Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
  3. Chương 1683 - Chương 1683CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (91)
Trước /1826 Sau

Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1683 - Chương 1683CHIẾM NAM THỊNH, GIẾT AN THÔI (91)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dù sao Khương Bồng Cơ cũng xuất thân nghề binh, cho dù đã rút lui khỏi tuyến đầu nhưng không đồng nghĩa với việc cô rời xa chiến trường hoàn toàn.

Chỉ là không xung phong đi đầu giống như trước kia thôi.

[Bóng Bàn Của Trương Kế Khoa]: Streamer đang lo đám Phù Vọng sẽ bị lật thuyền trong mương? Đây là đi áp trận cho bọn họ nhỉ.

Khương Bồng Cơ châm chọc: “Phần công lao này chính là nhặt không, gần như không có độ khó gì cả. Nếu ngay cả chút việc nhỏ này mà Phù Vọng còn làm không xong, vậy thì lần sau để gã cút về nhà đào khoai lang đi. Tôi lo lắng cho bọn họ? Tôi lo lắng cho mấy phế vật làm cái gì?”

[Ngộ Huỳnh]: (#^.^#) Bộ dạng nói một đằng làm một nẻo của Streamer thật đúng là xem trăm lần không chán. Nếu cô phế truất Phù Vọng, đuổi gã về quê trồng khoai lang, vậy phí phụng dưỡng của chị gái Tuệ Quân, tiền sữa bột bỉm tã của hai bé cưng long phượng và tiền đi học của chúng phải tìm ai mà lấy?

Cho dù đã trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng nhóm cá muối vẫn không thể bỏ qua chuyện tên Pigboy Phù Vọng khốn nạn “hoành đao đoạt ái”.

Chỉ là nể mặt đôi song bào thai đáng yêu mềm mềm kia, bọn họ mới miễn cưỡng tiếp nhận Phù Vọng.

Khương Bồng Cơ nói: “Lo lắng cho bọn họ? Đó là chuyện không thể nào, tôi chỉ đi đốc chiến mà thôi.”

Nhóm cá muối đều quen với tính nghĩ một đằng nói một nẻo của Khương Bồng Cơ rồi. Dù Streamer kiêu ngạo mạnh miệng thì trong lòng bọn họ vẫn tốt đẹp, là báu vật nhân gian.

Màn đêm trầm lặng, khắp nơi im ắng, chỉ có tiếng vó ngựa và tiếng nổ lép bép của cây đuốc chiếu sáng trên tay kỵ binh đi tuần tra.

Phù Vọng mặc một bộ áo giáp vừa uy nghiêm lại nặng nề, làm nổi bật lên thân hình vốn đã khôi ngô cường tráng giống như núi nhỏ của gã. Hành quân gian khổ, mười ngày nửa tháng gã mới có thể tìm được thời gian rửa sạch mặt mũi, lần cạo râu gần đây nhất hình như là tám ngày trước. Bởi vì thời gian dài không thể xử lý, nên gốc râu màu đen ở hai gò má và hai má hơi dài, nhìn khá lộn xộn, mũ giáp lại ép râu của gã lại, khiến gã rất không thoải mái...

Nếu không phải gã còn lý trí thì gã đã muốn rút trường đao bên hông ra cạo sạch râu trên mặt.

Thời điểm Tạ Tắc tuần tra các nơi trở về bẩm báo thì phát hiện, Phù Vọng thường xuyên gãi mặt, còn tưởng gã bị muỗi rừng đốt.

“Chỗ mạt tướng còn chút thuốc bột đuổi côn trùng, hay là Phù tướng quân dùng chút đi?”

Tạ Tắc tháo túi thuốc đeo trên eo xuống, đưa tới trước mặt Phù Vọng.

Phù Vọng ngớ người, hai giây sau mới nhận ra là Tạ Tắc hiểu lầm, gã xua tay nói: “Không phải bị muỗi đốt, không cần.”

Đáy mắt Tạ Tắc có chút kinh ngạc, tò mò hỏi: “Vậy vì sao Phù tướng quân lại luôn gãi mặt?”

Phù Vọng hơi ngượng ngùng nói: “Râu ngắn đâm mặt, không thoải mái, dao cạo lại đặt trong doanh trướng không cầm theo...”

Tạ Tắc: “...”

Hắn có thể làm gì đây?

Đương nhiên là cười một tiếng xấu hổ mà không thất lễ rồi.

Tuổi của Phù Vọng ở trong đám người không tính là trẻ, nhưng mọi người lại phát hiện đến giờ mà gã còn không để râu.

Cho dù đánh giặc bận rộn tới đâu, gã cũng sẽ nặn ra gần nửa ngày để xử lý tốt râu ria trên mặt.

Cho dù không để râu cũng không làm giảm bớt khí khái nam tử của Phù Vọng, nhưng người ngoài nhìn vào cứ cảm giác thiếu chút gì đó.

Tạ Tắc tò mò hỏi một câu, Phù Vọng thản nhiên nói: “Người trong nhà không thích lắm, nói là râu đâm mặt.”

Tướng mạo long phượng thai đều giống Tuệ Quân, da thịt vừa mềm vừa mịn, Phù Vọng hôn trộm một cái là lại đâm khiến đứa nhỏ đau khóc, dần dà làm đứa nhỏ không thích lại gần gã nữa. Rơi vào đường cùng, Phù Vọng chỉ có thể nhẫn tâm từ bỏ thói quen để râu, hai ba ngày cạo râu một lượt.

Không râu hoặc râu dài hẳn không nói, ghét nhất chính là không dài không ngắn, mũ giáp lại kề sát mặt bảo vệ hai gò má, ép nặng khiến râu đâm vào mặt.

Tạ Tắc nói: “Nghe qua quả thực rất hâm mộ.”

Phù Vọng ưỡn ngực nói: “Đương nhiên.”

Không để râu còn có một ưu điểm, đó là nhìn trẻ tuổi hơn.

Từ lúc vào nhà Tuệ Quân, Phù Vọng ghét nhất chuyện bị người ta lấy tuổi tác của gã ra nói.

Cho dù gã không lớn hơn Tuệ Quân quá nhiều, nhưng chút tuổi tác này vẫn khiến Phù Vọng ghét bỏ, chỉ mong hai người cùng tuổi mới tốt.

Hai người nói chuyện phiếm hai câu thì ăn ý ngừng lại, quay về nói chuyện kết quả tuần tra.

Bọn họ đều biết, tối nay lập công là chuyện chắc chắn, nếu vô tình mà sai sót... Ha ha, chủ công có thể lột da bọn họ luôn.

Đây là chuyện mà Phù Vọng sợ nhất.

Vì sao?

Bởi vì gã sợ vợ.

Nếu Tuệ Quân biết gã kéo chân sau của chủ công, vậy thì cảnh tượng kia quả thực không đành lòng tưởng tượng.

Đám người Phù Vọng đã chuẩn bị đầy đủ, đương nhiên là đã tính trước mọi việc.

Vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu quân địch!

Phù Vọng không phải đợi quá lâu, một loạt âm thanh tiếng vó ngựa nặng nề truyền từ xa tới gần.

Vì sự thành công của lần mai phục này, vó ngựa của chiến mã đều được bọc vải, giảm bớt tiếng vang lúc chạm đất.

“Phù tướng quân, có động tĩnh.”

“Chậc, thật sự phải nói là...” Trên mặt Phù Vọng hiện lên một nụ cười lạnh, chợt đứng dậy, xoay người ngồi lên lưng ngựa, hạ lệnh: “Ra lệnh thông báo cho các nơi, bảo tất cả bọn họ đề cao cảnh giác lên, hôm nay quyết không thể để lọt lưới một con cá nào!”

“Vâng!”

Phù Vọng và Tạ Tắc phụ trách hai bộ phận khác nhau, Phù Vọng chịu trách nhiệm công kích, Tạ Tắc thì bao vây tiễu trừ, hai người phối hợp, trước sau giáp kích kẻ địch.

Gió đêm hiu quạnh, bóng cây lay động, bóng đen nhấp nhô gần như muốn tan ra làm một thể với đêm tối.

Nếu chỉ là phá hủy kho lương thì An Thôi phái hơn nghìn nhân mã là đủ rồi, nhiều người dễ làm lộ mục tiêu. Nhưng mục đích của hắn là cướp lương thực bổ sung cho bản thân, đương nhiên binh lực không thể quá ít. Nếu không, cho dù cướp được lương thực, bọn họ cũng không có đủ người để chở lương thực đi.

Vì cổ vũ ba quân, An Thôi được ăn cả ngã về không, làm một quyết định lớn mật - hắn quyết định mang binh đột kích đêm khuya!

Đương nhiên, chuyện mang binh đột kích đêm khuya này chắc chắn không thể so sánh với hành động vĩ đại của Khương Bồng Cơ, nói trắng là đi theo trong đại quân, cho dù là tiến lên hay lui về sau đều lưu đường sống, an toàn nhất. Nhưng cho dù như vậy, An Thôi cũng có phần không tình nguyện, dù sao không phải ai cũng là cái loại quái vật không đánh giặc không giết người thì toàn thân không thoải mái như Khương Bồng Cơ. An Thôi coi trọng tính mạng của mình nhất, làm sao có thể chạy đi mạo hiểm như vậy?

Nhưng mà, hắn không làm vậy thì không được.

Sĩ khí toàn quân đã thấp tới cực điểm, mấy ngày gần đây không ngừng có đào binh, chỉ tính sơ sơ đã tổn thất hơn mười nghìn binh lính tầng chót nhất.

Vậy phải làm như thế nào mới có thể tăng cường sĩ khí?

Bạn đang đọc truyện tại mTruyen.net

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có “thân chinh”.

Khương Bồng Cơ mô phỏng chữ Lữ Trưng, viết một phong thư không chê vào đâu được, bản vẽ thô sơ gửi kèm cũng là thật. An Thôi dẫn theo ba mươi nghìn tinh binh được tuyển chọn tỉ mỉ xuất phát, dọc theo đường đi vẫn chưa phát hiện bất kỳ điểm khả nghi nào. Theo đại quân xâm nhập, lòng tin của An Thôi đã tăng lên gấp bội.

“Nếu lần này thành, nên ghi cho Thiếu Âm một công.”

An Thôi than thở giống như cảm thán.

Cho dù hắn và Lữ Trưng đã cách lòng nhưng Lữ Trưng vẫn trung thành và tận tâm với hắn, khắp nơi mưu tính cho hắn.

Niệm đến tình cũ, lòng dạ An Thôi cũng mềm đi ba phần, hắn tính sau khi Lữ Trưng đỡ bệnh thì tiếp tục bổ nhiệm.

Cho dù Lữ Trưng bất mãn với hắn thì đã làm sao?

Hắn là vua, Lữ Trưng là thần, có quan hệ vua tôi, Lữ Trưng còn có thể lật trời?

Ôm suy nghĩ này trong đầu, sự cảnh giác trong lòng An Thôi thoáng thả lỏng.

Hắn có thể thả lỏng, những người khác lại không dám.

Hành quân hơn một canh giờ, đã qua hơn nửa đêm, rốt cuộc đám người An Thôi cũng tới gần vị trí kho lương.

“Hình như phòng vệ nơi này hơi khác thường?”

An Thôi là một người đa nghi, một khi phát hiện điểm khác thường, hắn sẽ lập tức quay đầu rời đi.

“Bẩm chủ công, không có khác thường.”

An Thôi thầm vui vẻ, vỗ tay nói: “Trời cũng giúp ta!”

Quảng cáo
Trước /1826 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ánh Dương Ấm Áp

Copyright © 2022 - MTruyện.net