Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
  3. Chương 1720 - Chương 1720
Trước /1826 Sau

Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1720 - Chương 1720

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CẢM XÚC LẪN LỘN

Đế cơ Tây Xương không nhớ được mình đã ngủ bao lâu rồi, đến lúc cô ta từ từ mở to mắt ra, chỉ cảm thấy cơ thể của mình uể oải lờ đờ, mỏi đến mức không muốn nhúc nhích.

Hàng lông mi như đôi cánh ve hơi run rẩy, đôi mắt tràn đầy hơi nước lộ vẻ trống rỗng và mơ màng, không biết mình đang ở đâu, giờ là năm nào tháng nào.

Hoàng hôn bên ngoài song cửa, chiếu bóng vàng sặc sỡ vào trong phòng, bóng cây ngoài cửa sổ bị gió mùa thu thổi lắc lư trái phải, đế cơ Tây Xương cẩn thận lắng nghe, có thể nghe văng vẳng đâu đây tiếng xào xạc của lá cây và tiếng gió... Xung quanh rất trống vắng yên lặng, giống như trên thế giới này chỉ còn lại mỗi mình cô ta.

Trước khi bị hôn mê, cô ta đã tiêu hao rất nhiều sức lực, lúc vừa mới tỉnh dậy, thậm chí đế cơ Tây Xương còn chưa phản ứng lại được vì sao mình lại nằm ở đây.

Đợi đến lúc cô ta nhớ lại được ký ức trước khi hôn mê, cô ta mới nhớ ra trước khi cô ta hôn mê thì đang sinh con...

Sinh con?

Đế cơ Tây Xương sửng sốt, bàn tay ở bên dưới lớp chăn đã không nhịn được xoa xoa cái bụng xẹp đi không ít của mình.

Bàn tay cô ta cảm nhận được sự mềm mại, hơi dùng sức nhéo một cái, có thể nhéo được một cục thịt mềm mềm.

Nhìn vào thì vẫn thấy bụng của cô ta khá lớn, hoàn toàn không có eo thon như trước lúc mang thai, nhưng cô ta biết, cảm giác gắn liền máu mủ giữa cô ta và đứa nhỏ suốt mấy tháng qua biến mất rồi. Lúc đứa nhỏ còn ở trong bụng cô ta, bụng cô ta lúc nào cũng căng cứng lên, lúc chọc vào sẽ thấy cứng cứng, bây giờ vuốt lại rất mềm mại.

Chuyện này khiến đế cơ Tây Xương quên mất mấy vết nhăn xấu xí trên bụng mình khi mang thai, bây giờ trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất...

Đứa nhỏ đâu rồi?

Cho dù cô ta không hề mong đợi đứa nhỏ này ra đời, nhưng không thể phủ nhận được, đứa nhỏ này là người có huyết mạch gần gũi nhất với cô ta trên đời này. Cho dù sự tồn tại của nó có khó chịu đến thế nào đi nữa, nó cũng là đứa nhỏ cô ta phải mang thai lâu ngày mới sinh ra được. Có một đứa nhỏ ở bên cạnh vẫn sẽ tốt hơn là không có gì.

“Người... Người đâu...”

Lúc đế cơ Tây Xương muốn mở miệng nói chuyện, cô ta mới nhận ra cổ họng của mình khô như bị thiêu cháy, cảm giác muốn uống nước mãnh liệt chưa từng thấy.

Cô ta chịu đựng cảm giác khó chịu trong cổ họng, cố gắng dùng giọng nói vừa nhỏ vừa khản đặc của mình để gọi thị nữ vào hầu hạ.

Trùng hợp, thời gian đế cơ Tây Xương tỉnh lại đúng là lúc tỳ nữ vừa mới đi ra ngoài để làm việc khác, cho nên sau khi cô ta tỉnh lại, phải chờ đợi rất lâu mới có một người để ý đến cô ta. Tỳ nữ thấy đế cơ Tây Xương đã tỉnh lại, ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa làm đổ chậu nước, tỳ nữ vội vàng bưng nước ấm tới, sau đó gọi thầy thuốc đến.

Sau khi uống một cốc nước, ngọn lửa trong cổ họng mới được dập tắt, đế cơ Tây Xương không nhịn được thở dài một tiếng đầy thoải mái.

“Đứa nhỏ đâu rồi?”

Đế cơ Tây Xương thấp thỏm hỏi, hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ xoắn hết vào với nhau, vừa lộn xộn vừa không thể cắt đứt được.

Cô ta hy vọng đứa nhỏ vẫn còn sống sót khỏe mạnh, nhưng lại cảm thấy khả năng đứa nhỏ còn sống không lớn lắm.

Trước khi hôn mê, đế cơ Tây Xương nghe bà đỡ nói nơi đó mới mở ra được ba ngón tay, còn lâu mới đến lúc sinh con, nhưng lúc này cô ta đã đau đến mức mất sức rồi, thật sự không tiếp tục được nữa. Sau khi hôn mê xong tỉnh lại thì là bây giờ, cái bụng to của cô ta đã trống rồi, nhưng bên cạnh cô ta cũng không có tiếng khóc của trẻ con...

Đế cơ biết rõ ràng điều này có nghĩa là gì, không khỏi cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Con người là một loài sinh vật rất phức tạp, đứa nhỏ này không còn nữa khiến đế cơ Tây Xương vừa cảm thấy tuyệt vọng, đồng thời cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Người ngoài đều nghĩ rằng đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ này là con của An Thôi, chỉ có cô ta và hoàng huynh biết đứa con trong bụng cô ta là kết quả của hành động trái luân thường đạo lý giữa hai người.

Cô ta và hoàng huynh là anh em ruột cùng một mẹ mà ra, đứa nhỏ được sinh ra do quan hệ loạn luân có khả năng rất cao là quái vật có hình thù kỳ quái!

Lúc Tây Xương còn chưa bị tiêu diệt, hoàng thất vẫn còn cường thịnh, trong hoàng thất từng có tin một đế cơ đời trước nào đó làm ẩu rồi mang thai với chú ruột của mình, sau đó nghe nói vị đế cơ kia sinh ra một con quái vật có ba chân nhưng không có mũi không có miệng, cuối cùng nó bị ném chết, rồi chỉ mai táng qua loa để che giấu chuyện xấu này.

Có rất nhiều tin đồn tương tự lưu truyền trong hoàng thất, đế cơ Tây Xương càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi không thôi.

Nếu đứa nhỏ này là quái vật, cô ta là người phụ nữ sinh ra quái vật, có thể nào sẽ gặp nguy cơ không?

Người ngoài có thể nghi ngờ rằng đứa nhỏ này không phải là con của An Thôi hay không, sau đó tiện đà tra ra được cô ta và hoàng huynh của cô ta cắm sừng An Thôi không?

Cho dù không phải là cô ta cố ý cắm cái sừng này lên đầu An Thôi, mà là do Hoa Uyên tính kế ép cô ta...

Nhưng... nói ra rồi thì có ai tin tưởng chứ?

Cân nhắc đi cân nhắc lại, đế cơ Tây Xương vừa hy vọng đứa nhỏ còn sống để bầu bạn với mình, đồng thời cũng hy vọng nó không làm liên lụy mình.

Từ lúc cô ta hỏi cho đến lúc tỳ nữ trả lời cùng lắm cũng chỉ có vài giây, nhưng đã có vô số suy nghĩ bay qua nhảy lại trong đầu cô ta.

Bàn tay của đế cơ đặt dưới chăn nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào miệng của tỳ nữ.

Tỳ nữ nói: “Tiểu... Tiểu lang quân đang ở chỗ bà vú, vừa mới uống sữa xong.”

Tỳ nữ hơi xoắn xuýt khi phải nhắc đến đứa nhỏ này.

Từ nhỏ đã vô sinh, bà đỡ nói rằng cả đời bà ta đi đỡ đẻ chưa bao giờ gặp phải trường hợp như thế này.

Không ra nam cũng chẳng ra nữ, xưng hô với nó thế nào là cả một vấn đề.

Tỳ nữ nghĩ mà không khỏi cảm thấy thương xót, đứa nhỏ có một thân thể không được trọn vẹn như thế, nhưng lại có vẻ ngoài đẹp mắt động lòng người, không biết tương lai sẽ rước lấy bao nhiêu phiền toái và đau khổ. Trên đời này không phải chỉ có mỗi con gái xinh đẹp mới bị tranh giành, con trai đẹp mắt cũng là con mồi trong mắt kẻ mạnh.

Một người khuyết tật sinh ra đã vô sinh, vừa không phải con trai cũng không phải con gái, xét trên một mặt nào đấy để nói, sự tồn tại của cậu ta là một sự “thần kì”, vẻ ngoài rất xinh xắn, sau này chắc chắn sẽ rước phải một vài tên biến thái thích của lạ. Ôi, nếu tiểu lang quân là một đứa con gái từ đầu đến cuối thì tốt rồi, dựa vào thân phận di phúc tử của An Thôi thêm cả thân phận một đứa con gái không có sức uy hiếp, có lẽ Lan Đình Công sẽ coi trọng phần nào.

Có người che chở cho, cho dù vẻ ngoài tiểu lang quân có hại nước hại dân đến mức nào thì cũng có thể trưởng thành yên ổn.

Chỉ tiếc...

Cậu ta là một người vô sinh.

Câu trả lời của tỳ nữ nằm ngoài dự đoán của đế cơ Tây Xương, bởi vì đang thấy khiếp sợ nên cô ta không để ý vẻ ngượng ngùng trên mặt tỳ nữ.

“Mau, mau bế đứa nhỏ đến đây để ta xem xem.”

Tin tốt này có thể tạm thời che lấp sự nghi hoặc trong lòng cô ta, cô ta còn nhớ rõ ràng mình đã đau đến mức hôn mê, căn bản không thể tiếp tục sinh được nữa, nếu vậy thì đứa nhỏ khó sinh này ra đời bình yên kiểu gì đây... Cô ta tạm thời dồn nén nỗi nghi ngờ này xuống, cô ta mong chờ đứa nhỏ đến dài cả cổ rồi.

Tỳ nữ tỏ vẻ ngạc nhiên.

Cô ta hỏi: “Nương tử không nhớ sao?”

Đế cơ hỏi: “Nhớ cái gì?”

mTruyen.net để tham gia các event hấp dẫn.

Tỳ nữ nói: “Sau khi sinh xong ngài đã nhìn tiểu lang quân một lần rồi, nhưng lúc đó ngài không thích cậu ấy lắm...”

Không thích là một cái cớ rất uyển chuyển, lúc ấy tỳ nữ nghe một tỳ nữ khác trong phòng sinh kể lại, đế cơ thấy đứa nhỏ bị tàn tật thì sợ choáng váng, liên tiếp sờ chỗ đó của đứa nhỏ, lật qua lật lại đứa nhỏ để tìm, miệng thì không ngừng điên điên khùng khùng nói: “Trứng của đứa nhỏ đâu rồi”...

Sao một đứa nhỏ vừa mới sinh ra có thể chịu nổi cô ta giày vò như thế được?

Người mẹ này rõ ràng muốn lật chết con trai của mình mà.

Đế cơ Tây Xương không có một chút ấn tượng nào với những gì tỳ nữ nói, cô ta còn không hề nhớ rằng mình đã sinh đứa nhỏ này ra như thế nào cơ mà.

“Nó là nhi tử của ta, sao ta lại không thích được chứ?”

Vừa mới có con trai, nửa đời sau của cô ta có người để dựa dẫm rồi, xem thì có vẻ đứa nhỏ có đủ hai tay hai chân, cảm ơn trời đất!

Ừm...

Đúng là đầy đủ tứ chi thật, nhưng đến cái chân thứ năm thì hơi có tật một tí.

Tỳ nữ cảm thấy hơi không hiểu, nhưng vẫn thấp thỏm bế đứa nhỏ đến đây.

Dưới ánh nhìn đầy tuyệt vọng của tỳ nữ, đế cơ Tây Xương đã phát hiện ra điểm bất thường của đứa nhỏ.

Lúc nhìn thấy cơ thể không bình thường của con trai mình, sắc mặt vốn đang hồng hào của cô ta lập tức trắng toát ra.

Tỳ nữ thấy vậy thì lo lắng, chuẩn bị sẵn sàng tiến lên cứu đứa nhỏ bất cứ lúc nào.

Quảng cáo
Trước /1826 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhân Gian Thất Thủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net