Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1829HỒNG NHAN HỌA THỦY (2)
Ngay lập tức, tiếng khóc lúc cao lúc thấp của hai đứa trẻ truyền ra ngoài điện, khiến Vệ Từ đến giảng bài sớm chú ý.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Vệ Từ lập tức chạy đến, đại điện hạ mới vừa nãy còn gào khóc lớn tiếng để chèn ép Phong nhị lang lập tức im lặng, đứng dậy chạy về phía Vệ Từ.
Nhưng cô bé chỉ biết mỗi mấy từ ngắn, từ láy, không thể bày tỏ hết nỗi lo có người muốn cướp em gái của mình một cách chính xác được, cô bé lo lắng đến mức khuôn mặt đỏ bừng lên.
Vệ Từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cậu bé lạ mặt xuất hiện trong điện, vẻ mặt anh cứng lại.
“Người này là ai?”
Nữ quan nói: “Nhị lang quân của Phong gia ạ.”
Vệ Từ nhướng mày.
Phong nhị lang?
Phong Du?
Sao cậu ta lại ở đây?
Anh nhìn xuống dưới, ánh mắt dõi theo cậu nhóc béo tròn khóc nhỏ dần, yên lặng bò về phía nhị điện hạ, trong đôi mắt bình tĩnh của anh dường như có một cơn lốc tàn phá.
Cậu nhóc như cảm nhận được gì đó, bả vai co rúm lại, muốn vùi mình vào trong lòng nhị điện hạ giống như đà điểu vậy.
Nhưng cậu ta mặc rất nhiều quần áo, trông còn béo trắng, có làm thế nào thì nhị điện hạ cũng không thể nào che khuất được một đứa trẻ một, hai tuổi.
“Sao cậu ta lại ở đây?”
Nữ quan nói với vẻ mặt kỳ quái: “Không biết hôm nay nhị điện hạ làm sao, làm loạn đòi ra ngoài điện cho bằng được, vừa mới ra ngoài đã gặp phải Phong nhị lang mặt xám mày tro ở góc đường. Nếu không phải trên cổ ngài ấy có đeo vòng trường sinh viết thân phận, hạ quan cũng không biết thân phận của ngài ấy. Có vẻ nhị điện hạ thấy ngài ấy thú vị, nên mới kéo ngài ấy về. Sau khi đại điện hạ quay về, có lẽ điện hạ nghi ngờ Phong nhị lang là lưu manh, cho nên mới khóc như thế.”
Vệ Từ cụp mi mắt xuống, hỏi: “Đã phái người đến Phong phủ thông báo chưa?”
Nữ quan nói: “Rồi ạ, quả thật Phong phủ không thấy nhị lang đâu.”
Người hầu đến đây đón đứa trẻ vẫn đang chờ ở căn phòng nhỏ trong điện bên, nhưng nhị điện hạ vẫn không chịu thả người.
Vệ Từ trào phúng nói: “Một phủ đệ to như thế, vậy mà không thể trông coi nổi một đứa trẻ hai tuổi, đúng là vô dụng.”
Nữ quan nghe thấy hai chữ “vô dụng”, không khỏi ngạc nhiên.
Bọn họ sẽ không ngạc nhiên nếu nghe thấy tất cả những người khác nói hai chữ này, trừ Vệ Từ.
Vệ Từ nổi tiếng là tính tình rất tốt, anh cũng là một quân tử có tiếng, có bao giờ anh nói hai chữ này đâu?
Dường như nhị điện hạ cảm nhận được, nó chỉ vào Phong nhị lang nói: “Của ta!”
Đại điện hạ nghe thấy vậy thì càng buồn hơn, vất vả lắm mới ngừng khóc được, bây giờ lại tiếp tục chảy nước mắt.
Nhị điện hạ đi tới vỗ vỗ đầu của cô bé, an ủi cô bé giống như “cô gái cặn bã” vậy: “Ngươi cũng là của ta!”
Nước mắt của đại điện hạ giống như van nước, vặn cái là dừng lại ngay.
Cô bé ôm nhị điện hạ, nhe răng, hất cằm về phía Phong nhị lang vừa co người thành một cục ở chỗ cũ, giống như đang khoe khoang vậy.
Nhìn đi, đây là em gái của cô bé!
Vệ Từ chứng kiến cảnh tượng này mà đau đầu, gân xanh trên trán bắt đầu co giật.
Hai đứa con gái nhà mình có vấn đề, nhị lang nhà Phong Chân cũng không khiến người khác phải bớt lo.
Từ phủ của Phong Chân đến đây cách nhau bốn con phố, sao một đứa trẻ mới có một, hai tuổi có thể đi đến đây được?
Cậu ta lăn đến à?
Đừng nói nữa, người ta phải vừa lăn vừa bò, rồi còn đi nhờ xe ngựa công cộng mới đến được đây đấy.
“Đi học!”
Lớp học hôm nay hơi hỗn loạn.
Phong nhị lang cực kỳ dính nhị điện hạ, thề sống thề chết phải ngồi cùng một chiếu với nó.
Đại điện hạ nhìn thấy vậy thì cũng đòi chiếm lấy một vị trí cho bằng được.
Trời sinh tính tình của cô bé đã bá đạo, trực tiếp ôm nhị điện hạ vào trong lòng mình, một khi Phong nhị lang dám đến gần thì lập tức nhe răng, quơ quơ nắm đấm uy hiếp.
Ba đứa trẻ quậy phá loạn cả lên, hôm nay không ai quan tâm Vệ Từ nói gì cả.
“Hồng nhan họa thủy” khiến hai đứa trẻ hổ báo kia tranh giành, nhị điện hạ lại tỏ vẻ không còn gì để nói.
Nói thật, hai đứa bé con này thật sự rất đáng yêu, nhưng bọn họ ồn ào quá không khác gì ác ma, nó cảm thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của bọn chúng là thoải mái nhất.
Vì thế, nó vỗ vỗ đầu của Phong nhị lang, cậu ta vừa nãy còn có ý đồ phản kháng lập tức ngoan ngoãn lại.
“Đừng làm ồn nữa, học đi.”
Đại điện hạ trừng mắt liếc nhìn Phong nhị lang đang ra vẻ ngoan ngoãn, tủi thân ngồi sát vào người em gái, cùng nhau nghe bài giảng.
Đúng là hiếm thấy, cho đến khi Vệ Từ kết thúc bài giảng, đại điện hạ vẫn không hề ngủ gật mà lại dùng ánh mắt hung hăng, nhìn Phong nhị lang với vẻ đề phòng.
Từ đầu đến cuối, Phong nhị lang đều giữ vững vẻ mặt “ngoan ngoãn, vô tội, trong sáng”.
Vệ Từ vẫy tay bảo bà vú, nha hoàn, nữ quan hai bên ra ngoài điện ngồi đợi.
Vệ Từ lạnh lùng nói: “Phong Chân có biết không?”
Phong nhị lang chớp chớp mắt, nhị điện hạ ngồi ngay ngắn, đại điện hạ vẫn tiếp tục đề phòng như trước.
Vệ Từ: “...”
Không hề có một câu trả lời, muốn để anh độc thoại một mình à?
Một lúc lâu sau, cuối cùng nhị điện hạ cũng chịu xê dịch mông một tí, thay đổi sang một tư thế ngồi khác thoải mái hơn.
“Cậu ta là của ta...”
Ánh mắt nhị điện hạ nhìn thẳng về phía Vệ Từ, cho dù nó nói chuyện không lưu loát lắm, nhưng nghiến răng nói từng chữ rất rõ ràng.
Vệ Từ siết chặt cuốn sách trong tay.
Nhị điện hạ nuốt một ngụm nước miếng, mỗi khi nó nói một câu dài thì sẽ bị chảy nước miếng, cho nên nói được một nửa thì phải dừng lại một lúc để hút vào, tránh chảy ra ngoài.
“... Tể Nhi!”
Đã nghe thấy chưa hả?
Tiểu đệ mà nó bắt được!
Phong nhị lang ngoan ngoãn vô tội ở bên cạnh ưỡn ngực thẳng lên, nhưng bởi vì ngửa ra đằng sau quá nhiều cho nên mất trọng tâm, vô tình ngã lăn ra đằng sau hai vòng.
Một lúc lâu sau, Vệ Từ thở dài, hỏi: “Có thể có nguy hiểm không?”
Nhị điện hạ nói: “Người của ta!”
Người của ta, không nguy hiểm!
Vệ Từ hỏi lại nó: “Chủ công có biết không?”
Nhị điện hạ gật đầu.
Vệ Từ nói: “Vậy cũng được, để cậu ta đến đây mỗi ngày, chơi với điện hạ cho đỡ buồn cùng được.”
Nói ra thì, kiếp này của anh cũng coi như sóng to gió lớn, anh được sống lại, kiếp trước, vợ là hoàng đế, con gái lớn là hoàng đế, đứa con trai thứ hai thì lại chơi trò chính biến, bức vua thoái vị, đời này, vợ anh vẫn là hoàng đế, con gái lớn cũng sẽ trở thành hoàng đế tiếp theo, đứa con gái thứ hai lại có bí mật, CP Diễm Du không phải bây giờ mới có... Vệ Từ nghe thấy câu trả lời khẳng định của nhị điện hạ, vậy mà phản ứng đầu tiên của anh lại là vui mừng?
Phong Du thay đổi, con gái lớn kiếp trước của mình sẽ không bị cắm sừng. _
з)∠)_
Thật đáng mừng!
CP Diễm Du yên ổn vững vàng, giá cổ phiếu tăng cao khiến người khác hài lòng... cái rắm ấy!
Cho dù anh biết “Khương Diễm” bây giờ không hẳn là con gái của anh, nhưng dù sao trong người vẫn chảy dòng máu của Vệ Từ, không hoàn toàn thì cũng coi như một nửa.
Anh mới ở gần đứa con gái “một nửa” này không bao lâu, CP chính thức là Phong Du đã âm hồn không tan rồi.
Đừng nghĩ rằng cậu ta thay một quả tim khác thì sẽ không tên là Phong Du nữa!
“Tiên sinh?”
Nhị điện hạ thấy vẻ mặt của Vệ Từ không được ổn lắm, nó không khỏi quan tâm hỏi một câu.
Nếu Vệ Từ xảy ra chuyện gì, lúc Khương Bồng Cơ trở về sẽ chặt nó thành tám khúc mười khúc mất.
_
з)∠)_
“Không... không sao đâu, ta chỉ hơi đau lòng chút thôi.” Bạn đang đọc truyện tại mTruyen.net
Vệ Từ chỉ đang nhớ đến ám ảnh tâm lý mà Phong Du mang lại cho anh vào kiếp trước mà thôi.
Vệ Từ phất tay, lưng Phong nhị lang lạnh toát, sợ đến mức co vai lại, không nhịn được muốn trốn ra sau lưng nhị điện hạ.
Nhị điện hạ nói: “Cậu ta rất đáng yêu.”
Vệ Từ: “...”
Nhìn mãi không thấy, anh chỉ cảm thấy trông cậu ta rất ngứa mắt thôi.
Nhị điện hạ vỗ vỗ đầu Phong nhị lang, nhìn cậu ta rồi ra hiệu.
Phong nhị lang chỉ có thể tủi thân đi đến bên cạnh Vệ Từ, cúi đầu không nói gì cả.
“Cậu ta muốn ở cùng tiên sinh một thời gian.”
Sắp bắt đầu đoàn chiến rồi, bảo vệ sức chiến đấu như “cọng bún” bên mình.
Nếu như kẻ địch lấy được First Blood của “cọng bún”, chủ lực bên mình sẽ sụp đổ mất. _
з)∠)_
Vệ Từ khó hiểu, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Phong nhị lang.
Phong nhị lang rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng dũng cảm gật đầu.
“Sao lại như vậy?” Vệ Từ hỏi.
Nhị điện hạ sờ sờ đầu đại điện hạ, mái tóc thật mềm mại, cảm giác rất sướng.
“Sắp bắt đầu rồi.” Nhị điện hạ nói một cách sâu xa: “Cậu ta có thể bảo vệ ngươi.”
Vệ Từ: “...”
Đột nhiên Vệ Từ giơ tay ra, gáy của Phong nhị lang bị anh bóp chặt.
Phong nhị lang mở to đôi mắt vô tội: “...”
Vệ Từ xách cục thịt vừa đáng yêu vừa sợ hãi này lên, anh nghi ngờ mình vừa mới nghe lầm.
“Cậu ta? Bảo vệ ta?”
Mỗi ngày nghi ngờ cuộc sống.jpg
Uổng phí mấy ngày hôm nay Vệ Từ phải tính các thể loại âm mưu, phân tích đủ loại chứng cứ, kết quả lại là một mở đầu hài hước như vậy.