Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Các khán giả không hiểu gì mà đần thối mặt ra không chỉ có một, nhưng mà các “lão phịch thủ” siêu cấp đen tối lại lập tức hiểu ra vấn đề.
*Lão phịch thủ: chỉ những người lõi lọc, già đời và thông thạo vấn đề xxx.
Khương Bồng Cơ xem xong bình luận thì có chút buồn cười. Vị phu tử này vốn đã nổi tiếng trong Liễu thị là một lão Nho cổ hủ, coi trọng nhất là lễ tiết, tư thế ngồi chỉ có hơi chút không đúng cũng sẽ bị chỉnh sửa lại, càng đừng nói đến việc ngồi duỗi chân. Không chỉ là thời đại này, cho dù có là thời cận cổ đại, cũng làm gì có tên nào dám cởi chuồng phơi ch*m khắp nơi đâu. Còn chưa nói tới, tuổi tác của vị đường ca này cũng đã được coi là một người đàn ông trưởng thành ở thời đại này.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: 2333, tôi hiểu rồi, cái thằng nhóc đó tối qua nói không chừng vừa mới “khai bao”, bác Streamer tốt bụng bảo nó đi nghỉ ngơi ấy mà.
Quả thật đúng là vừa mới khai bao, nhưng đối tượng “điên loan đảo phượng” không phải là một em gái xinh đẹp mà là một thằng đàn ông chân chính.
Khương Bồng Cơ cực kỳ mẫn cảm với mùi, lúc vị đường ca đó tới gần cô, cô liền ngửi được trên người cậu ta có mùi của một người khác. Mùi vị ở mức độ như thế này cần tiếp xúc ở khoảng cách gần trong một khoảng thời gian dài mới có thể dính nặng đến thế.
Càng không khéo hơn nữa là, mùi vị này trước đây cô đã từng ngửi thấy, chính là của gã sai vặt theo hầu vị đường ca đó.
Ngoại trừ điều đó ra thì trên người cậu ta vẫn còn thoang thoảng chút mùi sau khi ấy ấy xong, cộng thêm việc trên cổ loáng thoáng để lộ mấy “quả dâu tây” và tư thế đi đường có chút không tự nhiên... chậc chậc, điều này thật khiến cô không khỏi cảm khái, trẻ con ở thời này... đúng là thoáng thật.
[Vô Thiên]: Tui hiểu rồi, cái này chắc đúng với câu nói của đảng tui này: “gay lâu năm, phải bắt đầu từ hồi bé tí”.
[Mang Pháo Của Tao Ra Đây]: Ậy, nói chơi chơi thế thôi, nhưng nếu làm thật thì buồn nôn lắm.
Đối với vấn đề này, Khương Bồng Cơ lại thấy bình thường, ở thời đại mà cô sống hôn nhân đồng tính đều là hợp pháp.
[Streamer V]: Buồn nôn thì không đến nỗi, thời đại này khế huynh đệ* là một chuyện được mọi người ca tụng, thậm chí nó còn là mốt. “Trong nhà vợ yêu, ra đường bồ thương, trái ôm vợ bé, phải ấp đồng chí, miệng nói chuyện tình yêu tình báo” đây vốn là chuyện rất bình thường.
*Khế huynh đệ: Ban đầu có nghĩa là chỉ hành động kết nghĩa huynh đệ. Nghĩa mới trong thời đại bây giờ là chỉ bạn tình đồng tính.
Khương Bồng Cơ tìm thấy trong ký ức của Liễu Lan Đình, tình hình hiện tại quả thực là như thế, đàn ông thời này coi trắng, nhỏ nhắn, nhu mì là đẹp. Ăn mặc thì ngày càng hoa lệ sặc sỡ, không nói đến chuyện mỗi ngày đều phải tô son điểm phấn, còn có một vài tên dở hơi đến mức không huân hương tô son thì không dám ra khỏi cửa.
[Mang Pháo Của Tao Ra Đây]: Nhưng, bác Streamer này... ở cái thời này thì bác đến tuổi phải lấy chồng rồi mà, với cái tình trạng gay là chuyện bình thường... nếu không cẩn thận gả nhầm người thì làm thế nào?
Hiện đại, phụ nữ lấy nhầm chồng gay nhiều vô số kể, nhưng tốt xấu gì thì cũng có thể ly hôn. Còn cổ đại mà lấy phải gay thì đâu có dễ dàng như thế? Dù trong bụng có cảm thấy ghê tởm đến mấy cũng phải bóp mũi mà sống đến hết đời.
Khương Bồng Cơ đúng là chưa hề nghĩ đến vấn đề này, bởi vì trong đầu cô căn bản là không tồn tại cái khái niệm “lấy chồng“. Con ngươi đen của cô xoay một vòng, đang nghĩ phải ứng phó thế nào với câu hỏi này của người xem.
[Streamer V]: Đàn ông có xinh đẹp dễ thương đến thế nào đi nữa, nhưng đối với tôi mà nói không đúng giới tính thì ngay đến cả hứng thú tôi cũng không có.
Im lặng tập thể...
Một giây sau đó, hệ thống liền hiện thông báo người xem [Bách Hợp No.1] đã khen thưởng 520 quả tim tình nhân.
Tim tình nhân với kẹo mút có giá như nhau, nhưng mà ký hiệu lại là trái tim màu hồng.
[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: A hi hi ha ha hô hô, tui thích Streamer ngay thẳng, lại hung tàn thế này.
Hệ thống lại hiển thị thông báo [Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] đã khen thưởng 520 quả tim tình nhân.
Khen thưởng liên tiếp giáng xuống, đại đa số là trái tim với kẹo mút, rơi xuống như mưa che luôn cả dòng nhắc nhở của hệ thống.
Khương Bồng Cơ: “...” Cô không chỉ có tư tưởng khác biệt với cổ nhân thời viễn cổ, mà còn có khác biệt với những nhân loại cận cổ đại đang xem livestream này nữa. Hình như vừa nãy cô đâu có nói gì chọc trúng điểm nhạy cảm của bọn họ đâu nhỉ?
Đối với lần khen thưởng này, Khương Bồng Cơ cũng đần ra.
Hệ thống cố nén sự kích động trong lòng xuống, thầm chọc chọc Khương Bồng Cơ, “Ký chủ, lần này thì cô đã nhìn thấy chưa?”
Khương Bồng Cơ nhướng mày, “Thấy cái gì?”
“Tâm lý khen thưởng của người xem cần được khơi gợi lên, chỉ cần có người mở đầu ở thời khắc mấu chốt, những người xem khác cũng sẽ khen thưởng theo, hơn nữa còn rất hào phóng... Thế nên là, cô có cần thuê tui làm thủy quân* cho cô không, thi thoảng nhảy vào khen thưởng cho cô.”
*Thủy quân: từ lóng mạng, chỉ những nick được thuê để tâng bốc hoặc dìm một ai đó.
Lúc hệ thống nói những lời này, Khương Bồng Cơ có thể tưởng tượng ra cái bản mặt nịnh nọt đầy ngu xuẩn của nó đang đá lông nheo với cô.
Khương Bồng Cơ cho ngay một phiếu phủ định: “Miễn.”
Hệ thống tức tối không thôi, ký chủ nhà nó đến bao giờ mới có tự giác của một Streamer chứ? Đây là thủ đoạn rất thường thấy trong nghề mà, không tính là lừa gạt, chỉ là đầu tư nhỏ mà có thành quả lớn mà thôi, tại sao lại không chịu đồng ý chứ? Một Streamer giỏi, ngoại trừ có thực lực ra thì còn cần sự phối hợp của một đội truyền thông pro nữa, nếu không thì đám đại gia đó tự dưng mà mò tới sao? Còn không phải là do thủy quân đi trước, khơi ra được cái tâm lý háo thắng của đám đại gia đó, rồi từng bước từng bước một khiến đối phương phải móc hầu bao ra à?
Khương Bồng Cơ đang tán dóc với hệ thống thì bị phu tử ngồi phía trên tóm được.
“Liễu Hi, nhắc lại đoạn ta vừa mới giảng một lần xem nào.”
Phu tử trưng ra bản mặt nghiêm túc, nếu như là bình thường, ông đã sớm sa sầm mặt mày trách móc vì tội dám mất tập trung trong lớp. Nhưng nếu như đối phương là Khương Bồng Cơ thì ông lại có chút không nỡ, bây giờ chuyện đang làm huyên náo cả cái đất Hà Gian này chẳng phải là vụ án bắt cóc hai hôm trước sao?
Khương Bồng Cơ đứng dậy, thoáng suy nghĩ rồi bắt đầu thuật lại đoạn phu tử vừa mới nói không sai lấy một chữ nào.
Phu tử vuốt râu, trong bụng cảm thấy rất hài lòng, nhưng miệng vẫn ung dung hỏi tiếp: “Vậy thì trò có cái nhìn như thế nào đối với vấn đề này?”
Có một số người trời sinh đã có thể học thuộc lòng, ví dụ như Khương Bồng Cơ, chỉ cần đọc qua là không quên được, sức quan sát lại càng kinh người, nhưng thuộc được một đoạn văn không có nghĩa là hiểu được nội dung của nó.
Nhưng, xét tới thân phận của Liễu Lan Đình, những người xung quanh vẫn rất mong chờ ở cậu con trai dòng chính duy nhất của Liễu Xa này.
Đoạn văn mà phu tử vừa giảng là do một vị Đại Nho đương thời khá có tiếng viết ra. Nội dung cũng được coi là có chất riêng, không liên quan đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt* mà chỉ thẳng về mối họa ngầm của Đông Khánh ở biên cương phía Bắc - Tam Tộc Bắc Cương**, rốt cuộc là nên mượn sức dụ dỗ hay là đả kích uy hiếp?
*Phong hoa tuyết nguyệt: cụm từ chỉ tình yêu.
**Tam Tộc Bắc Cương: Bắc Cương có ba tộc lớn, ba tộc này thống nhất hình thành nên hoàng đình Bắc Cương. Gọi tắt là Bắc Cương.
Vị Đại Nho đó cảm thấy rằng Bắc Cương và Đông Khánh tranh chấp đã nhiều năm, hai bên đều đã tổn thất trầm trọng. Tình hình vùng biên cương Đông Khánh lại càng nghiêm trọng, dân chúng lầm than, người gầy ngựa mệt. Nay, hoàng đình Bắc Cương* đã có ý định hòa đàm** với Đông Khánh, nhiều lần ám chỉ muốn gả con gái yêu cho Đông Khánh, tại sao không thuận nước mà dong thuyền?
*Hoàng đình Tam Tộc: Bắc Cương dùng hoàng đình để phân biệt với triều đình của người Hán.
**Hòa đàm: Đàm phán làm hòa.
w●ebtruy●enonlin●e●com
Nếu như Đông Khánh chấp nhận đàm phán, song phương tạm thời ngưng chiến, thì có thể nghỉ ngơi dưỡng sức tử tế một phen?
Nhưng mà, những kiểu đàm phán như thế này, vĩnh viễn chỉ có đánh đến mức đối phương chịu ngồi vào bàn đàm phán mới có thể chiếm được quyền chủ động tuyệt đối.
“Không phải tộc của ta, tâm ắt có ý khác, Bắc Cương lòng lang dạ sói, dã tâm của bọn chúng đâu phải chỉ cần dùng một vài cái ân huệ nho nhỏ là có thể xỏa bỏ?” Không đánh được một trận thắng thua rõ ràng, đàm phán có tác dụng gì, Khương Bồng Cơ cười mà như không, nhấn giọng nhả rõ từng chữ một, “Đông Khánh và Bắc Cương giằng co hai bên biên cương đã có mấy năm, song phương có thắng có thua, Đông Khánh cũng chưa từng rơi vào thế hạ phong. Nếu như lúc này mà thuận thế hòa đàm, vậy thì những tướng sĩ đã hy sinh làm sao có thể chịu nổi? Đây chính là kế sách ngu xuẩn cùng đường, lợi địch hại ta mà thôi. Vậy mà, vị Đại Nho đó còn dám nói thẳng ra hòa đàm, lòng dạ này đáng chém.”
Vẻ mặt của phu tử cứng đờ lại, có thế nào ông cũng không thể ngờ được, Khương Bồng Cơ thế nhưng lại to gan mắng chửi thẳng Đại Nho!
Những học sinh khác cũng xôn xao, vừa nãy bọn họ cũng thảo luận qua bài văn này, nhưng đa phần đều là thái độ lập lờ nước đôi, không nghiêng về nên đánh tiếp hay hòa đàm.