Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 488
Mộng Yến Mi thở dài: “Cô ta không đáng để con làm như vậy. Tuấn Phong, phụ nữ hiểu rõ phụ nữ hơn đàn ông. Dì thấy Vân Giai Kỳ này không đơn giản! Dã tâm của cô ta không nhỏ, con phải đề phòng cô ta cẩn thận. Dì nghe nói cô ta có mối quan hệ rất thân thiết với cậu chủ nhà họ Tống, thậm chí cả hai đã đến mức đính hôn. Nhưng chỉ vì một vài vấn đề của cô ta mà bên nhà họ Tống đã từ hôn. Con nói xem, nếu là một cô gái bình thường thì sẽ vô duyên vô cớ bị từ hôn sao?”
Động tác trên tay Bạc Tuấn Phong dừng lại. Anh sâu kín nhìn Mộng Yến Mi, hơi nhướng mày, hiểu nhiên là có hơi không vui bà ta lôi chuyện Vân Giai Kỳ bị nhà họ Tống ra nói.
Mộng Yến Mi lại nói: “Nói chung, dì cũng là tốt bụng thôi. Con rất giống cha con, đều là người sỉ tình, nên dì sợ con lún quá sâu vào một một quan hệ với một người phụ nữ thì cuối cùng sẽ bị thương tích đầy mình. Hôn nhân không giống với tình yêu, tình yêu là vì yêu mà có thể hy sinh tất cả, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng hôn nhân thì coi trọng lợi ích hơn”
Hiển nhiên Bạc Tuấn Phong không có hứng thú đi sâu vào cái đề này. Đối với anh mà nói, những lời Mộng Yến Mi nói chỉ toàn là lời nói nhảm.
Anh nói: “Dì, con không có ở nhà họ Bạc, xin dì chăm sóc ông nội giúp con”
Anh nói một câu như vậy, rồi vội vã câu chuyện. Mộng Yến Mi thấy anh không có ý định tiếp tục nói về vấn đề này với mình thì cũng thức.
thời kết thúc. Hai người hàn huyên một lúc rồi đi xuống tầng thì đã thấy phòng khách không có ai.
Mộng Yến Mi lo lắng, bà ta tứm đại một người giúp việc hỏi: “Bắc đâu?”
“Cô Vân Giai Kỳ đưa cậu bé đi ra sau vườn rồi ạ”
Mộng Yến Mi nghe vậy thì vội đi ra vườn.
Trong vườn, Cung Bắc đang chơi xích đu, Vân Giai Kỳ đứng ở phía sau cậu bé mà đẩy nhẹ xích đu. Mộng Yến Mi chưa từng thấy ở trên mặt Cung Bắc lại có nụ cười ngây thơ và đáng yêu như vậy.
Xích đu được đẩy lên không cao. Cung Bắc ngồi trên xích đu, hai cái chân nhỏ vẫy vẫy, cười rất giòn giã. Vân Giai Kỳ mỉm cười nhìn cậu bé.
Khung cảnh này lại ấm áp như vậy.
Nhà họ Cung cũng có vườn hoa, ngoài xích đu, trong vườn còn có cầu trượt. Nhưng Cung Bắc không thích chơi. Có thể không phải là cậu bé không thích chơi, mà là không có ai chơi với cậu bé.
Vừa nhìn thấy Mộng Yến Mi đi tới, nụ cười trên mặt Cung Bắc lập tức tắt ngấm.
“Bà nội…”
Mộng Yến Mi đi tới, nói với Cung Bắc: “Đang chơi xích đu à? Không phải trong nhà có xích đu sao? Sao không thấy con chơi bao gi Cung Bắc không trả lời. Đó là bởi vì không có ai ở nhà họ Cung chơi với cậu bé.
Mộng Yến Mi nói: “Bắc, đi xuống, chúng ta đi về”
Vừa nghe câu phải đi, Cung Bắc lập tức lộ ra vẻ mặt lưu luyến. Cậu bé xuống khỏi xích đu, nhưng không đi về phía Mộng Yến Mi mà dính vào Vân Giai Kỳ ở bên cạnh. Cậu bé nắm tay cô với bộ dạng không tình nguyện, không muốn đi về với Mộng Yến Mi.
Sắc mặt Mộng Yến Mi cứng đờ, hơi xấu hổ. Cung Bắc cũng coi như là một tay bà ta nuôi nấng. Nhưng kết quả cậu bé lại thân thiết với một người ngoài, thậm chí còn không muốn về nhà.
“Bắc!” Mộng Yến Mi trừng mắt cảnh cáo với cậu bé: “Không muốn về nhà cùng bà nội sao?”
“Con muốn ở với mẹ” Cung Bắc vừa nói vừa lùi ra phía sau Vân Giai Kỳ.
Mộng Yến Mi có hơi tức giận: “Đừng có làm loạn! Ngoan ngoãn về nhà với bà nội.”
“Không muốn!” Cung Bắc làm nũng nói: “Con có thể chơi ở đây vài ngày được không? Dù sao cũng đang được nghỉ mà”
Vân Giai Kỳ nhìn Mộng Yến Mi, nói với Mộng Yến Mi: “Để cậu bé ở đây chơi vài ngày đi. Con sẽ chăm sóc tt “Không được lộng Yến Mi nói chắc như đinh đóng cột: “Bắc, ngoan ngoãn đi về với bà nội!”
“Không muốn.
Cung Bắc nắm tay Vân Giai Kỳ, cậu bé lưu luyến không rời: “Con muốn ở với mẹ”