Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 544
Lúc trời mới rạng sáng.
Viện trưởng Trần đột nhiên tìm Mộng Yến Mi, nói đã có báo cáo xét nghiệm ADN rồi. Theo mức độ phù hợp thì Vân Ngọc Hân và Cung Bắc không có quan hệ huyết thống. Mộng ‘Yến Mi nhận được kết quả như vậy lập tức chấn động.
Vân Ngọc Hân và Cung Bắc không có quan hệ huyết thống?
Vậy… Mộng Yến Mi có hơi hoang mang: “Anh chắc chắn chứ?
“Chắc chắn, số liệu trên báo cáo đã nói vậy thì không thể sai được” Trong phút chốc Mộng Yến Mi bỗng cảm thấy hoang mang tột độ: “Nếu, căn cứ vào mức độ tương đồng ADN có thể tìm được mẹ ruột của đứa nhỏ không?” Mộng Yến Mi nóng lòng hỏi: “Viện sĩ Lý nói chỉ cần tìm được mẹ ruột của đứa trẻ thì có lẽ có thể dùng phương pháp lấy tế bào gốc từ máu cuống rốn để trị khỏi bệnh cho bé Bắc”
“Chúng tôi đã tìm trong kho ADN nhưng không tìm được kết quả tương xứng” Manh mối duy nhất có được lại như đá chìm đáy biển.
Lúc Mộng Yến Mi từ văn phòng viện trưởng Trần đi ra thì thấy Bạc Tuấn Phong đã tỉnh, anh dựa vào vai Vân Giai Kỳ ngủ bốn tiếng, tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Mộng Yến Mi nhìn Bạc Tuấn Phong muốn nói lại thôi.
Bạc Tuấn Phong thấy vẻ mặt bà khác thường thì nhíu mày, hỏi: “Dì có chuyện muốn nói với cháu à?”
“Dì có chuyện muốn hỏi cháu” Bạc Tuấn Phong đứng dậy đi với bà sang chỗ khác.
Mộng Yến Mi sắp xếp từ ngữ một lúc lâu mới mở miệng: “Con… Từng có bao nhiêu người phụ nữ?” Bạc Tuấn Phong không ngờ đột nhiên bà lại hỏi vấn đề này.
“Dì biết tự dưng hỏi chuyện này có hơi kỳ lạ! Nhưng Tuấn Phong, trừ Vân Giai Kỳ ra con còn từng có người phụ nữ nào khác không?” Bạc Tuấn Phong nói: “Không có”
“Không có?” Mộng Yến Mi ngạc nhiên: “Trừ cô ta ra con chưa từng có người phụ nữ nào hết?” Bạc Tuấn Phong kiên nhãn trả lời lần nữa: “Không có” Mộng Yến Mi đột nhiên im bặt.
Chẳng lẽ… Vân Giai Kỳ là mẹ ruột… của Cung Bắc!?
“Con chắc chắn?”
“Dù dì hỏi bao nhiêu lần thì câu trả lời vẫn chỉ có một, Vân Giai Kỳ là người phụ nữ duy nhất của con” Bạc Tuấn Phong ngừng một chút, lại hỏi: “Dì hỏi chuyện này làm gì?”
“À, không có gì, chỉ là dì đột nhiên nghĩ đến nên hỏi mà thôi” Mộng Yến Mi có vẻ hơi thất thần, cũng không giải thích gì thêm. Bạc Tuấn Phong cũng không hỏi lại nữa.
Lúc Mộng Yến Mi trở lại bên ngoài phòng bệnh thì nhìn thấy Vân Giai Kỳ, bà đột nhiên nghĩ ra một ý. Bà đi đến chỗ Vân Giai Kỳ nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Vân Giai Kỳ còn tưởng rằng bà ta đang muốn nói xiên nói xéo gì cô nữa thì Mộng Yến Mi đột nhiên đưa tay lên sờ đầu cô.
Nói là sờ còn không bằng nói là vò.
Vân Giai Kỳ theo bản năng né ra, lại bị Mộng Yến Mi giật xuống vài sợi tóc.
Cô không vui hỏi: “Dì làm gì thế?” Mộng Yến Mi qua loa trả lời lại: “Trên tóc cô có rác” Vân Giai Kỳ nửa tin nửa ngờ, cô ngồi cách Mộng Yến Mi xa một chút không để ý tới bà ta nữa.
Mộng Yến Mi lén lút giấu tóc vào lòng bàn tay, bà định sẽ giữ mớ tóc này chờ đến ngày mai giao cho cơ quan giám định làm lại một lần nữa.
Lỡ như cô ta là mẹ ruột của Cung Bắc thì…
Mộng Yến Mi tưởng tượng đến khả năng kia, lập tức cảm giác như nuốt mấy trăm cây kim rồi mắc ở cổ họng.
Lúc sáng Cung Bắc có tỉnh dậy một lần. Y tá theo lời dặn của Viện sĩ Lý Phong Tuấn tiêm cho Cung Bắc một liều kích thích ăn uống. Tuy rằng vẫn luôn được truyền chất dinh dưỡng nhưng vẫn phải ăn gì đó mới được.
Cung Bắc vừa tỉnh lại đã muốn gặp Vân Giai Kỳ, Mộng Yến Mi cũng không ngăn cản nữa. Nếu Cung Bắc muốn gặp mà bà lại ngăn cản thì chẳng phải sẽ bị đứa nhỏ ghét sao. Dù bà chán ghét Vân Giai Kỳ, nhưng Cung Bắc lại thích cô ta như vậy thôi thì bà rộng rãi đồng ý vậy.
Chương 545
Vân Giai Kỳ không ngờ Mộng Yến Mi không ngăn cản, cô canh ở đây cả đêm là muốn chờ Cung Bắc tỉnh lại, lúc bé muốn gặp cô là có thể gặp ngay.
Cô đi thay quần áo vô trùng rồi mới đi vào phòng vô trùng, nhìn thấy hộ sĩ đang đỡ Cung Bắc miễn cưỡng ngồi dậy. Tỉnh lại rồi Cung Bắc mới có thời gian ngăn ngủi tháo mặt nạ dưỡng khí xuống.
Vừa thấy Vân Giai Kỳ đi vào, sắc mặt Cung Bắc vốn đang trắng bệch cuối cùng cũng có vài phần tinh thần, khóe miệng cong lên lộ ra lúm đồng tiền.
“Mommyl” Dù cô mặc quần áo vô trùng trùm kín nhưng Cung Bắc vừa nhìn đã nhận ra.
Vân Giai Kỳ rất cảm động, đi qua ngồi trước giường bệnh, muốn ôm bé một cái nhưng lại không dám tiếp xúc quá gần.
Cung Bắc lại chủ động nhào vào lòng cô, ngập ngừng nói: “Mommy, con rất nhớ mommy..”
“Con ngốc quá, chúng ta mới không gặp có một đêm”
“Không có mommy con cứ gặp ác mộng suốt”
“Ác mộng như thế nào?”
“Con mơ thấy mommy không cần con nữa..” Bé tủi thân nói.
Vân Giai Kỳ dở khóc dở cười, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Mommy sao có thể không cần bé Bắc được chứ? Bé Bắc là bảo bối của mommy đấy nha”
“Thật không ạ?”
“Thật mà”
“vậy hôm nay mommy ở lại với con được không ạ?” Ở trong phòng bệnh chỉ có một mình, bé thật sự rất cô đơn.
Vân Giai Kỳ do dự một lát rồi gật đầu. Ở trong phòng vô trùng thì không thể cởi quần áo vô trùng ra, đồng nghĩa với việc không thể uống nước cũng không thể ăn, bởi vì quần áo vô trùng đều chỉ dùng một lần, cởi ra là không dùng được nữa.
Số lượng quần áo vô trùng trong bệnh viện cũng không dự trữ nhiều lắm, nhưng Vân Giai Kỳ sẽ hy sinh vì nguyện vọng của Cung Bắc.
Rất nhanh y tá đã mang thức ăn tới. Cung Bắc mới vừa tỉnh lại nên không thể ăn nhiều, chỉ có thể ăn một ít thức ăn lỏng.
Cung Bắc mềm như bông làm nũng: “Mommy đút con được không?”
“Được chứ” Vân Giai Kỳ bưng chén lên đút từng muỗng cho bé.
Vốn Cung Bắc không muốn ăn uống gì nhưng Vân Giai Kỳ tự tay đút cho nên bé ngoan ngoãn ăn từng muỗng cho đến hết chén luôn.
Cùng lúc đó, Mộng Yến Mi đã đem tóc của Vân Giai Kỳ đến trung tâm giám định.
Trung tâm giám định nói nhanh nhất cũng phải năm tiếng mới có kết quả, đây đã là đặc quyền viện trưởng Trần tự phê duyệt rồi đấy.
Mộng Yến Mi kiên chỉ đành kiên nhãn chờ đợi, trong lúc đó bà cũng không biết là mình đang mong muốn kết quả như thế nào nữa. Bà hy vọng Vân Giai Kỳ là mẹ ruột của Cung Bắc, nhưng sau đó lại hy vọng không phải như vậy.
Nếu Vân Giai Kỳ là mẹ ruột của Cung Bắc thì làm sao bây giờ?
Vậy có nghĩa Cung Bắc chính là một trong ba đứa bé sinh ba của cô ta, Vân Giai Kỳ chỉ mang thai một lần vào năm năm trước, thời gian cũng rất khớp.
Nói cách khác, nếu Cung Bắc là con ruột của Vân Giai Kỳ, thì cũng là anh em của Bạc Vũ Minh, là anh của Mạn Nhi.
Mộng Yến Mi nghĩ vậy mà kinh hoảng.
Lúc Vân Giai Kỳ thay quần áo vô trùng đi ra phòng bệnh thì nhìn thấy Mộng Yến Mi đang ngây người ngồi dựa vào hàng ghế dài bên ngoài, nghe tiếng bước chân bà ta quay sang nhìn Vân Giai Kỳ một cái, sau đó nhanh chóng lia mắt sang chỗ khác không nhìn nữa.
Chương 546
Vân Giai Kỳ đi đến trước mặt Mộng Yến Mi, nhẹ giọng hỏi: “Dì à, tôi có một việc muốn bàn bạc với dì” Mộng Yến Mi nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Bé Bắc muốn tôi ở với nó, tôi định là mỗi ngày sẽ đến đây với bé một lát, buổi tối sẽ ở với bé chờ khi bé ngủ rồi thì tôi sẽ đi, có thể không” Cô hỏi ý kiến bà.
Trên thực tế, nếu Mộng Yến Mi đồng ý đương nhiên là tốt nhất, nếu không cô vẫn sẽ nghĩ biện pháp khác, cô không muốn làm bé Bắc thất vọng. Ở một mình trong phòng bệnh mãi như vậy rất cô đơn, cho nên cô muốn ở cùng bé.
Mộng Yến Mi bật cười nói: “Nếu tôi không đồng ý thì cô cũng sẽ tìm cách khác không phải sao? Nếu đã như vậy thì tôi còn có thể từ chối à?” Vân Giai Kỳ nói: “Nếu dì có thể hiểu là tốt nhất”
“Cô có thể ở lại với bé Bắc, nhưng Viện sĩ Lý cũng đã nói bây giờ hệ miễn dịch của nó rất kém, tốt nhất cô nên chú ý, nếu không cẩn thận mang vi khuẩn vi rút gì đó vào phòng bệnh khiến tình trạng của nó chuyển biến xấu thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô đâu.”
“Tôi hiểu những chuyện này, tôi sẽ chú ý” Vân Giai Kỳ nói tiếp: “Bé Bắc đã ngủ rồi, ngày mai tôi trở lại: Nói xong cô đi đến chỗ Bạc Tuấn Phong nói với anh: “Đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi”
“Ừm” Bạc Tuấn Phong đứng lên chào Mộng Yến Mi, sau đó nắm tay Vân Giai Kỳ đi về.
Mộng Yến Mi ngồi trên ghế, tâm sự nặng nề.
Vì sao bé Bắc lại thân thiết với Vân Giai Kỳ thế chứ? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện ‘mẹ con liền tâm thần kỳ như vậy ư?
Mộng Yến Mi ngã ra ghế, mệt mỏi xoa trán, trong lòng rất nôn nóng chờ đợi kết quả xét nghiệm. Bây giờ suy nghĩ của bà vô cùng hỗn loạn, chỉ toàn là nóng lòng mà không hề cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Bạc Tuấn Phong và Vân Giai Kỳ mới vừa về đến nhà thì Vân Giai Kỳ đã gấp gáp chạy vào phòng sách lấy laptop lên web, bắt đầu tìm kiếm thông tin liên quan đến bệnh suy giảm hệ miễn dịch.
Càng xem cô càng khiếp sợ, bệnh này chữa trị tốn kém vô cùng, nhưng đương nhiên là cho dù tốn kém đến mấy đối với nhà họ Cung mà nói cũng không đáng nhắc tới. Nhưng bệnh này phức tạp ở chỗ nó cực kỳ khó trị tận gốc, bởi vì lý do mắc bệnh liên quan tới gen di truyền, cho nên người bệnh phải sống dựa vào phòng vô trùng. Quá trình trị liệu chính tiếp theo chủ yếu là phương pháp cấy ghép tế bào gốc từ máu cuống rốn tỉ lệ thành công khoảng năm mươi phần trăm.
Máu cuống rốn…
Vân Giai Kỳ nhíu mày.
Cô bật dậy đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong mới tắm rửa xong đi ra đang chuẩn bị lên giường.
Cô dựa vào cạnh cửa hỏi anh: “Anh có biết mẹ của bé Bắc là ai không?”
Bạc Tuấn Phong nói: “Chưa từng nghe nói” Đây là chuyện riêng của nhà họ Cung nên anh cũng chưa từng hỏi tới.
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi đã kiểm tra qua thông tin, nói rằng tế bào gốc của máu được lấy từ máu cuống rốn, có thể lấy để điều trị cấy ghép, tuy nhiên, tôi chưa bao giờ nhìn thấy mẹ ruột của Cung Bắc…”
Bạc Tuấn Phong nói: “Chuyện về mẹ ruột của Cung Bắc, anh không tiện hỏi”
“Tại sao?” Nếu Bạc Tuấn Phong mà không tiện hỏi, thì đối với cô lại càng không.
Bạc Tuấn Phong nói: “Mẹ ruột của Cung Bắc, luôn là một ẩn Vân Giai Kỳ thở dài một hơi nói: “Tôi đã kiểm tra qua thông tin, bệnh của Cung Bắc, thật ra có thể chữa trị bằng cách cấy tế bào gốc của máu được lấy từ máu cuống rốn, muốn làm được điều này, chỉ cần tìm được mẹ ruột của Cung Bắc, có thể…”
“Máu cuống rốn?” Đây là lần đầu tiên Bạc Tuấn Phong biết đến điều này, thì ra máu cuống rốn còn có tác dụng này.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve trán cô: “Em vì cậu bé mà tốn nhiều tâm sức rồi”
“Không biết tại sao, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Cung Bắc, tôi liền cảm thấy một cảm giác thân thiết không thể hiểu được, không thể giải thích được mà muốn chiều chuộng, yêu thương và chăm sóc cậu bé ấy. Hôm nay, khi tôi bước vào phòng bệnh, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, đau ốm, không có sức sống của cậu bé, tim tôi đau như bị kim châm” Cô hy vọng rằng Cung Bắc sẽ sớm khỏe lại. Nếu không, cô sẽ luôn cảm thấy bất an.
Chương 547
Bạc Tuấn Phong nói: “Căn bệnh này không dễ chữa, nếu em lo lắng như vậy, ngược lại sẽ khiến cơ thể sinh bệnh” Nói xong, anh ôm cô vào lòng, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, ngủ sớm đi, ngày mai dậy sớm, chúng ta đến bệnh viện thăm Cung Bắc”
“Nhưng tôi đã ngủ vào ban ngày rồi”
“Ngủ thêm một giấc nữa, thời gian ngủ như vậy làm sao đủ?”
“Anh còn nói tôi sao? Anh mới là người nên ngủ nhiều hơn?”
“Thể lực của em có thể so với thể lực của anh sao?” Vân Giai Kỳ không nói nên lời.
“Tối hôm qua không phải em rất mệt sao?” Bạc Tuấn Phong nhàn nhã nói ra một câu.
Không hiểu tại sao, được anh ấy ôm trong tay như thế này, trong lòng cô ấy cảm thấy yên tâm được vài phần.
Giọng nói của Bạc Tuấn Phong từ trên đầu cô vang lên: “Ngoan, ngủ cùng với anh”
“Ừm..” Giọng người đàn ông vừa trầm thấp, vừa nhẹ nhàng, khiến cô lại cảm thấy buồn ngủ.
Có lẽ khi được ôm một cơ thể ấm áp như vậy đi ngủ, mới khiến người ta cảm thấy an toàn.
Vân Giai Kỳ cũng cảm thấy mí mắt càng ngày càng trùng xuống.
Cô thì thầm nói một câu: “Ngủ ngon…”
“Giai Kỳ, ngủ ngon” Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng vòng tay qua eo anh, vùi vào vòng tay ấm áp của anh, rồi cứ thế này mà ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau.
Mộng Yến Mi nhận được cuộc gọi từ viện trưởng Trần, nói rằng kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống đã được có rồi.
Tuy nhiên, tình huống chỉ tiết, cần được thảo luận trực tiếp.
Mộng Yến Mi đến văn phòng của viện trưởng Trần ngay lập tức.
Trong phòng làm việc, viện trưởng Trần cầm trên tay một xấp báo cáo, khi thấy bà ta đến, ánh mắt ông ấy trở nên hơi phức tạp, ngừng nói.
Mộng Yến Mi lập tức đi tới phía đối diện của ông ngồi xuống, thần sắc căng thẳng hỏi: “Viện trưởng Trần, kết quả như thế nào? Cung Bắc có phải do Vân Giai Kỳ sinh ra không?”
Viện trưởng Trần ngập ngừng nhìn bà ta.
Có thể thấy, ông ấy cũng rất bất ngờ trước kết quả này.
Mộng Yến Mi nhìn vẻ mặt của ông, mí mắt giật giật: “Lẽ nào là sự thật sao?” Vân Giai Kỳ thực sự là mẹ ruột của Cung Bắc sao?
Viện trưởng Trần trầm giọng nói, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Đây không phải là điều quan trọng khiến tôi cảm thấy khó hiểu”
“Cái gì?” Đây không phải là trọng điểm?
Chờ đã.