Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 499
Vừa đi ra phòng khách, người giúp việc đi tới nói: “Tổng giám đốc Bạc, phòng của cậu chủ nhỏ đã được sắp xếp xong”
“Biết rồi”
Vân Giai Kỳ gọt cam xong, cô ôm Cung Bắc đi ra ngoài, thấy Bạc Tuấn Phong ngồi ở trên ghế sa lon thì cô hỏi: “Ăn cam không?”
“Không ăn”
“ð* Cung Bắc nói: “Cam mẹ mua ngọt lắm, chú không ăn thì mẹ và con âu bé ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Vân Giai Kỳ, đôi tay nhỏ đã rửa cầm một miếng cam lên, chủ động đưa miếng cam ấy lên miệng Vân Giai Kỳ. Bộ dạng ân cần đáng yêu đó quả thực làm Vân Giai Kỳ cảm động vô cùng.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm bao trùm. Không biết tự lúc nào đã muộn rồi.
Đồng hồ sinh học của Cung Bắc rất đúng giờ, cứ đúng giờ đó là cậu bé cảm thấy buồn ngủ. Vân Giai Kỳ bế Cung Bắc đi lên tầng hai, phòng của cậu bé ở trên đó đã được người giúp việc sắp xếp xong. Vậy nên khi mở cửa bước vào, căn phòng rất ngăn nắp sạch sẽ và vắng ngắt. Dù sao phòng này cũng không có ai ở trước đây nên cũng chẳng có hơi người.
Cung Bắc nói: “Mẹ ơi, chúng ta ngủ cùng phòng nhé?”
“Không phải Bắc muốn ngủ một mình sao?”
Cung Bắc lập tức oan ức nói: “Không phải mẹ đã nói mẹ ở một phòng với Bắc sao, không thì Bắc ngủ một mình một phòng Bắc sợ mơ thấy ác mộng…
Trong lúc cậu bé đang nũng nịu với Vân Giai Kỳ, bên ngoài cửa có giọng nói của Bạc Tuấn Phong vang lên.
“Con ngủ một mình đi”
Cung Bắc quay đầu lại thì thấy Bạc Tuấn Phong đang đứng ở cửa và khoanh tay trước ngực. Cậu bé lập tức ôm lấy Vân Giai Kỳ, không chịu buông tay: “Không muốn đâu! Con muốn ngủ chung với mẹ, con không muốn ngủ một mình!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Mẹ con ngủ với chú, con chỉ có thể ngủ một mình thôi.”
Cung Bắc nghe vậy, cậu bé rất chí khí hùng hồn mà nói: “Chú và mẹ vẫn chưa kết hôn nên hai người không thể ngủ với nhau. Nhỡ đâu có em bé thì biết làm sao bây gi Vân Giai Kỳ nghe vậy thì cô cười “phì”, lập tức nói: “Ngủ với nhau chắc sẽ không có em bé đâu”
Cung Bắc tò mò nghiêng đầu: “Vậy phải làm sao mới có em bé ạ?”
Vân Giai Kỳ quẫn bách nhìn Bạc Tuấn Phong.
Người đàn ông này nói: “Đây không phải là chuyện con nên tò mò”
Cung Bắc nói: “Hừ, chú là đồ hẹp hòi, không chịu trả lời câu hỏi của con. Nhưng cha đã nói rồi, chờ đến khi con lớn lên, nếu con có bạn gái mà chưa kết hôn thì con không thể ôm con gái nhà người ta ngủ”
Bạc Tuấn Phong nói: “Vậy con ngoan ngoãn ngủ một mình đi”
“Không đâu! Mẹ không phải bạn gái. Mẹ là tiên nữ, con là một quý ông, con muốn ôm mẹ ngủ, còn phải hát bài chúc ngủ ngon cho mẹ nghe nữa”
Miệng Cung Bắc đúng là ngọt như mật, làm Vân Giai Kỳ nghe mà trong lòng hết sức ngọt ngào.
Cô nói với Bạc Tuấn Phong: “Em muốn ngủ với Bắc”
Bạc Tuấn Phong thấy cô nói như vậy, anh càng cau mày hơn: “Em nghiêm túc?”
“ừ”
Vân Giai Kỳ không nói hai lời, thế là Bạc Tuấn Phong bị đuổi ra khỏi phòng. Người đàn ông nào đó bị ăn quả không cho khách vào nhà, và trong khoảnh khắc anh bị đẩy ra khỏi kia, anh đã nhìn thấy Cung Bắc đứng ở sau lưng Vân Giai Kỳ đột nhiên làm mặt xấu với anh. Chắc chắn là tên nhóc con này cố ý.
Thấy Bạc Tuấn Phong bị Vân Giai Kỳ đuổi ra khỏi phòng, Cung Bắc vui mừng khôn xiết. Nhưng khi đóng cửa lại, nhóc con kia lại hơi xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Mộng Yến Mi, cậu bé chưa từng ngủ chung với người khác phái nào. Vì vậy, khi lúc này cậu bé ở một phòng với Vân Giai Kỳ, trong lòng bánh bao nhỏ có hơi lo lắng.
Cậu bé ngồi ở trên giường lom lom nhìn Vân Giai Kỳ trải chăn ga, nhìn cô vào phòng tắm chuẩn bị khăn rửa mặt và kem đánh răng cho mình. Trong lúc nhất thời, chân tay cậu bé hơi luống cuống.