Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 494
Cung Chiến nhất thời dở khóc dở cười: “Con định đào kiểu gì?”
“Chỉ cần cha thích thì đến lúc đó cha cứ nhìn con thể hiện”
“Đừng có gây rối” Cung Chiến nhất thời trở nên nghiêm túc.
Cung Bắc tò mò nói: “Cha không vui sao? Mẹ đẹp như thế, dịu dàng như thế, còn cưỡi ngựa rất giỏi, hơn nữa mẹ còn rất thương con.”
Tại trường đua ngựa của nhà họ Bạc, Vân Giai Kỳ đã liều mạng bảo.
vệ cậu bé, không tiếc để cậu bé không chịu một chút tổn thương nào nên trong lòng Cung Bắc rất cảm động.
Cung Chiến nói: “Chưa tới mức thích”
Chỉ là ấn tượng khá tốt. Thế giới của trẻ con rất đơn giản, chỉ có thích hay không thích. Nhưng thế giới của người trưởng thành không đơn giản như vậy.
Cung Bắc hơi thất vọng nói: “Nếu cha thích mẹ thì tốt rồi! Như vậy thì mẹ có thể biến thành mẹ thật của con!”
Đứa bé này vì muốn Vân Giai Kỳ mà nhãn tâm đào cả góc nhà nhà chú nó.
Cung Chiến đặt cậu bé lên giường: “Ngoan ngoãn xếp đồ đi”
“Vâng ạ”
Cung Bắc gật đầu. Cậu bé chạy đến trước tủ quần áo, lấy rương hành lý nhỏ của mình ra và bắt đầu xếp quần áo. Lúc còn rất nhỏ, Cung Bắc đã độc lập, cậu bé đã sớm học được cách tự mặc quần áo, tự ăn, tự dọn phòng.
Xếp đồ xong, nhóc con kia lòng tràn đây mong mỏi, rõ ràng là cậu bé đang kích động vô cùng, tới mức không có tâm trạng ăn được bao nhiêu cơm. Kết thúc bữa cơm, Cung Chiến tự mình lái xe đưa Cung Bắc đến khu biệt thự Long Thần.
Ở khu biệt thự Long Thần. Vân Giai Kỳ vừa nấu cơm xong. Ngày hôm nay hiếm khi cô có hứng thú mà nấu một bàn bữa cơm phong phú. Có bốn món ăn một món canh, đối với hai người mà nói thì thế này cũng khá là đầy đặn. Vừa bưng đồ ăn lên bàn, thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Vân Giai Kỳ còn chưa kịp cởi tạp đề xuống, Bạc Tuấn Phong đã nói: “Anh đi mở cửa”
Anh đi ra cửa, vừa mở cửa ra đã thấy Cung Chiến ôm Cung Bắc đứng ở cửa, bên cạnh còn kéo một rương hành lý nhỏ.
Bạc Tuấn Phong sửng sốt: “Gì đây?”
Cung Chiến nói: “Bắc nói muốn tới đây ở vài ngày. Không mời mà tới, có hơi mạo muội, không quấy rầy chứ?”
Bạc Tuấn Phong nhíu mày, anh hỏi không tiếng động: Anh cảm thấy thế nào? Cung Chiến tuỳ cơ ứng biến coi như không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Bạc Tuấn Phong, anh ta ôm Cung Bắc đi vào nhà.
Vừa thấy Cung Chiến và Cung Bắc tới, Vân Giai Kỳ cũng kinh ngạc: “Anh Kỳ? Bắc?”
Xế chiều hôm nay kết thúc trong không vui, Mộng Yến Mi ôm Cung Bắc bỏ đi, trong lòng Vân Giai Kỳ còn hơi buồn bực. Nhưng không ngờ Cung Chiến lại đưa Cung Bắc ôm tới đây. Vừa rồi cô cũng nghe thấy Cung Chiến nói muốn đưa Bắc tới đây ở vài ngày, cô rất vui vẻ.
“Bắc muốn đến đây ở với tôi sao?”
Cung Bắc gật đầu. Cung Bắc vừa nhìn thấy cô thì trên mặt không che giấu được sự vui vẻ, cậu bé không kiềm chế được giang hai cánh tay ra với cô, đòi hỏi được cô ôm. Vân Giai Kỳ đi tới, cô vươn tay ra ôm cậu bé vào lòng.
Cung Bắc nói: “Mẹ ơi, con có thể ngủ cùng với mẹ không? Con ngủ một mình con sợ lắm”
Vân Giai Kỳ đương nhiên nói: “Có thể!”
Cung Chiến lạnh lùng liếc Cung Bắc. Thắng nhóc này nói thế mà cũng không biết xấu hổ. Lúc ba tuổi cậu bé đã bắt đầu ngủ một mình một phòng rồi, chưa bao giờ biết sợ