Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
  3. Chương 1593 - Chương 1593CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (7)
Trước /1826 Sau

Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1593 - Chương 1593CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (7)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Kế hoạch lần này của Nhan Lâm, người tức giận nhất là ai?

Đương nhiên không phải Khương Bồng Cơ mà là Dương Tư, người bị Nhan Lâm “đạp” một phát lại còn bị lợi dụng.

“Huynh tức giận như thế làm gì chứ? Huynh nhìn huynh đi, đèn cầy mà hạ nhân vất vả lắm mới thắp xong đều bị huynh giẫm tắt rồi.” Phong Chân cười khẽ, mở quạt ra. Những ngày gần đây, tinh thần anh ta thoải mái như gặp được chuyện vui gì vậy, nhìn ai cũng thấy thuận mắt, ngay cả tên Dương Tư này anh ta cũng cảm thấy mi mục thanh tú: “Không phải chỉ là bị người ta lợi dụng thôi sao, huynh trêu chọc Nhan Lâm cũng đâu ít, không cho phép người ta phản công một lần à? Đồ keo kiệt!”

Dương Tư dừng hành động đi qua đi lại, trợn mắt lên nói: “Chuyện này không đơn giản như thế đâu, tên Nhan Lâm đó dám coi ta là trẻ con ba tuổi đấy!”

Cho dù chỉ là ý tưởng tạm thời nhưng kế hoạch của Nhan Lâm cũng không có lỗ hổng nào, dù Dương Tư có nghi ngờ cũng không thể không quan tâm đến đại cục được.

Sau vài ngày, tình thế rõ ràng, nghi ngờ lúc đầu của Dương Tư được chứng thực, gã thực sự bị người khác tính kế rồi.

Người tính kế gã là ai chứ?

Dương Tư có suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết người kia là ai.

Nhan Lâm xây dựng kế hoạch như vậy, đến cuối cùng người được lợi sẽ là Dương Đào và Nhan Lâm, nhưng người bị ăn quả đắng lại là Dương Tư.

Vì sao lại nói như vậy?

Bởi vì Dương Tư quản lý không tốt, phái người đưa tin tức “Nghi ngờ Dương Đào dẫn binh làm phản” đi, dẫn tới việc chủ công là Khương Bồng Cơ đưa ra phán đoán sai lầm, hiểu lầm Dương Đào. Dù sau đó hai ngày gã đã phái người đi gửi lại tin tức đúng, nhưng chuyện gì chủ công nên biết thì cũng đã biết rồi.

Dựa theo cách suy nghĩ của chư hầu bình thường, cô chỉ cho rằng Dương Tư làm việc không rõ ràng chứ sẽ không tức giận vì kế hoạch tỉ mỉ của Nhan Lâm.

Dương Tư chỉ có thể âm thầm chịu thiệt lần này thôi, cho dù đây không phải mục đích chính của Nhan Lâm, nhưng quả thật gã đã bị người khác coi như cá trong chậu mà hãm hại rồi.

Với người lòng dạ hẹp hòi như gã, chuyện này đủ để gã “ghi hận” Nhan Lâm cả đời.

“Huynh cũng không cần phiền muộn như vậy đâu, cứ xem xem bên chủ công phản ứng thế nào trước đã.” Phong Chân vui vẻ xem kịch, lúc trước lần nào Dương Tư cũng đứng nhìn anh ta bị Nhan Lâm đào hố, bây giờ thời thế thay đổi rồi, cuối cùng cũng đến lượt anh ta ngồi ngoài nhìn Dương Tư lọt hố, đúng là rất tuyệt vời: “Chủ công là người thế nào, huynh đi theo ngài ấy mười năm rồi chẳng lẽ không biết sao? Có lẽ kế hoạch của Nhan Lâm đã bị ngài ấy nhìn thấu từ lâu rồi, huynh không cần lo lắng đâu.”

Phong Chân không nói còn đỡ, nhưng nghe anh ta nói như vậy, Dương Tư càng nhức trứng hơn.

Gã là một người trong đoàn cố vấn của chủ công, gã bị Nhan Lâm trêu chọc như thế, chủ công lại có thể nhìn thấu kế hoạch của người kia, điều này thể hiện cái gì?

Thể hiện người đa mưu túc trí như gã còn không bằng chủ công nhà mình, vậy chủ công cần gã làm gì nữa?

Dương Tư tức giận nói: “Bây giờ ta sẽ không hận Nhan Thiếu Dương nữa, nghĩ tới nghĩ lui ta lại thấy mồm miệng của Phong Tử Thực huynh đáng ghét hơn.”

Phong Chân gấp quạt lại, hai tay xòe sang hai bên, hai vai nhún nhẩy, ra vẻ “huynh làm gì được ta”.

Dương Tư: “...”

Không ổn rồi, gã đau dạ dày.

Dương Tư nghĩ đến việc mình còn phải làm việc với hai người Nhan Lâm và Phong Chân vài chục năm nữa, bỗng cảm thấy cuộc sống thật tuyệt vọng.

Không chỉ có Dương Tư cảm thấy chán sống, binh mã Nam Thịnh dẫn binh tấn công cũng đang buồn lòng đến mức ói máu, trong lòng âm thầm mắng chửi Nhan Lâm không ngừng.

Đã nói trước là nội ứng ngoại hợp rồi mà, kết quả binh đến, trên cửa thành chỉ toàn là cung thủ dàn sẵn trận địa nghênh đón quân địch, bọn họ vừa mới đến đã bị cảnh tượng này dọa ngây người.

Bọn họ không biết nội tình là gì, thấy tình thế như vậy cũng biết đây là bẫy, theo lý thuyết hẳn là nên tận dụng cơ hội lui binh bảo toàn mạng sống, nhưng kết quả thì không như vậy.

Chuyện này là nhờ năng lực nói dối không chớp mắt của Nhan Lâm.

Anh ta nói đám quân hơn chục nghìn người của Dương Đào bị tên nhỏ mọn Dương Tư điều đi rồi, bây giờ bên trong thành chỉ còn lại hơn chục nghìn tàn binh già yếu, địa hình lại là dễ công khó thủ, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có cơ hội tốt hơn đâu. Binh mã Nam Thịnh bị Nhan Lâm lừa ở lại, thử tấn công một phen.

Trên thành quả đúng đều là lão binh, chỉ là những lão binh này phối hợp với nhau rất ăn ý, ngày đầu tiên miễn cưỡng có thể giữ vững thành.

Đến ngày hôm sau, bọn họ vẫn giữ được dù nguy hiểm, binh mã Nam Thịnh thấy thế cũng nổi giận.

Lúc bọn họ đang muốn rút quân, Nhan Lâm lại truyền tin đến, nói là nhận được mật báo, nửa đêm sẽ có lương thảo chuyển đến, tòa thành này chính là trạm trung chuyển. Đương nhiên quân Nam Thịnh không tin, nhưng đến lúc đêm xuống bọn họ lại nhận được một tin báo có rất nhiều thuyền vận chuyển lương đang tiến vào thành theo đường thủy.

Tiền Tố trước giờ đâu biết bản lĩnh nói dối của Nhan Lâm lại đỉnh như vậy, lừa đảo giỏi đến mức quân Nam Thịnh đã biết đấy là bẫy rồi còn nhắm mắt nhảy vào.

Ban đầu Nhan Lâm nói dối như vậy, nhưng sau đó thật sự chọc giận bọn họ, nhất định phải đoạt được thành này.

Khương Bồng Cơ dẫn binh đến từ mấy ngày trước, cuối cùng tiết mục tự biên tự diễn này cũng hạ màn được rồi. mTruyen.net để tham gia các event hấp dẫn.

Người bị tổn thương nhiều nhất không phải là Dương Tư hay Nhan Lâm đối chọi với nhau, mà là binh mã Nam Thịnh không hay biết gì, bọn họ kéo bao nhiêu người đến cũng bị giết chết. Dương Tư phái người đi thu thập chứng cứ, không ngờ Nhan Lâm làm việc rất cẩn thận, không để lại bất kỳ nhược điểm nào, ngay cả thư tín cũng bị tiêu hủy.

Dương Tư không có nhân chứng vật chứng, đương nhiên không thể tố cáo trò cười này là do một tay Nhan Lâm điều khiển được.

“Ngươi tính toán giỏi lắm...”

Dương Tư cắn răng nói thầm, cơn giận trong lòng dần dần tăng lên, nếu không phải vì gã đánh không lại Nhan Lâm, gã thật sự muốn động tay động chân dạy người kia làm người.

Dương Tư gã là người mà ai cũng có thể tính kế chắc?

Nhan Lâm mở to đôi mắt trong trẻo mà tràn đầy chính khí ra, hỏi: “Dương sứ giả có giải thích gì không, vì sao quân địch Nam Thịnh đến dưới thành, binh mã vốn đang để mắt đến bọn ta lại không đến chi viện? Cuối cùng là vì bọn họ chưa nhận được tin tức, hay là có người bày mưu cố ý kéo dài thời gian?”

Dương Tư hít một hơi thật sâu, hàm răng nghiến vào nhau đến mức phát ra tiếng động. Tên Nhan Lâm này lòng dạ hiểm độc, rõ ràng là bản thân thằng cha này ngăn chặn tin tức, giam giữ tai mắt, lừa dối quân giám sát, đến cuối cùng lại còn mặt mũi nói ngược lại, ngấm ngầm nói Dương Tư thù dai kéo chân viện quân?

Đừng nói đặt lên đầu Dương Tư, tội danh này có đặt lên đầu Vệ Từ thì Vệ Từ cũng chẳng kham nổi đâu.

Nhan Lâm còn chưa hoàn toàn đầu quân cho chủ công mà đã bắt đầu gây thù chuốc oán rồi?

Dương Tư cười lạnh, nói: “Nội tình chuyện này thế nào, trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, đừng ở đây giả vờ vô tội đáng thương đi!”

Nhan Lâm vẫn tiếp tục chớp chớp đôi mắt vô tội, như kiểu kì nghe không hiểu lời bóng gió của Dương Tư.

Một khi hai người chạm mặt nhau, giống như có pháo nổ trong không khí vậy, Dương Đào đứng bên cạnh nhìn đơ ra.

Đợi Dương Tư đi mất, Dương Đào hỏi anh bạn nhỏ nhà mình: “Không phải trước kia Thiếu Dương và Dương Tĩnh Dung nói chuyện rất vui vẻ à, vì sao bây giờ lại...”

Lúc Dương Đào quyết định dẫn binh đầu hàng, Dương Tư làm sứ giả đến bàn bạc công chuyện, tiện thể còn dẫn theo Nhan Lâm đến đây.

Anh ta vẫn cho rằng Nhan Lâm và Dương Tư cùng là văn nhân sẽ quý nhau, không ngờ rằng lần gặp mặt này hai người lại trở mặt với nhau.

Nhan Lâm cười nói: “Chỉ là có vài mâu thuẫn nảy sinh thôi, sau này ta tự đứng ra giải thích là được, Chính Trạch đừng lo.”

“Sao ta lại không lo lắng cho được? Nghe nói tính tình Dương Tư cực kỳ...”

Dương Đào nuốt lại hai chữ kia.

Chuyện Dương Tư thù dai là chuyện tất cả mọi người đều biết!

Không nói chuyện gì khác, lúc trước Dương Tư đạp chủ công Xương Thọ Vương xuống, khiến đối phương bị hãm hại tới mức suýt ói máu, đúng là một người độc ác.

Nhan Lâm nói: “Không sao, trừ phi gã có được nhược điểm trí mạng của Lâm, nếu không thì gã không làm gì được Lâm đâu.”

Thù dai thì sao?

Nếu Khương Bồng Cơ là người lẩm cẩm dễ lay động thì Nhan Lâm mới phải lo lắng cho bản thân, tiếc là cô không phải vậy, Dương Tư có muốn trả thù cũng phải cân nhắc rồi làm. Nhan Lâm làm bảo mẫu nhiều năm như thế, không nói đến các kỹ năng khác, anh ta cực kỳ giỏi vuốt lông, anh ta không tin không thể xử được Dương Tư.

Quảng cáo
Trước /1826 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net