Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bác sĩ nhìn chằm chăm vào cô một lúc, đột nhiên nói: “Loại con gái như cô ngày nào tôi cũng phải gặp đến mấy người, cô vừa mới tốt nghiệp đại học đúng không? Gô bé à, tôi phải nhắc nhở cô điều này, bây giờ cô vẫn còn trẻ, nhưng sau này sẽ có lúc cô hối hận đấy”
Vân Giai Kỳ: “?”
Cô vẫn chưa hiểu rõ bác sĩ nói như vậy là có gì ý.
Thật ra bác sĩ còn tưởng cô không biết giữ gìn giống như những người khác, đối xử với cô giống như những cô gái vì danh lợi mà cam tâm tình nguyện làm người tình của mấy ông sếp lớn.
“Vậy cô mang thai rồi, có muốn giữ lại đứa trẻ này không?”
Con gái mang thai như này đến bệnh viện đều để phá bỏ đứa bé.
Đa số đều là mang thai ngoài ý muốn.
Vân Giai Kỳ nghe thấy thì ngẩn người: “Bây giờ chắc chắn là tôi mang thai rồi sao?”
Bác sĩ nói: ‘Đến tám mươi chín mươi phần trăm rồi! Nếu như bình thường thì chỉ số HCG này dù có khác thường đến đâu cũng không thể vượt quá năm, nhưng cô đã bốn mươi chín rồi nên chắc chắn đang mang thai.
Nhưng có lẽ còn quá sớm, bây giờ dù có siêu âm cũng chưa siêu âm ra được, nếu như cô muốn chờ kết quả chính xác thì tốt nhất đợi đến chủ nhật rồi hãng đến đây xem lại tình hình.
Khi đó, trị số HCG tăng lên gấp đôi thì có lẽ cô chắc chắn mang thai, còn nếu không muốn thì nhân lúc thai còn sớm thì phá đi, như vậy sẽ ít ảnh hưởng nhất đối với sức khỏe”
Lời nói của bác sĩ giống như làm việc theo thường lệ.
Vân Giai Kỳ nghe mà dở khóc dở cười.
Cô biết bác sĩ đang hiểu nhầm, nhưng cũng không muốn giải thích.
Cô mang thai rồi sao?
Sao có thể được…
Rõ ràng cô đã dùng biện pháp an toàn.
Bác sĩ lại hỏi Có người thì trên gương mặt vô cùng lo lắng sợ hãi.
Còn có người đang đợi để lấy thuốc phá thai.
Vân Giai Kỳ nhanh chóng cất báo cáo vào trong túi, sau đó vội vội vàng vàng rời đi.
Cô đi đến khoa điều trị nội trú.
Vừa mới đến trước cửa phòng bệnh, cô nhìn thấy Cung Bắc đã tỉnh lại qua cánh cửa thuỷ tinh.
Y tá đang cầm thuốc vào, cậu bé phải uống thuốc thêm hai ngày để củng cố và nâng cao sức miễn dịch là có thể ngừng thuốc.
Mộng Yến Mi cũng vừa mới đến, nhìn thấy cô đến liền nhận ra ngay vẻ mặt khác thường của cô: “Sao vẻ mặt con khó coi lại khó coi như vậy?”
“Dạ, con không sao.”
Mấy ngày nay thái độ của Mộng Yến Mi dành cho cô cũng đang lặng lẽ thay đổi, không còn gay gắt với cô như trước nữa..