Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
  3. Chương 1541 - Chương 1541ĐÁNH NHIẾP LƯƠNG, TẤN CÔNG DƯƠNG ĐÀO, KIẾM CHỈ THIÊN HẠ (79)
Trước /1826 Sau

Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1541 - Chương 1541ĐÁNH NHIẾP LƯƠNG, TẤN CÔNG DƯƠNG ĐÀO, KIẾM CHỈ THIÊN HẠ (79)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Xuất binh khi nào cũng rất được xem trọng, sớm một chút thì không đủ hỏa lực, trễ một chút lại dễ mất đi thời cơ chiến đấu tốt nhất.

Kỳ Quan Nhượng kinh nghiệm phong phú, đương nhiên có thể lựa chọn được thời cơ thích hợp, chưa kể rằng bên người còn có sự trợ giúp của Vệ Từ và Tôn Văn.

“Đề cao cảnh giác, quân địch sắp động thủ rồi.” Vẻ mặt Vệ Ưng nghiêm trọng.

“Quân sư nói... Bọn họ sẽ ra tay vào lúc này ư?” Tướng lĩnh ban đầu bị sốc, rất nhanh thì hiểu ra được lề lối trong đó, hắn chợt nắm chặt vũ khí trong tay, giọng nói to như sấm: “Xin quân sư hãy yên tâm, bọn họ dám ra tay, chắc chắn phải khiến cho bọn họ có đến không có về…”

Vệ Ưng nói: “Tất nhiên bọn họ sẽ ra tay, nếu không đợi đến lúc đồ quân nhu quân ta đến nơi, bọn họ sẽ không thủ được, tinh thần binh lính cũng sẽ tan vỡ.”

Một lần rút lui còn có thể xoa dịu binh lính, bảo đảm lòng quân không phân tán, đội hình không bị xáo trộn, nếu lại thêm một lần nữa, tình hình có thể sẽ bị động.

Vệ Ưng có lý do tin tưởng, đây là cơ hội ra tay cuối cùng của Kỳ Quan Nhượng.

Đúng như dự đoán, tường thành thứ hai có động tĩnh, mấy cánh cổng thành được mở ra, binh lính như thủy triều xông ra.

Kỵ binh và chiến xa dẫn đầu, tốc độ cực nhanh, chỉ mất chút ít thời gian đã kéo gần khoảng cách, liều chết xung phong. Vệ Ưng ra lệnh cung thủ tiến lên nghênh địch, bày xong cọc gỗ chống ngựa, cố gắng hết sức ngăn cản thế tấn công của kỵ binh phe địch, lại ra lệnh cho cung thủ tấn công bằng mũi tên.

Kỵ binh luôn luôn là loại binh mà các chư hầu đau đầu, chứ nói chi là dưới trướng Khương Bồng Cơ đều có kỵ binh hạng nặng và kỵ binh hạng nhẹ, cả hai đều có khả năng đặc biệt, phối hợp lại với nhau thì càng khó giải quyết. Kỵ binh hạng nặng xông tới cắt chém trận hình, kỵ binh hạng nhẹ lợi dụng ưu thế tốc độ vòng quanh đánh bọc quân địch, có thể nói là tổ hợp vô địch.

Mặc dù cọc gỗ chống ngựa có thể mang đến một vài phiền phức cho kỵ binh, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Phải biết rằng ngựa mà đại quân kỵ binh hạng nặng của Khương Bồng Cơ dùng đều là ngựa cỡ lớn, người và ngựa đều mặc áo giáp dày nặng, kỹ thuật sản xuất những áo giáp này cũng đã được cô cải tạo mấy lần, hầu như khắp người trên dưới không thể tìm thấy điểm yếu nào. Tất cả các khớp nối đều được che giấu đi, độ dày chừng nửa đốt ngón tay. Trừ khi tài bắn cung của cung thủ phe địch cao siêu, cách khoảng cách thật xa vẫn có thể ngắm trúng mắt người hoặc mắt ngựa chiến, nếu không sẽ rất khó gây ra tổn thương trí mạng cho bọn họ. Những áo giáp này không phải là đồng thiếc thì là sắt luyện thành, mũi tên tầm thường làm sao phá vỡ được lớp phòng ngự vừa dày vừa nặng như vậy?

Theo như lời nhận xét của Khương Bồng Cơ thì những kỵ binh hạng nặng chính là một đám rùa đen sắt thép, trừ tốc độ chậm ra thì không có khuyết điểm nào khác.

Hơn một nghìn kỵ binh hạng nặng phát động tấn công cùng nhau, cọc gỗ chống ngựa cũng có thể bị đánh bay.

Có điều, kỵ binh hạng nặng cũng có nhược điểm rất rõ ràng, độ bền cực kém, năng lực đi liên tục đáng lo ngại, tốc độ lại chậm.

Nếu như bị kẻ địch dây dưa giữ lại, căn bản giống như dê con đợi bị làm thịt.

Kỵ binh hạng nhẹ lại hy sinh phòng ngự đổi lấy lợi thế tốc độ, tới lui như gió, tính cơ động coi như là loại binh mạnh nhất được biết đến trước mắt.

Vệ Ưng từng điều tra qua Khương Bồng Cơ, dĩ nhiên cũng biết quân chủng át chủ bài dưới trướng cô, khi nhìn thấy kỵ binh hạng nặng hạng nhẹ đều chạy ra ngoài, hắn liền biết đám người Kỳ Quan Nhượng định quyết một trận thắng thua với hắn. Vì vậy, hắn càng không dám hành động hời hợt. Hắn phụ trách điều động chỉ huy nhưng chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nhiều khi vẫn phải dựa vào sự phát huy của tướng lĩnh. Tướng lĩnh quân Nhiếp nhìn thấy kỵ binh hạng nặng hận không thể trang bị đến tận răng, lập tức thay đổi chiến thuật.

“Chém chân ngựa, chọc vào mắt ngựa!” Đối phó với kỵ binh, tướng lĩnh cũng coi như có kinh nghiệm, kỵ binh nói thì đáng sợ nhưng chỉ cần làm cho bọn họ sau khi vào trận không có cách nào tiếp tục di chuyển tấn công, sức uy hiếp cũng sẽ không lớn. “Dây thừng thòng lọng ngựa, nhớ kĩ nhắm chuẩn cánh tay và đầu của kỵ binh phe địch.”

Kỵ binh hạng nặng trên lưng ngựa rất đáng sợ nhưng kéo xuống lưng ngựa rồi thì cũng không khó đối phó lắm, mặc áo giáp tác chiến vừa dày vừa nặng như vậy, chỉ áo giáp thôi cũng đã hao phí hơn nửa sức lực của bọn họ rồi. Kỵ binh hạng nặng một khi ngã ngựa, bọn họ mất đi lợi thế tốc độ và sức mạnh, ngược lại càng dễ bỏ mạng hơn.

Đương nhiên, điều này là chiến thuật trên lý thuyết.

Giữa thao tác thực tế và kiến thức lý thuyết luôn chênh lệch một khoảng cách rất lớn, kỵ binh hạng nặng người ta cũng không phải là chiến đấu một mình mà là kết bè kết đội!

Kỵ binh hạng nặng cả người lẫn ngựa xấp xỉ tám trăm đến một nghìn ký, voi châu Á người ta cũng đã ba đến năm tấn. Kỵ binh hạng nặng phát động tấn công cùng nhau, phớt lờ cọc gỗ chống ngựa kẻ địch bố trí xuống, chống lại mưa tên xông pha chiến đấu, mấy chục binh lính sao có thể ngăn cản?

Vượt qua cọc gỗ chống ngựa xông về phía đám người, quỷ xui xẻo đứng mũi chịu sào trực tiếp bị đụng cho xương ngực vỡ vụn, bể nát đầu, chết đến mức không thể chết hơn.

Đao trảm mã trong tay kỵ binh hạng nặng cũng được chế tạo đặc biệt, thân đao rộng lớn, cán đao rất dài, lưỡi đao sắc bén, chém đầu người giống như cắt đậu phụ. Chỉ thấy hơn nghìn kỵ binh hạng nặng giống như xông vào chốn không người, mưa bụi trở ngại trên đường đều bị bọn họ coi thường.

Biểu hiện kỵ binh hạng nặng ưu tú như vậy, kỵ binh hạng nhẹ người ta cũng không cam chịu lép vế.

Kỵ binh, đặc biệt là kỵ binh hạng nhẹ có một điểm làm cho người ta đau trứng nhất chính là lúc bọn họ muốn đánh ngươi thì sẽ đánh ngươi, đến lúc ngươi muốn phản công lại, người ta đã chạy trốn rất xa rồi. Làm thế nào hai cặp chân người có thể so sánh với bốn cái chân của con ngựa? Đây còn là mục tiêu sống chuyển động rất nhanh, khó mà ngắm trúng.

Kỹ thuật bắn cung không phải dễ luyện như vậy, những thần tiễn thủ bách phát bách trúng, thiện xạ như thần kia cũng không có khả năng cả đời đều làm cung thủ bình thường.

Nhiều khi, vai trò của cung thủ chính là bắn tên về phía kẻ địch, mưa tên thông qua phạm vi lớn gây ra tổn thương không nhỏ cho kẻ địch. Một mũi tên bắn ra không chính xác vậy thì nhiều mũi tên cùng đến, mèo mù cũng có thể vớ phải chuột chết, mũi tên bắn ra cũng có thể bắn trúng kẻ địch.

Kỳ Quan Nhượng để cho kỵ binh hạng nặng hạng nhẹ dẫn đầu, tự nhiên không phải vì để cho bọn họ làm bia đỡ đạn đối cứng với quân địch.

Phải biết rằng loại binh đáng tiền nhất dưới trướng chủ công nhà mình chính là bọn họ nha.

Người tham ăn, ngựa càng tham ăn hơn, mỗi một doanh trại binh lính kỵ binh đạt tiêu chuẩn đều là dùng tiền bạc gạo thóc mới đập ra được đấy.

Kỵ binh xuất chiến, mục đích chính yếu vẫn là sử dụng bọn họ tạo ra khí thế gây áp lực lên quân địch, bức ép bọn họ tự loạn trận địa.

Đồng thời cũng vì tranh thủ thời gian cho binh mã kế tiếp.

Để cho quân địch không có cách nào ổn định trận địa, trì hoãn cho đến khi phần lớn quân chủ lực xông đến.

Có điều, kỵ binh không chỉ có nhà mình có, Nhiếp thị còn giàu có hơn Khương Bồng Cơ, quy mô kỵ binh được đào tạo cũng không nhỏ.

Kỳ Quan Nhượng thấy phe địch ổn định trận địa bắt đầu phản công, lập tức ra lệnh kỵ binh quay trở lại trận địa, cố gắng hết sức giảm thiểu tổn thất.

Kỵ binh hạng nhẹ dọn đường, cản trở sự truy kích của quân địch, kỵ binh hạng nặng phụ trách yểm trợ quay lại trận địa.

Những thứ mụn nhọt bằng vàng này, thiệt hại mấy người cũng đau lòng.

“Giết…”

Vệ Ưng thấy vậy, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

Trận chiến ác liệt kéo dài đến tận lúc này, chân trời dần chuyển sang màu trắng bạc.

Hai quân đánh suốt cả đêm nhưng ý chí chiến đấu vẫn dâng cao, vừa mới giao chiến đã đánh đến nỗi khó bỏ khó phân, ngươi chết ta sống.

Quân Nhiếp vì thắng được một trận nhỏ, tinh thần binh sĩ đang dâng cao, binh mã dưới trướng Khương Bồng Cơ lại tràn đầy tự tin, đánh giết đến đỏ mắt.

Cùng lúc đó, đám người Khương Bồng Cơ chỉ huy tàn binh đánh ngang tay với binh mã mà Phiền Thần thống lĩnh.

Ban đầu nhân mã Phiền Thần nhiều gấp hai lần bọn họ, bây giờ nhân số đã bị cô gắng gượng đánh ngang bằng rồi. w●ebtruy●enonlin●e●com

“Phì…”

Phun ngụm máu còn sót lại trong khoang miệng, trên mặt Khương Bồng Cơ lộ ra nụ cười dữ tợn.

Một đêm chém giết này thật là sảng khoái, trước mắt ngoài kẻ địch ra thì chính là kẻ địch, khắp nơi đều là đầu người, quan trọng là người khác vẫn không thể tóm được cô.

“Lâu rồi không chém giết sảng khoái như vậy!”

Bách Ninh cũng đã lớn tuổi rồi, bản thân lại bị thương nặng, chịu đựng một đêm cũng lộ ra vẻ mỏi mệt.

Nghe thấy lời nói của chủ công, ông không nhịn được cười khổ.

Nếu như kiểm kê thi thể trên chiến trường, sợ rằng một phần ba số đó đều chết trong tay chủ công nhà mình.

Dưới đao Trảm Thần không có người nào sống sót, người bị cô chém trúng chỉ có bỏ mạng, đường đao đều nhắm vào chỗ hiểm của kẻ địch.

“May mắn là chủ công của chúng ta…” Tần Cung không nhịn được nói: “Nếu là kẻ địch... Hơn phân nửa là cơn ác mộng.”

Quảng cáo
Trước /1826 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tội Phi Hữu Độc

Copyright © 2022 - MTruyện.net