Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
  3. Chương 1644 - Chương 1644CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (54)
Trước /1826 Sau

Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1644 - Chương 1644CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (54)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hành động của hắn ta vô cùng đột ngột và thô lỗ, lập tức đánh thức đứa con đang ngủ say, khiến cho nó sợ tới mức gào khóc.

Tiên sinh mọc sừng cực kỳ mất kiên nhẫn, hai hàng lông mày của hắn ta mang theo vẻ không vui.

Phu nhân kinh ngạc nói: “Lang quân có chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà lại không thể nói chuyện tử tế, tội gì phải dọa đứa nhỏ?”

“Các người đều cút hết đi cho ta, ta nói chuyện với phu nhân một lát.” Tiên sinh mọc sừng kiềm chế cơn tức giận, vẫy tay ra hiệu đám tôi tớ lui đi.

Chờ khi kẻ hầu người hạ đều lui xuống, hắn ta lập tức hỏi thẳng vợ của mình, rốt cuộc là con trai trưởng mà cô ta sinh ra là con của ai?

Phu nhân hơi chột dạ cũng có chút khó hiểu, bèn nói qua loa: “Đột nhiên lang quân hỏi chuyện này để làm gì thế? Chẳng lẽ có người nói nhăng nói cuội trước mặt lang quân, tạo chuyện thị phi hay sao? Rốt cuộc thì con của thiếp là của ai, lang quân là người rõ nhất, việc gì phải oan uổng sự trong sạch của thiếp chứ?”

Tiên sinh mọc sừng hỏi: “Trước khi ngươi mang thai đứa trẻ, có phải đã qua lại mờ ám với tên súc sinh của Nhiếp thị, rồi mượn cớ nhã tập để có cơ hội tằng tịu quan hệ với nhau hay không?”

Sắc mặt của phu nhân thay đổi, dung nhan xinh đẹp suýt nữa đã bị dọa tới choáng váng.

“Lang quân nghe những lời lẽ bôi xấu sự trong sạch của thiếp đó từ nơi nào vậy? Lang quân không tin thiếp thân thì đã đành, thế mà lại tin vào lời nói một phía từ người ngoài, nghi ngờ đích tử mà chàng đã yêu thương nhiều năm như vậy sao?”

Tiên sinh mọc sừng cười khẩy: “Ngươi không thừa nhận cũng chẳng sao, có phải ngươi đã làm chuyện đó hay không, trong lòng ngươi biết rõ ràng nhất. Có lẽ ngay cả việc đứa trẻ này là con của ai, ngươi cũng không rõ phải không? Ta không truy cứu trước khi kết hôn ngươi từng qua lại với ai, nhưng đã vào An thị, làm tông phụ rồi mà vẫn không biết điều như vậy, ngươi có lỗi với ta không?”

Càng nói lại càng xấu hổ giận dữ, hắn ta tưởng tượng tới việc người vợ được mình cưới hỏi đàng hoàng lại bị người khác ăn vụng, cái nỗi nhục cao tận trời xanh này dường như cứ bám lấy hắn ta.

Trước khi nữ tứ thư thịnh hành ở Trung Chiếu, quan hệ giữa nam nữ không hề bảo thủ, người càng có quyền thế địa vị thì lại càng như thế.

Quả phụ có quyền thế nuôi dưỡng trai trẻ là chuyện rất bình thường, con gái chưa chồng có một, hai lam nhan tri kỷ cũng là chuyện bình thường, trong đám sĩ tộc thì lại càng cởi mở hơn.

Có điều, sau khi kết hôn thì phải bận tâm tới thể diện của gia tộc nhà chồng, phải ổn định để phụ chồng, dạy con.

Đây dường như đã là quy luật bất thành văn trong giới sĩ tộc nhiều năm trước rồi.

Đương nhiên, từ sau khi nữ tứ thư xuất hiện, yêu cầu của nam tử Trung Chiếu đối với phụ nữ lập tức trở nên hà khắc hơn nhiều. Những quy tắc ngầm ban đầu họ vốn còn cảm thấy bình thường đã trở thành thứ ác tục khiến người khác không dễ gì tha thứ. Trước khi kết hôn đã vậy, càng khỏi phải nói tới sau khi kết hôn.

Vì vậy mà vợ chồng hai người đã cãi nhau to một trận, không tới mức điên hết cả rồi, nhưng ngoại trừ không ra tay bạo lực, căn bản không để lại chút mặt mũi nào cho đối phương nữa.

“Ngươi đã có nhiều oán hận với ta tới như vậy, vì sau trước đây lại giả câm giả điếc?” Tiên sinh mọc sừng chất vấn liên tục, phu nhân cũng bị hắn ta chọc tức, cô ta không vui mà cười châm biếm: “Rốt cuộc là vì chuyện gì mà ngươi lại tới chỗ ta la lối càn rỡ, trong lòng ngươi tự rõ ràng. Nếu như Nhiếp thị vẫn còn uy nghiêm như trước, cho dù ta có con cùng với tên Nhiếp thị đó, sau khi kết hôn vẫn còn qua lại mờ ám, ngươi dù biết cũng có dám ho he gì không? Ngay cả cái rắm ngươi còn chả đánh nổi! E là còn cam chịu để vợ của mình đi hầu hạ người ta thoải mái, còn ngươi thì tranh thủ cướp chút lợi ích nữa cơ. Thôi, ta nói thẳng với ngươi này, mấy tên làm việc tay chân trong lầu xanh còn có khí phách hơn ngươi nữa đấy. Để tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi thật sự không biết quan hệ giữa ta với người đó sao? Không hề nghe thấy một chút tiếng gió nào? Đúng là nực cười thật! Có khi ngươi cũng lờ mờ biết được gì rồi, nhưng vì trốn tránh nên không muốn theo tới cùng phải không? Bây giờ còn ra vẻ tôn nghiêm đại nam nhân tới tìm ta xử lý? Có giỏi thì ngươi dẫn người đi giết tên kia đi? Đi luôn đi chứ! Không có tài cán gì mà chỉ biết kêu la gào rống với nữ quyến trong nhà thế này, anh hùng hảo hán kiểu gì chứ? Ngươi nghĩ là ta bằng lòng à? Nếu như ta nói cho ngươi biết thì liệu kẻ cúi người trước quyền thế như ngươi có dám đứng ra không? Đồ hèn nhát!”

Tiên sinh mọc sừng nghe xong mà sắc mặt xanh mét.

“Vì sao ta lại không dám?”

Phu nhân cay độc nói: “Bây giờ thì tất nhiên là ngươi dám rồi! Nhiếp thị bây giờ còn là Nhiếp thị trước đây sao? Nếu như là năm đó, ngươi có dám hé răng không? Già trẻ cả nhà, ai cũng đều là chó săn của Nhiếp thị hết! Nhiếp thị bây giờ chỉ là một con sâu già bị nhổ hết răng nanh mà thôi, vậy mà vẫn còn chiếm lấy đỉnh núi xưng vương xưng bá, trong lòng ngươi đã sớm không phục rồi, đã có ý đồ mưu phản tự lập lâu rồi, nhưng lại ngại thể diện, không muốn mang tiếng ruồng bỏ chủ cũ, vô tình vô nghĩa. Bây giờ ngươi chất vấn ta, cũng chỉ là muốn lấy ta làm bè để làm khó Nhiếp thị thôi!”

“Ngươi nói thêm câu nữa xem?”

Dã tâm sâu kín nhất dưới đáy lòng tiên sinh mọc sừng bị vợ vạch trần không chút lưu tình, hắn ta thẹn quá hóa giận.

mTruyen.net

“Hừ, có nói thêm mười câu hai mươi câu nữa thì ta cũng dám.” Phu nhân cười khẩy, không hề sợ hãi nói: “Chỉ với một mình ngươi, cho dù có phản lại Nhiếp thị, cũng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá cả. Nếu như lợi dụng việc này để bắt phụ thân ta giúp đỡ, lợi dụng sự áy náy của người, cơ hội thành công của ngươi sẽ lớn hơn. Chỉ cần ngươi còn cần tới phụ thân ta, đừng nói là nói thêm câu nữa, ta có nói thêm cả mười ngày mười đêm nữa, ngươi có dám giết ta diệt khẩu không? Ta hỏi ngươi đấy, có dám không?”

Tiên sinh mọc sừng bị lời nói của vợ làm cho á khẩu, hai mắt đỏ đậm bắt đầu dâng lên cảm xúc phức tạp hung dữ.

Một lúc lâu sau...

“Ngươi không dám!”

Phu nhân cười khẩy rồi nâng tay lên sửa sang lại vạt áo, ngẩng đầu ưỡn ngực lướt ngang qua hắn ta rồi ra ngoài, chỉ để lại hai chữ.

“Vô dụng!”

Đúng là không khác gì suy đoán của phu nhân, quả thật là tiên sinh mọc sừng cần có sự trợ giúp của cha vợ, nên bây giờ vẫn chưa phải lúc hắn ta trở mặt với nhà vợ. Chờ tới khi chuyện thành công rồi, lông cánh đầy đủ, hắn ta sẽ không cần phải tiếp tục chịu đựng sự nhục nhã của người đàn bà chanh chua kia nữa.

An thị cùng Chu thị nhanh chóng ký kết ngầm với nhau, thừa dịp Nhiếp Thanh còn đang dồn cho Trịnh Hạo phải nhảy lên nhảy xuống, bèn cấp tốc ra tay, chặn ngang tình tiết nội đấu.

Ban đầu An thị và Chu thị đều dựa dẫm vào Nhiếp thị, nên Nhiếp thị không đề phòng bọn họ nhiều lắm, thậm chí còn tin tưởng ở một mức nhất định, chẳng ai ngờ rằng tay sai trước đây của mình lại đột nhiên cắn ngược lại.

Muốn nói tới việc An thị cùng Chu thị gia nhập nội chiến, ai là ngạc nhiên nhất, không ai khác là Trịnh Hạo. Cho dù hắn ta ra tay trước chiếm lợi thế, lừa được hai tòa thành của Nhiếp Thanh, nhưng sau khi Nhiếp Thanh phản ứng lại đã áp dụng phản kích hữu hiệu.

Dù sao thì lực lượng của Trịnh Hạo vẫn còn mỏng, cho dù có đám người Kỳ Quan Nhượng âm thầm nâng đỡ cũng không thể đấu lại Nhiếp Thanh được, suýt chút nữa đã bị đối phương treo lên dạy cách làm người rồi.

An thị và Chu thị gia nhập nội đấu, nội bộ Nhiếp thị mâu thuẫn, áp lực của Trịnh Hạo ở tiền tuyến chợt giảm. Không chỉ có hòa hoãn lại, mà còn khiến cho Nhiếp Thanh đang hừng hực khí thế phải đỡ trái hở phải, khá là chật vật.

Kỳ Quan Nhượng và Tôn Văn vây quanh bếp lửa xem náo nhiệt, tâm trạng vô cùng vui sướng, định bụng góp thêm một viên gạch vào cuộc nội đấu khó khăn lắm mới nhen nhóm được này.

Đám người Nhiếp Thanh vô cùng mẫn cảm đã phát hiện ra chuyện không bình thường, không muốn bị lôi vào vũng bùn nội đấu này, tuy nhiên sự tham lam của Trịnh Hạo, dã tâm của An thị và Chu thị lại không dễ dàng bỏ qua được. Nhiếp Thanh càng lo lắng cho đại cục, bọn chúng ngược lại càng tỏ ra không hề sợ hãi, cuối cùng thật sự khiến cậu ta tức giận.

Nhiếp Thanh hiểu rất rõ, dựa theo tình hình này, hoặc là chết trong nội đấu của ba nhà, hoặc là dồn mọi sức lực bình ổn nội đấu rồi bị Khương Bồng Cơ lợi dụng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nhiếp Thanh lựa chọn phương án hai.

Khương Bồng Cơ là họa ngoại xâm, Trịnh Hạo, Chu thị và An thị là nội loạn.

Nhiếp Thanh tự thấy là mình không có chỗ nào không ổn với bọn họ hết, bọn họ lại phản bội ngay trong thời điểm Nhiếp thị khó khăn nhất, cắn ngược lại một cái. Loại tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này mà không giết đi, còn để lại ăn mừng năm mới hay sao?

Nhiếp Thanh không muốn ngày nào đó mình xuống âm phủ gặp cha, sẽ bị cha trách cứ rằng ngay cả gia thần cũng không kiểm soát được.

Nhiếp Thanh trở nên nghiêm túc, trận nội đấu này lại đánh càng náo nhiệt hơn. Ngoại trừ ngày đón năm mới phải ngưng chiến ra, những lúc còn lại đều đánh nhau túi bụi. Ban đầu vốn chỉ có mấy nhà tham chiến, sau này lại kéo theo cả những thế lực khác vào nữa, thế cục vô cùng hỗn loạn.

Nhìn chung, Trung Chiếu, Nam Thịnh và Đông Khánh, có mỗi Khương Bồng Cơ và An Thôi là sống vui vẻ.

Khương Bồng Cơ vẫn ăn mừng năm mới như bình thường, còn An Thôi thì vui vẻ vì được làm cha!

Quảng cáo
Trước /1826 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mặt Nạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net