Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan
  3. Chương 299-306
Trước /1304 Sau

Truyện Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 299-306

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 299

Sau khi cô không còn ở đây, thỉnh thoảng anh sẽ tới nơi này, toàn bộ biệt thự cũng được duy trì hình dáng rực rỡ.

Thế nhưng ngày hôm nay đối với cô mà nói không thể nghi ngờ, đây chính là cái lồng chim vàng!

Người đàn ông này quả thật có dụng ý khác!

Tước đi công cụ truyền tin của cô, còn không cho cô quần áo, vây hãm cô ở trong căn phòng này.

Anh định nhốt cô bao lâu chứ?!

Vân Giai Kỳ nói: “Điện thoại di động thì sao, mấy người ai đưa điện thoại di động cho tôi, tôi muốn gọi điện thoại cho anh ta”

Người giúp việc cứ tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, kỳ kèo một lúc lâu mới rốt cuộc có một người giúp việc lấy hết dũng khí, đưa điện thoại di động cho Vân Giai Kỳ.

Vân Giai Kỳ gọi một cuộc điện thoại cho Bạc Tuấn Phong.

Điện thoại còn chưa kết nối được đã bị cúp.

Cô chỉ biết số riêng của Bạc Tuấn Phong, thế nhưng số riêng của Bạc Tuấn Phong đều có danh sách trắng.

Chỉ có những số ở trong danh sách trắng mới có thể gọi cho anh được.

“Đáng chết!”

Vân Giai Kỳ phiền não xoa xoa trán, cả người đầy giận dữ nhưng không có đất dụng võ!

Người giúp việc nói: “Cô Vân, cô có đói không? Chúng tôi chuẩn bị bữa trưa cho cô nha?”

“Không cần! Cám ơn! Mấy người tự mà ăn đi!” Vân Giai Kỳ trả điện thoại di động lại cho họ, nặng nề đóng cửa.

Tập đoàn Thiên Ngạo.

Bạc Tuấn Phong mới từ cuộc họp cổ đông trở về phòng làm việc, mới vừa đẩy cửa ra liền thấy Lâm Thanh Thủy đã quét dọn lại phòng làm việc của anh.

Bạc Tuấn Phong có bệnh sạch sẽ rất nặng, vì vậy nên phòng làm việc một ngày phải quét dọn hai lần.

Thế nhưng có một lần công nhân làm vệ sinh vô tình coi một tài liệu quan trọng là giấy vụn mà thu dọn cho nên phòng làm việc của anh, toàn bộ đều giao cho thư ký phụ trách.

Cho nên đến cuối cùng, về cơ bản thì cũng chỉ có Lâm Thanh Thủy mới có tư cách vào phòng làm việc tiến hành quét dọn.

“Tổng giám đốc” Lâm Thanh Thủy cung kính hỏi thăm một tiếng.

Bạc Tuấn Phong “ừ” một tiếng, ngồi xuống bàn, tiện tay chất đống giấy tờ để trên bàn..

Lâm Thanh Thủy quan sát anh, muốn nói nhưng rồi lại thôi, thế nhưng khi ánh mắt của cô dừng ở trên cổ người đàn ông, cô ngẩn người ral Bạc Tuấn Phong cúi đầu, liếc nhìn nét chữ hội nghị của Tân Khải Trạch, thì một cái vết cắn mập mờ ở bên cổ vô tình lộ ra ngoài.

Lâm Thanh Thủy nhíu mày, dấu vết này, rõ ràng là do bị người nào đó cắn.

Thế nhưng không cần tưởng tượng cũng biết được người để lại vết cắn này là ai.

Bạc Tuấn Phong vẫn chưa nhận ra được ánh mắt dò xét của Lâm Thanh Thủy, thản nhiên đóng lại bản viết tay của hội nghị.

Lâm Thanh Thủy lập tức đi tới, cất bản viết tay của hội nghị, hỏi: “Tổng giám đốc Bạc, khi nào thì anh dùng bữa trưa?”

Bạc Tuấn Phong cũng không ngẩng đầu lên, phân phó nói: “Cô và Tân Khải Trạch đi ăn trước đi”

Lâm Thanh Thủy nói: “Em vẫn chưa đói, chờ anh cùng đi ăn”

“Tùy cô”

Bạc Tuấn Phong đột nhiên cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia vừa mới kết nối được thì Bạc Tuấn Phong đã hỏi: “Cô ấy đã dậy chưa”

Trong điện thoại truyền tới âm thanh thận trọng của người giúp việc: “Dạ anh Bạc, tỉnh rồi tỉnh rồi, thế nhưng hình như là tâm trạng của cô Vân không tốt, cho nên đã đập nát mấy bình hoa trong phòng của anh, chúng tôi vừa mới dọn dẹp xong.”

Chương 300

Bạc Tuấn Phong nghe vậy, ngón tay thon dài xoa nhẹ ấn đường, lại hỏi: “Cô ấy đã ăn gì chứ”

“Vẫn chưa, cô ấy nói không ăn”

“Phát cáu sao?”

“Ừm…Vâng”

“Nghĩ cách gì để cho cô ấy ăn đi”

“Anh Bạc…Chúng tôi cũng đã khuyên hết rồi, thế nhưng tính tình cô Vân quá bướng bỉnh, không nghe.”

Bạc Tuấn Phong nói: “Biết rồi, chờ tôi trở về.”

“Anh Bạc, khi nào thì anh quay về?”

“Sớm thôi.”

“từ”

Bạc Tuấn Phong mới vừa cúp điện thoại thì Lâm Thanh Thủy đã thử dò hỏi: “Cô Vân không chịu ăn cái gì hết sao?”

Bạc Tuấn Phong: “Ừ”

“Nhất định là cô ấy đang hiểu lầm, anh có muốn em đi gặp cô ấy giải thích một chút không. Lỡ như…cô ấy hiểu lầm em và anh…”

“Không cần!” Bạc Tuấn Phong cắt đứt lời nói của cô ta.

Lấy hiểu biết của anh đối với Vân Giai Kỳ thì nhất định bây giờ cô không muốn gặp lại Lâm Thanh Thủy.

“Anh không giải thích cho cô ấy sao?” Lâm Thanh Thủy lo lắng nói: “Dù sao thì tối hôm qua em thấy giống như là cô ấy đang hiểu lầm về mối quan hệ giữa em và anh! Nếu như chuyện này không giải thích thật tốt thì..”

“Cần thiết phải giải thích sao?” Bạc Tuấn Phong hỏi ngược lại: “Cô là thư ký của tôi, chỉ là như vậy mà thôi.”

Lâm Thanh Thủy nghe vậy, ngực đột nhiên như bị đâm vào, không dám nói thêm nửa lời.

300-2-thai-5-bao.jpg

Lâm Thanh Thủy thấy Bạc Tuấn Phong như có điều suy nghĩ, đột nhiên khẩn trương nói: “Anh Bạc, nếu như…cô Vân ghét em, vậy anh sẽ không đuổi em đi chứ?”

Nếu như Vân Giai Kỳ không tha cho Lâm Thanh Thủy thì anh cũng không có lý do giữ cô ta bên người nữa.

Mặt của Lâm Thanh Thủy lập tức đỏ lên, tay chân luống cuống đứng lên.

“Anh Bạc…Anh…Anh đừng như vậy…Em có thể giải thích rõ với cô Vân mài! Tối hôm qua, liên quan tới chuyện này nên em đã suy xét suốt cả đêm.

Hành lý tôi cũng đã thu dọn xong, chỉ cần anh nói một câu thôi thì em có thể rời khỏi Mai Phiến bất cứ lúc nào! Thế nhưng… Đừng đuổi em đi có được hay không? Em muốn ở bên cạnh anh, muốn chăm sóc cho anh”

Bạc Tuấn Phong bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt cô ta, cúi đầu đánh giá vẻ mặt lo âu trên mặt cô ta.

Chương 301

Nhìn kỹ hồi lâu, người đàn ông bỗng nhiên lên tiếng.

“Tôi thừa nhận, ban đầu giữ cô ở bên cạnh tôi, thứ nhất, là cảm thấy tôi thiếu nợ cô, thứ hai, là cảm thấy dáng dấp của cô giống như cô ấy”

Anh thừa nhận đối với Lâm Thanh Thủy, anh có một chút cảm giác nhìn vật nhớ người.

Cô ta và Vân Giai Kỳ có dáng dấp rất giống, không nói đến giống như một khuôn đúc ra, lông mày và mắt thường xuyên khiến cho anh nhận sai.

Nhưng vẫn chưa đến nỗi xem cô ta là vật thay thế cho Vân Giai Kỳ.

“Nếu như cô để ý, tôi sẽ không giữ cô lại, tôi sẽ bồi thường cho cô.”

“Bồi thường?!”

“Tôi sẽ cho cô chỉ phiếu 30 tỷ, cô có thể cầm khoản tiền này mà tùy ý sử dụng”

30 tỷ, đủ để mua một căn nhà ở nội thành thủ đô.

Ở thủ đô có một căn hộ thì đồng nghĩa với việc cuộc đời sau này, dựa vào trình độ học vấn cao của Lâm Thanh Thủy, đã đủ để cho cô không lo cơm áo.

“Không muốn…Anh Bạc, anh biết em…Nếu như, em là vì tiền thì ban đầu, khi anh cho em tiền thì em sẽ không từ chối…” Lâm Thanh Thủy lập tức mù quáng.

Bạc Tuấn Phong hơi híp mắt một chút: “Tôi thích một thư ký ngoan ngoãn nghe lời, ngày hôm qua, có một số lời nói của cô vượt quá giới hạn rồi!”

Ngày hôm qua ngay trước mặt của nhiều người như vậy, nhất là ngay trước mặt của Vân Giai Kỳ, Lâm Thanh Thủy nói chuyện hạnh phúc trong đời cô ta là có người vui vẻ cùng cô ta trải qua sinh nhật.

Bạc Tuấn Phong tại đó không lên tiếng, nhưng cho tới bây giờ xem vô số người, anh đã nhận ra được, Lâm Thanh Thủy đối với anh, cũng không phải đơn gian như vẻ bề ngoài.

Tình yêu nam nữ, là chuyện thường tình của con người.

Với tư cách là thư ký của anh, lại là sớm chiều sống chung, nảy sinh tình cảm cũng khó tránh khỏi.

Thế nhưng đối với Bạc Tuấn Phong mà nói, cho dù là âm thầm sinh tình thôi cũng là vượt quá giới hạn rồi.

Khi Lâm Thanh Thủy nghe thấy lời này thì trong lòng quả thật là kinh hoàng khiếp sợ!

Cô ta có thể nhận ra được, tâm trạng của người đàn ông đối với việc làm từ một phía của cô ta ngày hôm qua rất không vui: “Lần sau em sẽ chú ý, tổng giám đốc Bạc, xin tha thứ em không kìm lòng được, sau này sẽ không có chuyện này xảy ra nữa”

Bạc Tuấn Phong không lên tiếng, qua một lúc lâu, anh xoay người, đi tới trước cửa sổ sát đất, mở rèm cửa ra, nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, nói với cô ta: “Đi ăn cơm đi”

“Vâng”

Lâm Thanh Thủy không dám nói ra cái gì, lui ra khỏi văn phòng.

Cô ta vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy Bạc Tiêu Dương đứng ở cửa, đang định đi vào, vừa thấy Lâm Thanh Thủy, đôi mắt người đàn ông này híp lại.

Lâm Thanh Thủy vội vàng nói: “Cậu ba Bạc.”

Bạc Tiêu Dương không thèm để ý cô ta, đi thẳng vào văn phòng.

Cửa “Âm” một tiếng đóng lại.

Bạc Tuấn Phong ngẩng đầu lên, vừa thấy Bạc Tiêu Dương đi vào, môi mỏng lạnh lùng nói: “Chuyện gì?”

Bạc Tiêu Dương bình thường không đến Thiên Ngạo.

Dù sao, Thiên Ngạo cũng là Thiên Ngạo của Bạc Tuấn Phong, nhưng ngày hôm nay lại phá lệ mà đến, xem ra là không có việc gì hay ho.

Chương 302

Chỉ có hai người, Bạc Tiêu Dương cũng không có kiêng ky, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cô ấy đâu?”

Lông mày Bạc Tuấn Phong hơi nhíu: “Ai?”

Bạc Tiêu Dương nói: “Anh biết rõ người tôi nói chính là ai”

Bạc Tuấn Phong nói: “Nói tên”

“Giai Kỳ”

Bạc Tiêu Dương nói: “Điện thoại của cô ấy tôi vẫn không gọi được, anh dẫn cô ấy đi đâu rồi?”

Bạc Tiêu Dương vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Cậu ta cố ý đi một chuyến tới bệnh viện, Giai Kỳ cũng không ở đó, một đêm không về, gọi điện thoại cũng tắt máy, liên hệ không được, cậu †a đương nhiên là biết, chuyện gì xảy ra.

Bạc Tuấn Phong cảm thấy buồn cười cực kỳ.

Bạc Tiêu Dương đang hỏi tới người nào, lại đang đòi người từ ai?

Anh thật giống như không hiểu rõ.

“Cô ấy ở đâu, không liên quan tới cậu.”

“Bạc Tuấn Phong, không phải anh giam cầm cô ấy chứ?” Bạc Tiêu Dương híp mắt, đi tới kết luận.

Cậu ta hiểu rõ tính cách của người đàn ông này.

Làm việc, từ trước đến giờ ngông cuồng tự đại quen rồi.

Chỉ riêng cái thói tư bản của anh, nhưng mà động đến Giai Kỳ, Bạc Tiêu Dương không cách nào ngồi mặc kệ được.

Bạc Tuấn Phong nói: “Cậu hỏi người của tôi?”

“Phải!”

303-2-thai-5-bao.jpg

Bạc Tuấn Phong đột nhiên tóm chặt cổ áo cậu ta, cảnh cáo nói: “Tôi cảnh cáo cậu, Bạc Tiêu Dương, cậu làm cái gì cũng có thể, nhưng nếu cậu dám có ý nghĩ động vào cô ấy, chính là chạm vào giới hạn của tôi!”

Bạc Tiêu Dương nói: “Tôi đến không phải để làm to chuyện với anh, anh cho rắng, anh giấu cô ấy đi, cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện”

Bạc Tuấn Phong hừ lạnh một tiếng: “Cậu đứng trên lập trường nào mà nói với tôi mấy lời này”

Bạc Tiêu Dương đột nhiên ngẩn ra, cũng lập tức phản ứng lại.

Cậu ta đứng trên lập trường gì mà có thể nói chuyện với Bạc Tuấn Phong như vậy?

Cậu ta và Giai Kỳ không có quan hệ gì.

Bạc Tiêu Dương nhíu chặt lông mày, lại nghe giọng nói của Bạc Tuấn Phong mang theo một chút thâm trầm: “Cậu đừng có nói với tôi, cậu động lòng với cô ấy?”

Bạc Tiêu Dương châm biếm lại: “Làm sao, anh quản lý Bạc Vân, vượt lên trên tất cả mọi người, bây giờ ngay cả thất tình lục dục cũng muốn quản?!”

Bạc Tuấn Phong cuối cùng cảnh cáo một câu: “Tôi mặc kệ cậu có động lòng với cô ấy không. Tình cảm, lại chỉ có một chút, không cho phép cậu có bất cứ cái ý nghĩ lệch lạc gì với cô ấy. Bằng không, đừng tưởng rằng tôi không dám động vào cậu”

Lời nói của Bạc Tiêu Dương bị nghẹn lại!

Cậu ta cắn răng, nhìn chằm chằm Bạc Tuấn Phong, nhưng mà, đối mặt với một người đàn ông quyền cao chức trọng như vậy, đến cơ hội phản kháng cậu ta cũng không có.

Bạc Tuấn Phong chính là thần ở nhà họ Bạc.

Chương 303

Người nhà họ Bạc, ở bên ngoài, phong quang vô hạn, nhưng mà ở Bạc Vân, ai mà không thần phục bên dưới Bạc Tuấn Phong.

Đây là người đàn ông trên vạn người, ai có thể dễ dàng phản kháng được?

Ngay cả cái tên, Bạc Tuấn Phong cũng đã thể hiện lên sự cao quý.

Tên gọi của nhà họ Bạc, đều căn cứ theo trình tự gia phả mà đặt tên, mà cùng thế hệ với Bạc Tuấn Phong, đều có tên đệm là “Tiêu” là Minh, Bạc Tiêu Dương, Bạc Minh Lâm.

Mà chỉ có Bạc Tuấn Phong, bắt đầu dùng tên đệm là “Tuấn”, gần như không tồn tại, chỉ vì anh là con vợ cả.

Mà chữ thứ ba: “Phong”, lại dùng tên “Phong” của cụ cao tổ Bạc Tranh Phong, cũng ngụ ý rằng Bạc Ngạn Thiên rất coi trọng Bạc Tuấn Phong!

Nhà họ Bạc cùng một dòng máu, nhưng đối với Bạc Tuấn Phong chỉ có thể theo sau.

Phàm là việc Bạc Tuấn Phong muốn, tùy tiện trục xuất ai đó ra khỏi nhà họ Bạc, sống tự lập, đều chỉ đơn giản là một câu nói.

Đối với nhà họ Bạc, Bạc Tuấn Phong còn tồn tại cách nói chuyện nhân từ, nhưng nếu như Bạc Tiêu Dương dám có suy nghĩ nhớ nhung đối với người của anh…

Hậu quả khó mà lường được.

Bạc Tiêu Dương không nói nữa.

Bạc Tuấn Phong liếc mắt nhìn cậu ta, rồi rời khỏi văn phòng.

Bạc Tuấn Phong rời đi, Bạc Tiêu Dương mạnh mẽ đấm lên bàn, tức giận đến cực điểm!

Cậu ta thừa nhậi Cậu ta đối với Giai Kỳ, có một chút động lòng.

Ngày hôm qua trong bữa tiệc, mấy câu nói cậu ta nói với Giai Kỳ kia cũng không có coi là thật, nhưng mà, khi cô đột nhiên tới gần cậu ta, bị cậu ta ôm vào trong ngực thì…

Một khắc đó, lòng của cậu ta xúc động mạnh mẽ.

Cũng là vào thời khắc ấy, cậu ta đã động lòng với cô!

Nhưng mà ngàn lần vạn lần không thể, cậu ta lại động lòng với với cô.

Bạc Tiêu Dương tự giễu nhếch môi, cũng biết mình nên ngăn chặn cái ý nghĩ nguy hiểm này!

Nhưng thất tình lục dục trên thế gian nếu có thể tùy ý khống chế, thế gian này, làm sao còn những đôi nam nữ sĩ tình như vậy?!

Sau khi Bạc Tuấn Phong rời khỏi công ty, trực tiếp trở về biệt thự.

Lúc xe dừng trước cửa biệt thự, Bạc Tuấn Phong mới vừa xuống xe, đã nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của Giai Kỳ truyền qua cửa sổ trên lầu.

“Còn muốn tôi nói mấy lân? Tôi không ăn, mang đi!”

“Không ăn! Bạc Tuấn Phong đâu? Anh ta trở lại chưa!”

“Khi nào anh ta trở về?”

Bạc Tuấn Phong khóa xe, đi thẳng lên lầu.

Cửa phòng ngủ, đám người hầu mặt mũi nhìn nhau, như gặp đại địch.

Tất cả mọi người đều không biết làm sao, trong tay bưng món ăn, nhưng cũng không ai dám ngông cuồng tiến lên trước một bước.

Vừa thấy được Bạc Tuấn Phong trở về, tất cả mọi người giống như nhìn thấy đấng cứu thế.

“Gia chủ!”

“Ngài đã trở về!”

Trong phòng, Giai Kỳ vừa nghe thấy Bạc Tuấn Phong trở về, lập tức từ trên giường đứng dậy.

Cửa bị người bên ngoài đẩy ra.

Bạc Tuấn Phong đi giày tây bước vào cửa, đóng cửa lại, đi vào trong phòng dò xét một chút.

Chương 304

Thấy cô đứng bên giường, áo ngủ sộc sệch, áo ngủ rộng thùng thình, mặc trên người cô, trực tiếp tụt xuống dưới đất, áo choàng rộng rãi, chỉ có thể miễn cưỡng bao lấy thân thể cô.

Giai Kỳ cắn răng nói: “Rốt cục anh muốn làm cái gì. Anh nhốt tôi lại trong căn phòng này, không cho phép tôi đi ra ngoài, đây là giam cầm tôi sao? Tôi là phạm nhân sao? Giám sát tôi hai tư giờ?”

Bạc Tuấn Phong hỏi: “Tại sao không ăn?”

“Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi! Anh nhốt tôi ở đây, đến cùng muốn làm cái gì” Giai Kỳ lạnh lùng ép hỏi: “Lúc nào tôi có thể rời khỏi đây? Quần áo của tôi đâu?”

Bạc Tuấn Phong đi tới trước mặt cô, Giai Kỳ lui lại một bước, duy trì khoảng cách an toàn với anh: “Tôi phải về bệnh viện!”

“Em không thể trở về”

“Tại sao?” Giai Kỳ kinh ngạc đến trợn mắt lên, khó có thể tỉ sao không cho tôi trở về?”

“Từ giờ trở đi, anh không cho phép em đến gần Vũ Minh và Mạn Nhi một bước.”

“..” Giai Kỳ kinh hãi đến biến sắc.

Cô giống như đang dò xét người đàn ông trước mắt: “Dựa vào cái gì?

Không cho cô thấy Vũ Minh, cô vẫn còn có thể hiểu được.

Dù sao, trước mắt, quyền nuôi nấng Vũ Minh vẫn còn nằm trong tay người đàn ông này.

Nhưng mà, dựa vào cái gì không cho cô gặp Mạn Nhi?

Bạc Tuấn Phong phân phó nói: “Mang đồ ăn vào”

“Vâng Người hầu hiểu ý, lập tức mang toàn bộ thức ăn vào, đặt trên bàn trà.

Vì dỗ dành Giai Kỳ ăn cơm, bếp trưởng của biệt thự đặc biệt hao tâm tổn trí, tất cả đồ ăn Tây, đồ Pháp, đồ ăn kiểu Trung đều làm, nhưng cô đều không ăn.

Giai Kỳ thấy bọn họ bắt đầu lần lượt đem thức ăn vào, nổi giận nói: “Tôi không ăn”

“Ăn”

Bạc Tuấn Phong nói: “Lại đây”

Giai Kỳ tựa vào tường, cũng không nhúc nhích.

Bạc Tuấn Phong nhíu mày: “Nhất định phải để anh cho em ăn?”

“Anh cho tôi ăn tôi cũng không ăn!” Trong lòng cô còn đang cân nhắc mấy câu nói kia của Bạc Tuấn Phong, không biết là anh nói thật lòng, hay là thủ đoạn uy hiếp cô.

Bạc Tuấn Phong thấy cô trước sau không động đậy, cũng mất kiên nhẫn, đợi đến khi toàn bộ người hầu lui ra ngoài hết, người đàn ông này sải bước đi tới trước mặt cô, cánh tay ôm lấy, đưa cô ngồi xuống ôm vào trong ngực.

Giai Kỳ nổi giận: “Bạc Tuấn Phong! Tôi nói rồi, tôi không ăn!”

Nhưng người đàn ông này lại không hề bị lay động, mặc cho cô đấm đá lên người anh.

Nhưng mà sức mạnh của cô có thể lớn đến đâu?

Cho dù Giai Kỳ dùng toàn bộ sức mạnh, nhưng mấy nắm đấm đánh lên người anh, dường như cũng chả thấm gì.

Chương 305

Anh ôm cô ngồi xuống ghế salông, ôm cô ngồi vào trong ngực, Giai Kỳ giẫy giụa muốn mở tay anh ra, anh lại trực tiếp siết lấy hai tay cô, quàng ra đằng sau, một cái tay khác cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng bò bít tết, đưa tới miệng cô.

Giai Kỳ nghiêng mặt qua, vẫn cứ không ăn.

Sự kiên nhẫn của Bạc Tuấn Phong đã tới giới hạn: “Không ăn?”

“Không ăn!”

Bạc Tuấn Phong hơi híp mắt, đột nhiên cắn thịt bò ở trong miệng, một tay kia để đũa xuống, bóp lấy mặt cô, sức mạnh rất lớn, khoang miệng của cô bất đắc dĩ hơi mở ra.

Giai Kỳ gào lên đau đớn một tiếng, nhíu mày, người đàn ông cúi đầu, dùng miệng đem miếng thịt bò này đút vào miệng của cô!

A…

Bạc Tuấn Phong đóng miệng cô lại giữ chặt: “Ăn!”

Không muốn ăn đồ ăn?

Chơi trò tuyệt thực với anh?

Không cho phép!

Anh luôn có cách đút cho cô ăn, nhẹ nhàng không được, anh cũng không ngại dùng biện pháp mạnh!

Vân Giai Kỳ buộc phải cắn miếng thịt bò, nuốt không trôi, nhổ cũng không được, nhìn ánh mắt lạnh lùng đến tận cùng của người đàn ông này, cô không thể ngờ rằng người đàn ông này ngay cả việc ăn uống cũng bá đạo đến vậy!

Nếu cô không ăn, anh vẫn có thể cưỡng ép đút đồ ăn vào miệng cô!

Cách cho ăn đặc biệt như vậy, xem cô như một người bệnh nặng hoàn toàn không thể tự ăn được, phải nhờ đến anh cho ăn theo cách này!

Vân Giai Kỳ ngang bướng cắn chặt miếng thịt bò, nhưng không nuốt xuống.

Bạc Tuấn Phong ánh mắt hơi lạnh, giọng điệu đã tràn ngập sự cảnh cáo: “Vân Giai Kỳ, đừng để anh phải mạnh tay”

Vân Giai Kỳ trợn tròn mắt, không thể tin được!

Không phải bây giờ anh ta đang ép cô ăn sao?!

Anh ta có cách nào cứng rắn hơn sao?

Cô rốt cuộc đã làm gì sai, sao anh ta lại muốn đối xử với cô như thế này?!

Vân Giai Kỳ bị chọc tức triệt để, cô cố gắng hết sức và cuối cùng cũng thoát khỏi tay anh, cô nhổ miếng thịt bò lên đĩa ăn, đôi mắt đỏ.

bừng, cô nhìn chằm chằm vào anh một cách giận dữ.

“Buông tôi ra, tôi muốn trở về!”

“Về đâu?”

“Anh quan tâm tôi về đâu?! Anh có tư cách gì quản tôi?”

Bạc Tuấn Phong đột nhiên nắm lấy quai hàm của cô, chế nhạo: “Em muốn tìm Bạc Tiêu Dương!?”

“Tôi tìm anh ta thì sao?! Tôi về đâu, tôi đi tìm ai đều là tự do của tôi, anh không có tư cách ngăn cản tôi!”

Vân Giai Kỳ nghiến răng, hai mắt đỏ bừng nhìn anh, chật vật muốn đá anh ra.

Người đàn ông ôm chặt cô vào lòng, cô quá gầy, eo không đủ chặt, bị người đàn ông dùng một tay khống chế.

Không nghỉ ngờ gì nữa, lời nói của cô đã khiến người đàn ông này tức giận.

Bạc Tuấn Phong nhấc khóe môi giễu cợt, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Nghĩ kĩ thân phận của em, em là ai, nên làm gì, không nên làm gì”

“Thân phận của tôi? Thân phận của tôi là gì? Tôi là bị giam cầm sao? Tôi là tù nhân của anh sao? Anh giữ tôi ở đây, cắt đứt với thế giới bên ngoài, để tôi không thể nhìn thấy ánh sáng, muốn giam cầm tôi ở đây dúng không?”

Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhìn cô, đối mặt với câu hỏi của cô, anh không tự chủ được mà đâm ra mất kiểm soát: “Lế nào không phải? Em là người của anh, đã là người của anh, đừng hòng trêu hoa ghẹo nguyệt.

Anh không thích đồ của mình bị người khác đụng vào! Rất không thích!”

“Đồ vật?!” Vân Giai Kỳ tức giận đến mức ứa nước mắt: “Anh nói tôi là đồ của anh?

Bạc Tuấn Phong nhìn cô cười lạnh, cắn môi đến không còn chút máu, nước mắt ướt đẫm hàng mi, cô khàn giọng tố cáo: “Đúng! Lúc đầu là tôi không nên đắc tội cầu xin anh nuôi tôi, là tôi không biết xấu hổ, muốn xin anh nuôi tôi, là tôi tình nguyện bám lấy anh. Đúng! Tâm tình của anh không tốt! Đúng vậy! Nếu như anh có nhân tính, anh càng có thể vô tình tước đoạt quyền nuôi 2 đứa trẻ!

Chương 306

Nhìn ra toàn thể Quốc Hoa này, chỉ cần anh vui, có gì là anh không thể làm?! Đúng! Tôi nợ anh! Tôi nợ anh nhiều lắm, tôi phải lấy cái gì để trả anh đây. Nhìn xem, tôi còn gì nữa, anh muốn gì, tôi sẽ trả lại hết cho anh!”

Vào đêm trước của kỳ thi tuyển sinh đại học, cô và Vân Lập Tân vì hợp đồng hôn nhân mà cãi một trận lớn, cô chạy đến chỗ anh ta.

Cô nói với anh, Bạc Tuấn Phong, anh nuôi em, được không?

Vào thời điểm đó, nhà họ Vân căn bản không coi cô ra gì.

Vân Giai Kỳ và Bạc Tuấn Phong có một hợp đồng hôn nhân, nhưng trước khi cô trở về nhà họ Vân, hợp đồng hôn nhân ban đầu thuộc về Vân Ngọc Hân và Bạc Tuấn Phong.

Vân Lập Tân bảo vệ Vân Ngọc Hân, đe dọa Vân Giai Kỳ và yêu cầu cô từ bỏ hợp đồng hôn nhân với Bạc Tuấn Phong.

Vân Giai Kỳ không thể chịu đựng được và suýt nữa đã đoạn tuyệt với Vân Lập Tân, cô chạy đến Bạc Vân và nói với anh: Anh nuôi em, được không?

Đúng vậy.

Cô cầu xin anh.

Cô nợ anh!

Nghĩ đến đây, Vân Giai Kỳ đột nhiên cởi bỏ áo choàng tắm, mạnh mẽ bước xuống, gắt gao ném lên người anh: “Trả lại cho anh! Không phải nói tôi nợ anh sao? Anh muốn, tôi sẽ trả lại hết cho anh, tôi không cần nữa! Lấy đi!”

Một lời thú nhận, như một con dao sắc nhọn, cứa vào vết thương khó lành, rỉ máu.

Cô giống như một con mèo bị bầm dập, hoang dã vô song, lúc này tuy rằng rơi lệ, đáng thương mà duỗi ra sắc bén móng vuốt, trong mắt tràn đây chống cụ cùng phòng bị!

“Anh còn muốn gì? Lấy, lấy tất cả đi! Tôi cầu xin anh, Bạc Tuấn Phong, tôi cầu xin anh buông tha cho tôi!”

Bạc Tuấn Phong trong mắt có chút tức giận, nắm lấy vai cô, đẩy cô dựa vào tường, lạnh lùng nói: “Em nhất định phải nói chuyện với anh như thế này?”

“Anh không phải chỉ muốn làm nhục tôi sao? Bỏ tù tôi trong căn phòng này, lấy đi tất cả đồ đạc của tôi, và thậm chí không cho tôi mặc quần áo. Sự khác biệt giữa tôi và tù nhân bị giam giữ của anh là gì? Bạc Tuấn Phong, đến tự do và tôn nghiêm cá nhân cũng không có. Anh còn định lấy đi cái gì của tôi nữa?”

Vân Giai Kỳ mất kiểm soát nói: “Bạc Tuấn Phong! Tôi hận anh!”

Sắc mặt người đàn ông đơ ra trong giây lát.

Khóe môi anh đột nhiên hình thành một vòng cung lạnh lùng: “ anh? Không sao, đã vậy, tại sao không để cho em hận đủ”

Trong giây tiếp theo, Vân Giai Kỳ đột nhiên cảm thấy cơ thể không trọng lượng, trời đất quay cuồng trước mặt, cô bị người đàn ông ôm vào lòng.

Hơi thở nặng nhọc của một người đàn ông phả qua tai.

Cô mơ hồ nhận ra người đàn ông định làm gì tiếp theo, như sụp đổ hoàn toàn: “Buông tôi ra! Tôi không muốn anh chạm vào tôi!!”

Lúc đầu, cô vẫn còn sức để khóc lóc và làm phiền, nhưng cuối cùng, cô cảm thấy linh hồn của mình bị kéo đi và vỡ ra thành nhiều mảnh.

Trước khi mắt cô chìm vào bóng tối, người đàn ông để lại lời cuối cùng bên tai cô.

“Em chạy không thoát đâu, Vân Giai Kỳ”

Người hầu đứng ngoài phòng, canh gác từ ngày đến đêm.

Đồ ăn nóng hổi hết lần này đến lần khác đưa tới, nhưng không có dấu hiệu mở cửa.

Cho đến nửa đêm, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Bạc Tuấn Phong mặc áo ngủ đứng ở ngưỡng cửa, lạnh lùng nói: “Người đâu.”

Người hầu liền đứng ở cửa cung kính nói: “Bạc gia, có tôi.”

“Nước.

“Vâng”

Người hầu lập tức mang nước nóng .

Quảng cáo
Trước /1304 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mùa Xuân Của Ngài Cá Sấu - Vương Gia Phỉ

Copyright © 2022 - MTruyện.net