Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 540
Mộng Yến Mi: “Viện sĩ Lý, rốt cuộc tình trạng của cháu thế nào rồi? Nghiêm trọng lắm sao? Chẳng lẽ sốt cao dẫn tới viêm phổi luôn rồi?”
“Tôi nghỉ ngờ cháu bé này có thể do hệ miễn dịch bị thiếu hụt gây ra biến chứng khiến hệ miễn dịch bị suy giảm” Viện sĩ Lý cố gắng dùng từ ngữ dễ hiểu nhất thay cho thuật ngữ chuyên môn phức tạp để người nghe hiểu rõ tình huống.
Mộng Yến Mi nghe vẫn chưa hiểu: “Suy giảm hệ miễn dịch là bệnh gì?”
“Nói cách khác, cháu bé này lúc trước vì nào đó nguyên nhân nào đó mà bị sinh non, ví dụ như là do dinh dưỡng không đủ vân vân, dẫn tới tới bị suy giảm miễn dịch. Sau khi đứa trẻ lớn lên tiếp xúc với nhiều thứ hơn, cho nên hệ miễn dịch dần dần bị phá hủy, hơn nữa còn không thể khôi phục lại như ban đầu.
Lúc bệnh mới phát tác thì bệnh nhân sẽ chỉ bị cảm, phát sốt nhưng thời gian dài chức năng hệ miễn dịch sẽ thoái hóa hoàn toàn khiến cơ thể không còn khả năng ngăn cản các loại virus và vi khuẩn xâm nhập nữa”
Hệ miễn dịch là hệ thống phòng thủ quan trọng nhất của cơ thể, không có hệ miễn dịch bảo vệ thì cơ thể sẽ phải đối mặt với hàng loạt sự tấn công từ môi trường, dù chỉ là bệnh cảm đơn giản nhất cũng có thể lấy mạng đứa trẻ.
Mộng Yến Mi ngây người thật lâu, Cung Dận đứng bên cạnh cũng nhíu mày: “Rất nghiêm trọng ư? Có thể trị không?” Lý Phong Tuấn khẳng định: “Có thể trị”
Mộng Yến Mi vừa nghe nói là có thể trị thì lập tức như được uống một viên thuốc an thần, nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Lý Phong Tuấn lại tạt một chậu nước lạnh: “Nhưng quá trình điều trị kéo dài rất lâu. Trước mắt, những ca bệnh tương tự có thể được trị khỏi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đối với bệnh suy giảm miễn dịch này, có thể dùng phương pháp lấy tế bào gốc từ máu cuống rốn để tiến hành điều trị.
Nhưng nếu đây là suy giảm miễn dịch bẩm sinh, vậy có nghĩa đây là khuyết thiếu trong gen di truyền nên phương pháp lấy tế bào gốc từ máu cuống rốn không dùng được. Nhưng nếu không phải là suy giảm hệ miễn dịch bẩm sinh thì tỉ lệ điều trị thành công là khoảng năm mươi phần trăm”
Mộng Yến Mi nghe thấy tỉ lệ thành công chỉ có năm mươi phần trăm thì chân sắp đứng không nổi nữa rồi: “Vậy..” Bà căng thẳng hỏi: “Vậy nếu trị không hết thì sẽ thế nào?” Lý Phong Tuấn giải thích: “Bệnh này quá trình mắc phải rất phức tạp. Không có hệ miễn dịch bảo vệ thì cho dù bị cảm cũng có thể chuyển biến xấu, có khả năng nguy hiểm tới tính mạng” Mộng Yến Mi ngã ngồi tại chỗ, không nói ra nổi một lời nào nữa, bà trừng mắt nhìn Cung Bắc, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Bạc Tuấn Phong nghe xong cũng hiểu được đại khái ý của Lý Phong Tuấn, anh nhìn Cung Bắc hôn mê trên giường bệnh mà đau lòng không thôi.
Vậy mà hai ngày nay Cung Bắc vào ở sơn trang Long Thần, anh lại chê thằng bé là ‘bóng đè, nhưng… thằng bé vẫn không ngại mà đeo theo anh.
Cung Bắc là cháu của Mộng Yến Mi, luôn luôn ngoan ngoãn kêu anh một tiếng “chú”, nay đột nhiên lại phát hiện ra bị bệnh nặng như vậy anh cũng không tiếp thu được.
Lý Phong Tuấn nói: “Trước mắt bệnh tình còn chưa chắc chắn, còn phải đợi báo cáo kiểm tra giai đoạn tiếp theo.
Nhưng tôi đề nghị để cho an toàn thì nên lập tức đưa cháu bé đến phòng vô trùng thì tốt hơn”
“Phòng vô trùng?”
“Đúng, phòng vô trùng có thể ngăn ngừa một số virus và vi khuẩn nhất định xâm nhập vào cơ thể, có thể đảm bảo cho cháu bé.” Lý Phong Tuấn đã nói vậy Mộng Yến Mi đương nhiên ngoan ngoãn làm theo.
Bà nói với Cung Chiến: “Chiến à, con đi làm thủ tục, lập tức chuyển bé Bắc tới phòng vô trùng!”
“Vâng” Cung Chiến đứng dậy đi làm thủ tục. Tuy từ đầu đến cuối anh không nói câu nào nhưng lúc đứng lên có hơi lảo đảo, bước chân cũng hơi loạng choạng, nhưng anh không quan tâm trong lòng đều là lo lắng cho Cung Bắc.
Trong phòng bệnh phủ đầy mây đen u ám. Cho dù Lý Phong Tuấn đã nói chưa có chẩn đoán chính xác, nhưng đã nói tới nước này thì khả năng Cung Bắc bị bệnh là rất lớn.