Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 399
Quản gia đưa cô đến tầng hai xem một căn phòng.
Vân Giai Kỳ cảm thấy rất hài lòng liền đồng ý.
“Chọn phòng này đi, đem đồ của tôi đến đây nhé.”
Vân Giai Kỳ theo quản gia đi xuống thì thấy Vân Ngọc Hân đã đến đây.
Cô ta đang nghiên cứu đống đồ.
Mấy thứ này đều là đồ quản gia đem từ Nguyệt Mặc đến, có một chút áo, vải bọc quanh một bức tranh và một vài đồ thiết kế.
Vân Ngọc Hân tò mò kéo ra xem, nhìn thấy những bức tranh này đều có bút tích của .Jessica.
Jessica là một người cực kỳ nổi tiếng trên thế giới.
“Không phải tranh giả thì có thể là tranh thật sao? Cô có biết tranh của Jessica quý giá đến mức nào không? Ông nội tôi lấy được bức “Hoa sen Mary vào ban đêm!’, giá trị lên đến cả tỷ đồng. Loại tranh của người nổi tiếng như vậy cô có thể mua được sao?”
Vân Giai Kỳ cũng cảm thấy buồn cười.
“Mua? Sao tôi lại phải mua chứ?”
Những bức tranh này đều do cô lấy “Jessica” làm nghệ danh, danh do cô vẽ ra, cô còn phải mua hay sao?
Vân Ngọc Hân hừ lạnh: “Cô có biết làm tranh giả là một lỗi lớn không?”
“Không biết, mong được cô dạy”
“Nếu làm giả tranh để thu lợi sẽ phạm tội lừa dối, lá gan của cô cũng lớn đấy”
“Vậy sao?” Vân Giai Kỳ nghe vậy, tao nhã cười: “Vậy thì sao, cô muốn tố cáo tôi sao?”
“Chỉ cần tôi báo cho cảnh sát biết, cảnh sát sẽ đến đây bắt cô giải thích nguồn gốc của bức tranh này” Vân Ngọc Hân uy hiếp.
Vân Giai Kỳ nói: “Vậy cô mau báo cho cảnh sát đi”
Nói xong, cô ra lệnh cho quản gia: “ÐĐem bức tranh này lên phòng tôi, cần thận một chút dừng làm hỏng nó đấy”
“Vâng”
Vân Ngọc Hân chỉ cảm thấy buồn cười: “Vân Giai Kỳ, cô cho rằng tôi không dám báo cảnh sát hay sao?”
Vân Giai Kỳ hơi mất kiên nhẫn, cô lấy điện thoại di động ra, đưa cho cô gọi cho cảnh sát: “Nhìn cô không có cách gọi, tôi bấm số giúp cô rồi đấy, cô gọi đi”
Vân Giai Kỳ còn dám để cho cô báo cảnh sát sao, lúc này cô không tin nổi cũng không phục.
“Không cần”
Cô lấy ra điện thoại di động của mình báo cảnh sát.
“Alo, chào anh… Ở đây có người làm giả tranh chữ… Phải…
Vân Ngọc Hân báo địa chỉ cho cảnh sát rồi cúp điện thoại.
Chương 400
Cô nhìn Vân Giai Kỳ, lạnh lùng nói: “Đây là do cô gieo gió gặt bão.”
Bây giờ, Vân Giai Kỳ ở nhà họ Bạc, Bạc Ngạn Thiên đang ở đây.
Để xem cô ta định làm trò gì trước mặt Bạc Ngạn Thiên đây, cô sẽ vạch trần tội danh chứa chấp tranh giả của Vân Giai Kỳ. Vân Giai Kỳ biết răng Vân Ngọc Hân sẽ không bỏ qua cơ hội để làm xấu mặt cô, nhưng cô lại không để cho cô ta có thể làm thế.
Nếu Vân Ngọc Hân đã nghi ngờ thì cứ để cô ta nghi ngờ thôi, một lúc sau cảnh sát đã tiến đến. Cảnh sát tiến đến quấy rầy đến Bạc Ngạn Thiên.
Nghe nói có mấy cảnh sát tiến đến, ông Bạc đi xuống phòng, nhìn thấy mấy cảnh sát đang nghiên cứu trước bức tranh. Vân Giai Kỳ đứng một bên, lạnh lùng đánh giá bọn họ.
Vân Ngọc Hân vừa thấy Bạc Ngạn Thiên xuất hiện, lập tức gọi một tiếng: “Ông nội.”
“Ngọc Hân lại đây”
Vẻ mặt Bạc Ngạn Thiên vui vẻ, nhưng vừa liếc mắt nhìn Vân Giai Kỳ thì đôi mắt trở nên sắc lạnh.
Ông đi đến bên cạnh Vân Giai Kỳ, tránh cứ cô: “Con còn chưa đứng lên được, còn chạy đến đây làm gì chứ?”
“Con lo cho cơ thể của ông nội, cũng sợ một mình ông nội ở nhà không có ai làm bạn nên muốn đến đây chơi với ông nội.”
“Ừ, chỉ có Ngọc Hân lo cho ông thôi.”
Bạc Ngạn Thiên khế võ tay cô, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang phía bên cạnh rồi nói mỉa: “Nếu Ngọc Hân có thể đến nhà họ Bạc ở, trong lòng ông nội mới yên tâm được, tốt hơn hẳn so với người mà ông nội chường mắt kia”
Vân Giai Kỳ xem như không nghe thấy gì.
Ông nội cũng tự cảm thấy mất mặt, nhìn cảnh sát nghi ngờ hỏi: “Sao lại có nhiều cảnh sát đến đây vậy?”
Cảnh sát xoay người nhìn ông Bạc, cung kính nói: “Chào ông Bạc”
“Chúng tôi vừa nhận được điện thoại của cô Vân Ngọc Hân, nói rằng có người làm tranh giả nên đến đây điều tra”
“Làm tranh giả sao?”
Bạc ngạn Thiên tức giận nói: “Ai mà có lá gan lớn như vậy?”
Bạc Ngạn Thiên cũng có một ít tranh chữ, chảng lẽ ông lại giữ những bức tranh giả sao?
Cảnh sát giải thích: “Cô Ngọc Hân nói, có người làm giả tranh của Jessica, nói là cô gái này…”
Cảnh sát nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
Bạc Ngạn Thiên lạnh lùng nhìn Vân Giai Kỳ, hừ lạnh” “Thật xấu hổ”
Vân Giai Kỳ nói: “Ông Bạc, lời này của ông nói hơi sớm rồi đấy. Dám nói tranh của tôi là tranh giả khi còn chưa có bằng chứng, liệu có bất công quá rồi không?”
Chương 401
Chưa đợi ông Bạc mở miệng, cảnh sát đã nói tiếp: “Chúng tôi cũng không hiểu cách xem, loại tranh này là một vật quý giá, có lẽ phải gọi người chuyên nghiệp đến xem xét cơ cấu mới được.”
Vân Ngọc Hân lập tức nói: “Ông nội của con biết cách xem tranh, ông còn thích nghiên cứu tranh của .Jessica, nếu để ông xem chắc chắn sẽ được ạ’“
“Vì chuyện này mời ông Vân thì có phải làm quá rồi không?”
“Đây có phải chuyện nhỏ đâu ạ? Ông nội con thích nhất là tranh của essica, mỗi bức tranh đều là bảo bối của ông còn bị Vân Giai Kỳ phá hỏng, vô cùng đau lòng, nỗi đau này bị tích tụ lại mấy này rồi, nếu đến xem tranh của .Jessica chắc chắn ông sẽ không cảm thấy mệt.”
Nói xong, Vân Ngọc Hân gọi điện thoại cho Vân Hùng Phi.
Vân Hùng Phi vừa nghe thấy chuyện này, đúng là hào hứng hẳn, vội vàng gọi xe đưa ông đến nhà họ bạc.
Mấy cảnh sát đang chờ ở nhà họ Bạc.
Một lúc sau, Vân Hùng Phi đã đến nơi, ông vừa đến đã liếc nhìn Vân Giai Kỳ, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Sao cô lại ở đây?”
Vân Giai Kỳ mỉa mai: “Tại sao tôi lại không thể ở đây?”
Vân Ngọc Hân nói: “Ông nội, Vân Giai Kỳ có một bức tranh của Jessica, bọn con cũng không hiểu, ông thích .Jessica như vậy chắc chắn biết cách phân biệt, ông tới đây nhìn xem bức tranh này là thật hay giả ạ Vân Hùng Phi hừ một tiếng: “Còn phải xem xét sao, sao cô ta có thể có được bức tranh của .Jessica chứ?”
Vân Ngọc Hân cười nói: “Con cũng nói mấy bức tranh kia đều là giả nhưng cô ta lại không nhận, con xem thì không biết chừng là bức tranh giả đấy, nếu đã là tranh giả vậy để cảnh sát tịch thu lại”
Vân Hùng Phi gật đầu, tiến đến nhìn thoáng qua bức tranh.
Ông ta kéo khăn trắng ra, thấy một bức tranh bên trong, ông ta ngạc.
nhiên đến trừng to hai mắt.
“Đây là… rừng rậm hiện đại?”
Ông ta từng đi xem triển lãm tranh của .Jessica, bức tranh này ông †a vẫn còn nhớ kỹ.
Bối cảnh của bức tranh này là ở trung tâm thương nghiệp CBD, từng chiếc đèn, nhà cao tầng trông giống như thật cậy.
Đầu đường có một đám người, khuôn mặt của mỗi người đều được miêu tả vô cùng sống động.
Trong đám người, có người tay nắm điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng, lại có người đang chờ xe ở sân ga, khuôn mặt run rẩy vì lạnh, lại có người ôm đứa trẻ bảo vệ trong lòng, đang ngắm nhìn thành phố ồn ào trong mờ mịt.
Nhưng bức tranh này đặc biệt ở chỗ ở ngay giữa bức tranh là một nét mực màu trắng, trên nét mực trắng này .Jessica vẽ một khu rừng rậm. Ý nghĩa của nó là thành phố phồn hoa này từng là một khu rừng xinh đẹp, nét mực như tuyết trắng đang vạch trân mọi thứ khỏi bức màn che.
Bức tranh có tên là “Rừng rậm hiện đại.”
Chương 402
Vân Hùng Phi đã mang kính lúp đến đây.
Bình thường mà nói, một bức tranh thủ công sẽ lưu lại dấu vết ở trong bức tranh, màu thuốc sẽ chồng chất nhau.
Nếu là bức tranh giả, còn do in ấn tạo thành sau đó dùng bút tích che dấu.
Nếu có người đạo nhái lại bức tranh, sẽ không thể mô phỏng lại giống hệt được.
Nhất là một bức tranh lớn như vậy, đến cả bản thân họa sĩ cũng không thể nào vẽ giống y hệt được.
Vân Ngọc Hân đắc ý ngồi trên xe lăn.
Đợi Vân Hùng Phi nói rằng đây là bức tranh giả, lại là làm trò trước mặt Bạc Ngạn Thiên chắc chắn Vân Giai Kỳ sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
“Là thật… Bút pháp, cách vẽ này đúng là của .Jessica”
Đối với tranh của .Jessica, Vân Hùng Phi vô cùng kích động: “Bức tranh này cô lấy ở đâu ra thế?”
“Cái này không thể nói được rồi”
“Ông nội, ông không nhìn nhầm chứ?” Vân Ngọc Hân không tin: “Còn có những bức tranh khác nữa, ông xem thử đi”
Vân Hùng Phi bình tĩnh lại, bắt đầu kéo các tấm vải trắng khác lên, bắt đầu tiến lên đánh giá. Kết quả đều là thật. Ông ta sẽ không nhìn sai đâu, tất cả những bức tranh này đều là của .Jessica hết.
Tay của Vân Hùng Phi run lên, ông không ngờ rằng trong cuộc đời của ông có thể tiếp xúc với nhiều bức tranh của .Jessica ở một khoảng cách gần thế này. Sau lần triển lãm tranh đó, chính phủ nói rằng đó là lần cuối cùng Jessica trưng bày tranh của mình. Sau đó bắt đầu có một vài bức tranh tham gia vào đấu giá, bắt đầu ra giá.
Vân Hùng Phi một mực chờ bức tranh được đưa ra đấu giá, ông đã muốn cất giữ toàn bộ những bức tranh này, nhất là bức “Rừng rậm hiện đại kia” cái gì ông cũng muốn có.
Bây giờ ông ta nghĩ thế nào cũng không thông, sao những bức tranh này lại năm trong tay Vân Giai Kỳ chứ?
Vân Giai Kỳ nói: “Nếu những bức tranh này đều là thật vậy tôi cất đi đây”
Vân Hùng Phi kích động, bước tới bắt lấy cổ tay cô: “Đợi đã”
Vân Giai Kỳ quay sang hỏi: “Sao thế?”
“Những bức tranh này… những bức tranh này cô lấy đâu ra thế?”
“Tôi nói rồi, tôi không thể nói được”
“Là của cô sao?”
“Đương nhiên là của tôi rồi.”
Vân Hùng Phi nuốt nước bọt, nói với cô: “Tôi đồng ý mua lại, cô ra một cái giá đi, bức “rừng rậm hiện đại” cô mua với giá bao nhiêu, giờ tôi trả giá gấp đôi”“
Vân Giai Kỳ từ chối: “Không cần đâu, ông ra nhiều hơn tôi cũng không bán”
“Cô…
Vân Hùng Phi tức đến run cả người.
Chương 403
Bạc Ngạn Thiên ngăn ông lại: “Hùng Phi, ông đừng xúc động quá, những bức tranh này có thực sự là tranh thật hay không còn chưa chắc mà, ông cảm thấy là thật, có lẽ do người ta làm giả giỏi quá nên ông không nhận ra thôi.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Vân Hùng Phi khoát tay, tự tin nói: “Tranh của những người khác có lẽ tôi không có đủ khả năng xem xét, nhưng đối với tranh của .Jessica, tôi có thể chắc chắn nói rằng những bức tranh này đều là thật.”
Ông vừa dứt lời, Bạc Ngạn Thiên và Vân Ngọc Hân đều vô cùng ngạc nhiên.
Tư thế tự tin của Vân Quán khiến cho Bạc Ngạn Thiên không thể không tin.
“Dù những bức tranh này là thật đi nữa thì cũng có lai lịch không rõ cơ mà” Vân Ngọc Hân không thể mất thể diện được, lập tức tìm ra lý do mới.
“Những bức tranh của .Jessica đều là vô giá, có được một hai bức tranh đã là phúc rồi, nhiều tranh như vậy cũng không biết có dùng cách gì bẩn thỉu để có hay không, những bức tranh này có lẽ có lai lịch không được sạch sẽ.”
Vân Hùng Phi gật đầu, cũng cảm thấy Vân Ngọc Hân nói vô cùng có lý.
Ông ta không tin Vân Giai Kỳ dùng một cách quang minh lỗi lạc để có được bức tranh này.
Những bức tranh này ở trên sàn đấu giá con số khởi điểm cũng phải mấy tỉ đồng.
Vân Giai Kỳ bị Vân Ngọc Hân chọc cười.
Ban đầu thì nói tranh của cô là tranh giả, bây giờ xác định được là tranh thật rồi thì lại nói cô trộm có được.
Vân Ngọc Hân đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ.
Vân Giai Kỳ không còn gì để nói: “Theo lời các người, bức tranh này tôi dùng thủ đoạn bẩn thỉu mà có được, nó lại vô giá nữa, tội danh lớn như vậy tôi không gánh nổi đâu.”
Vân Ngọc Hân nói: “Vậy cô nói cho tôi biết, bức tranh này cô lấy ở đâu ra?”
Vân Giai Kỳ yên lặng một lúc, rồi cười nhạt, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đây đề là tranh của tôi”
“Tôi biết là tranh của cô, nhưng tôi muốn hỏi những bức tranh này cô lấy ở đâu ra?” Vân Ngọc Hân vẫn cố hỏi.
Vân Giai Kỳ hỏi lại: “Cô không hiểu ý của tôi sao? Tôi nói, là của tôi, có nghĩa là những bức tranh này đều là tranh của tôi. Cô có hiểu không thế?”
Cô vừa dứt lời, mọi người kinh ngạc nhìn cô.
Nhất là Vân Hùng Phi, không tin nổi mà trừng mắt, vội vàng bác bỏ: “Không thể nào, cô muốn hù dọa ai chứ? Đầu là tranh của cô á, sao cô có thể cho ra bức tranh như thế này được?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Ý của cô ta, những bức tranh này đều do cô ta sao chép của .Jessica, dựa vào tranh của .Jessica vẽ sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Ông Bạc, ông vẫn không hiểu sao, tôi nói rằng những bức tranh này đều là của tôi, nói cách khác, tôi chính là Jessica”
Cô cũng lười che dấu thân phận với bọn họ. Cô biết, chắc chắn Vân Ngọc Hân sẽ bám lấy chuyện này không buông.
Mà cô cũng lười che dấu, thừa nhận luôn. Vân Hùng Phi ngây người một lúc lâu sau đột nhiên cười lạnh.
Chương 404
“Cô đang nói đùa với chúng tôi đấy à? Cô là .Jessica, cô cảm thấy chúng tôi sẽ tin tưởng cô sao. .Jessica là một người vẽ tranh cực kỳ có tiếng, là họa sĩ khiến cho đất nước ta kiêu ngạo. Vậy mà cô nói cô là Jessica, cô khinh thường tôi lớn tuổi cô nói gì đều phải tin hay sao?”
“Đúng vậy.’ Vân Ngọc Hân nói: “Vân Giai Kỳ, cô đừng lừa gạt, sao cô có thể là Jessica được?”
Đây đúng là một lời nói dối mà.
Vân Giai Kỳ nhún vai vô ôi nghĩ, hai vị đã lớn tuổi rồi, đã qua bao nhiêu năm rồi mà lời nói thật hay giả, nói đúng hay sai các vị cũng không phân biệt được hay sao?”
“Cô…
Bạc Ngạn Thiên và Vân Hùng Phi chán nản.
Cô ta còn dám nói vậy, không phải là châm chọc hai ông hồ đồ hay sao?
Vân Giai Kỳ hỏi Vân Hùng Phi: “Ông đã từng gặp .Jessica hay sao?”
Vân Hùng Phi sửng sốt. Truyện này copy của truyen.one!
Vân Giai Kỳ lại chuyển hướng qua Bạc Ngạn Thiên: “Ông có từng gặp Jessica không?”
Bạc Ngạn Thiên cũng không nói được gì.
“Mấy người chưa từng gặp người thật, sao có thể chắc chắn tôi không phải là .Jessica được?”
“Jessica cũng không phải người bình thường có thể gặp được, nhưng đây cũng không phải lý do cô giả mạo cô ấy”
Vân Giai Kỳ nói: “Vân Ngọc Hân, mỗi lời nói của cô đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy, cô nói lại xem ai là kẻ giả mạo?”
Vân Ngọc Hân bị cô dọa sợ.
Vân Giai Kỳ đứng đó, từng cái giơ tay nhấc chân đều là tư thái không để cho người khác coi thường.
Vân Ngọc Hân đột nhiên không nói được gì.
“ĐƯợc, không phải mấy người muốn tôi chứng minh tôi là .Jessica sao?”
Vân Giai Kỳ nhìn Vân Hùng Phi nói: “Ông có thể công nhận được bút pháp của Jessica đúng không?”
“Tôi có thể” Vân Hùng Phi cũng không phủ nhận.
“Tôi sẽ vẽ một bức tranh ngay tại đây, ông tới nhìn xem rồi lại nói tiếp cũng không muộn”
Quản gia đem hành lý đến cho cô.
Cô lấy giá vẽ ra, nhìn Vân Hùng Phi, nói với ông: “Ông đến đây ngồi.”
Vân Hùng Phi nhíu mày: “Để làm gì?”
“Ông cứ ngồi đi”
Vân Giai Kỳ cũng không muốn cho mọi người xem cô vẽ, cũng không muốn vẽ tranh về Vân Hùng Phi, những giữa ba người này cũng chỉ có Vân Hùng Phi mà thôi, tuy cô không thích Vân Hùng Phi, nhưng ít ra ông ta vẫn tán thưởng bức tranh của cô.
Vân Hùng Phi không biết cô định làm trò quỷ gì nhưng vẫn ngồi xuống phía đối diện.
‘Vân Ngọc Hân tức giận nói: “Ông nội, sao ông lại nghe lời cô ta? Cô ta đang lừa ông đó, ông đừng tin tưởng thế chứ?”
Vân Giai Kỳ lấy công cụ ra, qua vài phút nhanh chóng phác họa xong, sau đó bắt đầu phối màu, điều chỉnh ánh sáng, sau khi vẽ xong khuôn mặt cùng với cơ thể của Vân Hùng Phi xong bắt đầu đi vẽ chỉ tiết khuôn mặt ông.
Bạc Ngạn Thiên không tin tưởng đi tới phía sau của Vân Giai Kỳ, rồi ngây ngẩn cả người.
Mới chỉ có hơn hai mươi phút mà một bức tranh phái tả thực đã ra đời rồi.
Từng nếp nhăn trên khuôn mặt của Vân Hùng Phi đều được khắc họa lại một cách sống động.
Chương 405
“Tốt lắm”
Vân Giai Kỳ buông bút, nói với Vân Hùng Phi: “Ông có muốn xem không?”
Vân Hùng Phi lập tức đứng dậy, đi đến trước bản vẽ, cũng bị bức tranh của Vân Giai Kỳ làm ngạc nhiên không nói nên lời.
Cái này…
Đúng là giống hệt với cách vẽ của .Jessica.
Vân Hùng Phi nhìn sang Vân Giai Kỳ, trông sắc mặt vô cùng phức tạp.
Từ khi Vân Giai Kỳ nhỏ đến bây giờ, đây là lần đầu tiên ông ta thật sự quan sát kỹ càng người cháu gái này.
Lần đầu tiên Vân Giai Kỳ quay về nhà họ Vân, ông đã không vừa lòng với Vân Giai Kỳ mười tuổi này.
Một nhà danh gia vọng tộc, danh tiết rất quan trọng.
Tuy răng là cháu gái của ông nhưng cô ta từ nhỏ đã theo Lý Tuyết Đồng, ở thời đại của ông, phòng khiêu vũ là nơi như thế nào chứ?
Là nói mà đàn ông tìm đến mua vui, những người phụ nữ ở đây lên sân khấu khiêu vũ, xuống dưới sân khấu lại tiếp khách, không biết một đứa trẻ được dạy dỗ ở đó thì biến thành dạng người như thế nào?
Vậy nên Vân Hùng Phi không hề vừa lòng với Vân Giai Kỳ.
Chẳng quan tâm Vân Giai Kỳ cố gắng thế nào, đạt được bao nhiêu thành tích, ông cũng không vừa lòng.
Ông chỉ cảm thấy đứa trẻ này còn nhỏ mà đã tranh thủ lấy lòng người khác, đúng là không đơn giản.
Thế mà… Cô lại là .Jessica.
Lần này khiến cho ông thay đổi suy nghĩ về cô.
Cháu gái ruột của ông lại là một người nổi tiếng tài năng đến vậy sao?
Bây giờ trong lòng Vân Hùng Phi đang có đủ loại mùi vị.
Jessica chính là họa sĩ ông yêu thích nhất, bây giờ biết .Jessica là cháu gái mình, ông cảm thấy kiêu ngạo, lại cảm thấy phức tạp, thậm chí lại cảm thấy có chút thua kém.
Vân Ngọc Hân nhìn thấy khuôn mặt Vân Hùng Phi đang không ngừng biến đổi, cô cũng không ngồi yên được.
“Ông nội, ông nội… ông nội ơi?”
Vân Hùng Phi lấy lại tinh thần, nhìn về phía Vân Ngọc Hân: “Cô ta, cô ta đúng là .Jessica.”
“Sao có thể thế được? Chắc chắn cô ta lừa ông, chắc chắn..” Vân Ngọc Hân nghiến răng nói: “Sao cô ta có thể là Jessica được? Cô ta…”
“Miệng người sẽ lừa gạt người khác nhưng kỹ thuật thì không”
Từng họa sĩ đều có nét độc đáo trong bức tranh của mình, tranh có thể vẽ giống nhau những kỹ thuật vẽ thì không thể nào mà đạo nhái được.
Bây giờ ông ta có thể xác nhận được .Jessica chính là Vân Giai Kỳ.
Bạc Ngạn Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên.
Ông nhìn về phía Vân Giai Kỳ, nheo mắt lại, một lúc sau cũng không thấy nói gì.
“Đen tranh của tôi cất đi”
Vân Giai Kỳ không muốn nói gì với bọn họ nữa.
Đột nhiên, Vân Hùng Phi nói: “Những bức tranh này của cô có thể cho tôi một bức không?”
Đột nhiên ông ta cực kỳ khách sáo.
Vân Hùng Phi nhìn những bức tranh này, cảm thấy thật cảm động.
Ông muốn cất giữ những bức tranh này, chỉ cần một bức trong số này đã cảm thấy đời này không uổng phí rồi.
Chương 406
Vân Giai Kỳ nói: “Ông à, nếu lời này nói ra tôi sẽ vì được cưng chiều mà sợ hãi đấy”
Vân Hùng Phi cứng đờ.
Nói xong, cô ra lệnh cho quản gia: “Còn thất thần ra đấy làm gì?
Mau cất tranh lên phòng cho tôi, cẩn thận đấy đừng làm hỏng nó.”
Quản gia lập tức sai người khiêng tranh lên.
Mọi người nghe nói những bức tranh này đều vô giá, đều nơm nớp lo sợ, cần thận mang tranh lên.
Vân Giai Kỳ cũng đi lên phòng.
Vân Hùng Phi ngơ ngẩn một lúc mới phản ứng lại.
Tháng sau, hội đấu giá sao?
Tám ngày sau, Vân Ngọc Hân nhìn thấy Vân Hùng Phi vô cùng khẩn trương, cô hỏi: “Ông nôi, không phải ông muốn đến hội đấu giá thật đấy chứ?”
“Ngọc Hân, tâm nguyện lớn nhất của ông là có hai bức tranh của vJessica.”
Vân Ngọc Hân hít một ngụm khí lạnh.
Cô không hiểu bức tranh của .Jessica có gì hay, có gì giỏi, cô không hiểu, chỉ vẽ một bức tranh sao có thể có được cả tỷ?
Từ từ…
Mấy Một bức tranh đã có giá mấy tỷ rồi, vậy hơn mười bức tranh chẳng phải là…
Người phụ nữ này đúng là biết ăn đấy.
Cô khổ sở đi đóng phim, đóng mấy chục tập đi mới được mấy trăm triệu, một năm quay chụp mệt mỏi cũng không bằng giá một bức tranh của cô ta.
Cô ta tùy tiện vẽ vài nét tranh có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Vân Ngọc Hân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Vân Giai Kỳ quá phô trương thanh thế rồi.
Những bức tranh đó trong mắt cô không xứng có giá trị cao như vậy.
Ban đầu cô muốn vạch trần Vân Giai Kỳ giả mạo .Jessica , mua tranh giả của .Jessica, kết quả lại không như cô dự đoán, giúp cho cô ta được nổi bật.
Đương nhiên Vân Ngọc Hân không hài lò Cô tức giận thầm thì: “Cô ta nói vậy là có ý gì chứ, giống như nhà họ.
Vân nợ cô ta quá nhiều vậy. Nhà họ Vân cho cô ta chi phí ăn mặc, học hành, không hề đối xử tệ bạc với cô ta.”
“Ông nội, ông và cha mẹ thích con hơn cũng là sai hay sao? Thích hay không không thể nào mà khống chế được, chẳng lẽ vì không thích cô ta, cô ta liền ghi hận chuyện này nhiều năm như vậy sao?”
Vân Hùng Phi khoát tay nói: “Không nói chuyện này nữa.”
Vân Ngọc Hân không biết phải làm sao.
Cô quay sang Bạc ngạn Thiên, đột nhiên chuyển đề tài: “Ông nội, con muốn gặp Mạn Nhi và Vũ Minh có được không ạ? Đã lâu lắm rồi con không được gặp Vũ Minh, con muốn gặp thằng bé quá.”
Bạc Ngạn Thiên nghe vậy nói với cô: “Hai đứa con con đang ở trong biệt viện nhà họ Bạc, nếu con muốn gặp để ông đưa con đi”
“Vâng ạ-”
Vân Ngọc Hân gật đầu.
Chương 407
Tòa biệt viện ở góc của tòa nhà, Vũ Minh và Mạn Nhi được đưa tới biệt viện, Bạc Ngạn Thiên không muốn cho Bạc Tuấn Phong gặp lại hai đứa con trừ khi anh ta không quan hệ gì với cô gái kia nữa.
Xe dừng lại bên ngoài cửa biệt viện.
Ở cửa sổ tầng hai, Vũ Minh bé nhỏ đẩy hai cánh cửa ra, nhìn xuống dưới lầu, Mạn Nhi đứng bên cạnh đáng yêu cười.
“Ông nội đến đây”
“Mẹ cũng đến đây rồi.”
Bạn Ngạn Thiên đưa Vân Hùng Phi và Vân Ngọc Hân tiến vào, hai bảo mẫu ôm hai bé xuống.
Vừa nhìn thấy Bạc Ngạn Thiên, Mạn Nhi vui vẻ nhào vào lòng ông: “Ông nội”
“Ừm, bảo bối của ông có nhớ ông không?”
“Nhớ ạ”
Khuôn mặt bé nhỏ của Mạn Nhi nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng ông: “Mạn Nhi rất nhớ ông n‹ Bạn Ngạn Thiên ôm cô bé trong lòng, càng nhìn cháu gái càng yêu quý.
Nếu con bé không phải do Vân Giai Kỳ kia sinh ra thì tốt quá.
Đáy lòng Bạc Ngạn Thiên thừa nhận chuyện Vân Giai Kỳ là .Jessica là chuyện ông không ngờ được, cũng khiến ông nhìn cô ta bằng con mắt khác.
Nhưng trừ việc thừa nhận cô ta giỏi giang ra, sự chán ghét của ông với Vân Giai Kỳ cũng từ đáy lòng, nhiều năm làm chủ nhà họ Bạc như vậy chưa từng có ai dám khiêu chiến quyền uy của ông như vậy.
Vân Giai Kỳ là người đầu tiên.
Bạc Ngạn Thiên cũng cảm thấy nếu cô ta tiến vào nhà họ Bạc, nhất định sẽ làm cho nhà họ Bạc trải qua một trận máu rơi.
Ông không muốn toàn bộ tâm huyết của ông bị hủy trong tay cô ta.
Trên thực tế Bạc Ngạn Thiên đã làm xét nghiệm mấy lần, mọi thứ đều chứng minh Mạn Nhi và Vũ Minh đều là con ruột của cô ta.
Ông ta đưa cho Bạc Tuấn Phong xem báo cáo xét nghiệm giả, bởi vì ông muốn Bạc Tuấn Phong hoàn toàn cắt đứt với Vân Giai Kỳ.
Nhưng Bạc Ngạn Thiên không nói cho Vân Ngọc Hân biết.
Nhưng ông không biết rằng, Vân Ngọc Hân đã sớm biết bí mật của hai đứa bé rồi.
Vân Ngọc Hân thông minh như vậy, nếu ông Bạc không chịu nói, đối với cô cũng là chuyện tốt, cô cũng xem như không biết chuyện gì, nhận hai người con này là của mình.
Lúc đó, Vân Ngọc Hân và Tống Hạo Hiên đều đạt được mục đích của mình.
Vân Ngọc Hân muốn có Bạc Tuấn Phong, còn Tống Hạo Hiên lại muốn có Vân Giai Kỳ.
Tống Hạo Hiên cũng đồng ý rằng anh ta sẽ giữ kín bí mật về hai đứa con này.
Bạc Ngạn Thiên nói với Mạn Nhi: “Mạn Nhi biết đây là ai không?”
Ông ôm Mạn Nhi nhìn Vân Ngọc Hân, Vân Ngọc Hân hồi hộp nhìn Mạn Nhi.
Cô suy nghĩ, không biết Mạn Nhi có nhận ra không.
Mạn Nhi nhìn Vân Ngọc Hân, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Đây là mẹ…
Vân Ngọc Hân nghe vậy mới thở dài một hơi.
Xem ra, đại sư ông mời đến thôi miên đúng là có tác dụng.
Cũng không biết ông ta làm thế nào mà tình cảm sâu đậm của Mạn Nhi và Vân Giai Kỳ trong bao nhiêu năm như vậy, sau khi thôi miên, Mạn Nhi thật sự cho rằng Vân Giai Kỳ là người xấu với cô bé.
Nghe Mạn Nhi gọi mẹ, lúc này Vân Ngọc Hân mới cười, cô nói: “Mạn Nhi ngoan quá, mẹ ôm một cái được không.”
“Vâng ạ-”
Chương 408
Mạn Nhi giang tay ra, Vân Ngọc Hân ôm lấy Mạn Nhi trong lòng, yêu thích không muốn buông ra.
Nhìn hình ảnh mẹ con vui vẻ với nhau, Bạc Ngan Thiên vô cùng vui mừng.
Bạc Ngạn Thiên ôm lấy Vũ Minh, lại nghe Vân Ngọc Hân nó nội, con muốn… sinh một đứa nhỏ cho anh Tuấn Phong”
Bạc Ngạn Thiên kinh ngạc nhìn cô.
Vân Ngọc Hân nói: “Con cũng muốn trải nghiệm cảm giác được mang bầu mười tháng nó như thế nào.”
“Ngọc Hân, con… không phải cơ thể của con yếu ớt sao?” Bạn Ngạn Thiên lo lắng.
“Không sao đâu ạ.” Vân Ngọc Hân nói: “Bác sĩ nói rằng bây giờ con rất tốt, chỉ cần dưỡng thai sẽ không có vấn đề gì.”
Dừng một lúc, Vân Ngọc Hân nói.
“Ông nội, con không sợ, con yêu anh Tuấn phong, cho dù thế nào đi nữa con cũng muốn đối mặt. COn biết con và anh Tuấn Phong đã có Vũ Minh và Mạn Nhi, nhưng… Sớm muộn gì con cũng gả cho anh Tuấn Phong, vì nhà họ Bạc khai chi tán diệp là bổn phận của con. Ông nội, khi con cháu đầy đàn ông cũng vui vẻ mà, con cháu có nhiều, ông chỉ cần chờ hưởng phúc thôi.”
Vân Hùng Phi lo lắng nói: “Ngọc Hân, con quyết định như vậy sao? Bác sĩ nói vậy nhưng nhỡ may.”
“Ông nội, không sao đâu ạ, con đã xác nhận kỹ với bác sĩ rồi mà”
Vân Ngọc Hân ôm lấy Mạn Nhi đưa cho Vân Hùng Phi, kéo Bạc Ngạn Thiên sang một bên.
Cô nhìn Bạc Ngạn Thiên, thật lòng nói: “Anh Tuấn Phong cứ nhớ mãi không quên Vân Giai Kỳ, bởi vì cô ta mạo hiểm tính mạng sinh cho anh một trai một gái, đợi con sinh cho anh Tuấn Phong một đứa nhỏ, có lẽ anh Tuấn Phong sẽ hồi tâm chuyển ý với con.
Bạc Ngạn Thiên trầm ngâm một lúc rồi nói: “Chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn đã, tương đối ổn đấy”
“Ông nội, nếu ông lo lắng cho cơ thể con thì không sao đâu ạ. Bác sĩ riêng của con nói nếu con hai mươi tám tuổi mang thai sẽ giống với phụ nữ bình thường mang thai. Con còn không sợ, ông sợ gì chứ? Nhất định con sẽ khỏe mạnh sinh thêm cho ông hai bé thật ngoan, cùng nhau Vân Ngọc Hân nói chuyện ngọt như mía vậy.
Bạc Ngạn Thiên nghe xong, cười ha ha: “Tốt, tốt lắm, đúng là Ngọc Hân có lòng mà.”
“Nhưng mà chuyện này con không muốn cho anh Tuấn Phong biết, con muốn tạo bất ngờ cho anh ấy” Vân Ngọc Hân tỏ ra thẹn thùng nói.
“Được” Bạc Ngạn Thiên gật đầu, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay cô nói: “Chờ con thật khỏe mạnh nhé.”
“Vâng” Trong lòng Vân Ngọc Hân rất vội vàng rồi, nhưng cô vẫn tỏ ra rụt rè.
Chạng vạng.
Vân Giai Kỳ mới dọn dẹp xong căn phòng, phòng lớn như vậy được cô sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, vô cùng ấm áp. Cô không ngờ bên ngoài cửa sổ trời đã tối rồi. Đã đến giờ cơm rồi sao không có ai kêu cô xuống dùng cơm?
Vân Giai Kỳ đi xuống dưới lầu phát hiện bên trong nhà ăn mọi người đều đã đến đủ.
Vân Hùng Phi, Vân Lập Tân và cả Lâm Tĩnh Anh cũng đã đến đây.
Vân Ngọc Hân ngồi cạnh Bạc Ngạn Thiên, một bữa tối phong phú Vui vẻ.
Người giúp việc đứng bên cạnh thấy cô cũng làm như không thấy.
Vân Ngọc Hân nhìn thấy Vân Giai Kỳ xuống lầu, nói với Bạc Ngạn Thiên: “Ông nội, phải mời cô ta lại đây dùng bữa tối chung sao?”
Bạc Ngạn Thiên quay đầu, liếc nhìn cô rồi hừ lạnh không nói gì.