Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1831ĐẾ VƯƠNG TRỜI SINH
Trong lúc Phong nhị lang còn đang nghĩ đủ mọi cách đọ đáng yêu tranh sủng với bé gấu trúc, thế cục của Bắc Uyên cũng dần sáng tỏ.
Phong Chân dùng tài ăn nói thuyết phục tướng quân thủ thành Bắc Uyên, thế lực hai bên trông thì như nước với lửa, nhưng thực ra bọn họ lại mắt qua mày lại có quan hệ mờ ám.
Dư luận mà bọn họ tung ra ngoài sau một khoảng thời gian lên men, quả nhiên đã đạt được sự bùng nổ lớn nhất.
Dưới mưu kế Phong Chân bày ra, tướng lĩnh Bắc Uyên phái tâm phúc giả thành dân chúng bình thường, đầu độc truyền bá, tiến thêm một bước khuấy động dư luận.
Dư luận truyền từ trong quân đội ra ngoài dân gian, lại truyền từ dân gian ngược lại trong quân, kéo theo sự hỗn loạn ở cả hai bên.
Tướng quân thủ thành Bắc Uyên nhìn thấy tất cả mọi chuyện, hắn bồn chồn nhưng cũng sinh ra một chút dã tâm bí ẩn.
Quả nhiên là mọi chuyện đều xảy ra như sứ giả Phong Chân đã nói, không hề sai một chút nào.
Chỉ là...
Hắn vẫn lo chuyện đêm dài lắm mộng, thường xuyên đi tới hỏi Phong Chân là lúc nào mới ra tay.
Phong Chân kiên nhẫn chỉ bảo hắn, cuối cùng khiến cho trái tim đang treo lơ lửng của tướng quân thủ thành quay về chỗ cũ.
Ngày hôm đó, phó tướng trước nay chưa từng hòa hợp với hắn đột nhiên đến tìm hắn uống rượu, vừa uống rượu vừa thăm dò.
Tướng quân thủ thành vô cùng căng thẳng, hắn nhớ đến lời chỉ bảo của sứ giả Phong Chân, đầu óc đang mờ mịt trở nên tỉnh táo hơn.
Hắn nghe theo từng lời chỉ dạy của Phong Chân moi móc thông tin từ chỗ phó tướng, quả nhiên đã moi được lời thật lòng của đối phương.
Phó tướng nói: “Không giấu gì tướng quân, mấy ngày hôm nay ngài làm gì, thật ra phó tướng có thấy được, cũng ghi nhớ trong lòng. Thế cục hiện tại ngài cũng thấy rồi, Dịch thị tàn bạo bất lương, huynh đệ chúng ta thế nào không quan trọng, nhưng không thể đứng nhìn dân chúng còn chẳng ra dáng người được.”
Tướng quân thủ thành nghe xong âm thầm cười lạnh.
Lập trường chính trị của vị phó tướng này không hợp với hắn, trước giờ gã thích dựa vào quyền thế, bắt nạt dân chúng nhất.
Loại người tồi tệ này mà cũng dám lấy cớ “để tốt cho dân chúng”, thật sự là chẳng có chút liêm sỉ nào hết.
“Ồ? Ý ngươi là sao?”
Phó tướng nhỏ giọng nói: “Tướng quân, ngài có quan hệ với bên kia sao?”
Tướng quân thủ thành biết “bên kia” là bên nào, dấu vết mà phó tướng phát hiện ra được cũng chính là tin tức mà tướng quân thủ thành cố ý lộ ra ngoài.
Có điều, bây giờ tướng quân thủ thành vẫn phải giả vờ câm điếc, thử xem phó tướng có thật lòng làm phản hay không.
Phó tướng cười nói: “Tướng quân đừng sợ, tâm trạng của mạt tướng và ngài cũng giống như nhau thôi, không chịu nổi sự tàn bạo của Dịch thị, muốn xin hàng vì dân chúng Bắc Uyên, nghênh đón và cung phụng thiên tử thật sự. Có điều tướng quân cẩn thận quá rồi đó, dựa vào một mình ngài không thể khống chế toàn cục biên cảnh...”
Tướng quân thủ thành cười lạnh, nói: “Ngươi định làm sao?”
Phó tướng nói: “Mạt tướng nguyện làm đầy tớ cho tướng quân, giúp ngài hoàn thành tâm nguyện.”
Người sáng suốt đều biết rằng Bắc Uyên không thể chống đỡ được nữa, làm gì có ai hiểu rõ tình huống quân lương quân nhu hơn người tham gia quân ngũ được?
Bắc Uyên vốn không thể chống đỡ được hai trăm năm mươi nghìn gót sắt của quân địch!
Không ít những kẻ đầu cơ trục lợi đã bắt đầu tìm kiếm chỗ dựa, mà Khương Bồng Cơ chắc chắn chính là mục tiêu duy nhất.
Nhưng bọn họ có lòng tìm nơi nương tựa lại không có đường vào, vậy nên phải sứt đầu mẻ trán, phó tướng cũng là một trong số đó.
Trong lúc gã đang đau đầu vì chuyện này, gã phát hiện ra cấp trên của mình - tướng quân thủ thành có động thái khác thường, dường như hắn có quan hệ gì đó với phía Khương Bồng Cơ.
Bởi vậy gã mới chủ động tìm tới cửa, hy vọng có thể bám vào được sợi dây này, la liếm chút công phò trợ vua.
Sớm muộn gì Bắc Uyên cũng không trụ nổi nữa, đầu quân cho Khương Bồng Cơ càng sớm, ắt hẳn trọng lượng càng nặng hơn.
Chờ tới khi Khương Bồng Cơ dùng vũ lực phá tan biên giới Bắc Uyên, những tù binh như bọn họ chỉ có thể làm tù nhân.
Chẳng thà sớm tính toán trước đường lui cho mình, qua bên Khương Bồng Cơ vẫn có thể được làm quan lớn.
Nếu không được thì bọn họ cũng có thể giữ được địa vị hiện tại của mình.
Tướng quân thủ thành liền hỏi gã: “Sao ngươi lại khẳng định như vậy?”
Phó tướng kề sát vào tai tướng quân thủ thành nói nhỏ vài câu, sau đó hai người nhìn nhau, lộ ra nụ cười ăn ý.
Sự đầu quân của phó tướng là một tín hiệu, càng ngày càng có nhiều người thừa cơ quay đầu.
Tướng quân thủ thành thấy thời cơ chín muồi, dựa theo mưu kế mà Phong Chân bày ra mở một buổi yến hội, mời tướng lĩnh trọng yếu trong toàn quân tới uống rượu bàn bạc chuyện quan trọng.
Rượu quá ba tuần, tướng quân thủ thành thừa dịp đã hơi say lăng nhục Dịch thị tàn bạo bất lương, các tướng lĩnh câm như hến.
“Chư quân, không bằng đi theo bản tướng, phản lại Dịch thị!”
Tướng quân thủ thành nói xong bèn rút kiếm ra, nhìn mọi người bằng con mắt đỏ bừng.
Mấy người kia đều rối rít phụ họa theo, mấy tướng lĩnh bên phe Dịch thị cả giận, rút kiếm ra trách cứ tướng quân thủ thành là kẻ đại nghịch bất đạo.
Kết quả còn chưa nói xong, bọn họ đã bị mấy người bên cạnh chém đầu.
Một khắc trước thôi vẫn còn đang là tiệc rượu chén qua cốc lại, một khắc sau đã chảy đầy máu tươi, mấy cái đầu lăn lóc trên mặt đất.
Tướng quân thủ thành phái người cất đầu người đi, coi như lễ vật biểu tượng để mở thành ngày hôm sau.
Một cuộc làm phản xảy ra trong yên tĩnh không một tiếng động, không ít binh lính cấp thấp vừa tỉnh lại, cờ xí được cắm trên tường thành đã thay đổi hàng loạt.
Cờ xí tung bay trong gió tuyết, đường vân tộc huy xa lạ sừng sững ngay trên mảnh đất Bắc Uyên.
Sau đó không lâu, tin tức biên cương thất thủ giống như mọc thêm cánh bay vào trong biên giới Bắc Uyên.
Khương Bồng Cơ thừa dịp sĩ khí bên ta dâng cao, bèn phái binh đánh ba ải liên tục, khiến cho sĩ khí của cả Bắc Uyên đều mất hết. Lúc này, dư luận trong dân gian cũng đã đạt tới dự định rồi, càng ngày càng nhiều dân chúng biết đến thế giới bên ngoài, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được sự hung ác của Dịch thị Bắc Uyên.
Lúc này, tin tức Khương Bồng Cơ trị quân nghiêm khắc, sau khi phá thành xong không đốt giết đánh cướp, không dọa nạt quấy nhiễu dân chúng, không giết hại tù binh cũng được lan truyền rộng rãi. Càng ngày càng nhiều dân chúng tụ tập lại đòi binh lính thủ thành mở cửa thành, đầu hàng Khương Bồng Cơ...
“Khương Quân đến đây không phải để tấn công Bắc Uyên, mà ngài ấy đến đây để tiêu diệt khối u ác tính Dịch thị, cứu vớt bách tính chúng ta!”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nền chính trị hà khắc của Bắc Uyên và nền chính trị nhân từ mà Khương Bồng Cơ thực hiện ở Đông Khánh thể hiện sự đối lập rõ ràng.
Thần kinh của dân chúng đã sớm bị chèn ép đến điểm giới hạn, lúc này nhân cơ hội Khương Bồng Cơ tấn công Bắc Uyên, lập tức tạo phản toàn bộ!
Binh lính thủ thành phần lớn là những người già yếu, làm sao mà ngăn cản được người dân không thể kìm nén được cảm xúc nữa?
Sau khi Khương Bồng Cơ liên tiếp đánh bại ba ải, mỗi khi đến một nơi đều có dân chúng mở thành đầu hàng.
Thỉnh thoảng có chống cự, cũng chỉ như dao cắt miếng đậu phụ thôi.
Đại quân hai trăm năm mươi nghìn người thẳng tiến xung phong liều mạng, vung kiếm về phía kinh thành Bắc Uyên!
Dưới cục diện nhìn như hài hòa cũng bắt đầu xuất hiện cảnh tượng không hài hòa.
Khương Bồng Cơ không có chuyện buông tha cho sĩ tộc Bắc Uyên, cô phái người lẫn vào trong dân chúng, kích thích sự oán than của dân chúng, giật dây bọn họ xung phong liều mạng đến nhà sĩ tộc đánh cướp. Binh sĩ trà trộn trong đó sẽ nhận cơ hội thu hoạch đầu người. Chờ đến khi Khương Bồng Cơ thu được tin cầu cứu, bèn vội vã phái binh tới đó “cứu viện”, lúc ấy loạn dân đã sớm tản ra rồi. Kém may mắn một chút thì toàn quân bị diệt, may mắn hơn một chút thì còn lác đác vài “chú mèo”.
“Chủ công của chúng ta, thủ đoạn thật sự là càng lúc càng giống đế vương.”
Nửa tháng đánh hạ một nửa Bắc Uyên, giết chết mấy vạn quân địch, trong đó có đến sáu phần đều là sĩ tộc Bắc Uyên.
Không phải tận mắt nhìn thấy, Phong Chân thật sự không thể tưởng tượng được hai chữ “sĩ tộc” lại rẻ mạt tới vậy.
Nhà nào hộ nào cũng tới quy mô cả trăm, cả nghìn người.
Đám người Bắc Uyên này đều là lợn giống à? Mắn đẻ thế?
Điều khiến cho anh ta phải cảm thán hơn nữa chính là chủ công. Chủ công không hề mềm lòng chút nào, trực tiếp hạ tử thủ, cuối cùng còn ném hết trách nhiệm lên đầu dân tị nạn, không ai có lý do để nghi ngờ cô hết. Ai bảo bọn họ ức hiếp dân chúng quá tàn ác, khiến dân chúng phẫn nộ nhắm ngay lưỡi đao về phía bọn chúng, hợp tình hợp lý.
Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng nói: “Ngài ấy vốn là đế vương.”
Độc nhất vô nhị!