Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
  3. Chương 23 - Chương 23: Trời sáng xuống núi (4)
Trước /1826 Sau

Truyện Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 23 - Chương 23: Trời sáng xuống núi (4)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thái thú của quận Hà Gian cũng chẳng phải kẻ ngu, ông biết phải nhân lúc bây giờ vẫn nhiều người đem chuyện này nói cho rạch ròi ra thì trong sạch của các vị quý nữ mới có thể bảo vệ được. Mặc dù ông ta cảm thấy Khương Bồng Cơ có chút khoác loác, nhưng biết không chừng người ta đang nói thật thì sao?

À, tiếp theo chính là cảnh Khương Bồng Cơ chém gió... à không, phải là diễn giải lại quá trình, khiến cho mọi người sửng sốt không thôi.

Đến khi thấy được dung nhan của các quý nữ chỉ có chút mệt mỏi, những thứ khác thì hoàn hảo, không hao tổn chỗ nào thì lại càng cảm thấy khó tin.

Một giây kia, trái tim luôn treo cao của Quận thủ mới hoàn toàn được hạ xuống, cũng lập tức coi trọng Liễu Lan Đình. Đứa nhóc trước mặt này chính là ân nhân đã bảo vệ được chức quan cùng cái mạng nhỏ của ông ta. Nếu không thì, một khi mà bị mấy gia tộc của những vị quý nữ này cùng để mắt tới thì cho dù là có chút bối cảnh trong người như ông ta cũng chưa chắc đã chống đỡ được ấy chứ, xử đẹp như một con pháo hôi luôn.

Thấy tất cả quý nữ đều đã ngồi lên kiệu để gia đinh đưa xuống núi, duy chỉ còn mỗi Liễu Lan Đình là không ai để ý tới thì ánh mắt của Quận thủ lóe lên.

“Liễu hiền chất à, hay là cùng bổn quan xuống núi đi, đường núi gập ghềnh, không có ai dẫn đường... dễ lạc lắm...”

Quận thủ này cũng là một người tinh ranh, ngay trong lúc Khương Bồng Cơ còn chưa rõ tình huống thì ông ta đã dứt khoát gọi một tiếng “hiền chất” làm thân.

Khương Bồng Cơ hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý... Mặc dù cô cũng chẳng biết cái vị Quận thủ này thành bác trai của mình từ lúc nào.

Đoàn người của Phong Cẩn cũng âm thầm bám sau lưng những gia đinh kia nên cũng không lạc đường được, hiện tại cô chỉ cần lo lắng cho bản thân mình là ổn. Cũng không biết người nhà của Liễu Lan Đình nghĩ cái gì nữa, con trai bị bắt mất mà lại không phái tôi tới với quản gia đi tìm?

Khương Bồng Cơ được những kiệu phu đưa xuống núi bằng kiệu, đến đoạn đường bằng phẳng thì đổi thành ngồi trong xe ngựa.

Trên xe ngựa, Khương Bồng Cơ ghét bỏ quá nhàm chán nên để cho hệ thống mở livestream lên, định tán gẫu với nhưng người xem kia một chút.

Cơ mà kênh livestream của Khương Bồng Cơ chỉ là kênh mới, mấy người nhảy vào xem hôm qua cũng chỉ đơn thuần là do vận khí, mà vận khí hôm nay thì thật sự không được tốt.

Cho dù có là xe ngựa chuyên dụng của Quận thủ đi chăng nữa thì đi vẫn có cảm giác lắc lư, cơ mà người đánh xe lần này phải nói là tốt hơn nhiều so với mấy tên thổ phỉ chỉ biết chạy xe như ăn cướp kia, đi rất ổn định, mặc dù có chút lắc lư nhưng ngồi lâu cũng không thấy quá khó chịu.

Thấy Khương Bồng Cơ một mực ngồi yên không nói gì, thì vị Quận thủ không kìm được mà nhớ tới bóng dáng cô đơn lẻ loi hồi nãy.

“Liễu hiền chất, bây giờ đang nghĩ tại sao người trong nhà lại không đi tìm sao?”

Quận thủ quận Hà Gian tuy không có khả năng quan sát nhạy bén như Khương Bồng Cơ, nhưng kinh nghiệm lăn lộn ở quan trường nhiều năm khiến ông ta cũng thành một con cáo già trong phương diện đối nhân xử thế.

Khương Bồng Cơ nghe vậy thì lấy lại tỉnh táo, trong đầu lập tức lướt qua kí ức của Liễu Lan Đình về gia tộc mình, bất giác nhíu mày lại.

“Có lẽ là do phụ thân sắp trở về, trong phủ quá bận rộn cho nên nhất thời không cử ai đi được...” Ngoài miệng Khương Bồng Cơ thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại cực kì ngán ngẩm. Ỷ vào “núi cao hoàng đế xa”, ả đàn bà kia thật đúng là dám làm ra chuyện như vậy.

Mẫu thân của Liễu Lan Đình xuất thân từ một đại gia tộc ở quận Lang gia, cùng Liễu phụ ân ái đã nhiều năm, hai vợ chồng luôn luôn cầm sắt hòa minh, kết hôn được hai năm thì sinh ra một người con trai trưởng nhưng chưa đầy hai tuổi đã chết non, đến năm thứ tư thì sinh được một đôi trai gái là huynh muội Liễu Lan Đình, đây cũng coi như là một điềm báo cát tường.

Có bài học của đứa con trai trưởng nên cả hai vợ chồng đều hết lòng chăm sóc cho con trai thứ và con gái trưởng, nhưng do người hầu chăm sóc không chu toàn nên đứa con trai thứ lên bốn tuổi lại không cẩn thận rơi xuống nước mà bỏ mạng.

Sau đó, cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra mà lại tuyên bố với bên ngoài người chết yểu là đứa em gái của cặp song sinh chứ không phải người con trai thứ - Liễu Lan Đình.

Chỉ là, từ đó về sau tình hình sức khỏe của mẹ Liễu Lan Đình mỗi ngày một kém, không đến nửa năm đã qua đời.

Nhằm kéo dài mối quan hệ giữa hai gia tộc, cũng vì muốn chăm sóc Liễu Lan Đình mà Liễu phụ được khuyên bảo tái giá với em gái dòng thứ của Liễu mẫu.

Trên thực tế thì, Khương Bồng Cơ căn bản không thể hiểu nổi cái mối liên hệ đầy tính logic này. Vợ chết thì cưới em gái của vợ, chịch em dâu của mình... cái cách suy nghĩ của đàn ông trong thế giới này thật khiến cô không thể hiểu nổi.

Chẳng lẽ ngon nhất không gì bằng sủi cảo, thích nhất không gì bằng chơi chị dâu, ngủ ngon nhất không gì bằng em dâu???

Dĩ nhiên, không thể nói người mẹ kế kia đối xử với Khương Bồng Cơ không tốt. Tuy chỉ đứng ở vị trí một người xem nhưng Khương Bồng Cơ cũng nhìn ra được, người mẹ kế kia đối với “con riêng của chồng” cũng có vài phần chu đáo, mỗi ngày đều ân cần hỏi han.

Bấm thời gian quan tâm tình hình học hành nhưng lại không dám ép buộc quá chặt, thỉnh thoảng còn đích thân xuống bếp hầm canh đưa qua, nhiệm vụ thường ngày chính là gõ những nha hoàn phục vụ bên cạnh Liễu Lan Đình, thời tiết hơi đổi trời một chút là vội vàng đến chỉnh đốn, sắp xếp tránh cho Liễu Lan Đình bị bệnh.

Lấy phương pháp nuôi dưỡng ở cái thời đại này mà nói thì tiêu chuẩn của mẹ ruột cũng chỉ thế này mà thôi.

Vấn đề mấu chốt lại nằm ở một vị di nương khác.

Nói là di nương nhưng phía sau cánh cổng đóng kín ai ai cũng phải gọi một tiếng Điệp phu nhân. w●ebtruy●enonlin●e●com

À, thuận tiện thì nói một câu, vị Điệp phu nhân này chính làm em họ của Liễu phụ, xuất thân cũng không kém, vốn cũng có thể đi làm chính thất của người ta nhưng chẳng biết đầu óc bị nước vào chỗ nào mà chẳng thèm để ý đến sự nhạo báng của người đời mà đâm đầu đi làm thiếp của Liễu phụ.

Nhưng mà, Kế phu nhân lại là một cái ấm sắc thuốc, thân thể luôn yếu đuối, bắt đầu từ cuối năm ngoái thì luôn triền miên trên giường bệnh, đến tận bây giờ cũng không khá hơn, thời gian tỉnh táo mỗi ngày càng ít đi.

Thế nên, người cầm quyền to nhất trong nhà bây giờ chẳng phải chính là vị Điệp phu nhân tính tình ngang ngược kia sao... vì thế việc không có người đi tìm Liễu Lan Đình cũng chẳng là chuyện đáng bất ngờ?

Khương Bồng Cơ đỡ trán, cô cảm thấy lúc này mà về nhà có khi lại nhìn thấy cả quan tài của mình cũng nên. Ha, lấy hình tượng Điệp phu nhân trong trí nhớ của Liễu Lan Đình mà nói thì chuyện này dễ có khả năng lắm.

Lão tinh quái - Quận thủ nhìn thấy biểu tình của Khương Bồng Cơ thì hơi trầm ngâm, cũng biết rằng bây giờ vị thiếu niên trước mắt mình đang đụng phải chuyện khó khăn.

“Hôm nay vốn là ngày nghỉ, ta định bụng mời mấy lão bằng hữu đi uống trà, cơ mà hôm qua lại có chuyện bất ngờ kia nên đã để quản gia từ chối mất rồi! Không ngờ chuyện này lại có thể giải quyết nhanh chóng như vậy, bây giờ thì nhàn rỗi quá chẳng có gì làm... hiền chất, có bằng lòng để bổn quan đưa về không, cũng coi như giết thời gian!” Lão Quận thủ mập mạp nở nụ cười hòa ái, tựa hồ cực kì thân thiết với Khương Bồng Cơ.

“Vậy thì thật cảm ơn Quận thủ.” Khương Bồng Cơ chắp tay nói cám ơn, có Quận thủ đưa về thì cô có thể giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

Lúc này, hệ thống vẫn luôn trầm mặc bỗng hưng phấn đến run rẩy.

“Kí chủ, tiếp theo chính là lần đầu tiên giao phong trạch đấu trong đời cô đấy! Một cái khởi đầu cực tốt, có thể làm ít công to nha!”

Mặc dù Khương Bồng Cơ cực kì chán ghét cung đấu, nhưng cũng chỉ có thể lui một bước mà lấy cái thứ hai, đành vui đùa một chút với cái gọi là trạch đấu vậy.

Trạch đấu không nhất định phải là chính thê đối đầu tiểu thiếp hay là tiểu thiếp chọc giận chính thê, mà cũng có thể là giữa con trai trưởng/ con gái trưởng/ con trai dòng thứ/ con gái dòng thứ cùng với đích mẫu/ kế mẫu/ huynh đệ tỉ muội đấu nhau, nếu mâu thuẫn to một chút có thể thăng cấp đến đấu với bà nội, xui xẻo thì còn phải đấu với mấy thân thích không bình thường. Kí chủ nhà mình liệu có thể dùng bạo lực, một cái tát đập chết một người hay không đây?

Khương Bồng Cơ trả lời: “Nhàm chán.”

Hệ thống nổi giận, nhưng nó vẫn phải tự nhủ với rằng mình phải cần tỉnh táo mà hít thở sâu mấy hơi: “Vậy cô cảm thấy cái gì mới thú vị chứ hả!!!”

“Vị kế mẫu cùng với Điệp phu nhân kia...” Khương Bồng Cơ nói đến một nửa thì ngừng lại, một lúc mới nói tiếp: “Đều thật là xinh đẹp.”

Hệ thống: “...” Trong nháy mắt lập tức lĩnh ngộ. Liễu phụ à, tên con trai giả mạo nhà ngài định ứ ứ hự hự với vợ kế và tiểu thiếp nhà ngài kìa!!!!

Quảng cáo
Trước /1826 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?

Copyright © 2022 - MTruyện.net