tích cũng không thua kém, hiện tại còn không phải là đứng ở trong quầy quán cẩn thận bán hàng sao?!”
Từ Nguyên nghe xong liền trừng mắt nhìn người đang nói, nhất thời không phân biệt được lời cô ta nói là khen hay chê.
“Lời này của cậu có ý gì”
“Lớp trưởng, tôi chỉ nói sự thật thôi, ý của tôi muốn biểu đạt chính là khi đi học thành tích có tốt đến đâu, cũng không bằng tìm một người có tiền gả đi tốt hơn là sống một cuộc sống tùy tiện!”
“Đúng vậy! Từ Nguyên, cậu đừng suy nghĩ nhiều!”
Từ Nguyên tức giận đến cả người phát run.
Chương 286
Khi còn đi học cô là lớp trưởng, ở trong lớp cũng là được người tâng bốc, sau khi tốt nghiệp, có mấy người học hành kém cỏi ra làm ăn, có chút danh tiếng, cô ta còn không bằng người ta!
Khi đó, Từ Nguyên còn xem thường Vân Giai Kỳ, nhưng bây giờ người ta bám trên nhà họ Bạc, cũng vô cùng nở mày nở mặt!
Cô ta thì sao.
Từ Nguyên nắm chặt tay, cảm thấy chính mình có chút không cam lòng!
Tất cả mọi người nhìn Vân Giai Kỳ, ánh mắt của mỗi người đều giống như có gai độc.
Vân Giai Kỳ đột nhiên cười lớn.
Trong khung cảnh hỗn loạn, nụ cười của cô đặc biệt đột ngột.
“Hahahahahal”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.
Bạc Tuấn Phong cũng bị giật mình.
“Vân Giai Kỳ, cậu cười cái gì!” Trần Khánh Linh khinh thường nói.
Vân Giai Kỳ cười ra nước mắt, đột nhiên cô ngừng cười, giấy mạnh ra khỏi Bạc Tuấn Phong, đứng lên, nhìn xung quanh một vòng, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thanh Thủy, cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc!
Lâm Thanh Thủy nói cô ta có đủ tư cách để sinh con cho Bạc Tuấn Phong, mà cô thì không có.
“Hahahahahal”
Vân Giai Kỳ cười đến mức mặt đều đỏ: “Các người cũng quá biết bịa chuyện rồi đi? Đặc sắc, quá đặc sắc rồi”
Trần Khánh Linh kích động nói: “Nói chúng tôi bịa chuyện. Cậu có bản lĩnh thì đem chuyện giải thích rõ ràng đi!”
“Được thôi!”
Vân Giai Kỳ nói: “Giải thích bắt đầu từ đâu mới tốt đây ta? À, liên quan đến thân thế của tôi…Mẹ tôi là vũ nữ, các người nói lúc nhỏ tôi ở vũ trường uống rượu sao, ừm, điều này tôi không phủ nhận, bởi vì, không uống rượu thì tôi không cách nào học được.
Hơn nữa, nếu như tôi uống rượu, mẹ tôi sẽ bớt được một chút, nếu không để bà ta uống say như vậy, mỗi đêm khó tránh khỏi bị đánh, tôi sợ bị đánh chết, cho nên tôi không dám không uống rượu.
Lúc nhỏ tôi thực sự rất nghèo, năm tám tuổi, tôi lén đi tới tiệm trà sữa làm việc, mười lăm ngàn một tiếng, sau khi tan học, thì đi làm thêm cho đến khi đóng cửa, tôi rất thiếu tiền, vì tiền, tôi thực sự có thể không từ thủ đoạn, giao thức ăn, khiêng khí ga, hahal”
Hơn một nghìn tệ tiền lương đầu tiên kiếm được liền bị người trong trường lấy cắp.
Vân Giai Kỳ vẫn còn nhớ dáng vẻ trốn ở hành lang khóc lóc.
“Mẹ tôi là vũ nữ, không những uống rượu còn đánh bạc, trong nhà nợ rất nhiều tiền, các chủ nợ thường xuyên đến tận nhà tìm tôi, bọn họ lái chiếc xe hơi sang trọng đến trường tìm tôi, đến miệng các người liền trở thành kim chủ bao nuôi tôi rồi? Thật thú vị, hahahaha!”
Vân Giai Kỳ vừa cười vừa khóc.
“Sau đó, đến nhà trường cũng cho rằng tôi ở bên ngoài không biết kiểm điểm, bị người khác bao nuôi, bọn họ tìm tôi nói chuyện, muốn đuổi học tôi, tôi rất sợ hãi liền trốn ở trong chăn khóc.
Khi ấy, tôi cảm thấy rất tuyệt vọng, tôi cũng hy vọng có một người mẹ giàu có, cưng chiều và yêu thương tôi, ít nhất là đừng đánh đập tôi”
Sau một lúc dừng lại, giọng của Vân Giai Kỳ chợt nghẹn lại, “Không ngờ giấc mộng này thành sự thật rồi! Năm mười tuổi, có người nói với tôi, tôi là cô cả nhà họ Vân, lúc mới sinh ra bị ôm nhầm.
Tôi cực kỳ vui vẻ, tôi nghĩ, hóa là bị ôm nhầm, đợi đến khi tôi trở về gia đình ruột thịt, cha mẹ ruột của tôi nhất định sẽ đối tốt với tôi, sẽ không đánh tôi!
Tôi trở về nhà họ Vân, nhưng mà cô gái bị ôm nhầm đó lại không có bị bọn họ đưa đi. Bọn họ không thích tôi lại thích cô gái đó, mua cho cô †a chiếc váy đẹp nhất, chiếc bánh kem ngon nhất.
Mỗi lần đón sinh nhật, cô ta vĩnh viễn là tiểu công chúa trong mắt mọi người, còn tôi chỉ có thể đứng ở trong góc ngưỡng nộ nhìn cô ta.
Bởi vì, tôi không xứng! Hahahahal”
Vân Giai Kỳ quay người nhìn về phía Bạc Tuấn Phong, cong môi, làm sao cũng cười không nỗi.
Chương 287
“Cho đến khi gặp được một người, người đàn ông mà tôi thích, anh ấy không thích nói chuyện, nhưng mà, anh ấy thỉnh thoảng cũng sẽ nói chuyện với tôi. Tôi thích ở bên cạnh anh ấy, khi đó cảm thấy cả thế giới đều rất yên bình.
Tôi ước mơ trở thành vợ của anh ấy, năm mười tám tuổi, tôi vì chứng minh cho dòng tộc của anh ấy, một mình đi tới bệnh viện làm cái kiểm tra trinh tiết.
Khi tôi nằm trên giường bệnh, vị bác sĩ đó hỏi tôi, tại sao phải làm loại kiểm tra này? Tôi nói, tôi muốn cùng người đàn ông của tôi được ở bên nhau. Tôi muốn chứng minh răng tôi là một cô gái trong sạch, tôi xứng đáng với anh ấy.
Nhưng mà, tôi đã dẹp bỏ tất cả niềm kiêu hãnh, gạt bỏ hết tôn nghiêm, để đổi lấy…”
Bạc Tuấn Phong ngắt lời cô: “Đừng nói nữa”
Vân Giai Kỳ mỉm cười, tựa hồ là đem vết thương đã lành từ lâu, rỉ máu chảy ròng ròng cho mọi người xem!
Bọn họ không phải muốn xem sao!?
Cô liền cho bọn họ xem đủ mới thôi!
“Năm tôi thi đại học, tôi đã mang thai, tôi yêu anh ấy, cho nên, vì anh ấy, cho dù là từ bỏ đại học, tôi cũng muốn bảo vệ con của chúng tôi.
Nhưng khi đứa bé sắp chào đời, có người nói với tôi: ‘Vân Giai Kỳ, đứa bé mà cô đang mang trong bụng không phải của cô! Tôi chỉ là một máy, một công cụ sinh sản.
Đứa bé trong bụng tôi không phải cốt nhục ruột của tôi, chuyện hoang đường nhất trên đời, vậy mà xảy ra trên người tôi! Hahahahal”
Vân Giai Kỳ vừa cười vừa hung hăng lau nước mắt.
“Nhưng dù vậy, tôi vẫn là yêu đứa bé này. Mười tháng mang thai, lúc nào tôi cũng đều hy vọng chúng nó có thể bình an chào đời, các người nói tôi rẻ tiền, đúng vậy, tôi rất rẻ tiền! Trên đời này không ai rẻ tiền hơn tôi!” Cô cuồng loạn thốt ra nửa câu sau, yếu ớt dựa vào tường, đầu rũ xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô đem vết thương đang rỉ máu, nhưng không ai lại nghe hiểu.
Nhưng, có người nghe hiểu.
Bạc Tiêu Dương không biết tại sao, lòng đau như cắt.
Cậu ta bất giác muốn tiến lên, nhưng Bạc Tuấn Phong đã trước cậu ta một bước, đi đến bên cạnh Vân Giai Kỳ đem cô ôm vào lòng.
Người đàn ông cúi đầu nhìn thấy cô quật cường nghiến chặt răng, Bạc Tuấn Phong trong mắt ôn nhu dần trở nên lạnh đi.
Anh đột nhiên mím chặt môi, một tay ôm cô vào lòng rồi bước về phía cửa.
“Bạc Tuấn Phong! Anh đừng có chạm vào tôi…”
Vân Giai Kỳ ngoan cố không chịu đi theo anh.
Bạc Tuấn Phong không nói thêm lời nào, trực tiếp ôm cô sải bước ra khỏi cửa.
Bạc Tiêu Dương định đuổi theo liền bị Tân Khải Trạch ngăn lại.
“Cậu ba Bạc, ngài đừng đuổi theo nữa”
“Cút ra!”
“Cậu ba, cô Vân thực sự không phải người mà ngài có thể động vào”
Cô chính là mạng của Bạc gia.
Bạc Tiêu Dương làm sao có thể tranh với anh đây?!
Cậu ta lấy gì tranh với Bạc Tuấn Phong?
Chương 288
Trần Khánh Linh nhìn về phía Bạc Tiêu Dương, thấy sắc mặt cậu ta u ám, vì vậy, cô ta đi đến trước mặt cậu ta lấy lòng nói: “Cậu Bạc, ngài đừng tức giận, đừng vì người phụ nữ này chấp nhặt không đáng!”
Bạc Tiêu Dương nhướng mày, chậm rãi xoay người cầm lấy ly trên bàn lên lắc nhẹ, đột nhiên nâng cổ tay lên, ly rượu bị nghiêng, rượu đỏ trực tiếp đổ xuống đỉnh đầu của Trần Khánh Linh.
Trần Khánh Linh bất ngờ không kịp đề phòng liền bị rượu theo đỉnh đầu ngấm vào mắt, trở nên khô khốc!
Cô ta che mặt vì xấu hổ hét lên một tiếng “A”.
Lục Tề Đông ở bên cạnh nhìn thấy nhưng lại không dám lên tiếng ngăn cản!
Chọc phải Trần Khánh Linh là người khác thì được đi, nhưng đây là Bạc Tiêu Dương, anh ta không dám động vào!
“Người phụ nữ này?”
Bạc Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, nới lỏng đầu ngón tay, chiếc ly liền rơi xuống chân của Trần Khánh Linh, âm thanh vỡ vụn làm kinh động đến mọi người xung quanh.
Trần Khánh Linh lại sợ tới mức nước mắt rơi xuống.
“Người phụ nữ này so với loại người như cô còn cao quý hơn gấp trăm lần”
Nói xong, Bạc Tiêu Dương lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, quay người đi về phía cửa.
Cho đến khi Bạc Tiêu Dương rời khỏi phòng bao, tất cả mọi người vẫn còn bàng hoàng!
Bọn họ lần lượt nhìn về phía Trần Khánh Linh, trong trí nhớ của họ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Trần Khánh Linh như vậy.
Cô ta bị đổ một ly rượu xuống, đứng ngây ra tại chỗ cho tới bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn.
Bạc Tiêu Dương vậy mà đổ rượu lên người cô ta ngay trước mặt tất cả mọi người!
Đại não của cô ta nhất thời trống rỗng!
Lục Tề Đông đi tới bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của cô ta, nhưng Trần Khánh Linh lại mạnh mẽ đẩy anh ta ra, ủy khuất nước mắt chảy ra.
Cô ta nhìn vào trong mắt của Lục Tê Đông tràn đầy lên án.
Lên án anh ta lúc nãy khi Bạc Tiêu Dương đổ rượu lên người cô ta tại sao không ra mặ Cho dù là đem cô ta bảo vệ ở trong lòng cũng được.
Cho dù là cầu xin Bạc Tiêu Dương mấy câu cũng tốt!
Đó là vì anh ta là chồng của cô ta!
Vợ của mình bị người đàn ông khác sỉ nhục, anh ta chỉ lẳng lặng đứng ở một bên xem kịch?
Trong phòng bao này toàn là bạn học với nhau.
Bọn họ nhìn thấy rồi làm sao nghĩ về cô ta đây?
Chồng cô ta vì không dám đắc tội với người nhà họ Bạc, mặc cho cô ta bị khi dễ.
Trần Khánh Linh rất là ủy khuất, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Từ Nguyên nhìn thấy vậy liền nhanh chóng rút khăn giấy đi tới trước mặt cô ta, giúp cô ta lau nước rượu còn dính trên người, càng lau thì lớp trang điểm trên mặt cô ta càng đẹp.
Nhìn thấy cô ta khóc không ngừng, Từ Nguyên lập tức an ủi nói: “Khánh Linh, cậu đừng khóc nữa, khóc sưng cả mắt rồi.
Trần Khánh Linh nghiến răng tức giận nói: “Tôi rốc cuộc nói sai gì rồi sao? Là cậu ta tự mình cũng thừa nhận mài”
Cô ta mạnh mẽ xoay người nhìn tất cả các bạn học, ủy khuất đến oán giận: “Tại sao lại dùng loại ánh mắt này nhìn tôi? Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi, Vân Giai Kỳ cậu ta chính là con riêng đáng xấu hổ và là tiện nhân!”
Trần Khánh Linh lại kích động nói: “Cậu ta thời còn đi học, đã ở trong câu lạc bộ cùng khách uống rượu, chính mắt tôi nhìn thấy! Cậu ta có con riêng cũng là sự thật.
Tôi đã ở bệnh viện nhìn thấy cậu ta đưa con mình đi kiểm tra, tôi đã nói sai gì sao? Loại phụ nữ này có tư cách gì được gả vào nhà họ Bạc chứ?”
Cô ta đem tất cả những ủy khuất của bữa tiệc ngày hôm nay đều trút hết lên người Vân Giai Kỳ!
Đều tại cô!
Là cô đã làm cô ta mất mặt!
Tất cả mọi người nhất thời không lên tiếng.
Chương 289
Lâm Thanh Thủy ở một bên im lặng đã lâu, cuối cùng cũng nói: “Cô Khánh Linh nói không sai.”
Mọi người đều nhìn cô ta.
Lâm Thanh Thủy nói: “Vân Giai Kỳ nói dối rất nhiều, những lời lúc nấy có câu nào có thể tin sao. Những tin đồn mà các người nói, đa số đều là thật, cô ta dám thừa nhận không?
Cô ta một lòng muốn trèo lên tổng giám đốc Bạc, làm sao có thể nhận những điều mà cô ta đã làm chứ! Tôi ở bên cạnh tổng giám đốc Bạc nhiều năm như vậy, có một chuyện có thể chắc chắn! Đó là chuyện cô ta có con gái riêng, nhà họ Bạc vốn không chấp nhận”
Từ Nguyên nói: “Thanh Thủy, cô nói đều là thật sao? Cô ta có con gái riêng?”
Lúc trước, cô ta bởi vì chuyện chưa lập gia đình mà đã có con liền bị nhà họ Vân đuổi khỏi nhà, nhà họ Bạc cũng không chứa cô ta. Cô ta đã tạo ra một trận tai nạn xe và biến mất.
Năm năm này, tôi ở bên cạnh tổng giám đốc Bạc, chăm sóc, bầu bạn với anh ấy, tổng giám đốc Bạc đối với tôi cũng rất tốt, đưa cho tôi Mai Phiến cho tôi ở, mỗi năm đều cùng tôi đón sinh nhật.
Hiện giờ, cô Vân Giai Kỳ đột nhiên trở về, cô ta nhất định là cảm thấy tôi cướp đi tổng giám đốc Bạc, cho nên chán ghét tôi”
“Trời ơi! Mai Phiến! Đó là khu nhà cao cấp hàng đầu do tập đoàn Thiên Ngạo phát triển!”
“Nghe nói một căn nhà trị giá đến sáu nghìn tỷ đồng”
Lâm Thanh Thủy nói: “Tổng giám đốc biết tôi ở thủ đô không quen, cô đơn một mình, cho nên đem cả một tầng lầu đưa cho tôi ở đó.”
“Oa! Tổng giám đốc Bạc đối với cô rất tốt nha!”
Từ Nguyên nói: “Thanh Thủy, cô nhất định nắm bắt cô hội này! Tôi thấy tổng giám đốc đối với cô tốt như vậy, ôn nhu như vậy, mỗi năm đều cùng cô đón sinh nhật, còn mua túi Hermès cho cô! Sự đối xử đặc biệt này ngay cả Vân Giai Kỳ cũng không có!”
Lâm Thanh Thủy tự giễu nói: “Tôi không dám mơ mộng đến tổng giám đốc Bạc. Tôi chỉ là một thư ký nhỏ bé, tổng giám đốc Bạc là bầu trời nhật nguyệt, đàn ông kiêu ngạo, tôi làm sao xứng?”
Từ Nguyên tức giận nói: “Làm sao cô không xứng chứ? Thư ký thì sao? Thư ký cũng là nghề nghiệp đúng đắn, còn đỡ hơn ai đó, bán đứng cơ thể của mình cùng khách uống rượu còn quang minh chính đại hơn!”
Cô ta đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe, châm biếm Vân Giai Kỳ.
Lâm Thanh Thủy nói: “Tôi cũng thay tổng giám đốc Bạc thấy không đáng. Tổng giám đốc Bạc là người cao quý như vậy, cô Vân Giai Kỳ căn bản không xứng với anh ấy”
Từ Nguyên nói: “Cái túi kim cương Hermès thực sự là cậu ba Bạc tặng cho cậu ta sao?”
Lâm Thanh Thủy lắc đầu nói: “Không phải! Cậu ba Bạc vẫn luôn ở nước ngoài, hôm nay tôi cảm thấy rất lạ, tại sao cô ta nói với chúng ta cậu ba Bạc là bạn trai của cô ta”
“Chắc sĩ diện?” Từ Nguyên nói: “Cái túi đó nhất định là doanh nhân giàu có trước đây bao nuôi mua cho cậu ta! Không biết xấu hổ!”
“Đúng thế đó, cậu ba Bạc vậy mà còn diễn cùng cậu ta?”
“Tôi thấy Vân Giai Kỳ nịnh bợ tổng giám đốc Bạc không thành liền bám lấy cậu ba Bạc!”
Trần Khánh Linh vẻ mặt ghét bỏ nói: “Loại phụ nữ này thật là quá ghê tởm! Lúc đầu, chắc là cậu ta cũng dùng cách này để tiếp cận tổng giám đốc Bạc!”
“Tôi nghe nói..” Lâm Thanh Thủy do dự nói nửa câu, sau đó lại không nói tiếp.
Từ Nguyên thúc giục nói: “Sao vậy?”
“Tôi không biết có nên nói hay không, chuyện này chỉ là tin đồn”
“Cô nói đi” Từ Nguyên bị làm cho tò mò.
Lâm Thanh Thủy nói: “Các người đừng truyền ra ngoài nha, tôi nghe nói, Vân Giai Kỳ này, lúc đầu vì tiếp cận tổng giám đốc Bạc thậm chí không tiếc đi bệnh viện làm phẫu thuật thẩm mỹ”
“Phẫu thuật thẩm mỹ?”
“Trời ơi, chính là phẫu thuật lại lớp màng kia đó..”
“Trời ạ! quá ghê tởm rồi! Loại thủ đoạn này cũng sử dụng cho được?”
“Dù sao, Bạc Vân là một dòng tộc nổi tiếng như vậy làm sao cô ta có thể tùy tiện bước vào chứ?”
Trần Khánh Linh khóc nói: “Đúng là đồ đàn bà hư hỏng! Vân Giai Kỳ cậu ta dám đem chuyện mà mình đã làm ra nói không? Cậu ta không dám. Cậu ta không có mặt mũi nào để đối chất với những tin đồn đó, bởi vì, cậu ta chột dạ, quá khứ của cậu ta đều là những việc làm đáng xấu hổ”
“Đủ rồi!”
Hoắc Đông Thành không nghe nỗi được nữa: “Trần Khánh Linh, việc gì cũng nên một vừa hai phải thôi!”
Lần đầu tiên cậu ta gọi cả tên lãn họ của Trần Khánh Linh.
Nhìn thấy cô ta chửi bới Vân Giai Kỳ như vậy, cậu ta không muốn làm ngơ.
Chương 290
Trần Khánh Linh nhìn về phía Hoắc Đông Thành, không nghĩ tới cậu ta vậy mà nói chuyện với cô ta như vậy.
“Hoắc Đông Thành, cậu có ý gì?”
“Cậu có cần thiết phải chửi bới cô ấy như vậy không? Cô ấy không ở đây, cậu nói những lời vô căn cứ này, rốt cuộc là có tâm tư gì?”
Trần Khánh Linh nói: “Đông Thành, đến bây giờ cậu còn đối với cậu ta chấp mê bất ngộ sao? Người phụ nữ này có gì tốt? Cậu còn chưa nhìn thấy rõ ràng bộ người sang bắt quàng làm họ, người phụ nữ không từ thủ đoạn thật của cậu ta sao? Cậu ta vì nịnh nọt, thấy p “Không từ thủ đoạn?” Hoắc Đông Thành cũng đột nhiên nổi giận: “Còn cậu?”
Trần Khánh Linh trợn tròn mắt: “Tôi?”
“Cậu vì gả cho nhà giàu có cũng không từ thủ đoạn thôi!” Hoắc Đông Thành cười lạnh một tiếng: “Phụ nữ đuổi theo danh lợi, đó là chuyện đương nhiên, nhưng cậu hà cớ gì phải làm vậy chứ? Lúc đầu cậu vì gả cho nhà họ Lục, không phải cũng dốc hết tâm tư sao”
Trần Khánh Linh thân thể đột nhiên chấn động.
“Lúc trước cậu vì học đại học không tốt, vì muốn gả vào nhà họ Lục đã để Từ Nguyên thi giùm cậu, chuyện mua bằng cấp cậu đều quên rồi sao? Cậu vì củng cố địa vị của mình ở nhà họ Lục, mỗi tháng đều đi bệnh viện tiêm thuốc rụng trứng, không phải là vì muốn mẫu bằng tử quý tranh giành địa vị sao?”
Trần Khánh Linh sắc mặt trắng bệch nhìn về phía Từ Nguyên.
Chuyện tiêm thuốc rụng trứng cô ta chỉ nói với Từ Nguyên.
Lục Tề Đông công việc bận rộn, vì sự nghiệp, có lúc phải đi ra ngoài công tác vài tháng.
Khi đi công tác, anh ta dẫn theo một vài thư ký thân cận.
Cô ta ở nhà họ Lục.
Cô ta đã sắp xếp mấy người bạn thân vào làm ở trong công ty nhà họ Lục, bạn thân nói cho cô ta biết, đoạn thời gian Lục Tê Đông đi công tác, hai cô thư ký và anh ta ở cùng một phòng.
Trần Khánh Linh làm sao không lo lắng.
Cô ta biết sau khi vào nhà giàu có, đó là cần phải mau chóng vì nhà giàu có nối dõi tông đường.
Vì vậy, mỗi tháng cô ta đều đi tiêm thuốc rụng trứng, vì muốn sớm ngày mang thai con của Lục Tê Đông.
Sau khi mang thai, quả thực Lục Tê Đông rất vui mừng và thưởng cho một khu nhà cao cấp, chuyện này cô ta thậm chí còn khoe trên nhóm Zalo.
Thời gian đó, tâm tư của anh ta cũng đều đặt hết lên người cô ta.
Những chuyện này cô ta chỉ nói với Từ Nguyên.
Không lẽ là cô ta nói cho Hoắc Đông Thành biết?
Lục Tê Đông cau mày nói: “Khánh Linh, chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Khánh Linh oan ức nói: “Sau khi kết hôn, không phải anh luôn muốn có một đứa bé hay sao? Bình thường anh bận rộn như vậy, hiếm có cơ hội…
Lục Tê Đông không nói gì.
Từ Nguyên thấy Trần Khánh Linh luôn dùng ánh mắt hoài nghi trừng mình, lật đật phủi sạch quan hệ: “Không phải tôi…Không phải tôi nói…
Hoắc Đông Thành không cần nghi ngờ Từ Nguyên, cái gì cậu ấy cũng không nói với tôi hết! Thế nhưng cậu cũng không thèm suy nghĩ một chút, xem tôi và các bệnh viện lớn ở thủ đô có quan hệ như thế nào. Hoắc Kiến chúng tôi và các bệnh viện đều có hợp tác với nhau, cậu ở bệnh viện làm cái gì, còn cần tôi phải chỉ đích danh hay sao?”
Tim Trần Khánh Linh đập loạn mấy nhịp, chột dạ phải nhìn về phía Hoắc Đông Thành, không lên tiếng!
Lục Tề Đông hỏi: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì.”
Hoắc Đông Thành cười lạnh một tiếng nói: “Phẫu thuật chỉnh sửa?
Vân Giai Kỳ có làm hay không thì tôi không biết. Thế nhưng cậu làm qua cái loại phẫu thuật này, còn dám thừa nhận sao!”
“Oanh” một tiếng!
Trần Khánh Linh như bị sét đánh vậy, sững sờ tại chỗ, cô chợt lùi mấy bước, giống như điên vậy, cuồng loạn nói: “Cậu nói bậy! Cậu im miệng!”
“Tôi nói bậy?” Hoắc Đông Thành hừ mũi một cái mới thôi!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc che miệng.
Chương 291
Không ai nghĩ tới, Trân Khánh Linh lại làm qua phẫu thuật chỉnh sửa?
“Phẫu thuật chỉnh sửa?”
Lục Tê Đông híp mắt một cái, nhìn về phía Trần Khánh Linh: “Cái gì mà phẫu thuật chỉnh sửa?”
Trần Khánh Linh nức nở nói: “Ông xã, anh đừng nghe cậu ta nói bậy!
Cậu ta là thấy em nói Vân Giai Kỳ không tốt nên mới ghi hận trong lòng, cố ý khích bác ly gián như vậy đó!”
Lục Tê Đông nhìn xung quanh, bây giờ đông người như vậy, tìm cho ra ngọn nguồn thì cũng không tốt cho lắm!
Dù sao thì việc xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài!
Lục Tề Đông căm hận trợn mắt nhìn Hoắc Đông Thành một cái, người sau thì dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn.
Nhà họ Hoắc và nhà họ Lục ngồi ngang hàng, Hoắc Đông Thành căn bản không làm được gì Lục Tê Đông.
Vân Giai Kỳ, anh ta quyết định phải bảo vệ đến cùng!
Trần Khánh Linh nếu như còn dám nói Vân Giai Kỳ nửa điểm không phải, thì ngay cả căn cơ của cô ta thì anh ta cũng sẽ vạch ral Hoắc Đông Thành tự xưng bản thân mình là quân tử, mặc dù anh ta đã sớm biết Trần Khánh Linh đang làm chuyện gì, thế nhưng cho tới bây giờ anh ta đều làm bộ như không biết.
Thế nhưng lần tụ họp ngày hôm nay, tất cả bạn học đều biến chất hết cả rồi.
Vân Giai Kỳ ở trong trường học, những lời bịa đặt nhảm nhí cứ vây quanh cô, thế nhưng cô chưa bao giờ làm chuyện gì hại đến người khác cả.
Ban đầu, Hoắc Đông Thành hỏi cô vì sao cô không thanh minh đi.
Nhưng Vân Giai Kỳ chỉ trả lời anh ta, người hiểu mình thì không cần giải thích; còn người không hiểu mình thì cũng chẳng cần phải thanh minh làm gì.
Hoắc Đông Thành liền một mực tin tưởng cô cho đến bây giờ.
Mặc dù, anh ta biết cả đời này anh ta và cô có lẽ chẳng có cơ hội ở cùng với nhau, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết tâm bảo vệ cô của anh ta.
“Hôm nay là lần đầu tiên mà Vân Giai Kỳ tham gia tụ họp bạn học, cũng là lần cuối mà tôi tham gia tụ họp bạn học” Hoắc Đông Thành bỏ lại những lời này, sau đó nghênh ngang đi.
Để lại một đám người sững sờ.
Cửa hội sở.
Chỗ đậu chiếc Rolls Royc.
Bạc Tuấn Phong ôm Vân Giai Kỳ, bước chân cực nhanh.
Vân Giai Kỳ ở trong ngực anh vẫn luôn vùng vẫy: “Để tôi xuống!”
Bạc Tuấn Phong không nói, chẳng qua là ôm cô chặt hơn một chút.
“Bạc Tuấn Phong!”
Vân Giai Kỳ tức giận nói: “Anh muốn làm gì.”
Bạc Tuấn Phong bấu vào gáy của cô, Vân Giai Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào ngực của anh: “Ưm ưm’ hai tiếng, rồi chẳng thế phát ra thêm âm thanh dư thừa nào nữa!
“Thình thịch thình thịch.”
Tiếng tim đập nóng bỏng của người người đàn ông vẫn cứ quanh quẩn bên tai.
Cô trợn tròn cặp mắt, cho đến khi cảm giác được người người đàn ông ôm cô lên xe: “Âm” một tiếng, cửa xe đóng lại, âm thanh rất lớn.
Sau khi lên xe, anh vẫn ôm cô vào trong ngực như cũ, không cho.
phép phép cô lộn xộn dù chỉ một chút.
“Lái xe!”
Bạc Tuấn Phong phân phó về phía tài xế.
Tài xế nhấn nút nâng vách ngăn phía sau, như vậy thì một hồi sau, toàn bộ hàng sau đã hình thành một cái không gian ngắn cách với đời.
Bạc Tuấn Phong bất thình lình cảm giác được một dấu vết ấm áp trên ngực của mình.
Anh cúi đầu, liền thấy cả người Vân Giai Kỳ đang phát run.
Người của cô cuộn tròn lại thành một hình tròn, mặt đỏ lên chôn ở trong ngực của anh, khóe mắt mơ hồ ửng đỏ, một hàng nước mắt chảy xuống.
Bạc Tuấn Phong cau mày lại.
Anh lại khiến cho cô khóc!