Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1825HUYNH SẼ OÁN TRÁCH SAO?
“Nội nội*, cháo!”
* Bé nói ngọng “muội muội” thành “nội nội”.
So với tiền tuyến sóng gió, cuộc sống ở hậu phương thanh nhàn hơn nhiều, hai vị tiểu điện hạ cũng lớn lên như măng mọc sau cơn mưa vậy.
Ví dụ như đại điện hạ càng ngày càng nói chuyện thành thạo, ngày càng có khuynh hướng nói không ngừng, mà nhị điện hạ thì vẫn tích chữ như vàng, vẫn “lười bền vững”.
“Hách Hách!”
Từ nhỏ, đại điện hạ đã có chủ kiến, đặc biệt là sau khi ý thực được địa vị của mình bất phàm, làm việc ngày càng có khuôn mẫu.
Nhị điện hạ lười biếng nâng mí mắt, xoay người chổng mông về phía lão đại.
Nó không muốn gây chuyện cùng nhãi con nhà Khương Bồng Cơ, nhóc con này là con cún háo sắc, nhưng nó thì không, nó cũng không có hứng thú với Vệ Từ.
“Nội nội~~~” Đại điện hạ đẩy bả vai em gái một cái, nũng nịu gọi: “Nội nội ~~~ đi tìm Hách Hách đi~~~”
Nhị điện hạ: “...”
Mà này, tại sao đứa nhóc vừa tròn một tuổi này đã biết tỏ vẻ dễ thương thế? Không biết đây là phạm quy hay sao?
Nữ quan đứng bên cạnh cười phụ họa: “Đại điện hạ cực kỳ thích Vệ tiên sinh.”
Đại điện hạ cười toét miệng, lộ ra mấy cái răng nho nhỏ, cô nhóc nói: “Hách Hách rất xinh đẹp!”
Là một nhóc con háo sắc, từ nhỏ, đại điện hạ chưa từng giấu giếm điểm này, những thị nữ, bà vú mà cô nhóc thân thiết nhất đều là những người dáng dấp đẹp mắt.
Nữ quan nói: “Còn nửa giờ nữa, Vệ tiên sinh sẽ đến giảng bài, đại điện hạ chờ một chút thì sẽ được gặp ngài ấy thôi.”
Đại điện hạ không hiểu rõ ý của cả câu nhưng nửa câu sau vẫn hiểu một chút, vì vậy ngoan ngoãn ngồi chờ.
Nữ quan thấy hai vị điện hạ phối hợp như vậy, ngày ngày đều muốn kết hôn, sinh con. _
з)∠)_
Đồng nghiệp biết suy nghĩ của cô, không kìm được đảo mắt đả kích cô.
“Làm sao có thể so sánh đứa trẻ tầm thường với hai vị điện hạ chứ? Xuất thân của họ là gì, còn chúng ta xuất thân là gì hả? Có thể giống nhau sao?” Đồng nghiệp nói: “Đứa trẻ tròn một tuổi ở nhà bình thường sẽ như thế nào? Có thể lanh lẹ gọi cha gọi mẹ đã là không tệ rồi, làm sao có thể biểu đạt ý của mình tựa như đứa trẻ đã hai, ba tuổi giống đại điện hạ chứ? Những đứa trẻ khác có khi năm, sáu tuổi rồi còn chưa cai sữa mẹ đâu, nhưng hai vị điện hạ đã bất phàm từ trong bụng mẹ rồi. Ngươi thử nghĩ xem, từ lúc ra đời đến bây giờ, điện hạ có khiến người khác phải lo lắng không? Quả không hổ là sao Tử Vi chuyển thế, sinh ra đã bất phàm!”
Liễn điện hạ thông tuệ từ nhỏ, còn Diễm điện hạ vì quá lười nên chưa nhìn ra tư chất như thế nào, nhưng hẳn cũng không kém.
Sinh con đã không dễ dàng gì, muốn sinh được đứa trẻ có tư chất như hai vị điện hạ đây còn khó hơn lên trời.
Lời nói của đồng nghiệp thành công ngăn chặn được tâm tư của nữ quan kia.
Khi Vệ Từ đúng giờ đến giảng bài, đại điện hạ giống như quả pháo nhỏ chạy về phía anh, vững vàng ôm lấy bắp đùi của anh.
“Hách Hách, muốn ôm ôm!”
Vệ Từ vội vàng khom người ôm lấy cô nhóc, tránh cho bé bị ngã, sau đó mới cung kính hành lễ: “Thần Vệ Từ, bái kiến đại điện hạ.”
Đại điện hạ nhân lúc Vệ Từ hành lễ, cười hì hì thơm một cái lên gò má của anh.
“Muốn Hách Hách ôm ôm!”
Diễm điện hạ nhìn thấy tất cả, không nhịn được âm thầm bĩu môi.
Tính cách quả thật rất giống mẹ nhóc, tuổi còn nhỏ đã học được cách trêu chọc người ta rồi, không biết lớn lên sẽ như thế nào nữa?
Nếu như Khương Bồng Cơ ở tiền tuyến đánh trận, biết khuê nữ cô sinh hàng ngày đều “táy máy tay chân” với chồng mình thì không biết liệu cô có hắt xì hơi hay không.
“Liễn điện hạ, sau này nhất định không được như vậy nữa.”
Trong nháy mắt, Vệ Từ hết sức ngạc nhiên, kiên nhẫn khuyên Liễn điện hạ chú ý ảnh hưởng.
Tật xấu thích trai xinh gái đẹp này quả thật nên sửa lại một chút.
“Nhớ Hách Hách mà ~~~”
Cả ngày cô nhóc đều rất buồn chán, cái sân lớn như vậy, nhưng đi mấy vòng là chán, em gái cũng không chơi với bé, vì vậy điều mong đợi nhất mỗi ngày của bé chính là được gặp Vệ Từ. Không chỉ bởi vì Vệ Từ dáng dấp đẹp mắt mà còn vì có sự thân thiết trời sinh do cùng huyết thống.
Vệ Từ hiếm khi “vượt bổn phận” một lần, đưa tay ra xoa mái tóc mềm mại của bé, anh cười khẽ.
“Từ thật sự cũng rất nhớ điện hạ.”
Cách đó không xa còn có nữ quan và bà vú trông nom, nên Vệ Từ không thể làm nhiều hành động thân mật, sau khi vỗ về bé liền bắt đầu chuẩn bị giảng bài.
Liễn điện hạ có thiên phú tương tự như Khương Diễm điện hạ ở kiếp trước, không chỉ có thể biết nói sớm, học tập sớm mà trí nhớ cũng ưu việt như nhau.
Vệ Từ đã có kinh nghiệm cho nên khi dạy dỗ hai nhóc sinh đôi này, tốc độ cũng không chậm.
Bây giờ hai bé không cần hiểu ý của những cuốn sách này, chỉ cần nhớ kĩ, chờ đến lúc lớn lên, chính thức vỡ lòng sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Đại điện hạ vẫn không chống đỡ được như cũ, đến lúc Vệ Từ kể xong thì bé đã cuộn tròn lại, nước miếng thấm ướt đệm ngồi.
Anh ôm hai đứa bé về phòng, hỏi nữ quan hôm nay điện hạ làm những gì, nói những gì.
Cuối cùng, Vệ Từ còn hỏi: “Hôm nay có ai đến thăm hai vị điện hạ hay không?” Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nữ quan khá là hoài nghi, từ sau khi Khương Quân xuất chinh, chiều nào Vệ Từ cũng đều hỏi một câu như vậy.
Ai sẽ đến tìm hai vị điện hạ trong lúc Khương Quân không có ở đây chứ?
Hai vị điện hạ còn quá nhỏ tuổi, nói chuyện đi đứng cũng không lanh lẹ, tìm các bé thì có lợi ích gì?
Trong lòng có nghi ngờ nhưng nữ quan lại không hề bộc lộ ra ngoài, ngược lại trấn định như thường, trả lời là không có.
Hôm nay, nữ quan tò mò hạ quyết tâm hỏi một câu: “Vệ tiên sinh lo lắng cho sự an toàn của hai vị điện hạ ư?”
Vệ Từ cười nói: “Tẩm điện của hai vị điện hạ được canh gác nghiêm ngặt, nước chảy không lọt, ai có thể yên lặng không tiếng động vượt qua tầng canh gác này để tổn thương hai vị điện hạ được? Chẳng qua là hai vị điện hạ còn nhỏ tuổi quá, mọi mặt đều cần chu toàn, không được có chút lười biếng nào, cho nên ta chỉ hỏi thêm một chút, không có ý khác.”
Mọi nghi ngờ của nữ quan tiêu tan hết, hai người cho là mình nói chuyện rất nhỏ tiếng nhưng không biết nhị điện hạ ở trong phòng đã nghe hết, một chữ cũng không lọt.
Quả nhiên...
Vệ Từ cũng không phải là không biết gì cả.
Chỉ là có một số chuyện không phải cứ đề phòng nghiêm ngặt là có thể tránh được.
Dù anh có bao vây căn tẩm điện này đến mức nước chảy không lọt, người xấu muốn đi vào mang hai đứa bé này đi cũng vẫn dễ như trở bàn tay.
Mục đích của vị “người xấu” kia không đơn giản chỉ là hai đứa nhóc này.
Sau khi Vệ Từ rời đi thì gặp Từ Kha.
Gần đây, Từ Kha ngày càng bận rộn, Bắc Uyên, Tây Xương khai chiến, chuyện điều động lương thực tiếp tế đều cần anh ta lo liệu, có thể dùng mắt thường thấy được anh ta đã gầy đi hai vòng. Tuy có những người khác hỗ trợ chia sẻ công việc nhưng Từ Kha là đại quản gia, anh ta nắm rõ mọi của cải của Khương Bồng Cơ, tình hình lương thực ở các nơi, anh ta biết rõ như lòng bàn tay, một số chuyện quan trọng không phải là anh ta thì không được, người ngoài mà giúp, trái lại sẽ càng thêm loạn.
Bởi vậy, anh ta không thể không gầy đi.
Sau khi trở về phủ, tôi tớ nói Trình Tĩnh đang đợi Vệ Từ.
“Sư mẫu rang hạt dưa, còn phơi một ít hoa quả khô, nhớ đến đệ không có ai chăm sóc liền sai ta mang đến cho đệ một chút.”
Hạt dưa sư mẫu làm có mùi vị rất ngon.
Năm xưa, hai người Khương Bồng Cơ và Lữ Trưng đi trộm không ít.
Mấy người Trình Tĩnh không đam mê ăn uống cho lắm nhưng cũng không dám từ chối ý tốt của sư mẫu.
Mấy loại đồ ăn vặt này dù không đáng là bao nhưng cũng là tấm lòng của người ta, đồ trưởng bối cho, không dám từ chối.
Trình Tĩnh là người quan sát tỉ mỉ, thấy Vệ Từ có vẻ buồn rầu nên thuận miệng nói một câu.
Vệ Từ chần chừ một lúc.
“Hữu Mặc, nếu như huynh thành tâm cống hiến sức lực cho một người, mà người nọ cứ không cho huynh cơ hội lập công thành danh, liệu huynh có oán hận không?”
Trình Tĩnh cắn hạt dưa, vừa đoán đã trúng.
“Đệ nói Từ Kha ấy hả?”