Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 459
Bạc Tuấn Phong nhẹ nhàng hôn một cái lên má cô sau đó mới đi đến trước quầy ba ngồi. Vân Giai Kỳ lấy mấy quả trứng gà ra rửa sạch sau đó dùng giấy bạc bọc lại đặt vào trong bát. Tiếp đó cô đổ nước cho vào lò đặt chế độ tám phút. May mà cô có mua sữa về. Chỉ chốc lát sau trứng luộc và sữa đơn giản đã đặt trước mặt Bạc Tuấn Phong. Bạc Tuấn Phong nhìn thoáng qua bữa sáng có thể nói là rất đơn giản có hơi nhíu mày lại.
Vân Giai Kỳ nói: “Đừng nói với tôi là anh không biết bóc trứng nhé”
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía cô: “Không biết”
“Anh nói dối. Sao anh có thể không biết bóc trứng được?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Từ trước đến giờ anh chưa từng bóc vỏ trứng”
“Hừ! Đúng là cậu ấm quần áo đến thì dang tay, cơm đến thì há miệng, cơm bưng nước rót mà” Vân Giai Kỳ nói thầm một câu sau đó đưa tay cầm một quả trứng bắt đầu bóc vỏ.
Cô bóc xong một quả thì Bạc Tuấn Phong lại nói: “Anh không ăn lòng đỏ đâu”
Vân Giai Kỳ lại kiên nhẫn mở đôi quả trứng lấy lòng đỏ ra đưa lòng trắng cho anh.
Lòng trắng trứng còn chưa kịp vừa lòng bàn tay Bạc Tuấn Phong đã cầm lấy cắn một miếng nhỏ nhai kỹ nuốt chậm, ăn rất tinh tế.
Dù anh ăn cái gì cũng đều vô cùng tao nhã. Lễ nghi xuất sắc đã là bản năng trong xương cốt của con cháu thế gia rồi. Vân Giai Kỳ nhìn anh tao nhã ăn lòng trắng trứng, cô tiện tay lấy một miếng lòng đỏ cho vào miệng, nháy mắt miệng nhỏ đã phồng lên. Lòng đỏ trứng luộc nên ăn rất dễ nghẹn.
Vân Giai Kỳ giơ tay lấy ly sữa uống một ngụm. So với Bạc Tuấn Phong ăn uống tao nhã thì cô ăn uống lại không ra dáng thục nữ chút nào. Bạc Tuấn Phong nhai kỹ nuốt chậm ăn được năm lòng trắng trứng lại uống một ly sữa mới miễn cưỡng coi như lấp bụng.
Vân Giai Kỳ nói: “Ăn tạm thế này trước đã, lát nữa tôi muốn ra ngoài mua đồ, anh có muốn đi không?”
“Đi đâu?”
“Chỗ này thứ gì cũng không có, phải mua rất nhiều”
Chỗ này tinh tế giống như căn phòng mẫu nhưng nếu muốn sinh sống bình thường thì cần cần thêm rất nhiều đồ dùng sinh hoạt.
Bạc Tuấn Phong nói: “Anh đi cùng em”
“Tốt nhất là anh đi cùng tôi, chúng ta đi mua đồ dùng sinh hoạt, còn phải mua quần áo cho anh nữa. Nếu không anh định mặc bộ đồ này mấy ngày?”
Bạc Tuấn Phong: “Hừ, tôi nói anh đó đi thì rất phóng khoáng tự nhiên. Chí ít anh cũng phải mang thêm một bộ quần áo chứ!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Nhìn thấy rồi Vân Giai Kỳ nói: “Nhìn thấy còn không đi đẩy một chiếc lại đây”
Bạc Tuấn Phong liếc cô một cái, thấy cô giống như sai lao công sai bảo anh thế mà cũng không nói gì đi đến cạnh tường đẩy một chiếc xe đến. Khi anh đi qua có vô số người đều liếc mắt nhìn. Khuôn mặt đẹp trai hại nước hại dân kia của Bạc Tuấn Phong kia quả thực rất bắt mắt, dù có đi đến đâu cũng đều trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn. Trong lúc nhất thời có vô số người đều nhìn về phía anh, xôn xao bàn tán.
“Trời ơi! Người đàn ông này đẹp trai quá!”
“Không phải là ngôi sao lớn gì chứ?”
“Chưa từng nhìn thấy ngôi sao lớn nào lại đẹp trai như vậy?”
“Thật quen mắt, tôi cứ cảm giác hình như đã từng nhìn thấy người này ở đâu rồi thì phải?
“Tôi cũng có hơi ấn tượng…