Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
  3. Chương 1664 - Chương 1664CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (72)
Trước /1826 Sau

Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1664 - Chương 1664CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (72)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

“Chủ công... Chủ công, ngài tha cho mạt tướng đi, mạt tướng quả thật rất oan uổng.”

Lữ Trưng nhận được tin lương thảo bị cướp bèn vội vàng chạy đến, đúng lúc thấy hai tên lính trói gô tướng lĩnh vận chuyển lương thảo, lôi ra để xử theo quân pháp. Vị tướng này tự biết kiểu gì mình cũng phải chết nhưng vẫn không từ bỏ hy vọng được sống. Liếc mắt thấy bóng người của Lữ Trưng, hắn vội vàng gân cổ cao giọng kêu oan: “Quân sư! Quân sư! Mạt tướng bị oan, mạt tướng cần cù chăm chỉ trông coi vận chuyển lương thảo, chưa từng thông đồng với địch phản bội chủ công!”

Lữ Trưng nghe thấy hắn kêu oan với mình thì ngừng bước một chút, guốc gỗ giẫm lên đá vụn phát ra âm thanh lạo xạo.

Vị tướng kia lại vùng vẫy, nói: “Mạt tướng tuyệt đối không tiết lộ tin tức về lương thảo. Quân sư, mau cứu mạt tướng với! Mạt tướng quả thật bị oan!”

“Lương thảo là giả, đã bị đánh tráo từ lâu rồi, mạt tướng bị oan mà!”

“Quân sư cứu mạng!”

Lữ Trưng chỉ ngừng bước một chút rồi khôi phục lại sắc mặt bình thường, giơ tay vén cửa lều chủ công lên, khom người tiến vào.

Anh ta tới khá muộn, đã có rất nhiều người ngồi bên trong lều rồi, chỉ là có không ít người đang căng thẳng nên không phát hiện động tĩnh khi anh ta tiến vào.

An Thôi vừa mới hạ lệnh chém chết tướng lĩnh vận chuyển lương thảo, vẫn còn chưa nguôi giận, thấy Lữ Trưng đến muộn mà vẫn còn thong dong thì trong lòng càng không thích.

Vào lúc này An Thôi không nghĩ tới chuyện lều của Lữ Trưng cách lều của chủ tướng khá xa, dù Lữ Trưng có chạy chậm đến cũng không thể đến đầu tiên được. Dĩ nhiên, là một tên đàn ông cặn bã “đạt tiêu chuẩn”, An Thôi sẽ không nhận sai về mình.

Đối xử với người mình không ưa bằng cách gọi phải tới đuổi phải đi, đó mới là cách hành xử bình thường của một tên cặn bã chính hiệu.

Lúc không cần thì lạnh nhạt với Lữ Trưng, lúc cần đến thì lại tỏ ra thân thiết.

An Thôi kiềm chế sự ghét bỏ trong nội tâm, trầm giọng hỏi đối sách, hai mắt tựa như có sự tín nhiệm trong đó.

Lữ Trưng sớm đã quen với cách làm việc của An Thôi, anh ta cảm khái chủ công quả thật diễn rất sâu, toàn thân trên dưới chỗ nào cũng là diễn xuất ra cả, anh ta xấu hổ chắp tay nói: “Thần vừa mới biết được tin lương thảo bị cướp, vội vàng chạy đến nên còn chưa có thời gian điều tra rõ sự việc...”

An Thôi hơi nghẹn họng, trong lòng càng khó chịu hơn.

Lữ Trưng thấy An Thôi không nói gì được, bèn quay đầu lại hỏi những người khác chuyện vừa xảy ra.

An Thôi im lặng nuốt ngược những lời mắng chửi trong cổ họng về, kiềm chế bực bội đợi Lữ Trưng nghe rõ đầu đuôi sự việc.

Hai trăm nghìn thạch lương thảo cũng không phải số lượng nhỏ, việc này còn liên quan đến chi tiêu sinh hoạt của toàn quân, đương nhiên đội ngũ trông coi lương thảo không dám lơ là. Nhưng mà có đề phòng nghiêm ngặt thế nào thì vẫn không thể đề phòng được, thời điểm đại quân vận chuyển lương thảo sắp đến nơi thì bị quân địch xông ra cướp mất.

Mọi người đều cho rằng năng lực hành động như thế chỉ có thể là kiệt tác của Khương Bồng Cơ.

Thân phận và địa vị của Khương Bồng Cơ lên như diều gặp gió, những việc cô đã từng làm đều bị người ta nghiên cứu, phân tích kỹ càng. Vị sát thần này đã từng làm biết bao nhiêu chuyện khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, đám người An Thôi là kẻ địch của cô nên đương nhiên cũng phải biết.

Sau khi phân tích, bọn họ nhất trí đẩy cái tội này cho Khương Bồng Cơ.

Nào ngờ, sau khi Khương Bồng Cơ cải tà quy chính thì chưa hề đi dạo qua tiền tuyến chứ đừng nói gì đến chuyện dẫn người đi cướp lương thảo.

Vụ cướp lương thảo đích xác là do đội ngũ dưới trướng của cô làm, nhưng mà người hưởng lợi cuối cùng lại không phải cô.

Lữ Trưng nhạy bén phát hiện có gì đó không ổn, cau mày hỏi người bên cạnh.

Hồi lâu sau, anh ta nói với An Thôi: “Chủ công, chuyện này còn có điểm khả nghi, thần khẩn cầu chủ công thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tạm thời lưu lại một mạng cho Sài tướng quân.”

An Thôi suýt nữa tức ngã ngửa ra, hắn không nhịn được nữa, ngay trước mặt mọi người mắng Lữ Trưng, nói anh ta đừng có mà có tâm tư khác.

Sài tướng quân mà Lữ Trưng nhắc tới chính là tướng lĩnh vận chuyển lương thảo thông đồng với quân địch phản chủ, loại người như vậy mà không giết thì nên giết ai?

Giết Lữ Trưng sao?

An Thôi không ngờ Lữ Trưng lại còn cầu xin tha thứ cho Sài tướng quân, vì vậy không kiềm chế được càng tức hơn.

“Khẩn cầu chủ công nghe một lời của Trưng, trong chuyện này có rất nhiều điểm khả nghi, chủ công phải cư xử thận trọng.” Lữ Trưng vẫn là dáng vẻ giải quyết việc chung, giọng nói lãnh đạm: “Lương thảo là việc có liên quan đến bí mật của quân ta, quân địch làm sao biết được rõ ràng như thế, đánh Sài tướng quân không kịp trở tay?”

An Thôi cười nhạt hỏi ngược lại anh ta: “Có cả bức thư tên này thông đồng với địch phản chủ, ngươi nói xem tại sao Liễu Hi lại biết rõ được?”

Nhìn qua là biết quân địch đã mưu tính từ lâu, chắc chắn có nội ứng cung cấp tin tình báo cho bọn họ.

Ngoại trừ chứng cứ xác thực là Sài tướng quân còn có thể là ai?

Vấn đề ngu xuẩn như thế này thật sự không biết có chỗ nào dị thường nữa.

Lữ Trưng nói: “Nếu đã như vậy, sau khi lương thảo bị cướp, vì sao hắn không thuận tiện ‘bị’ Liễu Hi bắt làm tù binh luôn, thoát khỏi khốn cảnh này mà trái lại còn mang binh phá vòng vây báo tin tức về cho chủ công, cuối cùng dẫn đến họa sát thân? Ngoài ra, Sài tướng quân còn nói lương thảo là giả, chuyện đó là sao chứ?”

An Thôi tức giận nói: “Đây chẳng qua là thủ đoạn của một tên phản chủ muốn giữ mạng sống và đi hãm hại người thôi.” Nguồn : mTruyen.net

Lữ Trưng lại không cho là như vậy.

Thời điểm quân địch đánh lén, Sài tướng quân dốc sức bảo vệ lương thảo, nhưng quân địch lại có được “thiên thời, địa lợi, nhân hòa”, bất ngờ xông đến chém giết khiến mọi người không kịp trở tay, động tác mạnh mẽ như hổ, đánh cho đối phương ngớ hết cả người. Sài tướng quân cố gắng kéo dài thời gian nhưng không thành công, cuối cùng bất đắc dĩ mới phải thiêu hủy hết chỗ lương thảo đó. Bọn họ không thể sử dụng thì cũng không thể để lương thảo rơi vào miệng kẻ thù được.

Kết quả...

Lương thảo bên trên là đồ thật còn dưới đáy lại là đồ ngụy trang, bên trong căn bản không phải lương thảo.

Sài tướng quân phát hiện ra chuyện này cũng rất bối rối, chuyện này so với chuyện quân địch đánh lén còn khiến người ta sợ hãi hơn nhiều.

An Thôi muốn giết hắn, hắn đành phải nói chuyện này ra, kết quả chẳng có ai tin hắn cả.

“Hãm hại người? Hãm hại ai mới được?” Lữ Trưng trầm giọng nói: “Chủ công lại bao che khuyết điểm, vào những lúc như thế này không nên thiên vị bất kỳ kẻ nào.”

Người phụ trách lương thảo chính là Hoa Uyên.

Nếu như Hoa Uyên chuẩn bị lương thảo thật thì Sài tướng quân chính là kẻ nói láo.

Ngược lại, lô lương thảo có vấn đề này lại do đích thân Hoa Uyên chuẩn bị.

Nói không chừng người tiết lộ chi tiết chuyện vận chuyển lương thảo dẫn đến việc quân địch đánh lén đúng lúc cũng là Hoa Uyên.

Chỉ bằng chiêu này, lô lương thảo hai trăm nghìn thạch này đã bị Hoa Uyên danh chính ngôn thuận chiếm đoạt.

Dĩ nhiên, không chỉ có An Thôi không tin chuyện này mà tất cả mọi người đều không tin.

Hoa Uyên làm như vậy thì được lợi ích gì?

Bọn họ không biết nhưng Lữ Trưng biết rất rõ.

Nội tâm tên điên kia chính là “Liễu Hi”, tham ô lương thảo, nhẫn tâm bán đứng đồng đội, các người nói xem gã được lợi ích gì?

Tên yêu nghiệt đó chuẩn bị lên trời rồi!

Dĩ nhiên, dù Lữ Trưng có nói cho mọi người biết Hoa Uyên có nhân cách “Liễu Hi” thì đoán chừng cũng chẳng có ai tin, ngược lại sẽ cho rằng anh ta vì muốn chèn ép Hoa Uyên mà sử dụng thủ đoạn thấp hèn. Lữ Trưng cũng lười phải cố hết sức mà chẳng được cảm ơn nên chẳng thèm quân tâm nữa. Anh ta đã hoàn toàn tuyệt vọng với những “đồng đội” như thế này.

An Thôi cũng sắp tức đến chết đi sống lại rồi.

Lời này của Lữ Trưng có ý gì?

Mắng hắn thiên vị người khác trước mặt mọi người ư?

Bọn họ vẫn chưa biết thật ra Khương Bồng Cơ cũng rất tức giận, sự phẫn nộ của hai vị đại lão chư hầu này ngang bằng nhau luôn rồi.

Khương Bồng Cơ nhìn lương thảo Lý Uân cướp về, mặt đen sì.

“Hừ, mấy năm nay Lữ Thiếu Âm ăn không ít óc heo nhỉ, đầu óc được bồi bổ không tồi, tính kế đến trên đầu ta rồi.”

Khương Bồng Cơ nghiến răng kèn kẹt.

Tốn bao công sức mới cướp được lương thực, thế mà lại là đồ giả, vừa phí sức lại vừa bị cười vào mặt.

Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Bồng Cơ nhắm thẳng vào Lữ Trưng, dù gì loại thủ đoạn đào hố hại người này đúng là “phong cách” của anh ta.

Dù Khương Bồng Cơ có nghĩ nát óc cũng không đoán được bề tôi Hoa Uyên của An Thôi lại có nhân cách “Liễu Hi”, âm thầm chuẩn bị chuyện này.

Hoa Uyên - hung thủ chân chính sau màn lúc này đang nhìn chằm chằm vào bình sứ nhỏ trong tay mà cười.

“Đây là cái gì thế?” Đế cơ Tây Xương lo lắng hỏi.

Hoa Uyên đáp: “Độc.”

Đế cơ Tây Xương ưỡn cái bụng đang mang bầu ra, run rẩy sợ hãi hỏi gã: “Cho ai vậy?”

Hoa Uyên cười nói: “Ngươi đoán xem?”

Đế cơ: “...”

Đoán không ra!

Quảng cáo
Trước /1826 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nóng Bỏng - Mạn Lâm

Copyright © 2022 - MTruyện.net